"Bình thường những thuộc hạ là nam nhân phản bội ta, đầu tiên ta sẽ phế bỏ võ công của hắn, để cho hắn hảo hảo nếm thử tư vị làm kẻ yếu." Ngạo Tình cười đùa nói, mang theo một tia ý lạnh.
Kiểu xử phạt này đối với một nam nhân mà nói thì còn khó chịu hơn chết.
"Thuộc hạ biết." Âu Dương Trường Phong lần nữa cúi đầu tỏ quyết tâm.
"Ừ, trở về chuẩn bị đi." Giọng nói lạnh nhạt mang theo uy nghiêm không thể kháng cự, Ngạo Tình không nhìn hắn nữa, mà nhìn trời than nhẹ.
Bản năng Âu Dương Trường Phong không muốn rời đi, cảm giác chân của mình không thể bước nổi, như thể nữ tử trước mắt có lực hút cực mạnh, làm hắn khó có thể rời khỏi nàng.
Cuối cùng Sở Mộc Hi liếc mắt nhìn Âu Dương Trường Phong một cái, hắn mới làm như hồi hồn, biến mất bên cạnh vách núi.
"Không ngờ Tiểu Đông Tây sau khi lớn lên có sức quyến rũ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn liền thu dụng được một người có tài." Giọng nói của Sở Mộc Hi mang theo chút ghen tuông uất ức nói.
Đổi lấy một cái nhìn xem thường: "Nhàm chán." ngay sau đó nàng xoay người, đôi mắt trong veo dừng lại, mặt lạnh xuống, thay đổi phương hướng.
Bóng dáng trắng ngà lóe lên, cánh tay sắt chuẩn xác gắt gao ôm Ngạo Tình. Đột nhiên, đụng chạm này khiến nàng cảm thấy ngực truyền đến một hồi đau đớn khó chịu, khẽ cau mày.
"Buông ra." tiếng hô căm tức vang lên, nàng giãy dụa không thoát.
"Không buông." Phong Dạ Hàn đặt cằm lên đầu Ngạo Tình, nghe hơi thở quen thuộc, yêu nghiệt cười một tiếng: "Chính là không buông." Hắn y như đứa trẻ quật cường khiến Ngạo Tình không khỏi trợn mắt.
Cắn răng, chân dùng sức giẫm, khàn một tiếng, Phong Dạ Hàn vẫn như cũ không buông tay.
Một cước kia là dồn hết sức để làm, Sở Mộc Hi thấy thế cũng cảm thấy đau, kiềm chế sự không vui trong lòng xuống, không quên trêu ghẹo: "Hàn Vương Gia, ngươi cũng thật không biết thương hương tiếc ngọc rồi."
"Phu thê chúng ta đùa giỡn, liên quan gì tới ngươi?" Phong Dạ Hàn mắt lạnh quay đầu thoáng nhìn, lời nói lạnh lùng.
Cảm thấy trên người Phong Dạ Hàn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, Ngạo Tình cũng không từ chối, nàng sợ nhất là nhìn thấy hắn như vậy, cái loại lạnh lẽo từ tận trong đáy lòng, như đầm nước lạnh vạn năm.
Ngạo Tình nhẹ nhàng bắt được tay Phong Dạ Hàn, cho hắn một tia ấm áp, Phong Dạ Hàn cảm thấy thế, cũng không để ý Sở Mộc Hi nữa, xoay người Ngạo Tình lại, ôm chặt, mang theo khí phách mà lại dịu dàng nói: "Ngạo nhi, đừng nóng giận."
"Tại sao lại có người dễ dàng la mắng người khác như vậy? Ta thế nào thích một người ngu ngốc thế chứ?" Ngạo Tình rất tức giận nhìn chằm chằm Phong Dạ Hàn, hai má phình lên.
Phong Dạ Hàn khẽ hạ mắt phượng, nhỏ giọng nói: "Ta chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, vẫn luôn một mình, cho nên. . ." Âm thanh càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến cơ hồ không nghe được. Xác thực, đối với một người không có mẫu ái, phụ ái (cha mẹ yêu thương), lại là nam tử sống trong thâm cung, đối mặt với tình cảm vĩnh viễn đều là yếu ớt, vô dụng, mờ mịt, giống như một đứa bé cần sự ấm áp cùng quan tâm, không tìm được phương hướng.
Trong lòng Ngạo Tình đau nhói, cơn tức cũng tan biến, nhẹ đánh lên ngực người nào đó: "Chàng cũng chỉ biết dùng cái chiêu này." Nói xong liền đưa tay vòng qua cổ Phong Dạ Hàn, "Nếu có lần sau nữa, ta nhất định không tha thứ. . . Nhất định, hừ." Một câu tức giận nhưng vẫn lưỡng lự.
Sau khi Phong Dạ Hàn nghe xong, trực tiếp nhấc Ngạo Tình lên, ôm chặt hơn, khẽ nhếc bờ môi mê người, giọng nói mềm nhũn: "Không tức giận."
"Đều là khi dễ ta, Đại Phôi Đản." Chân không chạm đất, đá không được, không thể làm gì khác là hướng bả vai của hắn khẽ đánh, bĩu môi uất ức nói : "Đại Biến Thái, Đại Ngốc Nghếch, đại ngu ngốc, ngu ngốc ngu ngốc đại ngu ngốc. . ."
Người bị đánh càng ngày càng vui vẻ, còn người bạo ngược lại càng đánh càng tức. . .
Chẳng biết lúc nào, Sở Mộc Hi đã sớm rời khỏi vách núi.
"Cùng là người mất mát, kết bạn mượn rượu tiêu sầu một phen, như thế nào?" Thấy một đôi mắt màu trà tràn đầy hâm mộ và đố kỵ, Sở Mộc Hi không quên tự chế giễu một lần.
Phong Hề Ngạn cười lạnh một tiếng, mặt mày yêu mị nói: "Trong cuộc sống của ta không có hai chữ " buông tha " ."
Vẻ mặt Sở Mộc Hi cứng lại, lắc đầu một cái, lại thêm một người người cạnh tranh.
Từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt vừa nhìn, một đôi mắt phượng lặng lẽ nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo, dáng vẻ này như đã nhìn nàng rất lâu rồi.
"Thế nào? Hơn nửa đêm còn muốn ngắm sao, hay là chàng đang nghĩ muốn hái hoa?" Ngạo Tình cười trêu nói.
"Ngạo nhi, nàng là của ta." Bóng dáng cao lớn tiến đến, ôm chặt nàng.
"Chắc là kiếp trước ta thiếu nợ chàng, kiếp này để cho chàng đến đòi nợ." Giọng nói oán trách, nhưng cũng hạnh phúc mỉm cười.
Thân thể Phong Dạ Hàn hơi run lên một cái, đôi môi tìm đến môi nàng, một bàn tay to đã sớm xuyên thấu qua vạt áo lót tơ lụa, vuốt ve da thịt trơn nhẵn như tơ lụa kia.
"Ưmh. . . Phong Dạ Hàn. . ."
Ngạo Tình quả thật muốn té xỉu, hôm nay đã làm mấy lần, thật đúng là làm không biết mệt mà.
Lúc nàng tỉnh lại, màn đêm đã sớm hạ xuống.
"Khách quan, đây là rượu quỳnh hoa mà điếm chủ của chúng ta cất, hôm nay dâng lên cho mỗi phòng khách quý một bầu, cảm tạ quý khách đã để ý." Tiểu nhị ca lưu loát nói, cười nói thích đáng.
"Đa tạ." Xuất Nguyệt lễ phép gật đầu một cái, nhận lấy khay, Tiểu nhị ca tiếp tục đưa rượu đi tất cả các phòng.
Bởi vì thông tin về bản đồ hư hư thật thật, mà ở đây trước không tìm thấy khách điếm sau không có nhà dân, mấy ngày liên tiếp tân khách tới rối rít, trong lòng lão bản khẳng định vui mừng nở hoa.
Rượu quỳnh hoa? Mơ hồ trong lòng có loại kích động muốn thưởng thức.
Dịu dàng đậm đà, hương thầm lan tỏa, chỉ trong nháy mắt, nụ cười lâng lâng, một chén say thiên thu. Không hổ là rượu quỳnh hoa, quả nhiên là Nhân Gian Cực Phẩm.
"Ngạo nhi, nàng thích?" Phong Dạ Hàn nhìn trong ngực người, nheo mắt tỉ mỉ ngắm nhìn, má phấn hơi say, không nhịn được tiếp cận môi nàng.
Trong lòng Ngạo Tình trong lòng hơi bực tức, nam nhân này cơ hồ là không rời tay, không rời miệng, quả thật làm nàng muốn hỏng mất.
Chợt, một giai điệu xa xôi lúc có lúc không truyền tới bên tai, tựa như cầm mà không phải là cầm, càng muốn nghe âm thanh lại càng là nghe không rõ, như có như không, ở nơi cực kỳ yên tĩnh này trong đêm tối có vẻ quỷ dị, dị thường khó lường. Nói không ra là nên nghe hay không, chỉ cảm thấy có một loại ma lực, đảo loạn tâm thần của con người.
Tiếng đàn ngưng lại, so sánh với lúc nó tự nhiên vang lên trong đêm đen thì lúc này dừng lại lại càng lộ vẻ đột ngột.
Trong veo mắt ngẩn ra, không được!
"Xuất Nguyệt, truyền lệnh xuống, che lại nội lực." Rót vào một phần nội lực truyền âm ra ngoài, đồng thời ra tay ngăn mạnh môn của Phong Dạ Hàn lại, cũng rót vào một tia nội lực nhu hòa để bảo vệ tâm mạch của hắn.
Ha ha ha.
Một loại tiếng cười như đến từ địa ngục: "Đã quá muộn. Ha ha ha."
Ngạo Tình ra ngoài phòng, thấy sắc mặt của Sở Mộc Hi có chút nghiêm túc, hướng nàng gật đầu một cái, ý bảo Ngạo Tình không phải lo lắng. Phong Dạ Hàn thấy sự ăn ý của hai người, trong lòng vẫn mơ hồ có chút không thoải mái.
Mọi người tề tụ ở cửa khách điếm, hướng về phía một đám nữ tử bạch y(áo trắng) tựa thiên tiên dùng sa che mặt. Chúng nữ tử làm thành nửa hình vòm, bên hông mỗi người treo chếch một cái trống to bằng chậu rửa mặt, trên mặt trống còn vẽ một Bát Quái Đồ.
Nữ Tử đầu lĩnh, eo nhỏ nhắn, mày liễu, đôi mắt sáng liếc qua, đôi mắt như đầm nước mùa thu, má lúm đồng tiền tươi đẹp như hoa, đôi môi đỏ thắm, một cái nhăn mày một nụ cười động nhân tâm. Mặt che lụa mỏng, lại làm mỹ nhân càng thêm kiều diễm, tiêm diễm ướt át.
"Bình thường những thuộc hạ là nam nhân phản bội ta, đầu tiên ta sẽ phế bỏ võ công của hắn, để cho hắn hảo hảo nếm thử tư vị làm kẻ yếu." Ngạo Tình cười đùa nói, mang theo một tia ý lạnh.
Kiểu xử phạt này đối với một nam nhân mà nói thì còn khó chịu hơn chết.
"Thuộc hạ biết." Âu Dương Trường Phong lần nữa cúi đầu tỏ quyết tâm.
"Ừ, trở về chuẩn bị đi." Giọng nói lạnh nhạt mang theo uy nghiêm không thể kháng cự, Ngạo Tình không nhìn hắn nữa, mà nhìn trời than nhẹ.
Bản năng Âu Dương Trường Phong không muốn rời đi, cảm giác chân của mình không thể bước nổi, như thể nữ tử trước mắt có lực hút cực mạnh, làm hắn khó có thể rời khỏi nàng.
Cuối cùng Sở Mộc Hi liếc mắt nhìn Âu Dương Trường Phong một cái, hắn mới làm như hồi hồn, biến mất bên cạnh vách núi.
"Không ngờ Tiểu Đông Tây sau khi lớn lên có sức quyến rũ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn liền thu dụng được một người có tài." Giọng nói của Sở Mộc Hi mang theo chút ghen tuông uất ức nói.
Đổi lấy một cái nhìn xem thường: "Nhàm chán." ngay sau đó nàng xoay người, đôi mắt trong veo dừng lại, mặt lạnh xuống, thay đổi phương hướng.
Bóng dáng trắng ngà lóe lên, cánh tay sắt chuẩn xác gắt gao ôm Ngạo Tình. Đột nhiên, đụng chạm này khiến nàng cảm thấy ngực truyền đến một hồi đau đớn khó chịu, khẽ cau mày.
"Buông ra." tiếng hô căm tức vang lên, nàng giãy dụa không thoát.
"Không buông." Phong Dạ Hàn đặt cằm lên đầu Ngạo Tình, nghe hơi thở quen thuộc, yêu nghiệt cười một tiếng: "Chính là không buông." Hắn y như đứa trẻ quật cường khiến Ngạo Tình không khỏi trợn mắt.
Cắn răng, chân dùng sức giẫm, khàn một tiếng, Phong Dạ Hàn vẫn như cũ không buông tay.
Một cước kia là dồn hết sức để làm, Sở Mộc Hi thấy thế cũng cảm thấy đau, kiềm chế sự không vui trong lòng xuống, không quên trêu ghẹo: "Hàn Vương Gia, ngươi cũng thật không biết thương hương tiếc ngọc rồi."
"Phu thê chúng ta đùa giỡn, liên quan gì tới ngươi?" Phong Dạ Hàn mắt lạnh quay đầu thoáng nhìn, lời nói lạnh lùng.
Cảm thấy trên người Phong Dạ Hàn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, Ngạo Tình cũng không từ chối, nàng sợ nhất là nhìn thấy hắn như vậy, cái loại lạnh lẽo từ tận trong đáy lòng, như đầm nước lạnh vạn năm.
Ngạo Tình nhẹ nhàng bắt được tay Phong Dạ Hàn, cho hắn một tia ấm áp, Phong Dạ Hàn cảm thấy thế, cũng không để ý Sở Mộc Hi nữa, xoay người Ngạo Tình lại, ôm chặt, mang theo khí phách mà lại dịu dàng nói: "Ngạo nhi, đừng nóng giận."
"Tại sao lại có người dễ dàng la mắng người khác như vậy? Ta thế nào thích một người ngu ngốc thế chứ?" Ngạo Tình rất tức giận nhìn chằm chằm Phong Dạ Hàn, hai má phình lên.
Phong Dạ Hàn khẽ hạ mắt phượng, nhỏ giọng nói: "Ta chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, vẫn luôn một mình, cho nên. . ." Âm thanh càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến cơ hồ không nghe được. Xác thực, đối với một người không có mẫu ái, phụ ái (cha mẹ yêu thương), lại là nam tử sống trong thâm cung, đối mặt với tình cảm vĩnh viễn đều là yếu ớt, vô dụng, mờ mịt, giống như một đứa bé cần sự ấm áp cùng quan tâm, không tìm được phương hướng.
Trong lòng Ngạo Tình đau nhói, cơn tức cũng tan biến, nhẹ đánh lên ngực người nào đó: "Chàng cũng chỉ biết dùng cái chiêu này." Nói xong liền đưa tay vòng qua cổ Phong Dạ Hàn, "Nếu có lần sau nữa, ta nhất định không tha thứ. . . Nhất định, hừ." Một câu tức giận nhưng vẫn lưỡng lự.
Sau khi Phong Dạ Hàn nghe xong, trực tiếp nhấc Ngạo Tình lên, ôm chặt hơn, khẽ nhếc bờ môi mê người, giọng nói mềm nhũn: "Không tức giận."
"Đều là khi dễ ta, Đại Phôi Đản." Chân không chạm đất, đá không được, không thể làm gì khác là hướng bả vai của hắn khẽ đánh, bĩu môi uất ức nói : "Đại Biến Thái, Đại Ngốc Nghếch, đại ngu ngốc, ngu ngốc ngu ngốc đại ngu ngốc. . ."
Người bị đánh càng ngày càng vui vẻ, còn người bạo ngược lại càng đánh càng tức. . .
Chẳng biết lúc nào, Sở Mộc Hi đã sớm rời khỏi vách núi.
"Cùng là người mất mát, kết bạn mượn rượu tiêu sầu một phen, như thế nào?" Thấy một đôi mắt màu trà tràn đầy hâm mộ và đố kỵ, Sở Mộc Hi không quên tự chế giễu một lần.
Phong Hề Ngạn cười lạnh một tiếng, mặt mày yêu mị nói: "Trong cuộc sống của ta không có hai chữ " buông tha " ."
Vẻ mặt Sở Mộc Hi cứng lại, lắc đầu một cái, lại thêm một người người cạnh tranh.
Từ trong mộng tỉnh lại, mở mắt vừa nhìn, một đôi mắt phượng lặng lẽ nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo, dáng vẻ này như đã nhìn nàng rất lâu rồi.
"Thế nào? Hơn nửa đêm còn muốn ngắm sao, hay là chàng đang nghĩ muốn hái hoa?" Ngạo Tình cười trêu nói.
"Ngạo nhi, nàng là của ta." Bóng dáng cao lớn tiến đến, ôm chặt nàng.
"Chắc là kiếp trước ta thiếu nợ chàng, kiếp này để cho chàng đến đòi nợ." Giọng nói oán trách, nhưng cũng hạnh phúc mỉm cười.
Thân thể Phong Dạ Hàn hơi run lên một cái, đôi môi tìm đến môi nàng, một bàn tay to đã sớm xuyên thấu qua vạt áo lót tơ lụa, vuốt ve da thịt trơn nhẵn như tơ lụa kia.
"Ưmh. . . Phong Dạ Hàn. . ."
Ngạo Tình quả thật muốn té xỉu, hôm nay đã làm mấy lần, thật đúng là làm không biết mệt mà.
Lúc nàng tỉnh lại, màn đêm đã sớm hạ xuống.
"Khách quan, đây là rượu quỳnh hoa mà điếm chủ của chúng ta cất, hôm nay dâng lên cho mỗi phòng khách quý một bầu, cảm tạ quý khách đã để ý." Tiểu nhị ca lưu loát nói, cười nói thích đáng.
"Đa tạ." Xuất Nguyệt lễ phép gật đầu một cái, nhận lấy khay, Tiểu nhị ca tiếp tục đưa rượu đi tất cả các phòng.
Bởi vì thông tin về bản đồ hư hư thật thật, mà ở đây trước không tìm thấy khách điếm sau không có nhà dân, mấy ngày liên tiếp tân khách tới rối rít, trong lòng lão bản khẳng định vui mừng nở hoa.
Rượu quỳnh hoa? Mơ hồ trong lòng có loại kích động muốn thưởng thức.
Dịu dàng đậm đà, hương thầm lan tỏa, chỉ trong nháy mắt, nụ cười lâng lâng, một chén say thiên thu. Không hổ là rượu quỳnh hoa, quả nhiên là Nhân Gian Cực Phẩm.
"Ngạo nhi, nàng thích?" Phong Dạ Hàn nhìn trong ngực người, nheo mắt tỉ mỉ ngắm nhìn, má phấn hơi say, không nhịn được tiếp cận môi nàng.
Trong lòng Ngạo Tình trong lòng hơi bực tức, nam nhân này cơ hồ là không rời tay, không rời miệng, quả thật làm nàng muốn hỏng mất.
Chợt, một giai điệu xa xôi lúc có lúc không truyền tới bên tai, tựa như cầm mà không phải là cầm, càng muốn nghe âm thanh lại càng là nghe không rõ, như có như không, ở nơi cực kỳ yên tĩnh này trong đêm tối có vẻ quỷ dị, dị thường khó lường. Nói không ra là nên nghe hay không, chỉ cảm thấy có một loại ma lực, đảo loạn tâm thần của con người.
Tiếng đàn ngưng lại, so sánh với lúc nó tự nhiên vang lên trong đêm đen thì lúc này dừng lại lại càng lộ vẻ đột ngột.
Trong veo mắt ngẩn ra, không được!
"Xuất Nguyệt, truyền lệnh xuống, che lại nội lực." Rót vào một phần nội lực truyền âm ra ngoài, đồng thời ra tay ngăn mạnh môn của Phong Dạ Hàn lại, cũng rót vào một tia nội lực nhu hòa để bảo vệ tâm mạch của hắn.
Ha ha ha.
Một loại tiếng cười như đến từ địa ngục: "Đã quá muộn. Ha ha ha."
Ngạo Tình ra ngoài phòng, thấy sắc mặt của Sở Mộc Hi có chút nghiêm túc, hướng nàng gật đầu một cái, ý bảo Ngạo Tình không phải lo lắng. Phong Dạ Hàn thấy sự ăn ý của hai người, trong lòng vẫn mơ hồ có chút không thoải mái.
Mọi người tề tụ ở cửa khách điếm, hướng về phía một đám nữ tử bạch y(áo trắng) tựa thiên tiên dùng sa che mặt. Chúng nữ tử làm thành nửa hình vòm, bên hông mỗi người treo chếch một cái trống to bằng chậu rửa mặt, trên mặt trống còn vẽ một Bát Quái Đồ.
Nữ Tử đầu lĩnh, eo nhỏ nhắn, mày liễu, đôi mắt sáng liếc qua, đôi mắt như đầm nước mùa thu, má lúm đồng tiền tươi đẹp như hoa, đôi môi đỏ thắm, một cái nhăn mày một nụ cười động nhân tâm. Mặt che lụa mỏng, lại làm mỹ nhân càng thêm kiều diễm, tiêm diễm ướt át.