"Tha cho nàng? Chắc hẳn ông nội ta cũng phải bị đã kích một trận, cũng là các ngươi gây nên thôi." Âm thanh lạnh lùng, giống như địa ngục Hàn Phong lạnh thấu xương.
Mân Côi, Bách Hợp hai người sợ hãi vô cùng, chuyện này bọn họ làm cực kỳ bí mật, không thể nào bị phát hiện. Nhưng nàng lại biết rõ ràng, cô gái này, là một lòng Thất Khiếu Linh Lung.
Từ trong ngực lấy ra một viên thuốc nhỏ, ném xuống đất, "Cho nàng ăn vào, cách mỗi bốn canh giờ uống một viên. Chỉ có thể tạm thời ức chế tác động của Phệ Tâm Cổ . Tìm được Huyết Vải, ta tự sẽ giải cổ." Ngạo Tình dừng một chút, ánh mắt dịu dàng mà đau lòng nhìn ở gương mặt tuyệt mỹ của Sở Mộc Hi, "Không tìm được, nàng sẽ chôn theo." Người cuối cùng được "Chôn theo" , đã sớm biến âm.
Dứt lời, yết hầu Ngạo Tình đã nghẹn ngào, lại nói không ra lời nói, xoay người đi xa, bóng dáng nhỏ nhắn không nói ra được bi thương cùng khổ sở. Lưu lại mọi người một bóng lưng màu trắng lành lạnh mà thê lương, sa mạc kình phong giương lên như mực tay áo phất lên, tự nhiên mà phiêu dật, cùng cảnh hoàng hôn sa mạc như hòa làm một, giống như bức tranh thuỷ mặc, tiêu điều lạnh lẽo.
Sở Mộc Hi mất hồn một hội, chậm rãi đi theo. Sắc mặt Phong Dạ Hàn đen lại, nhưng lại không thể làm gì khác hơn là cố nén, dù sao cởi chuông phải do người buộc chuông. Nhưng nghĩ đến Sở Mộc Hi mượn cơ hội thân cận với Ngạo nhi, tim của hắn chua hết sức, tức giận, hoảng sợ.
"Đại ca ca, thật xin lỗi!" Ngạo Tình chậm rãi quay người lại, bao hàm ngu ngốc, sợ hãi cùng lo lắng.
Sở Mộc Hi đến gần, tay dịu dàng chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Ngạo Tình, ngón tay thon dài như bạch ngọc tinh tế vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của nàng, âm thanh tự nhiên mang theo giọng điệu an ủi, nói: "Đại ca ca sẽ không chết."
Kéo lấy bả vai thon gầy của nàng, ôm chặt lấy nàng, giọng nói trong trẻo mang theo tự trách, nói: "Vật nhỏ, thật xin lỗi, đã để cho ngươi phải lo lắng!"
Mắt đào hoa tràn đầy áy náy, trong lòng nói thầm: thật xin lỗi. Thật ra thì lúc trước hắn đã sớm phát hiện Sinh Tử Cổ, cũng phát hiện là âm mưu của Bách Mị , nhưng hắn tương kế tựu kế. Vì sao? Bởi vì Ngạo Tình, hắn nghĩ lấy sinh mạng đi đánh cuộc, đánh cuộc mình ở trong lòng vật nhỏ có bao nhiêu phân lượng, hắn nghĩ muốn nàng, chỉ muốn nàng thôi, dù là không chiếm được toàn bộ tình yêu của nàng, cũng đáng giá để hắn dùng tánh mạng đánh cược một lần. Trận đánh cuộc này mình đã chiếm thế thượng phong, nhưng nhìn thấy sự mất mác và bất lực của vât nhỏ, hắn hình như cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
"Đại ca ca, ta sẽ không để cho ngươi chết!" Ngạo Tình đưa tay nắm thật chặt hông của Sở Mộc Hi, chỉ sợ hắn sẽ đột nhiên biến mất, trong lòng run lẩy bẩy, nói không ra là cái cảm giác gì.
Khóe miệng Sở Mộc Hi giương cao, trong lòng mừng như điên, trong ngực cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng cùng không đành lòng của vật nhỏ, hắn cảm giác mình thành công rồi. Hận không thể chịu hết mọi đau đớn trong lòng vật nhỏ, cái đó tự mười ba năm trước không chừng hắn đang vui vẻ hạnh phúc cùng vật nhỏ. Lần này vô luận đều muốn giữ nàng ở bên cạnh mình.
Ôm lấy nàng, làm trong lòng Sở Mộc Hi sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa có. Có nàng, tánh mạng của hắn liền có ý nghĩa, từ đó, tim của hắn, sẽ không cảm thấy trống vắng nữa.
Hôm sau buổi trưa đã qua, Ngạo Tình vẫn không có tỉnh lại, Phong Dạ Hàn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. Băng Tâm mặt bất đắc dĩ, "Cô gia, ngươi cũng phải có chừng mực mới được."
Phong Dạ Hàn vẻ mặt cứng đờ, có chút uất ức , hơn nữa là lo lắng, hồi lâu mới chát chát mở miệng: "Đêm qua ta không có đụng nàng."
Băng Tâm ngẩn ra, bắt đầu có chút luống cuống. Sở Mộc Hi thu lại ghen tỵ trong lòng, nhanh chóng đến gần, ấn lên mạch môn của nàng, sắc mặt thay đổi dần phức tạp.
Mặc dù không hề chào đón Sở Mộc Hi, nhưng vẫn hỏi: "Nàng thế nào?"
"Vật nhỏ mạch tượng rất vững vàng, hình như đi vào một loại trạng thái hôn mê." Sở Mộc Hi cũng ôm trong lòng ánh mắt không thể tin.
"Hôn mê?" Băng Tâm chợt nghĩ tới, vội hỏi: "Hôm nay ngày nào?"
"Sơ Bát (đầu tháng tám)." Truy Nguyệt đáp.
Băng Tâm gào to tự gõ vào đầu nhỏ của mình, "Tiểu thư là tiến vào trạng thái hưu miên (hôn mê), hàng năm lúc này tiểu thư cũng sẽ ngủ say bất tỉnh, không ăn không uống, lẳng lặng hôn mê, cho đến khi đến sinh nhật tiểu thư thì tỉnh."
"Lúc nào thì?" Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi đồng thời giành hỏi, bọn họ quả thật không biết sinh nhật Ngạo Tình là vào mùa đông, hơn nữa rất nhanh liền tới . Phong Dạ Hàn thần kinh chậm chạp, thầm mắng mình, trong lòng tràn đầy thương yêu.
"16." Băng Tâm trong lòng thẳng thừng chửi mình sơ ý, "Lão tiên sinh nói trong cơ thể tiểu thư có cổ lực lượng kỳ lạ, vừa đến đêm trước sinh nhật, tiểu thư sẽ tiến vào trạng thái hôn mê, nhưng mà đối với thân thể tiểu thư thì vô hại."
"Lực lượng kỳ lạ?" Sở Mộc Hi nghi ngờ, lần nữa ấn lên mạch môn, lắc đầu, chẩn không ra.
"Chẩn không ra cũng là rất bình thường, lão tiên sinh cũng chẩn không ra, đây là do Thiên Sơn Lão Ngoan Đồng mất không ít hơi sức mới chẩn ra. Nghe nói đối với thân thể tiểu thư có ích lại vô hại, nên liền bỏ qua." Băng Tâm đáp lại, khiến lòng của mọi người bình thường lại.
Sauchuyện này hành trình phải chậm lại, Phong Dạ Hàn một mực cẩn thận từng chút che chở người trong ngực , nằm yên tỉnh trong ngực mình, cho dù không nói một lời, nhưng lại xinh đẹp không dính một hạt bụi, dung nhan có một loại siêu phàm thoát tục khó mà diễn tả bằng lời từ khi sinh đã liền tồn tại loại phong tình nhẹ nhàng, như tiên tử hạ phạm ngủ say, xinh đẹp mà yên tỉnh, cao quý, thanh lịch, đoan trang, thần thánh không thể xâm phạm, mang cho phong Dạ Hàncảm giác rung động cùng ấm áp khó tả. Có thể có được một người như thế, cuộc đời này cũng đủ rồi.
Sở Mộc Hi và Phong Hề Ngạn cũng lẳng lặng nhìn người đang ngủ say, trong mắt tham lam cùng nóng rực tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được. Phong Dạ Hàn không thể làm gì khác hơn là dùng áo lông cáo nhẹ nhàng che lại dung nhan tuấn lệ, diệt ý niệm của bọn hắn . Mày kiếm trừng hai người, ngụ ý, đây là nữ nhân của ta, quản tốt ánh mắt của các ngươi.
Bách Mị thấy ánh mắt chúng nam nhân, trong lòng lại càng không cam tâm, vì sao tất cả mọi người che chở, yêu nàng, tự hỏi vẻ thùy mị của nàng hoàn toàn không kém Bách Lí Ngạo Tình bao nhiêu, vì sao nàng có thể chiếm được hết cưng chiều của họ, mà mình lại phải bị lạnh nhạt.
Hiện tại mệnh đặt tại trong tay nàng, mà Sở Mộc Hi cũng phải dựa vào Huyết Đan của mình để tạm thời ức chế Sinh Tử Cổ phát tác, hai bên lẫn nhau ngăn được, nàng cũng là không sợ.
Nhưng nhìn đến ánh mắt yêu mến của ba nam nhân này, làm cho nàng ghen ghét dữ dội, hận không được lập tức xé nát Ngạo Tình
Băng Tâm ở một bên tất nhiên nhìn thấy hết dợn sóng của các nam nhân này, kể cả cái sự quyết tâm kia của Bách Mị cũng không có bỏ qua. Trong lòng thầm hừ, nếu dám tổn thương tiểu thư nhà ta, Băng Tâm ta là người đầu tiên không tha cho ngươi.
Bình tĩnh qua sáu ngày, người trong lòng vẫn như củ ngủ say như tiên tử, yên tỉnh trên nằm trên niệm bông vải, ánh mắt Phong Dạ Hàn mềm mại tinh tế hạ xuống ngũ quan xinh xắn, nhẹ nhàng vuốt ve: "Ngạo nhi, ngày mai chính là sinh nhật ngươi, nghĩ muốn được quà tặng gì?" Ngẫm nghĩ, hai người biết nhau tới nay, hắn cư nhiên chưa bao giờ tặng quà cho nàng, ngược lại nàng, vì mình, quyên tiền, còn viết thiết huyết đan, chính mình một thân võ công thượng thừa đều là Ngạo nhi ban tặng, thì ra là lại chưa từng vì nàng làm bất cứ chuyện gì, cảm giác áy náy mãnh liệt thật chặt cuốn lấy trái tim hắn.
Nghĩ tới đây, mắt phượng càng thêm kiên định, phân phó Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt giữ nghiêm lều, liền vội vàng rời đi trận doanh. Mấy ngày nay, Sở Mộc Hi cùng Phong Hề Ngạn cũng không còn nhàn rỗi, hết lòng chuẩn bị quà tặng sinh nhaajt cho Ngạo Tình.
Tự nhiên, Bách Mị cho là thừa dịp này sẽ có cơ hội, ai ngờ, Sở Mộc Hi cùng Phong Hề Ngạn cho tất cả ám về bao vậy ngoài lều của Ngạo Tình, ngoài dặm mấy vòng, con ruồi cũng không bay vào được, chớ nói chi là người.
"Tha cho nàng? Chắc hẳn ông nội ta cũng phải bị đã kích một trận, cũng là các ngươi gây nên thôi." Âm thanh lạnh lùng, giống như địa ngục Hàn Phong lạnh thấu xương.
Mân Côi, Bách Hợp hai người sợ hãi vô cùng, chuyện này bọn họ làm cực kỳ bí mật, không thể nào bị phát hiện. Nhưng nàng lại biết rõ ràng, cô gái này, là một lòng Thất Khiếu Linh Lung.
Từ trong ngực lấy ra một viên thuốc nhỏ, ném xuống đất, "Cho nàng ăn vào, cách mỗi bốn canh giờ uống một viên. Chỉ có thể tạm thời ức chế tác động của Phệ Tâm Cổ . Tìm được Huyết Vải, ta tự sẽ giải cổ." Ngạo Tình dừng một chút, ánh mắt dịu dàng mà đau lòng nhìn ở gương mặt tuyệt mỹ của Sở Mộc Hi, "Không tìm được, nàng sẽ chôn theo." Người cuối cùng được "Chôn theo" , đã sớm biến âm.
Dứt lời, yết hầu Ngạo Tình đã nghẹn ngào, lại nói không ra lời nói, xoay người đi xa, bóng dáng nhỏ nhắn không nói ra được bi thương cùng khổ sở. Lưu lại mọi người một bóng lưng màu trắng lành lạnh mà thê lương, sa mạc kình phong giương lên như mực tay áo phất lên, tự nhiên mà phiêu dật, cùng cảnh hoàng hôn sa mạc như hòa làm một, giống như bức tranh thuỷ mặc, tiêu điều lạnh lẽo.
Sở Mộc Hi mất hồn một hội, chậm rãi đi theo. Sắc mặt Phong Dạ Hàn đen lại, nhưng lại không thể làm gì khác hơn là cố nén, dù sao cởi chuông phải do người buộc chuông. Nhưng nghĩ đến Sở Mộc Hi mượn cơ hội thân cận với Ngạo nhi, tim của hắn chua hết sức, tức giận, hoảng sợ.
"Đại ca ca, thật xin lỗi!" Ngạo Tình chậm rãi quay người lại, bao hàm ngu ngốc, sợ hãi cùng lo lắng.
Sở Mộc Hi đến gần, tay dịu dàng chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Ngạo Tình, ngón tay thon dài như bạch ngọc tinh tế vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của nàng, âm thanh tự nhiên mang theo giọng điệu an ủi, nói: "Đại ca ca sẽ không chết."
Kéo lấy bả vai thon gầy của nàng, ôm chặt lấy nàng, giọng nói trong trẻo mang theo tự trách, nói: "Vật nhỏ, thật xin lỗi, đã để cho ngươi phải lo lắng!"
Mắt đào hoa tràn đầy áy náy, trong lòng nói thầm: thật xin lỗi. Thật ra thì lúc trước hắn đã sớm phát hiện Sinh Tử Cổ, cũng phát hiện là âm mưu của Bách Mị , nhưng hắn tương kế tựu kế. Vì sao? Bởi vì Ngạo Tình, hắn nghĩ lấy sinh mạng đi đánh cuộc, đánh cuộc mình ở trong lòng vật nhỏ có bao nhiêu phân lượng, hắn nghĩ muốn nàng, chỉ muốn nàng thôi, dù là không chiếm được toàn bộ tình yêu của nàng, cũng đáng giá để hắn dùng tánh mạng đánh cược một lần. Trận đánh cuộc này mình đã chiếm thế thượng phong, nhưng nhìn thấy sự mất mác và bất lực của vât nhỏ, hắn hình như cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
"Đại ca ca, ta sẽ không để cho ngươi chết!" Ngạo Tình đưa tay nắm thật chặt hông của Sở Mộc Hi, chỉ sợ hắn sẽ đột nhiên biến mất, trong lòng run lẩy bẩy, nói không ra là cái cảm giác gì.
Khóe miệng Sở Mộc Hi giương cao, trong lòng mừng như điên, trong ngực cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng cùng không đành lòng của vật nhỏ, hắn cảm giác mình thành công rồi. Hận không thể chịu hết mọi đau đớn trong lòng vật nhỏ, cái đó tự mười ba năm trước không chừng hắn đang vui vẻ hạnh phúc cùng vật nhỏ. Lần này vô luận đều muốn giữ nàng ở bên cạnh mình.
Ôm lấy nàng, làm trong lòng Sở Mộc Hi sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa có. Có nàng, tánh mạng của hắn liền có ý nghĩa, từ đó, tim của hắn, sẽ không cảm thấy trống vắng nữa.
Hôm sau buổi trưa đã qua, Ngạo Tình vẫn không có tỉnh lại, Phong Dạ Hàn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. Băng Tâm mặt bất đắc dĩ, "Cô gia, ngươi cũng phải có chừng mực mới được."
Phong Dạ Hàn vẻ mặt cứng đờ, có chút uất ức , hơn nữa là lo lắng, hồi lâu mới chát chát mở miệng: "Đêm qua ta không có đụng nàng."
Băng Tâm ngẩn ra, bắt đầu có chút luống cuống. Sở Mộc Hi thu lại ghen tỵ trong lòng, nhanh chóng đến gần, ấn lên mạch môn của nàng, sắc mặt thay đổi dần phức tạp.
Mặc dù không hề chào đón Sở Mộc Hi, nhưng vẫn hỏi: "Nàng thế nào?"
"Vật nhỏ mạch tượng rất vững vàng, hình như đi vào một loại trạng thái hôn mê." Sở Mộc Hi cũng ôm trong lòng ánh mắt không thể tin.
"Hôn mê?" Băng Tâm chợt nghĩ tới, vội hỏi: "Hôm nay ngày nào?"
"Sơ Bát (đầu tháng tám)." Truy Nguyệt đáp.
Băng Tâm gào to tự gõ vào đầu nhỏ của mình, "Tiểu thư là tiến vào trạng thái hưu miên (hôn mê), hàng năm lúc này tiểu thư cũng sẽ ngủ say bất tỉnh, không ăn không uống, lẳng lặng hôn mê, cho đến khi đến sinh nhật tiểu thư thì tỉnh."
"Lúc nào thì?" Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi đồng thời giành hỏi, bọn họ quả thật không biết sinh nhật Ngạo Tình là vào mùa đông, hơn nữa rất nhanh liền tới . Phong Dạ Hàn thần kinh chậm chạp, thầm mắng mình, trong lòng tràn đầy thương yêu.
"." Băng Tâm trong lòng thẳng thừng chửi mình sơ ý, "Lão tiên sinh nói trong cơ thể tiểu thư có cổ lực lượng kỳ lạ, vừa đến đêm trước sinh nhật, tiểu thư sẽ tiến vào trạng thái hôn mê, nhưng mà đối với thân thể tiểu thư thì vô hại."
"Lực lượng kỳ lạ?" Sở Mộc Hi nghi ngờ, lần nữa ấn lên mạch môn, lắc đầu, chẩn không ra.
"Chẩn không ra cũng là rất bình thường, lão tiên sinh cũng chẩn không ra, đây là do Thiên Sơn Lão Ngoan Đồng mất không ít hơi sức mới chẩn ra. Nghe nói đối với thân thể tiểu thư có ích lại vô hại, nên liền bỏ qua." Băng Tâm đáp lại, khiến lòng của mọi người bình thường lại.
Sauchuyện này hành trình phải chậm lại, Phong Dạ Hàn một mực cẩn thận từng chút che chở người trong ngực , nằm yên tỉnh trong ngực mình, cho dù không nói một lời, nhưng lại xinh đẹp không dính một hạt bụi, dung nhan có một loại siêu phàm thoát tục khó mà diễn tả bằng lời từ khi sinh đã liền tồn tại loại phong tình nhẹ nhàng, như tiên tử hạ phạm ngủ say, xinh đẹp mà yên tỉnh, cao quý, thanh lịch, đoan trang, thần thánh không thể xâm phạm, mang cho phong Dạ Hàncảm giác rung động cùng ấm áp khó tả. Có thể có được một người như thế, cuộc đời này cũng đủ rồi.
Sở Mộc Hi và Phong Hề Ngạn cũng lẳng lặng nhìn người đang ngủ say, trong mắt tham lam cùng nóng rực tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được. Phong Dạ Hàn không thể làm gì khác hơn là dùng áo lông cáo nhẹ nhàng che lại dung nhan tuấn lệ, diệt ý niệm của bọn hắn . Mày kiếm trừng hai người, ngụ ý, đây là nữ nhân của ta, quản tốt ánh mắt của các ngươi.
Bách Mị thấy ánh mắt chúng nam nhân, trong lòng lại càng không cam tâm, vì sao tất cả mọi người che chở, yêu nàng, tự hỏi vẻ thùy mị của nàng hoàn toàn không kém Bách Lí Ngạo Tình bao nhiêu, vì sao nàng có thể chiếm được hết cưng chiều của họ, mà mình lại phải bị lạnh nhạt.
Hiện tại mệnh đặt tại trong tay nàng, mà Sở Mộc Hi cũng phải dựa vào Huyết Đan của mình để tạm thời ức chế Sinh Tử Cổ phát tác, hai bên lẫn nhau ngăn được, nàng cũng là không sợ.
Nhưng nhìn đến ánh mắt yêu mến của ba nam nhân này, làm cho nàng ghen ghét dữ dội, hận không được lập tức xé nát Ngạo Tình
Băng Tâm ở một bên tất nhiên nhìn thấy hết dợn sóng của các nam nhân này, kể cả cái sự quyết tâm kia của Bách Mị cũng không có bỏ qua. Trong lòng thầm hừ, nếu dám tổn thương tiểu thư nhà ta, Băng Tâm ta là người đầu tiên không tha cho ngươi.
Bình tĩnh qua sáu ngày, người trong lòng vẫn như củ ngủ say như tiên tử, yên tỉnh trên nằm trên niệm bông vải, ánh mắt Phong Dạ Hàn mềm mại tinh tế hạ xuống ngũ quan xinh xắn, nhẹ nhàng vuốt ve: "Ngạo nhi, ngày mai chính là sinh nhật ngươi, nghĩ muốn được quà tặng gì?" Ngẫm nghĩ, hai người biết nhau tới nay, hắn cư nhiên chưa bao giờ tặng quà cho nàng, ngược lại nàng, vì mình, quyên tiền, còn viết thiết huyết đan, chính mình một thân võ công thượng thừa đều là Ngạo nhi ban tặng, thì ra là lại chưa từng vì nàng làm bất cứ chuyện gì, cảm giác áy náy mãnh liệt thật chặt cuốn lấy trái tim hắn.
Nghĩ tới đây, mắt phượng càng thêm kiên định, phân phó Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt giữ nghiêm lều, liền vội vàng rời đi trận doanh. Mấy ngày nay, Sở Mộc Hi cùng Phong Hề Ngạn cũng không còn nhàn rỗi, hết lòng chuẩn bị quà tặng sinh nhaajt cho Ngạo Tình.
Tự nhiên, Bách Mị cho là thừa dịp này sẽ có cơ hội, ai ngờ, Sở Mộc Hi cùng Phong Hề Ngạn cho tất cả ám về bao vậy ngoài lều của Ngạo Tình, ngoài dặm mấy vòng, con ruồi cũng không bay vào được, chớ nói chi là người.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Tha cho nàng? Chắc hẳn ông nội ta cũng phải bị đã kích một trận, cũng là các ngươi gây nên thôi." Âm thanh lạnh lùng, giống như địa ngục Hàn Phong lạnh thấu xương.
Mân Côi, Bách Hợp hai người sợ hãi vô cùng, chuyện này bọn họ làm cực kỳ bí mật, không thể nào bị phát hiện. Nhưng nàng lại biết rõ ràng, cô gái này, là một lòng Thất Khiếu Linh Lung.
Từ trong ngực lấy ra một viên thuốc nhỏ, ném xuống đất, "Cho nàng ăn vào, cách mỗi bốn canh giờ uống một viên. Chỉ có thể tạm thời ức chế tác động của Phệ Tâm Cổ . Tìm được Huyết Vải, ta tự sẽ giải cổ." Ngạo Tình dừng một chút, ánh mắt dịu dàng mà đau lòng nhìn ở gương mặt tuyệt mỹ của Sở Mộc Hi, "Không tìm được, nàng sẽ chôn theo." Người cuối cùng được "Chôn theo" , đã sớm biến âm.
Dứt lời, yết hầu Ngạo Tình đã nghẹn ngào, lại nói không ra lời nói, xoay người đi xa, bóng dáng nhỏ nhắn không nói ra được bi thương cùng khổ sở. Lưu lại mọi người một bóng lưng màu trắng lành lạnh mà thê lương, sa mạc kình phong giương lên như mực tay áo phất lên, tự nhiên mà phiêu dật, cùng cảnh hoàng hôn sa mạc như hòa làm một, giống như bức tranh thuỷ mặc, tiêu điều lạnh lẽo.
Sở Mộc Hi mất hồn một hội, chậm rãi đi theo. Sắc mặt Phong Dạ Hàn đen lại, nhưng lại không thể làm gì khác hơn là cố nén, dù sao cởi chuông phải do người buộc chuông. Nhưng nghĩ đến Sở Mộc Hi mượn cơ hội thân cận với Ngạo nhi, tim của hắn chua hết sức, tức giận, hoảng sợ.
"Đại ca ca, thật xin lỗi!" Ngạo Tình chậm rãi quay người lại, bao hàm ngu ngốc, sợ hãi cùng lo lắng.
Sở Mộc Hi đến gần, tay dịu dàng chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Ngạo Tình, ngón tay thon dài như bạch ngọc tinh tế vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của nàng, âm thanh tự nhiên mang theo giọng điệu an ủi, nói: "Đại ca ca sẽ không chết."
Kéo lấy bả vai thon gầy của nàng, ôm chặt lấy nàng, giọng nói trong trẻo mang theo tự trách, nói: "Vật nhỏ, thật xin lỗi, đã để cho ngươi phải lo lắng!"
Mắt đào hoa tràn đầy áy náy, trong lòng nói thầm: thật xin lỗi. Thật ra thì lúc trước hắn đã sớm phát hiện Sinh Tử Cổ, cũng phát hiện là âm mưu của Bách Mị , nhưng hắn tương kế tựu kế. Vì sao? Bởi vì Ngạo Tình, hắn nghĩ lấy sinh mạng đi đánh cuộc, đánh cuộc mình ở trong lòng vật nhỏ có bao nhiêu phân lượng, hắn nghĩ muốn nàng, chỉ muốn nàng thôi, dù là không chiếm được toàn bộ tình yêu của nàng, cũng đáng giá để hắn dùng tánh mạng đánh cược một lần. Trận đánh cuộc này mình đã chiếm thế thượng phong, nhưng nhìn thấy sự mất mác và bất lực của vât nhỏ, hắn hình như cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
"Đại ca ca, ta sẽ không để cho ngươi chết!" Ngạo Tình đưa tay nắm thật chặt hông của Sở Mộc Hi, chỉ sợ hắn sẽ đột nhiên biến mất, trong lòng run lẩy bẩy, nói không ra là cái cảm giác gì.
Khóe miệng Sở Mộc Hi giương cao, trong lòng mừng như điên, trong ngực cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng cùng không đành lòng của vật nhỏ, hắn cảm giác mình thành công rồi. Hận không thể chịu hết mọi đau đớn trong lòng vật nhỏ, cái đó tự mười ba năm trước không chừng hắn đang vui vẻ hạnh phúc cùng vật nhỏ. Lần này vô luận đều muốn giữ nàng ở bên cạnh mình.
Ôm lấy nàng, làm trong lòng Sở Mộc Hi sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa có. Có nàng, tánh mạng của hắn liền có ý nghĩa, từ đó, tim của hắn, sẽ không cảm thấy trống vắng nữa.
Hôm sau buổi trưa đã qua, Ngạo Tình vẫn không có tỉnh lại, Phong Dạ Hàn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. Băng Tâm mặt bất đắc dĩ, "Cô gia, ngươi cũng phải có chừng mực mới được."
Phong Dạ Hàn vẻ mặt cứng đờ, có chút uất ức , hơn nữa là lo lắng, hồi lâu mới chát chát mở miệng: "Đêm qua ta không có đụng nàng."
Băng Tâm ngẩn ra, bắt đầu có chút luống cuống. Sở Mộc Hi thu lại ghen tỵ trong lòng, nhanh chóng đến gần, ấn lên mạch môn của nàng, sắc mặt thay đổi dần phức tạp.
Mặc dù không hề chào đón Sở Mộc Hi, nhưng vẫn hỏi: "Nàng thế nào?"
"Vật nhỏ mạch tượng rất vững vàng, hình như đi vào một loại trạng thái hôn mê." Sở Mộc Hi cũng ôm trong lòng ánh mắt không thể tin.
"Hôn mê?" Băng Tâm chợt nghĩ tới, vội hỏi: "Hôm nay ngày nào?"
"Sơ Bát (đầu tháng tám)." Truy Nguyệt đáp.
Băng Tâm gào to tự gõ vào đầu nhỏ của mình, "Tiểu thư là tiến vào trạng thái hưu miên (hôn mê), hàng năm lúc này tiểu thư cũng sẽ ngủ say bất tỉnh, không ăn không uống, lẳng lặng hôn mê, cho đến khi đến sinh nhật tiểu thư thì tỉnh."
"Lúc nào thì?" Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi đồng thời giành hỏi, bọn họ quả thật không biết sinh nhật Ngạo Tình là vào mùa đông, hơn nữa rất nhanh liền tới . Phong Dạ Hàn thần kinh chậm chạp, thầm mắng mình, trong lòng tràn đầy thương yêu.
"16." Băng Tâm trong lòng thẳng thừng chửi mình sơ ý, "Lão tiên sinh nói trong cơ thể tiểu thư có cổ lực lượng kỳ lạ, vừa đến đêm trước sinh nhật, tiểu thư sẽ tiến vào trạng thái hôn mê, nhưng mà đối với thân thể tiểu thư thì vô hại."
"Lực lượng kỳ lạ?" Sở Mộc Hi nghi ngờ, lần nữa ấn lên mạch môn, lắc đầu, chẩn không ra.
"Chẩn không ra cũng là rất bình thường, lão tiên sinh cũng chẩn không ra, đây là do Thiên Sơn Lão Ngoan Đồng mất không ít hơi sức mới chẩn ra. Nghe nói đối với thân thể tiểu thư có ích lại vô hại, nên liền bỏ qua." Băng Tâm đáp lại, khiến lòng của mọi người bình thường lại.
Sauchuyện này hành trình phải chậm lại, Phong Dạ Hàn một mực cẩn thận từng chút che chở người trong ngực , nằm yên tỉnh trong ngực mình, cho dù không nói một lời, nhưng lại xinh đẹp không dính một hạt bụi, dung nhan có một loại siêu phàm thoát tục khó mà diễn tả bằng lời từ khi sinh đã liền tồn tại loại phong tình nhẹ nhàng, như tiên tử hạ phạm ngủ say, xinh đẹp mà yên tỉnh, cao quý, thanh lịch, đoan trang, thần thánh không thể xâm phạm, mang cho phong Dạ Hàncảm giác rung động cùng ấm áp khó tả. Có thể có được một người như thế, cuộc đời này cũng đủ rồi.
Sở Mộc Hi và Phong Hề Ngạn cũng lẳng lặng nhìn người đang ngủ say, trong mắt tham lam cùng nóng rực tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được. Phong Dạ Hàn không thể làm gì khác hơn là dùng áo lông cáo nhẹ nhàng che lại dung nhan tuấn lệ, diệt ý niệm của bọn hắn . Mày kiếm trừng hai người, ngụ ý, đây là nữ nhân của ta, quản tốt ánh mắt của các ngươi.
Bách Mị thấy ánh mắt chúng nam nhân, trong lòng lại càng không cam tâm, vì sao tất cả mọi người che chở, yêu nàng, tự hỏi vẻ thùy mị của nàng hoàn toàn không kém Bách Lí Ngạo Tình bao nhiêu, vì sao nàng có thể chiếm được hết cưng chiều của họ, mà mình lại phải bị lạnh nhạt.
Hiện tại mệnh đặt tại trong tay nàng, mà Sở Mộc Hi cũng phải dựa vào Huyết Đan của mình để tạm thời ức chế Sinh Tử Cổ phát tác, hai bên lẫn nhau ngăn được, nàng cũng là không sợ.
Nhưng nhìn đến ánh mắt yêu mến của ba nam nhân này, làm cho nàng ghen ghét dữ dội, hận không được lập tức xé nát Ngạo Tình
Băng Tâm ở một bên tất nhiên nhìn thấy hết dợn sóng của các nam nhân này, kể cả cái sự quyết tâm kia của Bách Mị cũng không có bỏ qua. Trong lòng thầm hừ, nếu dám tổn thương tiểu thư nhà ta, Băng Tâm ta là người đầu tiên không tha cho ngươi.
Bình tĩnh qua sáu ngày, người trong lòng vẫn như củ ngủ say như tiên tử, yên tỉnh trên nằm trên niệm bông vải, ánh mắt Phong Dạ Hàn mềm mại tinh tế hạ xuống ngũ quan xinh xắn, nhẹ nhàng vuốt ve: "Ngạo nhi, ngày mai chính là sinh nhật ngươi, nghĩ muốn được quà tặng gì?" Ngẫm nghĩ, hai người biết nhau tới nay, hắn cư nhiên chưa bao giờ tặng quà cho nàng, ngược lại nàng, vì mình, quyên tiền, còn viết thiết huyết đan, chính mình một thân võ công thượng thừa đều là Ngạo nhi ban tặng, thì ra là lại chưa từng vì nàng làm bất cứ chuyện gì, cảm giác áy náy mãnh liệt thật chặt cuốn lấy trái tim hắn.
Nghĩ tới đây, mắt phượng càng thêm kiên định, phân phó Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt giữ nghiêm lều, liền vội vàng rời đi trận doanh. Mấy ngày nay, Sở Mộc Hi cùng Phong Hề Ngạn cũng không còn nhàn rỗi, hết lòng chuẩn bị quà tặng sinh nhaajt cho Ngạo Tình.
Tự nhiên, Bách Mị cho là thừa dịp này sẽ có cơ hội, ai ngờ, Sở Mộc Hi cùng Phong Hề Ngạn cho tất cả ám về bao vậy ngoài lều của Ngạo Tình, ngoài dặm mấy vòng, con ruồi cũng không bay vào được, chớ nói chi là người.