Nàng nhớ rất rõ đêm động phòng ở kiếp trước, còn có những ngày sau đó Lương Văn Khâm đều tìm đến đòi hỏi, nàng hoảng sợ có ý nghĩ muốn khóc chạy trốn, chuyện nam nữ hoan ái này, cho tới bây giờ nàng cũng chỉ cảm thấy đau, chưa từng có nửa điểm vui thích, nghĩ tới đây, lại nghĩ tới lời nói của bà mai mới vừa rồi....
- Phu quân, để ta phục vụ người uống rượu giao bôi, hoàn thành nghi thức.
Không phải nàng cổ hủ, mà là kiếp trước cùng Lương Văn Khâm uống rượu giao bôi, nàng không hy vọng đó là ký ức duy nhất, nàng có cuộc đời mới, ly rượu này cũng đại diện cho lần nữa được sinh ra.
Tầm mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi người nàng, cho nên khiến nàng kinh sợ, nhưng sau đó lại kiên định, trong lúc này, đôi mắt xinh đẹp kia có quá nhiều cảm xúc phức tạp, hắn không có cách nào hiểu rõ.
Nàng rời khỏi giường, đi tới trước bàn, cầm hai ly rượu đến trước mặt hắn, nhưng hắn thật sự cao lớn, nàng lại phải ngửa đầu nhìn hắn.
Ly rượu này đúng là khó mà vòng tay nhau để uống.
Nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt nàng, hắn không nói gì, lập tức ngồi xuống giường.
Nàng ngẩn người nhưng khẽ mỉm cười, người đàn ông này cho đến bây giờ cũng chưa từng nói với nàng một câu, lại dùng hành động bày tỏ sự quan tâm.
Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn nhận lấy ly rượu trong tay nàng, vẫn chăm chú nhìn nàng xinh đẹp tựa như được điêu khắc.
Tim nàng đập thình thịch, thân thể cũng sinh ra cảm giác nóng lạ thường, khi hắn nghiên người đến gần nàng, cùng nàng uống rượu giao bôi thì tim của nàng càng đập nhanh hơn.
Hắn ngửi thấy được hương xử nữ nhàn nhạt trên người nàng, mỹ nhân say rượu, đến cả người luôn luôn lạnh lùng cứng rắn như hắn cũng thấy có chút rung động khác thường.
Rượu thơm nồng chảy vào bụng, mặt nàng càng đỏ, nàng không quên cầm ly rượu trên tay của hắn để lên bàn, lại đột nhiên nghĩ đến, tiếp theo chính là sự kiện đó sao?
Hắn chú ý tới khuôn mặt nàng nguyên bản đang ửng hồng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp cũng hiện lên vẻ bất an.
Nàng nuốt một ngụm nước miếng: "Ta, ta đem cất ly rượu."
Nàng đứng dậy, nhưng thân hình đột nhiên mềm nhũn, lại ngã ngồi trên giường, nàng xấu hổ quẫn bách không dám nhìn trượng phu, chân nàng thế nhưng lại phản chủ!
Hắn nhìn nàng, nghĩ đến việc nàng không hiểu sự đời, nhưng lại kiên cường dũng cảm lại làm hắn nhịn không đường phì cười, rõ ràng chân mềm nhũn đứng dậy không nổi nha, trong lòng hắn bắt đầu sinh ra một cảm nhận kỳ diệu.
Lần này, hắn lấy chén trên tay nàng xuống, đặt lên bàn, xoay người trở về giường, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời của nàng đang nhìn chằm chằm mình, đáng tiếc đôi tay nhỏ nhắn đang đặt trên đầu gối kia lại run nhè nhẹ, tiết lộ sự sợ hãi.
Từ trước tới nay hắn đối với tình yêu nam nữ rất hững hờ, hơn nữa hai người thê tử đã chết, sự hứng thú đối với nữ nhân cũng không nhiều, nhưng mỹ nhân trước mắt lại dễ dàng gợi lên hứng trí của hắn.
Nàng là thê tử của hắn, có lẽ nàng so với hai người trước đều dũng cảm và cứng cỏi hơn.
Đây là mắt hắn thấy được cá tính và sự kiên cường của nàng, như vậy cho dù nàng gặp quỷ, cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng?
Hắn tới trước mặt nàng, tháo mũ phượng xuống đặt lên bàn, tiếp theo cởi xuống khăn cưới trên người nàng.
Nàng nín thở tập trung suy nghĩ, động cũng không dám động, nhưng động tác hắn mềm nhẹ chậm rãi, làm giảm bớt bất an trong lòng nàng.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại có kiên nhẫn đối đãi với một nữ tử mới gặp như vậy, nhưng mà nàng không hề giả vờ xấu hổ, cũng không có sợ hãi khóc sướt mướt, chỉ nhìn chằm chằm hắn, điềm tĩnh ngồi.
Hắn tháo trâm gài tóc xuống, nhìn mái tóc như thác của nàng tung xuống, làm cho vẻ đẹp hoa lệ của nàng càng thêm động lòng người, hắn kéo màn xuống, ôm lấy nàng nằm xuống giường.
Lúc nằm xuống, Ô Hi Ân càng có thể cảm nhận được trượng phu của nàng nhiều hơn, đầu nàng chỉ có thể tựa vào ngực hắn, cứng rắn mà ấm áp, hai cánh tay hắn chắc của hắn cũng to hơn tay nàng gấp nhiều lần.
Trời ạ, hắn thật sự vạm vỡ, dáng người nàng nhỏ nhắn, mà dáng người Lương Văn Khâm anh tuấn, nhưng lại nhỏ hơn nhiều so với Chu Trần Thiệu, này..điều này làm sao được, khẳng định nơi đó của hắn càng.... ( :v )
Mặt nàng trắng bệch, không được! Cho nàng cắn răng không muốn đề cập xuống dưới, cho dù kinh nghiệm kiếp trước làm nàng cực kỳ sợ hãi việc nam nữ giao hoan, nhưng nàng sống lại, trượng phu của nàng cũng không giống kiếp trước, cho nên, không có việc gì! Không cần sợ hãi!
Ô Hi Ân kỳ thật sợ muốn chết, nhưng trong lòng nàng vẫn ủng hộ chính mình.
Chu Trần Thiệu thấy bộ dạng dũng cảm muốn xông ra chiến trường chịu chết của nàng mà cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được bật cười.
Nghe được tiếng cười trầm thấp mà sung sướng của hắn, nàng ngượng ngùng luống cuống, nhìn thấy sự xấu hổ của nàng, hắn mềm nhẹ hôn lên môi nàng, thử dò xét thái độ của nàng. Đôi môi kia hương vị ngọt vào vượt quá tưởng tượng của hắn, hắn chậm rãi cởi áo hỉ trên người nàng ra, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực đầy đặn của nàng.
Nàng xinh đẹp như nhược thế nhưng lại có một dáng người thật hoàn hảo!
Dục vọng của hắn càng thêm sôi trào, nàng rung nhè nhẹ, luống cuống rên rỉ, lại làm cho hắn thả chậm tiết tấu thỏa mãn tình dục, không tham lam đoạt lấy, mà chính hắn cũng khó tưởng tượng mình lại có thể dịu dàng âu yếm nàng.
Thân thể cứng ngắc sợ hãi của nàng cũng chậm rãi bị tình dục khơi lên độ nóng, bắt đầu không tự chủ được, hô hấp cũng trở nên dồn dập, biến hóa rất nhỏ này hắn cũng thấy được.
Nhưng mà, cả người hắn chỉ có thể điên cuồng áp xuống dục hỏa, bởi vì bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, đôi mắt trong veo như nước kia của nàng vẫn còn tồn tại sự sợ hãi.
(Truy cập diendanlequydon.com, mục Truyện cổ đại để đọc chương mới sớm nhất vào t và cn hàng tuần)
Hắn dịu dàng hôn xuống dưới, khám phá cơ thể nàng, nàng không tự chủ được cứng người lại, lạnh run.
Mau tới như vậy sao? Thô bạo giữ lấy.... ..... Nghĩ đến đây, thân thể nàng càng thêm cứng ngắc.
- Thả lỏng.... ......
Hắn thấp giọng trấn an, đôi môi nóng rực kề vào tai nàng, nhìn cơ thể xinh đẹp động lòng người, lấy lời lẽ khiêu khích tình dục của nàng, cho đến khi nàng rên rỉ dồn dập, hắn mới tiến vào trong nàng.
Không có đau đớn như nàng tưởng tượng, âm thanh kêu đau của nàng cũng biến mất ở cái hôn dịu dàng của hắn, nàng sợ hãi việc nam nữ giao hoan, nhưng hắn lại dịu dàng, dùng hết khả năng làm cho nàng cảm nhận được cảm giác được quý trọng, cũng cảm nhận được tình dục tốt đẹp.
Đây là lần đầu tiên nàng sa vào lưới tình mãnh liệt, còn có cảm giác sung sướng khi được thỏa mãn, cơ hồ muốn ngất đi, hắn lại hôn nàng, nàng tưởng hắn lại tiếp tục, nhưng hắn chỉ khẽ vuốt ve nàng, hôn nàng, làm cho nàng tê dại lại cảm thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy có gì đó lành lạnh của trượng phu chiếm hữu da thịt nàng, thực thoải mái, thoải mái đến mức lặng lẽ chiếm giữ đầu óc nàng, một lúc sau, hô hấp nàng đều đều, ngủ thật say.
Chu Trần Thiệu dịu dàng bôi thuốc lên những dấu hôn mà mình đã lưu lại trên người nàng, lại sửa lại đệm chăn cho nàng.
Hắn ngắm dung nhan xinh đẹp của nàng, hắn còn muốn nàng, kiếp sống luyện võ của quân nhân đã là thói quen của hắn, làm cho hắn có được thể lực hơn người, một khi thân thể có nhu cầu thì hắn sẽ tìm kỹ nữ giải quyết, một đêm hai, ba lượt không vấn đề gì, nhưng thê tử của hắn..... ( Đọc đến đây đã rõ a, anh ý không sạch :, nhưng mà sau khi cưới nữ thì sạch hoàn toàn nghen :D )
Đối với nàng, trong lòng hắn không hiểu sao lại có một cảm giác quý trọng và không đành lòng.