Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, chuyện lấy vợ này thật sự là bất đắc dĩ, hắn tự biết mình chinh chiến nhiều năm trên chiến trường nên không muốn nói đến chuyện cưới hỏi, cũng không muốn làm trễ nải tuổi thanh xuân của bất kỳ một nữ tử nào, nhưng hai vị thê tử trước đều là khi hắn chinh chiến trở về phủ thì mới phát hiện là do mẫu thân chỉ hôn, đã phái người thay hắn cưới vào phủ, căn bản là không trâu bắt chó đi cày!
Hoàng đế cảm thấy chính mình đần đồn, hắn thật sự là tự vạch áo cho người xem lưng: "Cá tính mẫu hậu ngươi cũng biết, người không muốn hoàng muội lôi kéo Vịnh Song tiếp cận ngươi, người chỉ hi vọng ngươi hạnh phúc."
- Ta biết, ta hiểu mẫu hậu không thể chấp nhận được chuyện ra có mệnh khắc thê, bất kể dùng phương pháp gì đều phải chứng minh ta vẫn có thể cùng một nữ tử đi đến thiên trường địa cửu, cho nên ta chỉ có thể chấp nhận, nói chuyện chính sự đi.
Hắn một chút cũng không muốn tiếp tục đề tài nhàm chán này. Hoàng đế không nói gì, lập gia đình không tính là chuyện chính sự? Trên đời này cũng chỉ có hoàng đệ mới nói được những lời này.
Chu Trần Thiệu vừa quay người, phía sau cột trụ ở hành lang vô thanh vô thức xuất hiện một nam tử áo đen, trên cánh tay có hình xăm một con rồng do Chu Trần Thiệu ban thưởng, đây là một trong những tử sĩ hoạt động dưới trướng Chu Trần Thiệu, chỉ nghe lệnh Chu Trần Thiệu, mà hắn là người đứng đầu tổ chức này.
Chỉ thấy tên tử sĩ hai tay cầm một quyển sách dày và mật thư, vô cùng cung kính dâng lên cho Chu Trần Thiệu, sau đó hướng Hoàng Thượng hành lễ rồi ẩn thân về phía sau cột trụ.
- Những chứng cớ này đủ để chứng minh hành vi tội ác của tri phủ La Đức Tài, Hoàng thượng có thể phái người tới bắt giam hắn, đảng phái Tướng gia cũng mất đi một thế lực lớn.
Chu Trần Thiệu lạnh nhạt nói.
Hoàng đế nhìn thấy nhiều chứng cớ như vậy, rõ ràng là cái này cần phải hao tốn biết bao nhiêu tâm lực và nhân lực mới có thể thu thập được, mà những sách lược này đều do hoàng đệ thập toàn trước mắt hắn lập ra.
- Nói đến thật là rung động, thường ngày Hoàng đệ đều đóng quân ở biên quan, còn phải bất chợt từ Tây Bắc âm thầm hồi kinh, điều tra những chuyện phản bội cơ mật trái pháp luật này......
Hắn thở dài một tiếng: "Loạn trong giặc ngoài đều do Hoàng đệ thay trẫm gánh vác, trẫm lại chỉ ngồi ở cái ơi cao thượng này mà hưởng thụ quyền thế vinh hoa, tín ngưỡng của mọi người."
- Thế nhưng, quyền lực tranh đấu, ngươi lừa ta gạt, những điều này Hoàng huynh đều làm tốt hơn so với thần đệ, đây mới là nguyên nhân chính huynh thích hợp làm chủ nhân của cái Long Ỷ *này.
*Ghế rồng, ghế vua.
Giọng điệu Chu Trần Thiệt khẳng định chắc nịch.
Làm việc trầm ổn không phải là tính cách của hắn, có một linh hồn bất định, hắn không thể tự giam mình vào cái lồng sắt hoàng cung xa hoa này được.
Hoàng đế thế nào lại không biết rõ tính tình của Hoàng đệ, chính hắn cũng đã từng muốn có một cuộc sống ở bên ngoài hoàng cung. Hắn cười lắc đầu: "Ta hiểu, ta thật luyến tiếc những đại quan này, cuối cùng đều bị Hoàng đế bãi quan, lưu đày không còn một mống."
- Bọn hắn đều là khối u ác tính, sớm muộn gì cũng phải trừ khử, thế nhưng muốn trừ khử Đỗ Thiên Thức cầm đầu thì còn phải chờ một thời gian nữa.
- Trẫm hiểu, chúng ta chưa thể động vào hắn, mà lý do là gì ta và ngươi đều rõ ràng, bên người trẫm cũng chỉ có vài người tin được, mà Hoàng đệ là một người quan trọng nhất, mẫu hậu lần này thật sự để ý, cùng quốc sư.... ....
- Thần đệ về Tây Bắc trước, thần đệ cáo lui.
Chu Trần Thiệu chắp tay vái chào, xoay người rời đi, một đạo bóng dáng hắc sắc chợt lóe, bay vút ra khỏi hoàng cung.
Hoàng đế trừng mắt không nói gì, thật là, nói chuyện hôn sự là bỏ chạy, thật không biết giống ai!
Nửa tháng sau, người Quốc Công phủ cung kính quỳ xuống, nghe thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng, nhất thời, bên trong phủ Quốc Công là một mảnh sương mù.
Nhất là lão thái quân, sau khi nhận thánh chỉ, mắt lúc nào cũng ửng hồng.
Ô Hi Ân không thèm đếm xỉa tới tin vui giáng từ trên trời xuống này, chỉ vội vàng an ủi lão nhân gia.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng nước mắt lã chã, thấp giọng bênh vực kẻ yếu, không sợ bị chém đầu. Cao thấp trong phủ đều tràn đầy đồng cảm, thê tử Cảnh Vương liên tiếp chết hai người, rõ ràng là mệnh khắc thê, Hoàng thượng tại sao có thể lấy thánh chỉ tứ hôn để áp bức, rõ ràng là muốn Hi Ân chịu chết! Nhưng cho dù là trong lòng nghĩ vậy, bọn họ cũng không dám nói ẩu nói tả, sợ là họa từ miệng mà ra.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới Ô Hi Ân không có khả năng sống được bao lâu, trong lòng mọi người đều rất khó chấp nhận.
Nhưng tâm mỗi người đều khác nhau, có người là thiệt tình thích nàng, có người là vì nghĩ đến nhân tài trong phủ như cỏ khô, vất vả lắm mới có một tài nữ, trừ bỏ y thuật, công phu cao, mà nữ công gia chánh đều biết, tương lai cũng có thể chống đỡ cho gia tộc.
Nàng bình thường giúp không ít người, bởi vậy bọn họ hy vọng nàng có thể gả tới Lương Vương phủ, bởi vì Vương Phủ nằm ở vùng ngoại thành kinh thành, nếu có xảy ra chuyện gì cũng có thể tới đây hỗ trợ. ( Toàn chỉ biết nghĩ cho mình, cái tên bánh bèo Lương Văn Khâm đó, có cho ta cũng ứ cần a!!!! )
Cảnh Vương phủ tuy rằng ở trong nội thành, nhưng thời gian Cảnh Vương ở kinh thành cũng không nhiều hơn được một tháng trong năm, mà xuất giá tòng phu, Hi Ân không phải đi đến Cảnh Vương phủ, mà là đi quân doanh Tây Bắc, Quốc Công phủ thiếu nàng, tình cảnh có thể thảm hại hơn.
Nhưng mặc kệ tình nguyện hay không, bọn họ sao có thể kháng chỉ, căn bản chỉ có thể chờ cuộc chia ly tử biệt này!
Ngày hôm sau, sau khi nhận được tin tức, Lương Văn Khâm tức tốc lao tới Quốc Công phủ, hắn quên đi thân phận của mình, bắt được người nào đều hỏi tin tức Ô Hi Ân.
- Hi Ân cô nương đang ở hậu viện của gia nô*.
*Nô tài trong phủ.
Một nha hoàn bị ánh mắt hắn dọa sợ, chân mềm nhũn.
Lương Văn Khâm đi nhanh tới hậu hiện, khi thấy một đám nô tài vây quanh nàng, kẻ khóc người mếu, còn có người khóc thành tiếng.
(Xin hãy truy cập diendanlequydon.com, thư mục Truyện cổ đại để đón xem chương mới sớm nhất. Đồng thời ủng hộ mình, mỗi bình luận của các bạn là động lực to lớn đối với mình :) )
Ô Hi Ân nắm tay một lão thái bà: "Đừng khóc, ta không phải nói ta tốt lắm sao? Ta rảnh nhất định sẽ thường xuyên trở lại chăm sóc các người, cũng nhất định phải ăn cháo tự tay Khang bà bà nấu, cho nên, các người nhất định phải khỏe mạnh."
- Nhưng mà....
Trong lòng Khang bà bà khổ sở nghĩ, không biết nàng có thể sống được bao lâu, còn kịp ăn cháo mình nấu hay không, tiểu thư là người thiện lương tốt bụng, vì sao phải gả có Vương gia có mệnh khắc thê? Ông trời thật không có mắt!
Khang bà bà nhịn không được mà rơi lệ, hốc mắt nhi tử ở bên cạnh cũng phiếm hồng.
Bỗng dưng, một bóng dáng cao lớn xuyên qua đám người, cầm cổ tay Ô Hi Ân lôi đi chỗ khác.
"Đường tỉ phu?" Ô Hi Ân hoảng sợ.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa theo trực giác đi theo sau.
"Không được đi theo!" Lương Văn Khâm quát.
Hai nha hoàn muốn theo nhưng lại không dám, cho đến khi thấy chủ tử lắc đầu, các nàng mới đành phải đứng ở tại chỗ, nhìn Lương Văn Khâm kéo tiểu thư đến đình viện*.
*chỗ để nghỉ chân.
Nhưng chưa tới đình, Ô Hi Ân đã rút tay về: "Hành động này không quy củ."
Lương Văn Khâm chỉ có thể mãnh liệt ức chế khát vọng mang nàng rời khỏi Quốc Công phủ, cùng nàng đi đến sau đình, ánh mắt đưa tình nhìn nàng nói: "Đừng gả, ngươi sẽ bị khắc chết." Hắn luyến tiếc, có trời mới biết hắn muốn ôm nàng vào lòng bao nhiêu, trân trọng nàng, bảo hộ nàng. ( Ta khinh -_-! Đồ bánh bèo )
Gả cho ngươi mới là con đường chết !
Nàng thản nhiên nhìn hắn: "Nếu đúng như vậy, đó cũng là số mạng Hi Ân."
- Nhưng mà ta....
Hắn xoay người tiến lên, mê đắm cầm hai tay nàng.
Nàng lập tức rút tay mình về, cứng rắn nói: "Đường tỷ phu thỉnh tự trong, Hi Ân đã nói cử chỉ này không hợp quy củ."
- Ngươi không thể không biết ta yêu ngươi, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ tứ hôn lại, Lương gia ta là một gia tộc lớn, có công với triều đình, có lẽ Hoàng thượng sẽ suy nghĩ lại...có thể là.....
- Cảm ơn đường tỷ phu, nhưng mà Hi Ân nguyện ý gả cho Cảnh Vương.
Nàng tình nguyện gả cho người chưa gặp mặt lần nào, cũng không nguyện gả cho hắn.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng, hắn không thể chấp nhận được, cỏi lòng tan nát.
- Thỉnh đường tỷ phu đối xử tử tế với thê thiếp của mình, bọn họ mới là người cần ngươi.
Nàng lại nói tiếp.
Cho nên nàng không cần hắn! Hắn cười khổ, sắc mặt tái nhợt xoay người rời đi.
Những ngày tiếp theo, hôn lễ vô cùng náo nhiệt được chuẩn bị, Hoàng thái hậu rất coi trọng việc này, vì vậy cái gì cũng đều phải là tốt nhất, áo dài hỉ* của tân lang, mũ phượng của tân nương, còn có cách bố trí tân phòng, chọn mua các thứ gì gì đó, nhất thời cung nhân trên dưới tất cả đều tất bật.
*Áo cưới mà tân lang hay mặc giống trong phim.
Về phần tân lang còn đang ở Tây Bắc, Hoàng thái hậu mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Hoàng đế, một tháng qua ngày nào cũng thúc giục người đưa tin đến Tây Bắc, muốn Chu Trần Thiệu trở về thành thân.
Dù sao chiến sự ở Tây Bắc cũng tạm thời ổn, Hoàng thái hậu biết rõ việc này, bà thậm chí còn tìm vài tên lão tướng thay nhi tử đảm nhiệm một thời gian, đánh bại ngoại tộc xâm lăng để cho hắn ít nhất được nghỉ ngơi một lúc, hai tháng sau mới có thể trở lại chiến trường, trong khoảng thời gian này muốn hắn trở về thành thân, nói không chừng còn có thể may mắn có hỉ!
Nhưng mà có người lại không muốn hợp tác, khiến cho Hoàng thái hậu nổi trận lôi đình, tự tay viết một phong thư, phái người truyền đến Tây Bắc.
- Ai gia cũng không tin hắn không trở lại!
Nàng kích động đến độ muốn đánh người.
- Mẫu hậu đừng tức giận, Hoàng đệ nhất định sẽ trở về.
Hoàng đế kìm nén không dám cười to, dù sao vẫn còn vài tên nô tài đang đứng kế bên, nhưng mà mẫu hậu cũng thật là đuổi cùng giết tận, thư tín lại chỉ viết mấy chữ ngắn ngủn...
Ngày thành thân mà không trở về, ngoài chính thất còn có thêm năm tiểu thiếp, cùng ngươi kề vai sát cánh, hoan hỉ tuổi già.
Đây căn bản là uy hiếp, Hoàng đệ nếu không trở lại bái đường, mẫu hậu liền thay hắn nạp thêm năm tiểu thiếp, hắn có thể không trở lại sao?
Sự thật chứng minh, uy hiếp quả nhiên hữu hiệu, có điều Chu Trần Thiệu phi ngựa một ngày một đêm mới tới kinh thành, phong trần mệt mỏi trở lại Cảnh Vương phủ.
Từng ngày trôi qua, đứa nhỏ trong bụng Ô Hi Ân cũng chậm rãi lớn lên, Ô Hi Ân nôn ọe cũng ngày càng nghiêm trọng, nàng ăn thì ít, ói thì nhiều, suy yếu đến mức chỉ có thể nằm ở trên giường an thai, lại còn bị nhiễm phong hàn, vì muốn đứa bé khỏe mạnh, Ô Thi Viện không dám cho nàng uống thuốc, thân thể nàng cũng vì vậy mà càng suy yếu, chỉ mới có mấy tháng mà cả người thành da bọc xương, bụng cũng chỉ nhô lên nho nhỏ mà thôi.
Đại phu nói, nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ đứa bé còn chưa sinh ra thì phu nhân đã mất trước rồi.
Ô Thi Viện giận đến cắn răng nghiến lợi, đại phu vừa rời đi liền gọi nha hoàn bưng thức ăn tới, lục soát người Ô Hi Ân đang nửa sống nửa chết nằm kia một hồi, tự mình dùng muỗng nhét một đống thức ăn vào miệng nàng.
- Ô....Không, khục, khục.....Ọe, ọe!!
Chỉ mới ăn có một hớp mà Ô Hi Ân đã ói ra một thân, ngay cả mật cũng muốn phun ra rồi.
Ô Thi Viện giận đến phát run, giơ tay muốn tát nàng một bạt tai nhưng lại nhịn xuống, chỉ sợ nàng không chịu nổi, nhưng lại tức giận phân phó: "Bẩn rồi! Giúp nàng rửa sạch sẽ."
Nàng ta tức giận đùng đùng rời khỏi phòng, lưu lại hai người nha hoàn đang vội vàng lau dọn bãi nôn trên giường và dưới đất, sau đó liền đưa Ô Hi Ân đến chậu nước, giúp nàng lau sạch thân thể.
Mệnh mỹ nhân tại sao lại khổ như vậy? Họ không khỏi cảm thán, nhưng mặc dù bị đại phu nhân ngược đãi, chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng trong thì Hi phu nhân vẫn đẹp tựa như thiên tiên.
- Hi phu nhân, người cứ ngồi ở nơi này nghỉ ngơi một chút !
Hai nha hoàn nhìn nàng ngồi ở bên cửa sổ, ngây ngô nhìn ra bên ngoài cũng không quấy rầy nàng, lặng lẽ lui ra.
Đôi mắt Ô Hi Ân đẫm lệ mông lung nhìn đình đài lầu các, nhìn bướm đang bay lượn trong vườn hoa, lại nhìn bầu trời xanh thẳm, cảnh trí ở phủ Lương Vương mỹ lệ như thế, vì sao nàng lại thấy chói mắt? Tim cũng đau đớn?
Cuộc sống như vậy tới khi nào mới hết? Nàng than nhẹ một tiếng, ánh mắt đau thương nhìn lên bụng, đôi tay chậm rãi khẽ vuốt, trong mắt không che dấu được sự lo sợ.
Con à, mẹ nên sanh con ra sao? Mẹ ngay cả mình cũng không bảo vệ được, làm sao mới có thể bảo vệ con không bị những người khác thương tổn? Không, mẹ khẳng định không làm được, vậy con làm sao lại muốn chịu tiếp cái khổ của mẹ, để mặc cho mọi người khi dễ cả đời?
Phịch một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Lương Văn Khâm mang theo tức giận không rõ đi vào, đóng sầm cửa phòng lại liền bồng nàng lên, thả vào trong giường, nàng còn chưa kịp nói gì thì thân thể hắn đã đè lên.
Nàng vội vã thỉnh cầu
- Không cần ! Van cầu ngươi, ta rất không thoải mái..... Ngộ nhỡ động thai khí thì làm thế nào đây?
- Ngươi là vợ của ta
Nàng đưa hai tay đẩy lồng ngực hắn ra, nhưng chống không lại lực đạo của hắn.
Hắn một tay cầm hai cổ tay trắng ngần của nàng, kéo đến đỉnh đầu,ngay sau đó đôi môi đói khát đặt lên môi anh đào của nàng, tay còn lại vội vàng kéo quần áo của nàng, động tác thô lỗ xé rách quần nàng, hai chân mạnh mẽ đè nàng xuống, hắn mất khống chế liền giống như mãnh thú, nàng bị dọa cho sợ hãi, thở gấp cầu xin hắn.
- Không cần, đứa bé......!
Hắn cũng mặc kệ, hắn bị giữ lại ở trong cung xử lý một chút chuyện chính sự nhàm chán, lại luôn tâm tâm niệm niệm nàng, chỉ cần nghĩ đến một khi đứa bé sinh ra, nàng cũng sẽ hương tiêu ngọc vẫn, hắn là không bỏ được!
Một mỹ nhân như thiên tiên như vậy, hắn không bỏ mặc cho nàng chết được, nhưng đố phụ Ô Thi Viện ác độc này, hắn hoàn toàn không thể nào khống chế nàng ta được, hắn tức, tức giận chính mình vô năng, tức giận Ô Thi Viện ác độc!
Không ngờ, vừa nghĩ tới nàng ta, nàng ta đã xuất hiện rồi.
Thật ra, Ô Thi Viện vẫn luôn phái người canh giữ ở viện của Ô Hi Ân, cho nên việc trượng phu trở lại nàng cũng nhận được tin tức, lập tức chạy nhanh tới, vừa thấy được hắn ở trên giường Ô Hi Ân sinh dâm dục, sắc mặt nàng biến đổi, chạy vội tới bên giường, dùng sức bắt hai cánh tay hắn lại, muốn kéo hắn đang ở trên người Ô Hi Ân ra.
- Không được đụng đến nàng!
Nàng ta vừa gào lớn vừa dùng sức muốn gạt hắn ra.
Bị lôi kéo, hắn nổi trận lôi đình hất nàng ra, cũng xuống giường, tròng mắt đen híp lại nhìn nàng đang ngã trên đất rống giận: "Ngươi ở đây làm gì?"
- Là ngươi đang làm gì? Đứa bé trong bụng nàng là thứ duy nhất cả cuộc đời ta trông cậy vào, ngươi phải hại nàng sảy mất sao?
Nàng ta tức giận đứng dậy, chỉ vào hắn mà mắng chửi.
Lương Văn Khâm mím môi, nhìn về phía Ô Hi Ân đã vội vàng ngồi dậy, tay níu lấy xiêm y thối lui đến góc giường, sợ hãi cuộn người thành một cục, cả người run rẩy, xem ra nàng không có nhận thấy được ý trong lời nói của người đường tỷ này.
Ô Hi Ân đôi mắt đẫm lệ chống lại tầm mắt của hắn, lại bị dọa sợ đến cúi đầu, hắn lại tiếp tục nhìn nàng rồi, đường tỷ tới cũng không làm hắn bỏ qua cho nàng sao? Gả vào vương phủ mấy ngày này, nàng đối với người trượng phu này cũng hiểu được mấy phần, hắn bề ngoài nhìn lịch sự như vậy, nhưng thực chất lại rất thích chuyện tình dục, chỉ để ý đến nhu cầu của mình, đối với da thịt của nàng hắn cũng chỉ hôn, nhưng nhiều lần cũng làm đau nàng, nàng thật ra là rất sợ.
- Thấy không? Nàng bị sợ đến toàn thân phát run, nàng căn bản không muốn ngươi! Ngươi có cần phải bi ai đến nổi chỉ có thể muốn một nữ nhân không nhớ ngươi?
Bị Ô Thi Viện nói trúng tim đen, lại tràn đầy giễu cợt, Lương Văn Khâm nổi giận đùng đùng, hắn thô bạo cầm tay nàng ta, kéo ra khỏi phòng, hung hăng ép nàng lên tường, hau tay kèm nàng ở giữa, căm tức nhìn nàng, cắn răng gầm nhẹ: "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang tính toán cái gì".
Nàng cũng hận nhìn hắn chằm chằm, tức giận khẽ nói: "Ngươi cũng không cần cho là ta không biết trong lòng ngươi đang tính toán cái gì!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lửa giận bùng lên, trao nhau ánh mắt chỉ có hai người mới hiểu được.
Nàng nhất định phải giữ được đứa bé trong bụng Ô Hi Ân, hắn cực kỳ không muốn, muốn lấy việc nam nữ kích tình hoan ái để cho nàng mất đứa bé, nếu không, Hi Ân một khi hạ sinh đứa nhỏ, nàng ta sẽ không để cho nàng tiếp tục lưu lại trong phủ, còn có thể sẽ khiến nàng vĩnh viễn biến mất ở nhân thế.
- Lương Văn Khâm, nữ nhân cho dù xinh đẹp nhưng cũng không bằng danh lợi phú quý, trừ khi ngươi không cần mặt mũi của Lương Vương Phủ.
Ô Thi Viện cười lạnh, đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn tú của hắn, nàng yêu hắn nhưng thủy chung không chiếm được trái tim của hắn.
- Độc nhất là lòng dạ đàn bà !
Lương Văn Khâm oán hận hất tay của nàng ra, xoay người rời đi.
Hừ! Nam nhân! Tay của nàng đã sưng đỏ, nhưng tâm lại đau hơn, không vì hắn thì sao nàng có thể biến thành bộ dáng này chứ?
Nhưng chưa đủ! Nàng muốn ác hơn, nàng phái gã sai vặt trông chừng ngoài cửa phòng Ô Hi Ân, nàng còn muốn Ô Hi Ân không được bước chân ra cửa phòng một bước, nàng cũng không quên Ô Hi Ân là một người tàn phế, ngộ nhỡ đi đứng không cẩn thận lại gây thương tổn cho đứa bé thì thế nào?
Ngoài ra, các tiểu thiếp khác cũng không cho tới đây quấy rầy, bất kỳ thức ăn gì cũng phải dùng ngân châm thử qua, ba bữa cơm và thuốc cũng do thân tín nha hoàn của Ô Thi Viện tự mình nấu, tự mình đưa đến, tất cả là vì để cho đứa bé trong bụng Ô Hi Ân không xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Nhưng cho dù Ô Thi Viện ngàn ngăn vạn cản, duy nhất một người nàng ta không thể ngăn được - Lương Văn Khâm !
Chỉ cần nghe hắn xông vào phòng, nàng liền chạy tới, không ngại tranh cãi ầm ĩ nhằm phá hư sự hưng phấn của hắn, còn nếu không ngăn cản được liền uy hiếp sẽ nói ra chuyện hai người thiết kế hãm hại Ô Hi Ân, khiến cho hắn tức giận phất tay áo bỏ đi.
May mắn là bụng Ô Hi Ân ngày càng nhô lên, thế nhưng lại rất kén ăn, không chỉ gầy như que củi mà ngay cả da thịt bóng loáng mềm mại trước kia cũng trở nên thô ráp, cả người tựa như đóa hoa khô héo, càng lúc càng không có lực hấp dẫn, dần dà, Lương Văn Khâm cũng không còn tới cửa nữa.
Nhưng cũng không có vì vậy mà Ô Hi Ân có ngày tốt trôi qua, bởi vì ốm nghén nghiêm trọng, thân thể hư nhược chẳng khá hơn bao nhiêu, Ô Thi Viện lại bắt đầu bắt buộc nàng ăn cháo gà. Một ngày ít nhất phải ăn được ba chén lớn, bởi vì khi đại phu bắt mạch qua, chỉ nói nàng thân thể quá gầy yếu, sợ sẽ khó sinh mà một xác hai mạng.
Ô Hi Ân cũng không muốn, nhưng nàng vừa nghe tới cháo gà thì lập tức buồn nôn.
Giờ đây, Ô Thi Viện đứng ở bên giường, mắt lạnh nhìn thân thể gầy như da bọc xương, bụng chỉ nhô ra một chút của Ô Hi Ân, nàng hao hết tâm lực, nhường nhịn nàng ta, thật vất vả mới chờ được tới bây giờ, lỡ như đứa bé không sinh ra được hoặc trở thành thai chết, đây không phải là tất cả sự cố gắng của nàng đều uổng phí?
Ánh mắt Ô Thi Viện lộ ra hung quang, xoay người đoạt lấy cháo gà trên tay nha hoàn, cũng không quản cháo còn nóng đến mức bốc khói: "Giữ lấy nàng"
Hai người nha hoàn nhìn nhau một cái, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn đi tới bên giường, một người đỡ Ô Hi Ân ngồi dậy, một người ở đằng sau ôm lấy đầu của nàng, tay bóp cằm nàng, buộc nàng há miệng.
- Không cần.....Không...!!!
Nước mắt Ô Hi Ân rơi xuống, run rẩy thỉnh cầu.
- Ăn cho ta!
Ô Thi Viện mắt cũng không nháy, lãnh khốctrực tiếp đổ chén cháo nóng rực vào trong miệng nàng.
- A! Khụ khụ..... Miệng... khụ khụ.....
Ô Hi Ân khổ sở phát ra tiếng thét chói tai, nhưng thật ra chỉ là tiếng khóc lóc rên rỉ.
Nàng chịu khi dễ mà trở nên thê thảm! Gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, ngay cả bọn nha hoàn bên cạnh cũng cảm thấy đáng thương, không đành lòng nhìn.
Nước mắt nàng như trân châu lăn xuống hai gò má, môi nàng bị cháo nóng làm bỏng đến sưng đỏ, thật vất vả mới có thể nằm xuống giường nghỉ ngơi, da thịt nàng vẫn có cảm giác đau nhói, thân thể không tự chủ được mà run lên.
Ô Thi Viện lúc này lại cười lạnh, cúi xuống thì thầm vào tai nàng, từng chữ từng chữ tàn khốc mang theo sự uy hiếp rõ ràng: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi không sinh ra được đứa bé, ta sẽ không chút do dự tự tay cầm dao mổ bụng ngươi ra, lấy đứa bé ra ngoài." (oimeoi ==')
Ô Hi Ân kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi mắt tà ác kia, thân thể nàng cũng run rẩy càng mãnh liệt hơn.
Ô Hi Ân bị hành hạ khổ sở vượt qua mỗi ngày, rốt cuộc cũng tới lúc nàng trở dạ, bà mụ cũng đã vào phòng.
- A....a...Đau !!! Thật là đau!!!
Nàng nằm ở trên giường, mồ hôi đầm đìa, mặt cắt không còn một giọt máu, từng tiếng la hét và rên rỉ khổ sở không ngừng từ trong miệng nàng bật ra, loại đau bụng trở dạ này kéo dài nhiều canh giờ, giờ nàng đau đến chết đi sống lại, phát ra một tiếng thét chói tai cuối cùng mới nghe được tiếng khóc oa oa của đứa nhỏ.
- Sinh, sinh rồi! Còn là một bé trai.
Bà mụ đầu còn đầy mồ hôi bật cười, vội vàng ẵm đứa bé đến cái bồn tắm nhỏ đã chuẩn bị sẵn.
Mà Ô Thi Viện canh giữ ngoài cửa đã lâu, sớm đã chịu không nổi lập tức đẩy cửa vào, vui mừng nhìn chằm chằm vào tiểu nam hài bụ bẫm đang được bà mụ mặc quần áo vào, thò tay ẫm đứa bé ôm vào lòng.
- Đứa bé của ta.....
Ô Thi Viện tham lam ngắm nhìn hài tử, thật là đáng yêu!
- Ch..cho ....ta nhìn đứa bé một chút....
Ô Hi Ân thoi thóp nằm ở trên giường, tinh thần không được tỉnh táo, cả người cũng suy yếu khác thường, nhưng nàng thật muốn nhìn đứa bé của nàng.
Nghe vậy, ánh mắt Ô Thi Viện lập tức biến đổi, giao đứa nhỏ đang ôm trong ngực cho bà mụ, đồng thời đưa cho bà ta một ánh mắt, mà mụ liền hiểu ý ôm tiểu oa nhi rời đi.
- Đứa bé.... Ta muốn nhìn đứa bé....
Ô Hi Ân mệt quá rồi, nửa người dưới vẫn còn bị tê liệt đau nhức, nhưng nàng thật nhớ, muốn nhìn đứa bé, hơn nữa không phải bé con còn đang khóc sao? Không, giống như là càng ngày càng xa.... Bà mụ muốn ôm đứa nhỏ của nàng đi đâu?
Ô Thi Viện đi đến bên mép giường, mắt nhìn xuống Ô Hi Ân đang muốn bất tỉnh: "Ngươi không cần phải nhìn, dù sao ngươi cũng không chăm sóc được cho nó."
Ô Hi Ân thở hổn hển, yếu đuối mở mắt ra, nháy mắt mấy cái mới thấy rõ được lãnh ý trong mắt đường tỷ, lại thấy chén thuốc đen đen mà thường ngày nàng vẫn hay uống, nàng không hiểu, đứa bé đã sinh ra, tại sao còn muốn nàng uống?
- Uống vào, tất cả lập tức kết thúc!
Ô Thi Viện nở nụ cười giống như đóa hoa hồng nở rộ.