- Vai thì trúng một mũi tên, thắt lưng thì trúng một đao, cũng không biết Hoàng nhi đang suy nghĩ cái gì, muốn mang thương thế như vậy mà hồi kinh, may là Điền Tấn quyết liệt ngăn cản, hắn mới chịu ở lại Diên An thành dưỡng thương.
Hoàng thái hậu lắc đầu một cái.
- Cho dù là như vậy, nhưng Trần Thiệu rất là miễn cưỡng mới đáp ứng ở lại đó, nếu con nên nhanh chân đến thăm hắn. Nghe nói y thuật của con rất giỏi.
- Chiến sự thắng lợi, phu quân không để ý thương thế trên người, lại vội vã hồi kinh, có phải còn chuyện gì hay không?
Nàng chưa tự tin đến mức cho rằng phu quân vì nhớ nàng mà vội vả trở về.
Hoàng thái hậu bị hỏi như vậy thì cứng họng, vẻ mặt cũng khó xử, thế lực bên ngoài đang chèn ép, Đỗ Thiên Đức cũng cảm thấy, bắt đầu rục rịch, Hoàng đế đã phái người theo dõi, dấu diếm hắn chuyện này vì không muốn hắn vất vả, có thể dưỡng thương thật tốt, nhưng nếu Chu Trần Thiệu hồi kinh, với độ nhạy bén của hắn, muốn giấu diếm hắn còn khó hơn so với lên trời.
- Đứa bé kia rãnh rỗi không có chuyện gì, ai biết hắn muốn làm gì, chẳng qua là, lúc ai gia biết tin tức, Đồng Nhi đã lôi kéo Vịnh Song đến Duyên An thành.
Hoàng thái hậu thuận miệng nói.
Nàng ngẩn người, khó trách mấy ngày nay không thấy hai người đến Cảnh Vương phủ làm loạn, nhưng làm sao Chu Đồng biết chuyện này?
- Vịnh Song yêu mến Hoàng nhi, chuyện này mọi người đều biết, cho dù Hoàng nhi cưới con, nhưng nàng cũng chưa từng từ bỏ ý định, ai gia biết nàng đang suy nghĩ gì, nàng thật sự muốn gả cho Hoàng nhi, với thân phận của nàng, có thể sẽ là bình thê, không dưới con là bao.
Lời nói của bà thẳng thắng, vẻ mặt hiền lành cầm tay Ô Hi Ân.
- Nhưng hắn không cần hai thê tử, trong lòng nó có vết sẹo, không muốn khắc chết thêm một người nữa. Là ai gia kiên trì không muốn hắn vì chuyện nước mà bỏ bê chuyện gia đình, cô độc cả đời.
Đây là một người mẹ yêu thương con mình, mà không phải là một Hoàng thái hậu cao cao tại thượng, Ô Hi Ân cảm động, nàng may mắn dữ dội mới có được một người mẹ chồng nhân ái như thế này.
- Mẫu hậu, con sẽ đi thăm chàng, chữa trị vết thương cho chàng, cũng để chàng đỡ cô tịch trong lòng, bởi vì con là thê tử của chàng, là người được chỉ định cùng hắn bầu bạn cả đời.
Hoàng thái hậu thở phào nhẹ nhõm, bà chỉ sợ nàng lùi bước, ánh mắt bà táng thưởng: "Tốt, tốt quá! Nhưng mà, Hoàng nhi lạnh lùng khó đến gần, nếu như con thật lòng đối đãi với hắn, mà hắn vẫn lạnh như băng, con phái người đưa tin trở lại, mẫu hậu nhất định sẽ tự mình ra tới đó, một tay vừa cầm chùy vừa gõ đầu của hắn.
- Cảm ơn mẫu hậu, nhưng nếu là như vậy, xin mẫu hậu cho phép con dâu lấy ấm nước tưới chàng ba ngày ba đêm, nếu thật sự không được nữa, xin mẫu hậu lấy chùy hành hình.
Nàng mỉm cười nói đùa với mẫu hậu.
Hoàng thái hậu không khỏi mỉm cười một tiếng, nhìn nàng thật lâu.
Thật là một người vợ tốt, trừ vẻ đẹp chim sa cá lặn, còn thông minh cơ trí, hơn nữa ánh mắt lộ ra chút bướng bỉnh, không giống như cái loại đại gia khuê tú.
Nhưng nói về khí chất, nàng so với những khuê tú kia xuất sắc hơn mấy phần, bộ dáng có chừng mực, mặc dù mới vào cửa không lâu, nhưng bà biết nàng đối với người trong phủ rất tốt, khiêm nhường lễ độ, không có dáng vẻ chủ tử chút nào, thưởng phạt phân minh, rất được nô tài kính trọng.
So với Đỗ Vinh Song và Đồng Nhi, nàng yêu mến nô tài, suy bụng ta ra bụng người, chiếu cố người làm, nghe thấy có người bị khi dễ, sẽ thận trọng tới hỏi thăm, nếu có chuyện ỷ thế hiếp người, bất kể đối phương là ai, trị tội nghiêm minh, toàn bộ nô tài rất yêu thích tân Vương phi này.
Quan trọng nhất là, nàng không để cho Đồng Nhi và Vịnh Song giương oai ở Vương phủ, không phải là cô gái mảnh mai dễ khi dễ, rất thích hợp cho Chu Trần Thiệu yêu mến nàng.
- Theo lễ, con mới gả thì phải tới hoàng cung chúc mừng năm mới, cùng nhau đi theo giổ tổ lạy thần, nhưng ai gia ân chuẩn cho con vắng mặt, thay ai gia chăm sóc tốt cho Hoàng nhi.
- Vâng, mẫu hậu.
Nàng cũng không chờ được muốn thấy hắn.
Vì vậy, qua hôm sau, sau khi giao phó công việc năm mới cho quản sự trong phủ xong, Ô Hi Ân đi đến phủ Quốc Công thỉnh an lão thái quân, sau đó nàng cùng Tiểu Hạ và Tiểu Đóa, theo sau còn có sáu gã hộ vệ, một đoàn đi đến Diên An thành.
Càng đi đến phương bắc, khí trời càng lạnh, những ngày về sau, phong cảnh toàn là tuyết trắng.
Dọc đường đi, nàng thấy dân chúng trong mỗi tòa thành thị đều tấp nập đi mua đồ tết, phá cũ xây mới, từng ngày từng ngày, đi xuyên qua nhiều thành nhiều trấn, đã đi được hơn một nửa lộ trình.
Tuy nhiên, nhìn từng nhà quây quần, tâm tình của nàng cũng không hề suy sụp, lần đi xe này mệt nhọc, trèo non lội suối, cũng là vì nàng vội vàng muốn gặp mặt trượng phu.
Trong bóng đêm, tiếng pháo hoa vang lên đằng xa, nàng cách chỗ của trưởng phu ngày càng gần.
Cách biên giới Diên An thành hơn trăm dặm, đồi núi vây vây quanh, tài nguyên phong phú, nơi này cũng có rất nhiều người nghỉ chân, bởi vì là tuyến đường nối hai nước bắc nam, cho nên bến tàu giao dịch rất nhiều, cũng tạo ra nhiều phi vụ buôn bán lớn nhỏ, dõi mắt nhìn nhìn lại, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng may, khách sạn, quán rượu...khắp nơi, san sát nhau, đường phố cũng náo nhiệt.
Lúc xe ngựa vào thành, Ô Hi Ân tưởng rằng gần năm mới, nơi này sẽ hơi vắng lặng một chút, nhưng xem ra không phải như vậy, mặc dù cách tiết nguyên tiêu* còn có mười ngày, nhưng đường phố vẫn rộn ràng, khắp nơi đều giăng đèn hoa, nhìn sơ qua cũng cảm nhận được không khí tết.
*Dạng như đêm 30 tết.
Hơn nữa, những câu đối xuân màu đỏ thẫm được treo đầy trong thành thị, vô cùng tươi mới, từng nhà treo đèn lồng tết ở trước cửa, vừa nhìn vào đã thấy vui vẻ.
Đây là một thành phố sung túc không bị chiến sự liên lụy, người dân khoác áo thật dầy, lông xù, thỉnh thoảng xoa xoa tay cho đỡ lạnh, thở ra khói, thế nhưng nụ cười luôn nở trên môi.
Nơi này chính là Diên An thành của phu quân, nàng nhịn không được muốn lôi hắn đi ngắm nhìn cảnh trí của thành, vì vậy, nàng kéo màn kiệu ra, không khí lạnh lẻo lập tức tràn vào, nhưng nàng không cảm thấy rét lạnh.
Bất quá hành động này lại làm cho dân chúng trên đường thấy được dung mạo xinh đẹp của nàng, rối rít bàn luận, còn lôi kéo người thân bước tới gần để quan sát, trong khoảng thời gian ngắn, trên đường phố chật ních quần chúng tò mò.
- Trời ạ, ta chưa từng thấy qua cô nương nào đẹp như vậy! Nàng giống như thiên tiên.
Thị vệ quanh xe thấy dân chúng bu lại ngày càng nhiều, muốn tranh nhau thấy phong thái Vương phi, gấp đến độ quát: "Không được vô lễ! Nàng là Cảnh Vương phi."
- Vương phi? Là tân Vương phi kìa! Ôi, Cảnh Vương phi tới Diên An thành của chúng ta.
Trong đám người đột nhiên có người hô lên, mọi người ai cũng hưng phấn la hét: "Vương phi cát tường! Vương phi tốt."
Tiếng hô vang tận trời xanh khiến cho Ô Hi Ân nhịn không được bật cười.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa ngồi chung trong xe ngựa, thấy dân chúng hai bên chen chúc vẫy tay với chủ tử, cũng trợn to mắt, xem ra ở đây, Vương gia rất được người ta yêu mến!
- Vương phi, chúng ta có thể sống yên ổn ở đây, có thể có cuộc sống vui vẻ, toàn bộ là nhờ Vương gia Đại tướng quân.
- Đúng vậy, tướng quân là đại ân nhân của chúng ta, không cần phải để ý lời đồn đại ma quỷ kia, chúng ta rất kính trọng ngài ấy.
Dân chúng thay nhau tán tụng Chu Trần Thiệu, liều chết quơ tay múa chân, hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Nàng vừa cảm động, vừa kích động, còn có tràn đầy kiêu ngạo, bọn họ đang khen ngợi trượng phu của nàng!
Nàng mỉm cười gật đầu với dân chúng đang hưng phấn hoan hô điếc tai nhức óc, nghe nói dân phương Bắc tương đối nhiẹt tình, nàng thật cảm nhận được.
Trong phút chốc, xe ngựa trực tiếp tiến vào chỗ ở của Chu Trần Thiệu - Du Phẩm viên.
Tin tức nàng đến Diên An thành hiển nhiên đã truyền đến đây, nàng bước xuống xe ngựa, còn chưa kịp xem cảnh trí của nơi này như thế nào, đã thấy Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song đứng trước xe ngựa nhìn nàng.
- Hoàng tẩu bị Hoàng thượng và Mẫu hậu ép tới đây hay sao? Hừ, chúng ta nghĩ ngươi không muốn tới, cần gì miễn cưỡng! Ngươi trở về đi, nơi này có ta và Vịnh Song chăm sóc Hoàng huynh là được rồi.
( Chế công chúa vô duyên hết chỗ nói :)) )
Chu Đồng ngẩng cao đầu, khí thế không nhỏ, những lời này là nói cho cung nhân đang đứng nghênh đón một bên nghe, nàng và Vịnh Song mấy hôm nay cũng nói với Hoàng huynh và Điền Tấn như thế.
- Đúng, ngươi về đi.
Đỗ Vịnh Song phụ họa, kiêu ngạo cùng một dạng.
Nhưng Ô Hi Ân không thèm nói gì, nàng thông minh sớm đã đoán ra được vấn đề, nếu các nàng tới trước, chắc chắn sẽ không quên bàn lộng thị phi*.
*Nói xấu, đâm chọc sau lưng người khác.
Nàng nhìn Đỗ Vịnh Song một cái, rồi lại nhìn em chồng, lấy một bao lì xì trong tay áo ra: "Năm mới sắp đến, đây coi như là tiền mừng lễ Hoàng tẩu cho ngươi."
- Ta không cần.
Phản ứng này của Chu Đồng cũng được Ô Hi Ân dự trù trước, nàng khẽ mỉm cười, chuyển bao lì xì cho Tiểu Hạ: "Làm theo lời ta nói đi."
- Vâng!
Tiểu Hạ cất bao lì xì vào trong tay áo lại, trên thực tế, ngoại trừ Cảnh Vương phủ, Vương phi cũng rất có tâm, chuẩn bị bao tiền lì xì cho tôi tớ nơi này, đoán được công chúa sẽ không cần, nàng đã giao phó chia đều những thứ kia ra, bỏ vào bên trong bao lì xì, đền lại cho tiểu công chúa, nói là nàng tặng thêm, chủ tử, người cũng thật tốt quá!
- Xem đi, Hoàng huynh bị thương nặng, người khác còn có tâm tình mừng lễ năm mới, không giống chúng ta vì Hoàng huynh mà lo lắng.
Chu Đồng vừa khịt mũi khinh bỉ, vừa giễu cợt.
- Đúng vậy nha!
Đỗ Vịnh Song cũng phụ họa theo.
- Vương phi vượt đường xa tới nơi này, ăn ít, ngủ cũng ít, hối hả lên đường, có cái gì mà thất lễ?
- Đúng, Vương phi lo lắng cho thương thế của Vương gia, lại lo lắng khí trời ở đây lạnh....
- Các ngươi có tư cách nói chuyện này sao, vả miệng cho ta.
Đỗ Vịnh Song lập tức kêu nha hoàn giáo huấn người khác.
- Bọn họ là người của ta.
Ô Hi Ân đứng chắn trước hai người, ánh mắt lãnh khốc vô cùng.
Dù sao chỗ này còn có Chu Trần Thiệu, Chu Đồng vẫn còn chút đố kỵ: "Quên đi, đừng làm lớn chuyện."
- Cũng được, dạng chủ tử gì thì nô tài cũng như thế.
Đỗ Vịnh Song châm biếm.
Ngược lại Ô Hi Ân rất bình tĩnh, cơ bản là hai nha đầu này cùng có ý nghĩ xấu, nàng không cần thiết phải tốn thời gian ở đây, nhưng nàng đi lên phía trước, hai người chẳng những lui về phía sau, còn dám khiêu khích nàng.
Quản sự và tôi tớ đứng đợi ở một bên thấy thế thì vô cùng hoảng sợ, nhưng bọn họ không phải chủ tử thì cũng là thiên kim tiểu thư, bọn họ làm sao can dự được, Vương gia thì còn đang nằm trên giường, làm sao bây giờ?
Thấy Ô Hi Ân ưu nhã lắc mình đi phía trước, hai người ngẩn người, ngay sau đó vội vả xoay người ngăn cản đường đi của nàng.
Buồn cười! Ô Hi Ân lại lắc mình một cái tiếp tục đi lên phía trước, hai người lại xoay người đuổi theo, cứ như vậy bảy, tám lần, ba người đứng ở trước cửa phòng một viện vô cùng im ắng.
- Tiểu thư, người thế nào còn ở đây?
- Mau nha, lão thái quân và Diệp lão phu nhân, Phùng lão phu nhân, Dương lão phu nhân, còn có vài quan viên phu nhân khác tới, tất cả đều ở phòng khách chờ người.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa gấp gáp chạy tới.
- Thật xin lỗi, ta lập tức đi qua.
Nàng bước vội về phía trước viện, nhưng phía sau lại truyền đến một âm thanh già nua.
- Cám ơn Hi Ân cô nương.
Nàng quay đầu lại, nhìn người đầu bếp già trong phủ đang được đứa con trai đỡ ra ngoài, lắc lắc đầu cười nói: "Khang bà bà không cần khách khí, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi, ta còn muốn ăn cháo ngươi nấu đấy." Nàng tới đây hôm nay đặc biệt là vì Khang bà bà mà bắt mạch, xác định bệnh trạng.
Khang bà bà nhiễm bệnh phong hàn nặng, thân thể yếu đuối, tình thần cũng kém. Nhưng vừa nghe nói như vậy lập tức cười hiền gật đầu: "Được, được, lão bà ta đây bây giờ đi về nghỉ ngơi, như vậy mới có thể nhanh chóng nấu được món cháo mà Hi Ân cô nương thích nhất."
Đứa con trai của Khang bà bà lập tức cảm kích cười nhìn Ô Hi Ân, bệnh của mẹ hắn ngày càng nghiêm trọng chính là do không chịu nghỉ ngơi thật tốt!
- Tốt lắm, tốt lắm, lão thái quân cùng một đống lão bà bà đều đang đợi tiểu thư đấy.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vội vàng lôi kéo nàng rời đi, nhưng mới đi chưa được năm bước thì lại bị cản đường.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vô cùng bất mãn nhưng vẫn vội vàng hành lễ: "Găp qua Lương Vương gia, Lương Vương phu nhân."
Ai, cá tính tiểu thư hiền hòa cho nên có nhiều người ngưỡng mộ đến tìm nàng, nhưng hai vợ chồng này cũng.....
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa len lén trao nhau ánh mắt chán ghét, họ có phản ứng như thế là bởi vì phục vụ bên cạnh chủ tử nhiều năm như vậy, họ ít nhiều cũng cảm thấy chủ tử đặc biệt xa cách đối với đôi vợ chồng này, lời nói cũng rất ít, có thể tránh liền tránh, không thể nào thích.
Nếu không có cách nào né tránh, Ô Hi Ân chỉ có thể theo lễ nghĩa khẽ chào: "Đường tỷ phu, đường tỷ, các ngươi như thế nào đến đây?"
Ô Hi Ân hỏi như vậy là bởi vì nơi đây thuộc phạm vi chỗ ở của tôi tớ trong phủ, chắc chắn người đường tỷ này tuyệt đối sẽ không đi tới nơi này.
- Có người đưa tới một nhóm dược liệu cực tốt, ta nghĩ ngươi hẳn sẽ thích liền đem hết tới đây.
Lương Văn Khâm mặc một bộ áo bào bằng tơ lụa, cao lớn tuấn tú, mỉm cười nhìn Ô Hi Ân. Nàng tâm địa thiện lương, đối với ai cũng đều rất tốt, ở trong mắt nàng không có người nào phân lượng nặng hơn người nào. Mà dung mạo của nàng cũng giống như lòng nàng: xinh đẹp, hoàn mỹ không tỳ vết, giống như thiên tiên hạ phàm. Chỉ cần nàng vừa xuất hiện là có thể thu hút được ánh mắt của mọi người. Trên người nàng có có một cỗ khí chất cao quý mà hắn không thể xâm phạm.
Tim hắn chính là bị khí chất và vẻ đẹp như vậy trộm mất.
- Cám ơn đường tỷ phu.
Nàng lần nữa hành lễ.
- Cùng là người nhà, cần gì khách khí như thế.
Hắn không thích nàng gọi hắn là "Đường tỷ phu". Giống như cố ý nhắc nhở thân phận hắn không nên đối với nàng có bất kỳ ý định gì.
- Đúng vậy, người một nhà mà thôi.
Ô Thi Viện đứng bên cạnh trượng phu, trên mặt là nụ cười dối trá.
Nàng ta đối với dung mạo của mình từ trước giờ đều kiêu ngạo. Một đôi mắt phượng câu hồn, da thịt trắng như tuyết, nét đẹp của nàng ta cũng khiến cho người ta than thở không dứt, nhưng từ đâu lại xuất hiện một Ô Hi Ân, một mỹ nhân làm cho người ta ghen ghét, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt chồng nàng ta.
Lại nữa! Đôi mắt đường tỷ phu mang theo tình ý, mà đáy mắt đường tỷ lại là lửa ghen ẩn núp.
Ô Hi Ân cảm thấy bất lực, ngoài ra, sâu trong tâm khảm của nàng vẫn có một cảm giác chán ghét và phẫn hận mỗi khi nhìn thấy đôi vợ chồng này.
- Xin lỗi, lão thái quân còn đang chờ ta, cho nên.....
Ô Hi Ân áy náy cười một tiếng.
- Ngươi đi đi, lão thái quân không có ngươi đúng là không được, ta xem thân thể bà cũng khỏe mạnh hơn rồi.
Lương Văn Khâm triều mến nhìn nàng: "Ta và Thi Viện cũng muốn trở về phủ, nếu không thì đi cùng đi, chúng ta vừa lúc cũng đến chào hỏi lão thái quân."
- Thôi, lão thái quân hiện tại có việc khác, hơn nữa khẳng định giờ này cũng đang gấp gáp muốn gặp Ô Hi Ân, chúng ta ở đây cũng không được, hay là đi trước đi."
Ô Thi Viện đi vài bước đột nhiên mở miệng, lập tức nhận được ánh mắt không vui của trượng phu.
Lương Văn Khâm ước gì mình có nhiều thời gian ở một chỗ với Ô Hi Ân, Ô Thi Viện lại là gấp gáp muốn rời đi, không muốn nghe lão thái bà kia ca ngợi Ô Hi Ân có bao nhiêu ưu tú và lợi hại. Tránh cho lỗ tai cũng lùng bùng.
- Ta không tiễn.
Ô Hi Ân tươi cười xinh đẹp như đóa hoa, thuận nước đẩy thuyền, không thèm để ý đến anh mắt chợt buồn bã của đường tỷ phu. Ánh mắt Lương Văn Khâm dõi theo bóng dáng ba người các nàng đi đến viện Hiểu Lan của lão thái quân.
- Lưu luyến sao? Hừ! Rõ ràng là đặc biệt tới đây, đặc biệt tặng nhóm dược liệu thượng đẳng do mình phái người đi mua, ngươi không thấy sắc mặt ngươi lúc lấy lòng nàng ta trông rất buồn nôn sao? Nhưng nàng ta trừ một tiếng "cám ơn" cũng không có gì hơn!
Hắn đang buồn bã thì bên tai lại truyền đến tiếng giễu cợt lành lạnh của thê tử. Hắn thu hồi ánh mắt, mím môi trừng nàng: "Ngươi đủ chưa?"
- Ngươi cho rằng người khác không nhìn ra ngươi đang nhớ gì sao?
Nàng tiếp tục khiêu khích.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó, đi nhanh ra xe ngựa đang chờ trước cửa. Tuy nhiên khi nói về tức giận, Ô Thi Viện tức giận cũng không thua hắn. Hôm nay phải cùng hắn tới phủ Quốc Công là bởi vì nàng phát hiện ra một vật ở trong thư phòng hắn. Lo lắng hắn tới nơi này tìm đường muội rồi sẽ nói ra chuyện gì đó kinh người, chính vì vậy nàng mới kè kè theo hắn.
Nàng vừa đi theo lên xe ngựa, vừa suy nghĩ miên man trong lòng, căm giận bất bình nhìn chằm chằm Lương Văn Khâm.
Nhưng dọc theo đường trở về Lương Vương Phủ, nhìn hắn cũng không nhìn nàng lấy một cái, còn có dáng vẻ tiểu tử đang yêu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi thì cười, khi thì u buồn, nghĩ cũng biết trong đầu hắn đang nhớ tới ai.
Nàng đố kị không thôi, càng hiểu nếu mình không làm gì thì không được, Ô Hi Ân mặc dù là đường muội của mình, nhưng nàng ta lại giống như tia nắng ban mai, sáng rực rỡ mà ấm áp. Trượng phu đối với mình lại càng lúc càng lạnh nhạt, không chỉ chăm chỉ đi phủ Quốc Công, gần một tháng qua, thậm chí còn chưa bước chân vào phòng nàng một bước.
Nàng càng nghĩ càng tức, không nhịn được mở miệng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này: "Ngươi gần đây chỉ đi đến phòng các tiểu thiếp khác, nghĩ là ta chết rồi sao?"
Lương Văn Khâm lạnh lùng liếc nàng một cái: "Ngươi gả vào Lương Vương phủ nhiều năm còn chưa có con, ta không bỏ ngươi, ngươi nên thấy thỏa mãn."
- Cái này là cái gì?
Nàng giận dữ không kềm chế được móc từ trong ngực ra một lá thư, ném về phía nam nhân đang ngồi đối diện, hắn căn bản đã nhìn thấy dấu tay của hắn in trên lá thư!
Sắc mặt hắn thay đổi, nhưng ngay sau đó cắn răng tức giận rống lên: "Ngươi nữ nhân này, lại dám lục đồ của ta!"
- Vậy thì làm sao? Ta bây giờ còn là Lương Vương phu nhân, ta muốn vào thư phòng ngươi thì ai dám ngăn cản?
Nàng cười lạnh một tiếng
-Thế nào, lấy lý do không có con muốn bỏ ta, sau đó danh chính ngôn thuận đón Hi Ân vào cửa Lương gia?
Sắc mặt Lương Văn Khâm khẽ tái đi, hắn thật sự là có tính toán như vậy, vấn đề là Ô Hi Ân đối với hắn luôn vô tình.
- Không có lý do để ngụy biện?
Nàng cười lạnh, kỳ lạ gật đầu: "Đúng là như thế, dù nói thế nào thì Hi Ân cũng là do chính thất sinh ra, tài mạo xuất chúng, làm sao có thể làm thiếp của ngươi, vì vậy, chiếm vị trí chính thê ta đây là loại bỏ được cái đinh trong mắt ngươi, nhưng ngươi không làm không được rồi."
Hắn nhìn nàng chằm chằm: "Nếu đã biết, vậy ta cũng không bạc đãi ngươi....."
- Không, ta không muốn mất vị trí này, nhưng ta tình nguyện giúp ngươi có được nàng, ngươi rất rõ ràng Hi Ân đối với ngươi không có tình ý, cộng thêm lão thái quân yêu thích nàng, coi như ngươi có bỏ ta cũng không làm khó được nàng."
Lời nói này của nàng rõ ràng hấp dẫn hắn, hắn ngồi vào bên người nàng, vẻ mặt tươi cười: "Ngươi có biện pháp?"
Ô Thi Viện khẽ mỉm cười: "Dĩ nhiên, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện." Nhìn thấy hắn nhíu mày, giọng điệu nàng cũng trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt: "Rất đơn giản, khi nàng vì ngươi sinh ra một đứa bé, thì nàng phải chết, mà đứa bé kia sẽ do ta nuôi dưỡng, thế thì địa vị chính thất của ta mới không bị dao động."
Sắc mặt Lương Văn Khâm bỗng chốc biến đổi, tiểu mỹ nhân động lòng người cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn, hắn làm sao chấp nhận được?
Chết
Nàng cười nhạo một tiếng: "Đừng nói ngươi không bỏ được, mấy tiểu thiếp ngươi đón vào cửa đều là mỹ nhân,thế nhưng nồng nhiệt ngươi duy trì được bao lâu? Ta hiểu rất rõ ngươi, một khi nữ nhân đã là của ngươi, ngươi sẽ không hứng thú nữa."
Hắn biết nàng đang chỉ trích hắn có mới nới cũ, nhưng hắn rất rõ ràng, lần này hắn đối với Ô Hi Ân là thật lòng, muốn có nàng vĩnh viễn.
- Còn phải suy nghĩ sao? Suy nghĩ kỹ càng một chút đi, ngươi chấp nhận có nàng một thời gian, hay là cả đời cũng không được trở thành nam nhân của nàng."
Ô Thi Viện tâm cơ thâm trầm, hiểu được như thế nào là lay động tâm trí trượng phu.
Cũng được, lại nói chỉ cần hắn không để cho Ô Hi Ân mang thai, Ô Thi Viện sẽ không đụng được nàng ấy, ngày sau cũng không sợ không có cơ hội phù chính nàng, Lương Văn Khâm cầm lá thư rơi bên chân lên xé, nhìn thê tử nói: "Đồng ý."
Đưa lên làm chính thất.
Quang cảnh Hiểu Lan viện thanh tịnh, trong phòng lúc này lại ngồi rất nhiều lão bà bà đầu tóc hoa râm. Những người này đều là những phu nhân cao quý, sau lưng mọi người đều có nha hoàn phục vụ, bên trên bàn còn có bánh trái đắt tiền và nước trà thượng đẳng, trên một cái bàn gỗ dài khác cũng trưng bày rất nhiều dược liệu, bột thuốc, còn có chút nguyên liệu nấu ăn.
Nhắc tới cũng là công lao của Ô Hi Ân, không chỉ có vóc người đẹp, thái độ thân thiện, y thuật lại càng thêm cao. Chỉ cần hơi chút ốm đau, nàng liền có thể trị hết bệnh, thân thể cũng nhờ được điều dưỡng mà khỏe mạnh hơn.
Rất nhiều lão phu nhân nghe lời nàng....thân thể thật khỏe lên không ít, nhưng họ cho nàng ngân lượng, châu báu hay đồ trang sức, nàng đều không nhận, đều nói mọi người hãy quyên góp cho dân chúng nghèo khổ, khiến cho các bà làm không ít việc thiện, cũng không mất nhiều tiền túi, còn được danh tiếng tốt. Vì vậy, họ thường dẫn bạn đến đây, mọi người vừa có thể nói chuyện phiếm, vừa được nàng bắt mạch nhìn thân thể, cuộc sống cũng không có buồn tẻ.
- Đây là một miếng trạch tả thanh nhiệt, dùng một thời gian, nếu không gặp thời biến đổi hoặc trời mưa, chỗ đầu gối cũng sẽ không đau nhức, ta đã nói nha hoàn nấu một tí thuốc, Diệp lão phu nhân có thể uống thử một chút.
tên gọi của một loại cây hay còn gọi là cây hẹ nước.
- Ta dùng diệp tử và bạch chỉ mài thành bột thuốc, trị được chứng phong thấp, đi xa thì mang theo bên người, ăn rất dễ, đây là đặc biệt vì Dương lão phu nhân điều chế, ngài thường đến Thanh Châu thăm con cháu, lộ trình đường đi cũng kéo dài tới nửa tháng.
- Tần nãi nãi thường có bệnh nhức đầu, đây là ta lấy huân bản và mộc hương điều chế thành bột thuốc, một ngày ba bữa sau khi ăn xong thì uống nửa muỗng là đủ.
Bên trong phòng khách, chỉ thấy các bà cười nhẹ nhàng, thân thiết giải thích với mọi người thuốc trong tay sử dụng thế nào.
Một quan phu nhân không quên hỏi: "Hi Ân, ngươi trả lời xem, lúc này là vào thu rồi, muốn lựa chọn thức ăn hợp với mùa và khí hậu thì nên ăn cái gì thì tốt?"
- Thu rồi đông, thời thiết chuyển lạnh, không khí cũng tương đối khô ráo, dễ bị cảm lạnh cho nên phải điều dưỡng thân thể để cho thân thể dễ chịu, nên ăn nhiều nho, mộc nhĩ, khoai lang, quả hồng." Nàng khéo léo cười xinh đẹp giải đáp.
Mấy lão phu nhân cười rộ lên, một người trong đó nói với lão thái quân: "Thật hâm mộ ngươi, không cần hao tâm tổn trí, có Hi Ân chăm sóc điều dưỡng thân thể, nhìn ngươi càng lúc càng trẻ ra đấy."
- Tinh thần ta cũng càng lúc càng tốt.
- Đúng vậy, trừ những chứng bệnh đã có nhiều năm, ta cẩm thấy được thân thể cũng tốt lên nhiều lắm.
Lão thái quân cũng rất là hài lòng.
- Tình trạng của ngươi tốt hơn nhiều so với chúng ta, chúng ta đi phải chống gậy, còn ngươi thì bước đi như bay! Nhưng mà cũng thật hâm mộ, trong nhà ta chưa có ai tốt được như đứa bé Hi Ân này."
Một lão phu nhân khác hâm mộ cực kỳ nói.
- Đúng vậy, Hi Ân cũng mười sáu tuổi rồi, nhà chúng ta cũng có mấy tôn tử, đều mang qua cho ngươi gặp mặt, ngươi đừng để chúng ta có hi vọng rồi lại không chọn ai, ngươi có coi trọng người nào chưa?
Mấy lão phu nhân hăng hái nói chuyện phiếm, cười đùa, trước hết là để cho Ô Hi Ân bắt mạch, lấy được dược liệu, cuối cùng nhất định sẽ hàn huyên với nàng chuyện hệ trọng cả đời.
- Ta còn lưu luyến nàng nha, cũng phải hai năm nữa hẵng nói tới.
Mặc dù biết rõ cháu gái đã đến tuổi cập kê, nhưng lão thái quân thật không bỏ được nàng. Đứa nhỏ Hi Ân này cũng có duyên, không vì cái gì mà kiêu ngạo, cũng rất quan tâm nàng, biết nàng lớn tuổi, thân thể không tốt, chân cũng không đi được, đi ra ngoài cũng lười liền rủ những lão tỷ muội thân thiết tới phủ, nói là muốn viết một quyển sách y có liên quan đến điều cần thiết để bảo vệ sức khỏe của các lão phụ nhân.
Nói viết sách là để cho thân thể các lão phu nhân biến tốt, kỳ thực là tìm bạn tán gẫu cho bà. Bây giờ, mấy lão tỷ muội này ba ngày hai bữa sẽ la cà tới đây, chạy trốn những chuyện rắt rối trong phủ.
- Đừng có nói vậy, có lẽ Hi Ân đã có đối tượng rồi đấy.
Diệp lão phu nhân nghiêng người về phía trước, cười giống như là muốn cùng lão thái quân nói nhỏ, nhưng cũng cố ý không hạ thấp âm thanh, chính là muốn cho nàng nghe được.
Ô Hi Ân lắc đầu, cười thản nhiên: "Không, ta còn muốn ở bên lão thái quân mấy năm nữa."
- Có nghe hay không?Lão thái quân cười không khép được miệng, đứa nhỏ Hi Ân này càng lớn càng khiến nàng kiêu ngạo.
- Nghe được, chỉ là các ngươi đã nghe hoàng cung truyền ra tin tức mới chưa?
Mấy lão phu nhân vừa nghe, chân mày lập tức nhíu lại.