Thưa Đại vương, thần nghĩ rằng không thể gặp lại người nữa rồi, nhưng khi nhìn thấy người trong rừng tuyết sương, nước mắt thần đã trào ra, những sự việc đã qua trước đây bỗng ùa về trong trái tim thần, làm cho thần quên hết mọi ngôn từ. Chỉ nhớ cái đêm mà ánh sao cứ như bay lên mãi ấy, thần thích trốn vào một nơi ở bờ biển băng nhìn bóng dáng lặng lẽ đơn côi của người, nhìn ánh sao đang nhảy múa trên mái tóc bạc như tơ của người, nhìn người nhíu đôi lông mày như một thanh bảo kiếm sắc nhọn, thần thích ngắm nhìn chiếc áo dài của người tung bay trong gió như đóa hoa sen tuyệt đẹp.
Nhưng, thưa Đại vương, người gọi tên thần là Lê Lạc, nhưng thần lại là Lam Thường, một Lam Thường kiếp trước đã hết lòng vì người.
Trong giờ phút đó sao thẩn buồn đến vậy, buồn vô cùng vô tận, và thế là nước mắt cứ tuôn trào.
Kỳ thực thần biết rằng, tất cả đều là lỗi của thần, bởi kiếp trước thần không có cách gì để trở thành người con gái yêu nhất của người.
Thưa Dại vương, khi thần còn là Lam Thường, trong giờ phút tận cùng của mình thần lại nghĩ tới khuôn mặt người, thần rất muốn trở thành người con gái yêu nhất trong cuộc đời của người. Nhưng thần biết rằng, Lê Lạc đã gặp người trước thần, mà cô ta mới xinh đẹp và lương thiện biết bao! Mỗi lần nghĩ tới cô ta bị chôn vùi nơi sâu thẳm của biển băng là thần lại thấy vô cùng đau khổ. Ôi, nàng quả là người lương thiện.
Thần không trách Anh Không Thích vì thần biết Thích và thần đều rất yêu người, tình yêu của Thích không chỉ là tình yêu và tình thân đơn thuần mà nó rất nồng nàn nhưng tuyệt vọng, giống như những cánh hoa cuối cùng phải rời bỏ cây để lại những vết thương.
Sau khi thần hồi sinh chuyển thế, thần biết thần đã biến thành đứa con gái mà người yêu quý kiếp trước theo ý nguyện của thần. Thần trông giống hệt như Lê Lạc, nhưng thần không biết đó là hạnh phúc hay đau khổ. Thần biết rằng, khi người gọi thần là Lê Lạc, thần mới buồn làm sao.
Mỗi tối, thần luôn cầm đèn lồng đứng chờ người bên cửa trở về, thần thích chờ người trong màn đêm, bởi khi thần nhìn thấy người xuất hiện trong màn đêm là thần luôn thấy hạnh phúc, vì thần để cho người cảm thấy luôn có người đang chờ.
Việc có người chờ đợi mình cũng là một thứ hạnh phúc.
Thần thường nghĩ một cách khờ khạo rằng, thần cần phải là niềm hạnh phúc, bởi Ca Sách đã đợi chờ mấy trăm năm, thậm chí đã chờ mấy đời và rất kiên nhẫn chờ thần lớn lên. Thần thật là người hạnh phúc biết bao!
Có thể người cảm thấy rất buồn cười, nhưng thần luôn hy vọng người được hạnh phúc, vì người rất lương thiện và có tình, nhưng đau khổ và buồn bã luôn vây quanh người, người có còn nhớ lời tiểu đệ của người nói với người không: "Xin người hãy tự do bay đi".
Đại vương, khi người ngủ say, thần luôn nghe thấy hơi thở của người nhưng lông mày của người luôn nhíu lại, làm cho người khác có cảm tưởng như người là đứa trẻ bị thương vậy.
Trước mặt người khác, người luôn là vị vua kiên cường, cương nghị, nhưng trước mặt thần, lại như rất mềm yếu, thần luôn thấy đôi mắt đẫm lệ của người, điều đó khiến thần rất buồn.
Vì vậy, hàng đêm thần luôn đốt một ngọn đèn, rồi cầm đèn chờ người trở về, chờ đợi sự ấm áp của người.
Thưa Đại vương, mặc dù kiếp trước thần là người trong thâm cung, thần có khả năng điều khiển nước tuyệt đỉnh, nhưng điều đó thần không hề thích.
Ngược lại, thần cảm thấy một Lê Lạc không có dòng máu thuần chủng mới có thể mang lại cho người càng nhiều sự ấm áp. Cho nên, biến thành cô gái Lê Lạc làm thần cảm thấy tốt hơn nhiều so với biến thành một pháp sư có linh lực siêu việt, bởi vì thần có thể mang lại nhiều hơn sự ấm áp cho người.
Thưa Đại vương, đời này thần đã là một cô gái không thể nói được, thần không thể nói cho người biết thần chính là Lam Thường, một tiểu nhân ngữ mà người đã chờ đợi mấy trăm năm rồi, thần cũng không thể nói cho người biết thần buồn thế nào mỗi khi người gọi thần là Lê Lạc. Nhưng thần nghĩ rằng, nếu thần có thể nói được, thần cũng không nói cho người biết thần chính là Lam Thường. Nếu thần đã làm rất nhiều việc để ngầm mách bảo người mà người vẫn không biết thần là ai, thì nói với người phỏng có tác dụng gì?
Thế nhưng thần vẫn phải xa người.
Khi thần chết trong tay Li Thiên Tần, thần rất buồn, buồn không phải vì sinh mệnh của mình sắp tiêu tan, mà bởi thần bỗng nghĩ rằng:
Không có thần cầm đèn đứng chờ người thì trên đường trở về liệu người có buồn không?
Không có ánh đèn trong đêm tối thần lo rằng người sẽ giống như đứa trẻ sợ lạc đường trong đêm tối vậy.
Thưa Đại vương, nêu thần được sống lại, thần nguyện sẽ tiếp tục cầm đèn chờ người trở về.
Thưa Đại vương, thần sắp phải rời xa, nhưng vẫn mong người tiếp tục sống kiên cường, bởi trên thế giới này, có người đang chờ gặp lại người, và bởi trên cơ thể người còn có toàn bộ ký ức của họ.
Nhưng, thưa Đại vương, người gọi tên thần là Lê Lạc, nhưng thần lại là Lam Thường, một Lam Thường kiếp trước đã hết lòng vì người.
Trong giờ phút đó sao thẩn buồn đến vậy, buồn vô cùng vô tận, và thế là nước mắt cứ tuôn trào.
Kỳ thực thần biết rằng, tất cả đều là lỗi của thần, bởi kiếp trước thần không có cách gì để trở thành người con gái yêu nhất của người.
Thưa Dại vương, khi thần còn là Lam Thường, trong giờ phút tận cùng của mình thần lại nghĩ tới khuôn mặt người, thần rất muốn trở thành người con gái yêu nhất trong cuộc đời của người. Nhưng thần biết rằng, Lê Lạc đã gặp người trước thần, mà cô ta mới xinh đẹp và lương thiện biết bao! Mỗi lần nghĩ tới cô ta bị chôn vùi nơi sâu thẳm của biển băng là thần lại thấy vô cùng đau khổ. Ôi, nàng quả là người lương thiện.
Thần không trách Anh Không Thích vì thần biết Thích và thần đều rất yêu người, tình yêu của Thích không chỉ là tình yêu và tình thân đơn thuần mà nó rất nồng nàn nhưng tuyệt vọng, giống như những cánh hoa cuối cùng phải rời bỏ cây để lại những vết thương.
Sau khi thần hồi sinh chuyển thế, thần biết thần đã biến thành đứa con gái mà người yêu quý kiếp trước theo ý nguyện của thần. Thần trông giống hệt như Lê Lạc, nhưng thần không biết đó là hạnh phúc hay đau khổ. Thần biết rằng, khi người gọi thần là Lê Lạc, thần mới buồn làm sao.
Mỗi tối, thần luôn cầm đèn lồng đứng chờ người bên cửa trở về, thần thích chờ người trong màn đêm, bởi khi thần nhìn thấy người xuất hiện trong màn đêm là thần luôn thấy hạnh phúc, vì thần để cho người cảm thấy luôn có người đang chờ.
Việc có người chờ đợi mình cũng là một thứ hạnh phúc.
Thần thường nghĩ một cách khờ khạo rằng, thần cần phải là niềm hạnh phúc, bởi Ca Sách đã đợi chờ mấy trăm năm, thậm chí đã chờ mấy đời và rất kiên nhẫn chờ thần lớn lên. Thần thật là người hạnh phúc biết bao!
Có thể người cảm thấy rất buồn cười, nhưng thần luôn hy vọng người được hạnh phúc, vì người rất lương thiện và có tình, nhưng đau khổ và buồn bã luôn vây quanh người, người có còn nhớ lời tiểu đệ của người nói với người không: "Xin người hãy tự do bay đi".
Đại vương, khi người ngủ say, thần luôn nghe thấy hơi thở của người nhưng lông mày của người luôn nhíu lại, làm cho người khác có cảm tưởng như người là đứa trẻ bị thương vậy.
Trước mặt người khác, người luôn là vị vua kiên cường, cương nghị, nhưng trước mặt thần, lại như rất mềm yếu, thần luôn thấy đôi mắt đẫm lệ của người, điều đó khiến thần rất buồn.
Vì vậy, hàng đêm thần luôn đốt một ngọn đèn, rồi cầm đèn chờ người trở về, chờ đợi sự ấm áp của người.
Thưa Đại vương, mặc dù kiếp trước thần là người trong thâm cung, thần có khả năng điều khiển nước tuyệt đỉnh, nhưng điều đó thần không hề thích.
Ngược lại, thần cảm thấy một Lê Lạc không có dòng máu thuần chủng mới có thể mang lại cho người càng nhiều sự ấm áp. Cho nên, biến thành cô gái Lê Lạc làm thần cảm thấy tốt hơn nhiều so với biến thành một pháp sư có linh lực siêu việt, bởi vì thần có thể mang lại nhiều hơn sự ấm áp cho người.
Thưa Đại vương, đời này thần đã là một cô gái không thể nói được, thần không thể nói cho người biết thần chính là Lam Thường, một tiểu nhân ngữ mà người đã chờ đợi mấy trăm năm rồi, thần cũng không thể nói cho người biết thần buồn thế nào mỗi khi người gọi thần là Lê Lạc. Nhưng thần nghĩ rằng, nếu thần có thể nói được, thần cũng không nói cho người biết thần chính là Lam Thường. Nếu thần đã làm rất nhiều việc để ngầm mách bảo người mà người vẫn không biết thần là ai, thì nói với người phỏng có tác dụng gì?
Thế nhưng thần vẫn phải xa người.
Khi thần chết trong tay Li Thiên Tần, thần rất buồn, buồn không phải vì sinh mệnh của mình sắp tiêu tan, mà bởi thần bỗng nghĩ rằng:
Không có thần cầm đèn đứng chờ người thì trên đường trở về liệu người có buồn không?
Không có ánh đèn trong đêm tối thần lo rằng người sẽ giống như đứa trẻ sợ lạc đường trong đêm tối vậy.
Thưa Đại vương, nêu thần được sống lại, thần nguyện sẽ tiếp tục cầm đèn chờ người trở về.
Thưa Đại vương, thần sắp phải rời xa, nhưng vẫn mong người tiếp tục sống kiên cường, bởi trên thế giới này, có người đang chờ gặp lại người, và bởi trên cơ thể người còn có toàn bộ ký ức của họ.