Lửa trại được đốt từng lúc trong thung lũng nơi đoàn quân của Sói hạ trại đêm hôm đó. Đứng ở cửa lều, tay bị trói chặt sau lưng, Jenny chú ý quan sát hoạt động của những người lính, “Nếu chúng ta có thể trốn thoát, Brenna à-” nàng bắt đầu nói.
“Trốn thoát?” em gái nàng nhắc lại, há hốc miệng. “Làm sao mà chúng ta làm được điều đó hở Jenny?”
“Chị không chắc lắm, nhưng nếu chúng ta muốn làm thế thì phải nhanh lên. Chị nghe vài người đàn ông ngoài kia nói chuyện, và họ nghĩ là chúng ta sẽ bị dùng làm con tin để ép cha đầu hàng.”
“Cha có làm như thế không?”
Jenny cắn môi. “Chị không biết. Đã từng có lúc - trước khi Alexander đến Merrick - khi mà những người đồng bào của chị sẽ hạ vũ khí của họ còn hơn là nhìn chị bị hại. Nhưng bây giờ chị chẳng là gì với họ nữa.”
Brenna nhận ra chút cay đắng trong giọng nói của chị mình, nhưng mặc dù cô rất muốn an ủi Jenny, cô biết rằng Alexander đã chia rẽ những người ở Merrick khỏi cô tiểu thư của họ đến nỗi mà họ chẳng thèm quan tâm tới nàng nữa.
“Dẫu sao, họ yêu chị, vì thế rất khó biết được là họ sẽ quyết định thế nào hay là cha sẽ tác động đến họ ra sao. Tuy nhiên, nếu chúng ta thoát ra sớm, chúng ta có thể đến Merrick trước khi họ quyết định bất kì điều gì, và đó là điều chúng ta phải làm.”
Trong tất cả những trở ngại trên đường của họ, điều làm Jenny lo lắng nhất chính là con đường trở lại Merrick, mà nàng đã dự tính là sẽ mất khoảng hai ngày trên lưng ngựa từ đây. Mỗi một giờ mà họ phải trải qua trên đường đều nguy hiểm; kẻ cướp ở khắp nơi, và hai người phụ nữ đơn độc trên đường, thậm chí một người đàn ông tốt bụng cũng có thể nảy ra trong đầu những ý nghĩ đen tối. Những con đường đơn giản là không hề an toàn. Kể cả các quán trọ cũng vậy. Chỗ trú chân duy nhất an toàn là tu viện và nhà thờ, nơi mà tất cả những khách lữ hành trung thực, đáng tôn trọng chọn ở.
“Vấn đề là, chúng ta không thể có một cơ hội trốn thoát với đôi bàn tay bị trói,” Jenny nói tiếp, khi nàng nhìn ra ngoài doanh trại bận rộn. “Điều đó có nghĩa là hoặc chúng ta phải thuyết phục họ cởi trói cho ta, hoặc cách khác là tìm cách trốn vào rừng trong giờ ăn khi mà ta không bị trói. Nhưng nếu ta làm thế, sự vắng mặt của chúng ta sẽ bị phát hiện ra ngay khi họ đi thu những cái đĩa thức ăn và trước khi ta có thể đi được xa. Tuy nhiên, nếu đó là cách duy nhất trong ngày mai hoặc ngày kia, chúng ta có lẽ sẽ phải làm thế,” nàng tuyên bố một cách vui vẻ.
“Một khi đã trốn được vào trong rừng, chúng ta sẽ làm gì?” Brenna hỏi, can đảm lờ đi nỗi sợ hãi khi nghĩ đến cảnh ở trong rừng một mình vào buổi đêm.
“Chị không chắc lắm - trốn ở đâu đó, chị nghĩ vậy, cho đến khi họ thôi không truy lùng ta nữa. Hoặc là chúng ta có thể lừa để họ nghĩ rằng mình đi sang hướng đông thay vì hướng bắc. Nếu chúng ta có thể cướp được hai con ngựa của họ, điều này sẽ làm tăng cơ hội cho mình bỏ xa họ, cho dù thế nghĩa là sẽ khó lẩn trốn hơn. Mẹo ở đây là làm sao làm được cả hai việc đó. Chúng ta cần vừa trốn được lại vừa bỏ xa họ.”
“Sao mà mình làm được?” Brenna hỏi, trán cô nhăn lại suy nghĩ đăm chiêu.
“Chị không biết, nhưng mình phải thử làm gì đó.” Mải mê tính toán, nàng nhìn trống rỗng qua người đàn ông cao, râu ria vừa dừng lại nói chuyện với một trong những hiệp sĩ của chàng và đang quan sát nàng một cách chủ ý.
Ngọn lửa đã tàn và lính gác đã đi thu những đĩa ăn của họ và trói họ lại, nhưng cả hai cô gái vẫn chưa nghĩ ra được một chiến lược khả dĩ, mặc dù họ đã bàn bạc vài kế sách lạ lùng. “Chúng ta không thể chịu mãi như thế này như những con tốt thí sẵn sàng được hắn sử dụng.” Jenny bật nói khi họ đang nằm cạnh nhau đêm đó. “Chúng ta phải trốn thoát.”
“Jenny, chị có từng nghĩ là họ sẽ làm gì chúng ta khi mà - nếu”, cô nhanh chóng sửa lại, “ông ta bắt được chúng ta?”
“Chị không nghĩ hắn sẽ giết mình,” Jenny đảm bảo với cô sau một phút suy nghĩ. “Chúng ta sẽ không còn giá trị là con tin nếu đã chết. Cha chắc sẽ đòi gặp chúng ta trước khi đồng ý đầu hàng, và lão Bá tước chắc phải chứng tỏ chúng ta - còn sống và còn thở - nếu không thì cha sẽ xé xác hắn ra,” Jenny nói, quyết định rằng nghĩ về chàng như là Bá tước Claymore, chứ không phải Sói thì sẽ tốt hơn, bớt sợ hơn.
“Chị nói đúng,” Brenna đồng ý và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng phải vài giờ sau Jenny mới có thể thư giãn một chút đủ để chìm vào giấc ngủ, vì bấp chấp bề ngoài nàng tỏ ra dũng cảm và tự tin đến mấy, thì nàng cũng sợ hãi hơn bất kì khi nào trong đời. Nàng sợ cho Brenna, cho chính nàng, và cho cả lãnh địa của nàng, và nàng vẫn chưa tìm ra cách khả dĩ nhất để chạy trốn. Nàng chỉ biết là họ phải cố gắng.
Vì tên bắt cóc sẽ không giết họ nếu hắn bắt lại họ, điều này rất có thể là sự thật; tuy nhiên, cũng có những cách khác - khó mà nghĩ ra được - thay vì phải giết người mà hắn ta có thể làm để trả đũa họ. Trí óc nàng gợi lên một hình ảnh khuôn mặt tối tăm của chàng bị che hết bởi bộ râu dày hàng tháng trời không cạo, và nàng run rẩy khi nghĩ lại đôi mắt màu bạc lạ lùng mà họ đã nhìn thấy đêm qua với ánh lửa phản chiếu trong đó. Hôm nay mắt chàng có màu xám giận dữ của bầu trời bão tố - nhưng cũng có một lúc, khi mắt chàng nhìn xuống môi nàng, biểu hiện trong đó đã thay đổi - và sự thay đổi không thể gọi tên lên được đó dường như làm cho chàng càng đáng sợ hơn trước. Nàng tự nói với mình một cách cứng cỏi, rằng chính là do bộ râu đen khiến chàng trông đáng sợ, vì nó dấu đi một phần khuôn mặt chàng. Không có bộ râu đen đó, chắc chắn trông chàng không khác gì những người đàn ông già nua khác... ba mươi lăm? Bốn mươi? Nàng đã nghe những huyền thoại về chàng kể từ khi nàng mới là đứa bé ba hay bốn tuổi, vì thế chàng nhất định là đã rất già rồi! Nàng cảm thấy khá hơn, khi nhận ra chàng đã già. Chỉ là do bộ râu mà trông hắn ta có vẻ đáng sợ, nàng tự trấn an bản thân. Bộ râu của hắn, và chiều cao và thân hình to lớn của hắn, và đôi mắt kì lạ, màu bạc của hắn.
Trời đã sáng và khi mà nàng vẫn còn chưa nghĩ ra kế hoạch cụ thể nào khả dĩ đáp ứng yêu cầu của họ là vừa nhanh chóng lại vừa trốn và tránh được cướp đường, hay tệ hơn. “Ước gì mình kiếm được quần áo đàn ông,” Jenny nói, không phải lần đầu tiên, “thì mình sẽ có nhiều cơ hội hơn, vừa để trốn vừa tới được nơi muốn đến.”
“Chúng ta không thể chỉ bảo những người lính gác cho mượn đồ của anh ta được,” Brenna nói nhỏ tuyệt vọng, khi nỗi sợ đã đàn áp được tính cách điềm tĩnh của cô. “Em ước em có kim chỉ ở đây,” cô thêm vào với một cái thở dài.
“Em căng thẳng đến nỗi chẳng thể ngồi yên. Hơn nữa, em luôn luôn suy nghĩ tốt nhất khi có cái kim trong tay. Chị có nghĩ là lính gác sẽ đưa cho em ít kim chỉ nếu em hỏi anh ta một cách tử tế không?”
“Khó đấy,” Jenny trả lời trống lảng, theo thói quen khi nàng nhìn ra ngoài những người đàn ông đang đi lại trong những bộ quần áo chiến đấu rách rưới. Nếu ai đó cần kim chỉ, thì chính là những người này. “Hơn nữa, em sẽ khâu cái gì với-” giọng nói của Jenny chìm xuống nhưng trí não nàng thì reo lên, và đó là tất cả những gì nàng có thể làm để làm dịu nụ cười sung sướng khi chầm chậm quay mặt lại với Brenna. “Brenna,” nàng nói bằng giọng ngẫu hứng cẩn trọng, “em đúng về việc hỏi người lính gác tìm cho mình ít kim chỉ đấy. Anh ta trông có vẻ cũng tốt, và chị biết là anh ấy thấy em xinh. Sao em không thử gọi anh ta và hỏi xin hai cái kim nhỉ.”
Jenny chờ, cười thầm khi Brenna đi ra tấm cửa lều và đề nghị người lính gác. Lát nữa nàng sẽ nói cho Brenna biết kế hoạch, nhưng chưa phải bây giờ; khuôn mặt Brenna sẽ làm lộ chuyện nếu cô cố nói dối.
“Giờ là người khác gác rồi - em chẳng hề biết người này,” Brenna thì thào thất vọng khi người đàn ông bước về phía cô. “Hay là em nhờ anh ta đi tìm anh lính tốt bụng nọ?”
“Cách nào cũng được,” Jenny nói, nhăn nhó.
Eustace đang ở cùng với Royce và Stefan quan sát vài tấm bản đồ khi anh được thông báo rằng các cô gái đang tìm anh. “Không có giới hạn nào cho tính kiêu ngạo của cô ta à!” Royce nói, ám chỉ Jenny. “Cô ta lại còn sai cả người canh gác mình việc đưa thư nữa, và còn gì nữa, bọn họ lại còn răm rắp tuân lệnh cô ta.” Bớt châm biếm, chàng nói nhanh, “Tôi chắc chắn là cô gái mắt xanh mặt bẩn thỉu nhờ anh tới?”
Lionel cười và lắc đầu. “Tôi nhìn thấy hai khuôn mặt sạch sẽ, Royce ạ, nhưng cô gái nói chuyện với tôi có mắt màu xanh lục, không phải xanh dương.”
“À, hiểu rồi,” Royce nói một cách châm chọc, “không phải là quí cô Kiêu căng sai anh ra khỏi vị trí gác, mà là nàng Xinh đẹp. Thế nàng ta muốn gì?”
“Cô ấy không nói với tôi. Muốn gặp Eustace cơ.”
“Quay lại vị trí của anh và ở nguyên đó. Bảo cô ta đợi,” chàng nạt.
“Royce, họ chỉ là hai cô gái yếu đuối,” chàng hiệp sĩ nhắc nhở chàng, “và nhỏ bé. Vậy mà, anh không tin tưởng bất kì ai canh gác họ ngoài chính Arik và một trong chúng tôi,” anh nói, ám chỉ những hiệp sĩ trong đội vệ sĩ thân tín của Royce và cũng là những người bạn được tin cậy. “Anh bắt trói họ và canh chừng họ như là những gã đàn ông nguy hiểm, có khả năng áp đảo chúng ta và trốn thoát vậy.”
“Tôi không thể tin được ai khác canh những cô gái,” Royce nói, lơ đãng đặt tay lên gáy. Đột ngột, chàng rời khỏi ghế của mình. “Tôi chán quanh quẩn trong lều rồi, tôi sẽ đi với anh và xem họ muốn gì.”
“Tôi cũng thế,” Stefan nói.
Jenny nhìn thấy Bá tước đi đến, cặp chân dài mang chàng tiến nhanh về phía căn lều, hai lính gác của họ ở bên phải chàng và em trai chàng đi bên trái.
“Sao?” Royce nói, bước vào lều cùng ba người đàn ông. “Lần này thì là gì?” chàng hỏi Jenny.
Brenna co rúm lại vì sợ, tay cô đặt lên ngực, khuôn mặt cô bối rối khi ngay lập tức nhận lỗi đã làm phiền đến chàng. “Tôi - là tôi đã hỏi anh ấy.” Cô gật đầu về phía người lính gác. “Tôi đã hỏi ngài Eustace.”
Với biểu hiện hết kiên nhẫn, Royce bỏ qua Jenny và nhìn vào cô em gái ngốc nghếch của nàng. “Thế cô làm ơn cho tôi biết tại sao được không?”
“Vâng.”
Đó thực sự là tất cả những gì cô định nói, Royce đã nhận ra. “Tốt, vậy thì nói đi.”
“Tôi... chúng tôi” - cô liếc mắt cầu cứu về phía Jenny, rồi nói tiếp - “chúng tôi... rất muốn có một ít kim chỉ.”
Cái nhìn nghi ngờ của Royce chiếu vào con người có lẽ muốn kim chỉ nhất để làm gì đó bất lợi cho chàng về mặt thân thể, nhưng hôm nay Tiểu thư Jennifer Merrick nhìn lại chàng bình thản, khuôn mặt đã dịu lại. Biểu hiện cam chịu này khiến chàng cảm thấy một nỗi thất vọng kì cục, vì không nghĩ nàng lại dễ dàng chịu khuất phục đến thế.
“Kim chỉ?” chàng nhắc lại, cau mày với nàng.
“Đúng vậy,” Jenny trả lời bằng giọng bình tĩnh thận trọng không có vẻ thách thức hay là phục tùng, nhưng lịch sự nhã nhặn như thể nàng đã đầu hàng số phận mình. “Thì giờ trôi qua quá chậm và chúng tôi chẳng có việc gì làm. Em gái tôi, Brenna, gợi ý là chúng tôi nên may vá.”
“May vá?” Royce nhắc lại, khinh bỉ chính mình khi vẫn bắt trói và đặt họ dưới sự canh gác nghiêm mật. Lionel đã đúng - Jenny cũng chỉ là một cô gái nhỏ. Một cô gái trẻ, vô tâm, cứng đầu hơi can đảm hơn bình thường. Chàng đã đánh giá nàng quá cao đơn giản là vì không có tù nhân nào khác được đưa đến trước mặt chàng mà lại dám đánh lại chàng. “Các cô nghĩ đây là gì, phòng nghỉ của nữ hoàng chắc?” chàng quát. “Chúng tôi không có những cái-” Trí óc chàng ngừng trệ khi chàng suy nghĩ tên của mấy cái dụng cụ kì cục mà phụ nữ ở cung điện tiêu tốn hàng giờ mỗi ngày để may vá với mấy cái chỉ thêu.
“Khung thêu?” Jenny gợi ý.
Mắt chàng nhìn nàng khinh thường. “Tôi e là không - không có mấy cái khung thêu.”
“Có lẽ là một cái khung nhỏ chăng?” nàng nói thêm, mở to đôi mắt vẻ ngây thơ khi nàng cố nén cười.
“Không!”
“Phải có thứ gì mà chúng tôi có thể dùng kim chỉ được chứ,” Jenny nói nhanh khi chàng dợm bước đi. “Chúng tôi sẽ phát điên mất nếu không làm gì suốt ngày này sang ngày khác. Không cần biết là khâu cái gì. Chắc chắn ông phải có gì đó cần được vá-”
Chàng quay ngoắt lại, nhìn nàng thảng thốt và hài lòng và hơi nghi ngại. “Cô tự nguyện khâu vá cho chúng tôi?”
Brenna bị choáng váng trước đề nghị này của chàng; Jenny cố gắng điều hoà cử chỉ của nàng. “Tôi cũng không nghĩ nhất thiết phải vá cái gì...”
“Ở đây có đủ việc vá víu cho cả một trăm thợ may bận rộn suốt năm,” Royce nói một cách dứt khoát, quyết định ngay lúc đó là hai cô gái cần phải trả ơn cho chỗ ngủ và bữa cơm của họ - đương nhiên rồi - và khâu vá chính là là cách trả ơn tốt nhất. Quay sang Godfrey, chàng nói, “Đi tìm cho họ đi.”
Brenna trông cực kì ngạc nhiên là đề xuất của cô lại đưa đến kết quả là họ thực sự gia nhập hàng ngũ kẻ thù; Jenny cố gắng một cách nghiêm túc để trông có vẻ sao lãng, nhưng vào lúc mà bốn người đàn ông đã ra khỏi tầm nghe, nàng vòng tay quanh em gái và ôm cô thật chặt. “Chúng ta vừa vượt qua được hai trong số ba trở ngại trên đường trốn chạy,” nàng nói. “Mình sẽ được cởi trói và có cách để giả trang, Brenna.”
“Giả trang?” Brenna hỏi, nhưng trước khi Jenny trả lời, đôi mắt cô mở lớn khi hiểu ra và cô lại ôm lấy chị gái mình lần nữa, cười nhẹ. “Quần áo đàn ông,” cô khúc khích, “và ông ta đưa nó cho chúng ta.”
Trong vòng một giờ, lều của họ chất đống hai ngọn núi nhỏ quần áo và một ngọn núi thứ ba những tấm chăn và áo khoác rách thuộc về những người lính. Một đống quần áo thuộc về Royce và Stefan Westmoreland, cùng với những hiệp sĩ của Royce, Jenny vui mừng nhận ra hai trong số họ thuộc khổ người trung bình và nhỏ.
Jenny và Brenna làm việc rất muộn tối đó, mắt họ căng ra dưới ánh nến phập phùng. Cả hai đã sửa lại những đồ mà họ chọn để mặc cho cuộc chạy trốn và đem dấu đi. Hiện giờ họ cần mẫn làm việc trên đống quần áo của Royce.
“Em nghĩ giờ là mấy giờ rồi?” Jenny hỏi khi nàng cẩn thận khâu cánh tay áo của chàng khít lại hoàn toàn. Bên cạnh nàng là rất nhiều quần áo của chàng đã chịu chung số phận như vậy, bao gồm vài cái quần bó đã được thắt chặt khéo léo ở phần đầu gối khiến cho không ai xỏ chân qua chỗ đó được.
“Khoảng mười giờ gì đó,” Brenna trả lời khi nàng cắt chỉ. “Chị nói đúng,” cô cười khi giơ một trong những chiếc áo của bá tước lên, cái mà hiện giờ có một hình đầu lâu xương chéo màu đen thêu đằng sau lưng. “Ông ta sẽ không bao giờ nhận ra khi mặc cái này vào.” Jenny cười, nhưng Brenna bỗng chìm trong suy tư. “Em cứ nghĩ mãi về MacPherson,” Brenna nói và Jenny chú ý tới cô, khi mà Brenna không bị sợ hãi áp chế, cô thực sự rất thông minh.
“Em không nghĩ cuối cùng chị phải lấy MacPherson đâu.”
“Sao em nói vậy?”
“Bởi vì không nghi ngờ gì là cha sẽ thông báo cho Vua James - thậm chí cả Giáo hoàng - rằng chúng ta bị bắt từ tu viện, và điều đó có thể dẫn tới một cơn thịnh nộ và Vua James sẽ gửi quân đội tới Merrick. Tu viện là bất khả xâm phạm và chúng ta đang hưởng sự bảo trợ của nó. Vì thế, nếu Vua James tới hỗ trợ chúng ta, chúng ta sẽ không cần lính của MacPherson nữa, đúng không?”
Một tia hi vọng ánh lên trong mắt Jenny, rồi lại lung lay. “Chị không nghĩ chúng ta thực sự ở trên đất tu viện lúc đó.”
“Cha không biết đâu, nên cha sẽ nghĩ là chúng ta vẫn ở. Và tất cả mọi người nữa, em nghĩ vậy.”
Lông mày nhíu lại băn khoăn, Royce đứng bên ngoài lều của chàng, nhìn về hướng căn lều nhỏ ở rìa doanh trại nơi hai nữ tù nhân của chàng đang ở. Eustace vừa thay thế Lionel và đang đứng gác.
Ngọn lửa nến chập chờn giữa lều vải và mặt đất cho Royce thấy cả hai cô gái vẫn đang thức. Trong cảnh thanh bình của đêm không trăng, chàng tự thú nhận rằng một phần lí do chàng đến lều của họ sáng nay là do tò mò. Ngay khi chàng nghe nói khuôn mặt của Jenny đã sạch, chàng liền thấy tò mò không thể chối được và phải nhìn cho rõ. Giờ đây, chàng phát hiện ra chàng càng thắc mắc kì cục hơn về màu tóc của nàng. Xét từ cặp lông mày cân đối của nàng, tóc nàng hoặc là màu đỏ hoặc là màu nâu, trong khi em nàng chắc chắn là màu vàng, nhưng Brenna Merrick chẳng làm chàng bận tâm. Jenny thì có.
Nàng giống như một trò chơi xếp hình mà từng miếng chàng phải chờ để xem mỗi lần một miếng, và mỗi miếng sau lại đáng kinh ngạc hơn miếng trước.
Nàng chắc chắn đã được nghe những câu chuyện hoang đường về sự hung bạo được gán cho chàng, nhưng nàng vẫn chỉ sợ chàng bằng một nửa những người đàn ông khác. Đó là miếng ghép đầu tiên và kích thích trí tò mò nhất của trò chơi xếp hình - toàn bộ cô gái này. Sự dũng cảm và không sợ sệt. Sau đó, đến đôi mắt nàng - đôi mắt to, quyến rũ với màu xanh đậm khiến chàng nghĩ nó như là nhung. Đôi mắt phi thường. Đôi mắt ngay thẳng và diễn cảm với hàng lông mi dài màu nâu đỏ. Đôi mắt nàng khiến chàng muốn ngắm nhìn khuôn mặt nàng, và hôm nay chàng đã nhìn, chàng không thể tin được những lời đồn thổi nói nàng xấu xí.
Nàng không thực sự đẹp, nhưng “xinh xắn” cũng không hẳn hợp với nàng, khi nàng nhìn lên chàng trong lều ngày hôm nay chàng thấy bị tê liệt. Gò má nàng cao và thanh tú, da nàng mịn màng như thạch cao, má nàng màu hồng nhạt, mũi nàng nhỏ nhắn. Đối lập với những đường nét thanh thoát này, cằm nàng nhỏ và thể hiện sự bướng bỉnh kiên quyết, nhưng khi nàng cười, chàng có thể nhìn thề đã nhìn thấy hai má lúm nhỏ xíu.
Tất cả những cái đó tạo nên một khuôn mặt hấp dẫn, làm siêu lòng người, chàng nghĩ. Chắc chắn làm siêu lòng người. Và đó là trước khi chàng cho phép bản thân mình nghĩ tới đôi môi mềm mại, phóng khoáng của nàng.
Kéo những suy nghĩ của mình ra khỏi cặp môi của Jennifer Merrick, chàng ngước lên và nhìn về phía Eustace dò hỏi. Hiểu ngay câu hỏi ngầm của chàng, Eustace hơi quay người để ngọn lửa chiếu sáng thân hình anh, và nâng bàn tay phải lên như là đang cầm cây kim giữa hai ngón tay, rồi anh chuyển động cánh tay, lên lên xuống xuống đều đặn, như thể đang khâu vá.
Hai cô gái đang khâu vá. Royce thấy hơi khó hiểu, vì lúc đó đã muộn rồi. Theo kinh nghiệm bản thân, chàng thấy những người phụ nữ quí tộc thêu những thứ đặc biệt cho gia đình hoặc là nhà cửa của họ, nhưng việc sửa chữa quần áo thì họ giành cho người hầu. Chàng nghĩ, khi cố gắng một cách không thành công mường tượng bóng của Jenny dựa vào tấm vải lều, những người phụ nữ quí tộc cũng khâu vá để giữ mình bận rộn khi họ thấy buồn chán. Nhưng không phải vào lúc muộn như thế này và không phải dưới ánh sáng ngọn nến.
Các cô gái Merrick quá cần mẫn làm việc, chàng nghĩ với chút châm biếm và khó tin. Họ tốt làm sao khi muốn giúp những kẻ bắt cóc mình bằng cách sửa chữa quần áo của những tên bắt cóc. Họ rộng lượng làm sao.
Tốt đến mức khó tin.
Đặc biệt là trong trường hợp của Tiểu thư Jennifer Merrick, người mà chàng đã từng được vinh dự nếm qua lòng độ lượng.
Bước ra khỏi lều của mình, Royce tản bộ về phía trước, đi ngang qua chỗ những người lính kiệt sức, mình đầy thương tích đang nằm ngủ trên mặt đất, cuộn mình trong áo choàng của họ. Khi chàng đến gần lều của những người phụ nữ, lí do hiển nhiên cho việc họ đột ngột quan tâm tới kim chỉ đột nhiên dội vào chàng, và chàng thầm nguyền rủa khi rảo bước. Không nghi ngờ gì nữa, bọn họ đang phá phách những bộ quần áo được giao cho họ, chàng nhận ra đầy giận dữ!
Brenna kêu lên ngạc nhiên khi Sói gạt tấm cửa lều ra sau, bước vào trong, nhưng Jenny chỉ mới bắt đầu nhìn và chậm chạp đứng lên, mặt nàng biểu hiện sự lịch sự nghi ngại.
“Hãy xem các cô đang làm gì,” Royce quát, ánh mắt chàng quét từ Brenna, với bàn tay nâng lên cảnh giác trên cổ họng, tới Jenny. “Cho tôi xem!”
“Tốt thôi,” Jenny nói với vẻ ngây thơ giả vờ. “Tôi chỉ mới bắt đầu làm cái áo này,” nàng nói quanh co khi cẩn thận để sang một bên cái áo cánh của chàng với một lỗ thủng trên cánh tay nàng mới vừa khâu lại. Hướng tới những bộ quần áo mà nàng định sẽ mặc, nàng giơ một cái quần bó dày bằng len lên cho chàng xem và chỉ vào chỗ rách khoảng năm phân đã được mạng lại cẩn thận ở đằng trước.
Hoàn toàn bối rối, Royce nhìn chằm chằm vào đường khâu gần như không thể nhìn thấy, khít chặt mà nàng đã khâu. Nàng thật kiêu căng, ngạo mạn, vô nguyên tắc và cứng đầu cứng cổ, chàng tự thú nhận, nhưng nàng cũng là một thợ may bậc thầy.
“Thế này có qua được sự kiểm duyệt của ngài không, đức ông?” nàng nhấn mạnh với một chút châm biếm.
“Tôi có giữ được việc không, thưa ngài?”
Nếu nàng là bất kì ai khác chứ không phải con tin của chàng và là đứa con gái kiêu kì của kẻ thù của chàng, thì Royce khó mà cưỡng lại ý muốn ôm nàng trên tay và hôn nàng nồng nhiệt. “Cô làm rất tốt,” chàng công bằng thừa nhận. Chàng đã chuẩn bị đi, rồi chàng quay lại, tay vẫn giữ tấm cửa lều ra sau. “Lính của tôi bị lạnh, áo quần của họ bị rách và không chịu được thời tiết khắc nghiệt sắp tới. Họ sẽ rất vui khi biết được ít nhất cũng có quần áo mặc được cho tới khi đồ mùa đông được mang tới.”
Jenny đã thấy trước được chàng có thể nhận ra Brenna và nàng nguy hiểm như thế nào với một cây kéo trong tay, và chàng có thể sẽ tới để tra xét công việc của họ, vì vậy nàng đã làm sẵn một cái quần bó để qua mắt chàng. Tuy nhiên, nàng đã không hề lường trước chàng thực lòng khen ngợi nàng, và cách nào đó nàng cảm thấy khó chịu và bị phản bội khi mà chàng thể hiện một chút xíu tính người.
Khi chàng đi, cả hai cô gái sụp xuống thảm. “Ôi trời,” Brenna e ngại nói, đôi mắt nhìn lên đống chăn ở góc lều mà họ đã cắt ra thành từng mảnh. “Ở góc độ nào đó, em đã không hề nghĩ về những người đàn ông ở đây như là - những con người.”
Jenny từ chối thừa nhận là nàng cũng nghĩ như vậy. “Chúng là kẻ thù của ta,” nàng nhắc nhở cả hai. “Kẻ thù của chúng ta, kẻ thù của cha, và của Vua James.” Bất chấp những lời khẳng định tự tin ấy, bàn tay Jenny rụt lại khỏi cây kéo khi nàng định chạm vào chúng, nhưng rồi nàng bắt mình nhặt chúng lên và kiên định rạch một đường trên một chiếc áo choàng khác trong khi nàng cố gắng hoạch định con đường tốt nhất để trốn thoát vào sáng ngày hôm sau.
Rất lâu sau khi Brenna đã chìm vào giấc ngủ vì mệt, Jenny vẫn thức, xem xét mọi việc đúng - và sai.
Lửa trại được đốt từng lúc trong thung lũng nơi đoàn quân của Sói hạ trại đêm hôm đó. Đứng ở cửa lều, tay bị trói chặt sau lưng, Jenny chú ý quan sát hoạt động của những người lính, “Nếu chúng ta có thể trốn thoát, Brenna à-” nàng bắt đầu nói.
“Trốn thoát?” em gái nàng nhắc lại, há hốc miệng. “Làm sao mà chúng ta làm được điều đó hở Jenny?”
“Chị không chắc lắm, nhưng nếu chúng ta muốn làm thế thì phải nhanh lên. Chị nghe vài người đàn ông ngoài kia nói chuyện, và họ nghĩ là chúng ta sẽ bị dùng làm con tin để ép cha đầu hàng.”
“Cha có làm như thế không?”
Jenny cắn môi. “Chị không biết. Đã từng có lúc - trước khi Alexander đến Merrick - khi mà những người đồng bào của chị sẽ hạ vũ khí của họ còn hơn là nhìn chị bị hại. Nhưng bây giờ chị chẳng là gì với họ nữa.”
Brenna nhận ra chút cay đắng trong giọng nói của chị mình, nhưng mặc dù cô rất muốn an ủi Jenny, cô biết rằng Alexander đã chia rẽ những người ở Merrick khỏi cô tiểu thư của họ đến nỗi mà họ chẳng thèm quan tâm tới nàng nữa.
“Dẫu sao, họ yêu chị, vì thế rất khó biết được là họ sẽ quyết định thế nào hay là cha sẽ tác động đến họ ra sao. Tuy nhiên, nếu chúng ta thoát ra sớm, chúng ta có thể đến Merrick trước khi họ quyết định bất kì điều gì, và đó là điều chúng ta phải làm.”
Trong tất cả những trở ngại trên đường của họ, điều làm Jenny lo lắng nhất chính là con đường trở lại Merrick, mà nàng đã dự tính là sẽ mất khoảng hai ngày trên lưng ngựa từ đây. Mỗi một giờ mà họ phải trải qua trên đường đều nguy hiểm; kẻ cướp ở khắp nơi, và hai người phụ nữ đơn độc trên đường, thậm chí một người đàn ông tốt bụng cũng có thể nảy ra trong đầu những ý nghĩ đen tối. Những con đường đơn giản là không hề an toàn. Kể cả các quán trọ cũng vậy. Chỗ trú chân duy nhất an toàn là tu viện và nhà thờ, nơi mà tất cả những khách lữ hành trung thực, đáng tôn trọng chọn ở.
“Vấn đề là, chúng ta không thể có một cơ hội trốn thoát với đôi bàn tay bị trói,” Jenny nói tiếp, khi nàng nhìn ra ngoài doanh trại bận rộn. “Điều đó có nghĩa là hoặc chúng ta phải thuyết phục họ cởi trói cho ta, hoặc cách khác là tìm cách trốn vào rừng trong giờ ăn khi mà ta không bị trói. Nhưng nếu ta làm thế, sự vắng mặt của chúng ta sẽ bị phát hiện ra ngay khi họ đi thu những cái đĩa thức ăn và trước khi ta có thể đi được xa. Tuy nhiên, nếu đó là cách duy nhất trong ngày mai hoặc ngày kia, chúng ta có lẽ sẽ phải làm thế,” nàng tuyên bố một cách vui vẻ.
“Một khi đã trốn được vào trong rừng, chúng ta sẽ làm gì?” Brenna hỏi, can đảm lờ đi nỗi sợ hãi khi nghĩ đến cảnh ở trong rừng một mình vào buổi đêm.
“Chị không chắc lắm - trốn ở đâu đó, chị nghĩ vậy, cho đến khi họ thôi không truy lùng ta nữa. Hoặc là chúng ta có thể lừa để họ nghĩ rằng mình đi sang hướng đông thay vì hướng bắc. Nếu chúng ta có thể cướp được hai con ngựa của họ, điều này sẽ làm tăng cơ hội cho mình bỏ xa họ, cho dù thế nghĩa là sẽ khó lẩn trốn hơn. Mẹo ở đây là làm sao làm được cả hai việc đó. Chúng ta cần vừa trốn được lại vừa bỏ xa họ.”
“Sao mà mình làm được?” Brenna hỏi, trán cô nhăn lại suy nghĩ đăm chiêu.
“Chị không biết, nhưng mình phải thử làm gì đó.” Mải mê tính toán, nàng nhìn trống rỗng qua người đàn ông cao, râu ria vừa dừng lại nói chuyện với một trong những hiệp sĩ của chàng và đang quan sát nàng một cách chủ ý.
Ngọn lửa đã tàn và lính gác đã đi thu những đĩa ăn của họ và trói họ lại, nhưng cả hai cô gái vẫn chưa nghĩ ra được một chiến lược khả dĩ, mặc dù họ đã bàn bạc vài kế sách lạ lùng. “Chúng ta không thể chịu mãi như thế này như những con tốt thí sẵn sàng được hắn sử dụng.” Jenny bật nói khi họ đang nằm cạnh nhau đêm đó. “Chúng ta phải trốn thoát.”
“Jenny, chị có từng nghĩ là họ sẽ làm gì chúng ta khi mà - nếu”, cô nhanh chóng sửa lại, “ông ta bắt được chúng ta?”
“Chị không nghĩ hắn sẽ giết mình,” Jenny đảm bảo với cô sau một phút suy nghĩ. “Chúng ta sẽ không còn giá trị là con tin nếu đã chết. Cha chắc sẽ đòi gặp chúng ta trước khi đồng ý đầu hàng, và lão Bá tước chắc phải chứng tỏ chúng ta - còn sống và còn thở - nếu không thì cha sẽ xé xác hắn ra,” Jenny nói, quyết định rằng nghĩ về chàng như là Bá tước Claymore, chứ không phải Sói thì sẽ tốt hơn, bớt sợ hơn.
“Chị nói đúng,” Brenna đồng ý và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng phải vài giờ sau Jenny mới có thể thư giãn một chút đủ để chìm vào giấc ngủ, vì bấp chấp bề ngoài nàng tỏ ra dũng cảm và tự tin đến mấy, thì nàng cũng sợ hãi hơn bất kì khi nào trong đời. Nàng sợ cho Brenna, cho chính nàng, và cho cả lãnh địa của nàng, và nàng vẫn chưa tìm ra cách khả dĩ nhất để chạy trốn. Nàng chỉ biết là họ phải cố gắng.
Vì tên bắt cóc sẽ không giết họ nếu hắn bắt lại họ, điều này rất có thể là sự thật; tuy nhiên, cũng có những cách khác - khó mà nghĩ ra được - thay vì phải giết người mà hắn ta có thể làm để trả đũa họ. Trí óc nàng gợi lên một hình ảnh khuôn mặt tối tăm của chàng bị che hết bởi bộ râu dày hàng tháng trời không cạo, và nàng run rẩy khi nghĩ lại đôi mắt màu bạc lạ lùng mà họ đã nhìn thấy đêm qua với ánh lửa phản chiếu trong đó. Hôm nay mắt chàng có màu xám giận dữ của bầu trời bão tố - nhưng cũng có một lúc, khi mắt chàng nhìn xuống môi nàng, biểu hiện trong đó đã thay đổi - và sự thay đổi không thể gọi tên lên được đó dường như làm cho chàng càng đáng sợ hơn trước. Nàng tự nói với mình một cách cứng cỏi, rằng chính là do bộ râu đen khiến chàng trông đáng sợ, vì nó dấu đi một phần khuôn mặt chàng. Không có bộ râu đen đó, chắc chắn trông chàng không khác gì những người đàn ông già nua khác... ba mươi lăm? Bốn mươi? Nàng đã nghe những huyền thoại về chàng kể từ khi nàng mới là đứa bé ba hay bốn tuổi, vì thế chàng nhất định là đã rất già rồi! Nàng cảm thấy khá hơn, khi nhận ra chàng đã già. Chỉ là do bộ râu mà trông hắn ta có vẻ đáng sợ, nàng tự trấn an bản thân. Bộ râu của hắn, và chiều cao và thân hình to lớn của hắn, và đôi mắt kì lạ, màu bạc của hắn.
Trời đã sáng và khi mà nàng vẫn còn chưa nghĩ ra kế hoạch cụ thể nào khả dĩ đáp ứng yêu cầu của họ là vừa nhanh chóng lại vừa trốn và tránh được cướp đường, hay tệ hơn. “Ước gì mình kiếm được quần áo đàn ông,” Jenny nói, không phải lần đầu tiên, “thì mình sẽ có nhiều cơ hội hơn, vừa để trốn vừa tới được nơi muốn đến.”
“Chúng ta không thể chỉ bảo những người lính gác cho mượn đồ của anh ta được,” Brenna nói nhỏ tuyệt vọng, khi nỗi sợ đã đàn áp được tính cách điềm tĩnh của cô. “Em ước em có kim chỉ ở đây,” cô thêm vào với một cái thở dài.
“Em căng thẳng đến nỗi chẳng thể ngồi yên. Hơn nữa, em luôn luôn suy nghĩ tốt nhất khi có cái kim trong tay. Chị có nghĩ là lính gác sẽ đưa cho em ít kim chỉ nếu em hỏi anh ta một cách tử tế không?”
“Khó đấy,” Jenny trả lời trống lảng, theo thói quen khi nàng nhìn ra ngoài những người đàn ông đang đi lại trong những bộ quần áo chiến đấu rách rưới. Nếu ai đó cần kim chỉ, thì chính là những người này. “Hơn nữa, em sẽ khâu cái gì với-” giọng nói của Jenny chìm xuống nhưng trí não nàng thì reo lên, và đó là tất cả những gì nàng có thể làm để làm dịu nụ cười sung sướng khi chầm chậm quay mặt lại với Brenna. “Brenna,” nàng nói bằng giọng ngẫu hứng cẩn trọng, “em đúng về việc hỏi người lính gác tìm cho mình ít kim chỉ đấy. Anh ta trông có vẻ cũng tốt, và chị biết là anh ấy thấy em xinh. Sao em không thử gọi anh ta và hỏi xin hai cái kim nhỉ.”
Jenny chờ, cười thầm khi Brenna đi ra tấm cửa lều và đề nghị người lính gác. Lát nữa nàng sẽ nói cho Brenna biết kế hoạch, nhưng chưa phải bây giờ; khuôn mặt Brenna sẽ làm lộ chuyện nếu cô cố nói dối.
“Giờ là người khác gác rồi - em chẳng hề biết người này,” Brenna thì thào thất vọng khi người đàn ông bước về phía cô. “Hay là em nhờ anh ta đi tìm anh lính tốt bụng nọ?”
“Cách nào cũng được,” Jenny nói, nhăn nhó.
Eustace đang ở cùng với Royce và Stefan quan sát vài tấm bản đồ khi anh được thông báo rằng các cô gái đang tìm anh. “Không có giới hạn nào cho tính kiêu ngạo của cô ta à!” Royce nói, ám chỉ Jenny. “Cô ta lại còn sai cả người canh gác mình việc đưa thư nữa, và còn gì nữa, bọn họ lại còn răm rắp tuân lệnh cô ta.” Bớt châm biếm, chàng nói nhanh, “Tôi chắc chắn là cô gái mắt xanh mặt bẩn thỉu nhờ anh tới?”
Lionel cười và lắc đầu. “Tôi nhìn thấy hai khuôn mặt sạch sẽ, Royce ạ, nhưng cô gái nói chuyện với tôi có mắt màu xanh lục, không phải xanh dương.”
“À, hiểu rồi,” Royce nói một cách châm chọc, “không phải là quí cô Kiêu căng sai anh ra khỏi vị trí gác, mà là nàng Xinh đẹp. Thế nàng ta muốn gì?”
“Cô ấy không nói với tôi. Muốn gặp Eustace cơ.”
“Quay lại vị trí của anh và ở nguyên đó. Bảo cô ta đợi,” chàng nạt.
“Royce, họ chỉ là hai cô gái yếu đuối,” chàng hiệp sĩ nhắc nhở chàng, “và nhỏ bé. Vậy mà, anh không tin tưởng bất kì ai canh gác họ ngoài chính Arik và một trong chúng tôi,” anh nói, ám chỉ những hiệp sĩ trong đội vệ sĩ thân tín của Royce và cũng là những người bạn được tin cậy. “Anh bắt trói họ và canh chừng họ như là những gã đàn ông nguy hiểm, có khả năng áp đảo chúng ta và trốn thoát vậy.”
“Tôi không thể tin được ai khác canh những cô gái,” Royce nói, lơ đãng đặt tay lên gáy. Đột ngột, chàng rời khỏi ghế của mình. “Tôi chán quanh quẩn trong lều rồi, tôi sẽ đi với anh và xem họ muốn gì.”
“Tôi cũng thế,” Stefan nói.
Jenny nhìn thấy Bá tước đi đến, cặp chân dài mang chàng tiến nhanh về phía căn lều, hai lính gác của họ ở bên phải chàng và em trai chàng đi bên trái.
“Sao?” Royce nói, bước vào lều cùng ba người đàn ông. “Lần này thì là gì?” chàng hỏi Jenny.
Brenna co rúm lại vì sợ, tay cô đặt lên ngực, khuôn mặt cô bối rối khi ngay lập tức nhận lỗi đã làm phiền đến chàng. “Tôi - là tôi đã hỏi anh ấy.” Cô gật đầu về phía người lính gác. “Tôi đã hỏi ngài Eustace.”
Với biểu hiện hết kiên nhẫn, Royce bỏ qua Jenny và nhìn vào cô em gái ngốc nghếch của nàng. “Thế cô làm ơn cho tôi biết tại sao được không?”
“Vâng.”
Đó thực sự là tất cả những gì cô định nói, Royce đã nhận ra. “Tốt, vậy thì nói đi.”
“Tôi... chúng tôi” - cô liếc mắt cầu cứu về phía Jenny, rồi nói tiếp - “chúng tôi... rất muốn có một ít kim chỉ.”
Cái nhìn nghi ngờ của Royce chiếu vào con người có lẽ muốn kim chỉ nhất để làm gì đó bất lợi cho chàng về mặt thân thể, nhưng hôm nay Tiểu thư Jennifer Merrick nhìn lại chàng bình thản, khuôn mặt đã dịu lại. Biểu hiện cam chịu này khiến chàng cảm thấy một nỗi thất vọng kì cục, vì không nghĩ nàng lại dễ dàng chịu khuất phục đến thế.
“Kim chỉ?” chàng nhắc lại, cau mày với nàng.
“Đúng vậy,” Jenny trả lời bằng giọng bình tĩnh thận trọng không có vẻ thách thức hay là phục tùng, nhưng lịch sự nhã nhặn như thể nàng đã đầu hàng số phận mình. “Thì giờ trôi qua quá chậm và chúng tôi chẳng có việc gì làm. Em gái tôi, Brenna, gợi ý là chúng tôi nên may vá.”
“May vá?” Royce nhắc lại, khinh bỉ chính mình khi vẫn bắt trói và đặt họ dưới sự canh gác nghiêm mật. Lionel đã đúng - Jenny cũng chỉ là một cô gái nhỏ. Một cô gái trẻ, vô tâm, cứng đầu hơi can đảm hơn bình thường. Chàng đã đánh giá nàng quá cao đơn giản là vì không có tù nhân nào khác được đưa đến trước mặt chàng mà lại dám đánh lại chàng. “Các cô nghĩ đây là gì, phòng nghỉ của nữ hoàng chắc?” chàng quát. “Chúng tôi không có những cái-” Trí óc chàng ngừng trệ khi chàng suy nghĩ tên của mấy cái dụng cụ kì cục mà phụ nữ ở cung điện tiêu tốn hàng giờ mỗi ngày để may vá với mấy cái chỉ thêu.
“Khung thêu?” Jenny gợi ý.
Mắt chàng nhìn nàng khinh thường. “Tôi e là không - không có mấy cái khung thêu.”
“Có lẽ là một cái khung nhỏ chăng?” nàng nói thêm, mở to đôi mắt vẻ ngây thơ khi nàng cố nén cười.
“Không!”
“Phải có thứ gì mà chúng tôi có thể dùng kim chỉ được chứ,” Jenny nói nhanh khi chàng dợm bước đi. “Chúng tôi sẽ phát điên mất nếu không làm gì suốt ngày này sang ngày khác. Không cần biết là khâu cái gì. Chắc chắn ông phải có gì đó cần được vá-”
Chàng quay ngoắt lại, nhìn nàng thảng thốt và hài lòng và hơi nghi ngại. “Cô tự nguyện khâu vá cho chúng tôi?”
Brenna bị choáng váng trước đề nghị này của chàng; Jenny cố gắng điều hoà cử chỉ của nàng. “Tôi cũng không nghĩ nhất thiết phải vá cái gì...”
“Ở đây có đủ việc vá víu cho cả một trăm thợ may bận rộn suốt năm,” Royce nói một cách dứt khoát, quyết định ngay lúc đó là hai cô gái cần phải trả ơn cho chỗ ngủ và bữa cơm của họ - đương nhiên rồi - và khâu vá chính là là cách trả ơn tốt nhất. Quay sang Godfrey, chàng nói, “Đi tìm cho họ đi.”
Brenna trông cực kì ngạc nhiên là đề xuất của cô lại đưa đến kết quả là họ thực sự gia nhập hàng ngũ kẻ thù; Jenny cố gắng một cách nghiêm túc để trông có vẻ sao lãng, nhưng vào lúc mà bốn người đàn ông đã ra khỏi tầm nghe, nàng vòng tay quanh em gái và ôm cô thật chặt. “Chúng ta vừa vượt qua được hai trong số ba trở ngại trên đường trốn chạy,” nàng nói. “Mình sẽ được cởi trói và có cách để giả trang, Brenna.”
“Giả trang?” Brenna hỏi, nhưng trước khi Jenny trả lời, đôi mắt cô mở lớn khi hiểu ra và cô lại ôm lấy chị gái mình lần nữa, cười nhẹ. “Quần áo đàn ông,” cô khúc khích, “và ông ta đưa nó cho chúng ta.”
Trong vòng một giờ, lều của họ chất đống hai ngọn núi nhỏ quần áo và một ngọn núi thứ ba những tấm chăn và áo khoác rách thuộc về những người lính. Một đống quần áo thuộc về Royce và Stefan Westmoreland, cùng với những hiệp sĩ của Royce, Jenny vui mừng nhận ra hai trong số họ thuộc khổ người trung bình và nhỏ.
Jenny và Brenna làm việc rất muộn tối đó, mắt họ căng ra dưới ánh nến phập phùng. Cả hai đã sửa lại những đồ mà họ chọn để mặc cho cuộc chạy trốn và đem dấu đi. Hiện giờ họ cần mẫn làm việc trên đống quần áo của Royce.
“Em nghĩ giờ là mấy giờ rồi?” Jenny hỏi khi nàng cẩn thận khâu cánh tay áo của chàng khít lại hoàn toàn. Bên cạnh nàng là rất nhiều quần áo của chàng đã chịu chung số phận như vậy, bao gồm vài cái quần bó đã được thắt chặt khéo léo ở phần đầu gối khiến cho không ai xỏ chân qua chỗ đó được.
“Khoảng mười giờ gì đó,” Brenna trả lời khi nàng cắt chỉ. “Chị nói đúng,” cô cười khi giơ một trong những chiếc áo của bá tước lên, cái mà hiện giờ có một hình đầu lâu xương chéo màu đen thêu đằng sau lưng. “Ông ta sẽ không bao giờ nhận ra khi mặc cái này vào.” Jenny cười, nhưng Brenna bỗng chìm trong suy tư. “Em cứ nghĩ mãi về MacPherson,” Brenna nói và Jenny chú ý tới cô, khi mà Brenna không bị sợ hãi áp chế, cô thực sự rất thông minh.
“Em không nghĩ cuối cùng chị phải lấy MacPherson đâu.”
“Sao em nói vậy?”
“Bởi vì không nghi ngờ gì là cha sẽ thông báo cho Vua James - thậm chí cả Giáo hoàng - rằng chúng ta bị bắt từ tu viện, và điều đó có thể dẫn tới một cơn thịnh nộ và Vua James sẽ gửi quân đội tới Merrick. Tu viện là bất khả xâm phạm và chúng ta đang hưởng sự bảo trợ của nó. Vì thế, nếu Vua James tới hỗ trợ chúng ta, chúng ta sẽ không cần lính của MacPherson nữa, đúng không?”
Một tia hi vọng ánh lên trong mắt Jenny, rồi lại lung lay. “Chị không nghĩ chúng ta thực sự ở trên đất tu viện lúc đó.”
“Cha không biết đâu, nên cha sẽ nghĩ là chúng ta vẫn ở. Và tất cả mọi người nữa, em nghĩ vậy.”
Lông mày nhíu lại băn khoăn, Royce đứng bên ngoài lều của chàng, nhìn về hướng căn lều nhỏ ở rìa doanh trại nơi hai nữ tù nhân của chàng đang ở. Eustace vừa thay thế Lionel và đang đứng gác.
Ngọn lửa nến chập chờn giữa lều vải và mặt đất cho Royce thấy cả hai cô gái vẫn đang thức. Trong cảnh thanh bình của đêm không trăng, chàng tự thú nhận rằng một phần lí do chàng đến lều của họ sáng nay là do tò mò. Ngay khi chàng nghe nói khuôn mặt của Jenny đã sạch, chàng liền thấy tò mò không thể chối được và phải nhìn cho rõ. Giờ đây, chàng phát hiện ra chàng càng thắc mắc kì cục hơn về màu tóc của nàng. Xét từ cặp lông mày cân đối của nàng, tóc nàng hoặc là màu đỏ hoặc là màu nâu, trong khi em nàng chắc chắn là màu vàng, nhưng Brenna Merrick chẳng làm chàng bận tâm. Jenny thì có.
Nàng giống như một trò chơi xếp hình mà từng miếng chàng phải chờ để xem mỗi lần một miếng, và mỗi miếng sau lại đáng kinh ngạc hơn miếng trước.
Nàng chắc chắn đã được nghe những câu chuyện hoang đường về sự hung bạo được gán cho chàng, nhưng nàng vẫn chỉ sợ chàng bằng một nửa những người đàn ông khác. Đó là miếng ghép đầu tiên và kích thích trí tò mò nhất của trò chơi xếp hình - toàn bộ cô gái này. Sự dũng cảm và không sợ sệt. Sau đó, đến đôi mắt nàng - đôi mắt to, quyến rũ với màu xanh đậm khiến chàng nghĩ nó như là nhung. Đôi mắt phi thường. Đôi mắt ngay thẳng và diễn cảm với hàng lông mi dài màu nâu đỏ. Đôi mắt nàng khiến chàng muốn ngắm nhìn khuôn mặt nàng, và hôm nay chàng đã nhìn, chàng không thể tin được những lời đồn thổi nói nàng xấu xí.
Nàng không thực sự đẹp, nhưng “xinh xắn” cũng không hẳn hợp với nàng, khi nàng nhìn lên chàng trong lều ngày hôm nay chàng thấy bị tê liệt. Gò má nàng cao và thanh tú, da nàng mịn màng như thạch cao, má nàng màu hồng nhạt, mũi nàng nhỏ nhắn. Đối lập với những đường nét thanh thoát này, cằm nàng nhỏ và thể hiện sự bướng bỉnh kiên quyết, nhưng khi nàng cười, chàng có thể nhìn thề đã nhìn thấy hai má lúm nhỏ xíu.
Tất cả những cái đó tạo nên một khuôn mặt hấp dẫn, làm siêu lòng người, chàng nghĩ. Chắc chắn làm siêu lòng người. Và đó là trước khi chàng cho phép bản thân mình nghĩ tới đôi môi mềm mại, phóng khoáng của nàng.
Kéo những suy nghĩ của mình ra khỏi cặp môi của Jennifer Merrick, chàng ngước lên và nhìn về phía Eustace dò hỏi. Hiểu ngay câu hỏi ngầm của chàng, Eustace hơi quay người để ngọn lửa chiếu sáng thân hình anh, và nâng bàn tay phải lên như là đang cầm cây kim giữa hai ngón tay, rồi anh chuyển động cánh tay, lên lên xuống xuống đều đặn, như thể đang khâu vá.
Hai cô gái đang khâu vá. Royce thấy hơi khó hiểu, vì lúc đó đã muộn rồi. Theo kinh nghiệm bản thân, chàng thấy những người phụ nữ quí tộc thêu những thứ đặc biệt cho gia đình hoặc là nhà cửa của họ, nhưng việc sửa chữa quần áo thì họ giành cho người hầu. Chàng nghĩ, khi cố gắng một cách không thành công mường tượng bóng của Jenny dựa vào tấm vải lều, những người phụ nữ quí tộc cũng khâu vá để giữ mình bận rộn khi họ thấy buồn chán. Nhưng không phải vào lúc muộn như thế này và không phải dưới ánh sáng ngọn nến.
Các cô gái Merrick quá cần mẫn làm việc, chàng nghĩ với chút châm biếm và khó tin. Họ tốt làm sao khi muốn giúp những kẻ bắt cóc mình bằng cách sửa chữa quần áo của những tên bắt cóc. Họ rộng lượng làm sao.
Tốt đến mức khó tin.
Đặc biệt là trong trường hợp của Tiểu thư Jennifer Merrick, người mà chàng đã từng được vinh dự nếm qua lòng độ lượng.
Bước ra khỏi lều của mình, Royce tản bộ về phía trước, đi ngang qua chỗ những người lính kiệt sức, mình đầy thương tích đang nằm ngủ trên mặt đất, cuộn mình trong áo choàng của họ. Khi chàng đến gần lều của những người phụ nữ, lí do hiển nhiên cho việc họ đột ngột quan tâm tới kim chỉ đột nhiên dội vào chàng, và chàng thầm nguyền rủa khi rảo bước. Không nghi ngờ gì nữa, bọn họ đang phá phách những bộ quần áo được giao cho họ, chàng nhận ra đầy giận dữ!
Brenna kêu lên ngạc nhiên khi Sói gạt tấm cửa lều ra sau, bước vào trong, nhưng Jenny chỉ mới bắt đầu nhìn và chậm chạp đứng lên, mặt nàng biểu hiện sự lịch sự nghi ngại.
“Hãy xem các cô đang làm gì,” Royce quát, ánh mắt chàng quét từ Brenna, với bàn tay nâng lên cảnh giác trên cổ họng, tới Jenny. “Cho tôi xem!”
“Tốt thôi,” Jenny nói với vẻ ngây thơ giả vờ. “Tôi chỉ mới bắt đầu làm cái áo này,” nàng nói quanh co khi cẩn thận để sang một bên cái áo cánh của chàng với một lỗ thủng trên cánh tay nàng mới vừa khâu lại. Hướng tới những bộ quần áo mà nàng định sẽ mặc, nàng giơ một cái quần bó dày bằng len lên cho chàng xem và chỉ vào chỗ rách khoảng năm phân đã được mạng lại cẩn thận ở đằng trước.
Hoàn toàn bối rối, Royce nhìn chằm chằm vào đường khâu gần như không thể nhìn thấy, khít chặt mà nàng đã khâu. Nàng thật kiêu căng, ngạo mạn, vô nguyên tắc và cứng đầu cứng cổ, chàng tự thú nhận, nhưng nàng cũng là một thợ may bậc thầy.
“Thế này có qua được sự kiểm duyệt của ngài không, đức ông?” nàng nhấn mạnh với một chút châm biếm.
“Tôi có giữ được việc không, thưa ngài?”
Nếu nàng là bất kì ai khác chứ không phải con tin của chàng và là đứa con gái kiêu kì của kẻ thù của chàng, thì Royce khó mà cưỡng lại ý muốn ôm nàng trên tay và hôn nàng nồng nhiệt. “Cô làm rất tốt,” chàng công bằng thừa nhận. Chàng đã chuẩn bị đi, rồi chàng quay lại, tay vẫn giữ tấm cửa lều ra sau. “Lính của tôi bị lạnh, áo quần của họ bị rách và không chịu được thời tiết khắc nghiệt sắp tới. Họ sẽ rất vui khi biết được ít nhất cũng có quần áo mặc được cho tới khi đồ mùa đông được mang tới.”
Jenny đã thấy trước được chàng có thể nhận ra Brenna và nàng nguy hiểm như thế nào với một cây kéo trong tay, và chàng có thể sẽ tới để tra xét công việc của họ, vì vậy nàng đã làm sẵn một cái quần bó để qua mắt chàng. Tuy nhiên, nàng đã không hề lường trước chàng thực lòng khen ngợi nàng, và cách nào đó nàng cảm thấy khó chịu và bị phản bội khi mà chàng thể hiện một chút xíu tính người.
Khi chàng đi, cả hai cô gái sụp xuống thảm. “Ôi trời,” Brenna e ngại nói, đôi mắt nhìn lên đống chăn ở góc lều mà họ đã cắt ra thành từng mảnh. “Ở góc độ nào đó, em đã không hề nghĩ về những người đàn ông ở đây như là - những con người.”
Jenny từ chối thừa nhận là nàng cũng nghĩ như vậy. “Chúng là kẻ thù của ta,” nàng nhắc nhở cả hai. “Kẻ thù của chúng ta, kẻ thù của cha, và của Vua James.” Bất chấp những lời khẳng định tự tin ấy, bàn tay Jenny rụt lại khỏi cây kéo khi nàng định chạm vào chúng, nhưng rồi nàng bắt mình nhặt chúng lên và kiên định rạch một đường trên một chiếc áo choàng khác trong khi nàng cố gắng hoạch định con đường tốt nhất để trốn thoát vào sáng ngày hôm sau.
Rất lâu sau khi Brenna đã chìm vào giấc ngủ vì mệt, Jenny vẫn thức, xem xét mọi việc đúng - và sai.