Sau Trung thu, ngày mở hội đàm sáu nước cũng đã tới trước mắt.
Bạch Tuyết Lam vai mang trọng trách, hắn còn là cánh tay của Bạch tổng lý, cho nên cả ngày đều phải hối hả ngược xuôi, bận rộn hơn so với thường lệ gấp mười.
Tuyên Hoài Phong ngược lại không mấy để ý đến hội đàm sáu nước, bởi vì Tôn phó quan thường theo sát Bạch Tuyết Lam đã lo liệu những việc này, Tuyên Hoài Phong chẳng qua chỉ giúp xử lý một ít công văn sự kiện liên quan hải quan tổng thự và phụ trách công việc bên viện cai nghiện. Chỉ có điều, hai thứ này cộng lại cũng khiến y bận tối mặt tối mày.
Thế nhưng, từ lần nhìn thấy Tuyên Hoài Phong ở vũ hội, tên Anjar Charts kia nhận ra y là người mình từng trêu chọc vài lần nhưng không thành công hồi còn ở trường, chẳng biết hắn nảy ra ý gì lại dùng danh nghĩa thăm hỏi, suốt ngày đến nơi Tuyên Hoài Phong làm việc.
Tuyên Hoài Phong thấy phiền không chịu nổi, mỗi lần thấy hắn tới viện cai nghiện đều nhờ Thái Bình đi “chăm sóc” hắn, còn mình thì trốn tránh không gặp, trong lòng hết sức chán ghét.
Mặt khác, y phái người đi thăm hỏi tại sao vị khách vượt đại dương xa xôi – vị khách không mời mà đến kia lại bỗng nhiên sở hữu thế lực lớn đến vậy.
Sau khi thu được tin tức y mới biết, năm ngoái mẹ của Anjar tái hôn, gả cho một quý ngài họ Charts vô cùng giàu có, đúng là nước lên thì thuyền lên, chị của hắn dựa vào vị cha dượng có bối cảnh tốt kia mà gả cho một vị quan chức ngoại giao, cũng chính là ngài đại sứ Anh quốc hiện nay.
Cái tên Anjar Cole nhanh chóng biến mất, thay vào đó là Anjar Charts. Hắn nói với mẹ mình rằng muốn một số tiền lớn tới Trung Quốc làm ăn. Dựa vào vị anh rể đại sứ địa vị hiển hách kia, việc buôn bán của hắn đương nhiên cũng thuận lợi, cơ hồ chẳng bao giờ gặp bất trắc trên địa bàn Trung Quốc.
Biết được tình huống này, Tuyên Hoài Phong càng không muốn dây đến hắn, song cũng sợ để Bạch Tuyết Lam biết hắn dây dưa đến mình lại xù lông lên, không thèm quan tâm đến đại sứ hay tiểu sứ gì nữa, e rằng sẽ rước về mối họa lớn tầm cỡ quốc tế.
Cho nên những chuyện liên quan tới việc Anjar đến thăm hỏi, y đều ngậm miệng không nói, chẳng tiết lộ với Bạch Tuyết Lam lấy một chữ.
Mặc dù hộ binh có nhiệm vụ giám thị, nhưng Tuyên Hoài Phong làm việc ở viện cai nghiện mỗi ngày đều gặp rất nhiều người, thỉnh thoảng y không muốn gặp một người nước ngoài cũng chẳng phải việc không thể xảy ra, cho nên họ không báo cáo về.
Có một hôm, Tuyên Hoài Phong đang thảo luận với bác sĩ, họ muốn thêm một khoản kinh phí để mua thêm một nhóm thuốc tây mới, chỉ là đang rất đau đầu với việc phải xin được một phần công văn được chính phủ phê duyệt, thì đầy tớ trai bỗng nhiên đến nói: “Vị Charts tiên sinh kia… lại tới thăm hỏi ngài, không biết ngài có muốn gặp không?”
Tuyên Hoài Phong nhìn một vòng, thế nhưng Thái Bình đã ra ngoài làm việc, không có mặt trong viện cai nghiện, y liền nhíu mày thật chặt rồi đứng dậy thở dài một hơi.
Việc tranh cãi về vấn đề hóa đơn tạm ứng lương ở trường của Hoàng Ngọc San vẫn chưa được giải quyết, các tiên sinh dạy học vẫn trong thời gian không lên lớp, cho nên hiện tại mỗi ngày cô bé đều đến viện cai nghiện trình diện, thấy Tuyên Hoài Phong phiền não liền nói: “Sao lại có kẻ không thức thời như vậy nhỉ? Người ta nói người ngoại quốc lông dài da mặt dày quả không ngoa.”
Bác sĩ Brown đột nhiên mỉm cười nhìn cô bé.
Hoàng Ngọc San vội vàng cười xin lỗi: “Bác sĩ Brown, ngài là ngoại lệ. Tôi vô ý thôi, ngài đừng để ý nhé.”
Sau đó nói với Tuyên Hoài Phong: “Tuyên tiên sinh, để em giúp ngài đuổi hắn đi.”
Tuyên Hoài Phong định gọi lại thì cô bé đã chạy ra khỏi phòng làm việc.
Phí Phong cười nói: “Tuyên phó quan, mặc cô bé đi. Cô bé luôn chẳng nể nang gì người ngoại quốc cả, nói không chừng cô bé thật sự đuổi được người đi đấy. Ai, thực ra rất nhiều người ngoại quốc đều là những người có phẩm hạnh tốt, rất đáng để người ta kính trọng. Đồ ngoại quốc cũng rất nhiều thứ tốt, người Trung Quốc chúng ta…”
Tuyên Hoài Phong vội nói: “Bác sĩ Phí, dừng nói về vấn đề này đi. Lần trước chúng ta đã thảo luận rồi, ngài đã đồng ý không cổ xúy những luận cứ xuất sắc của Tây Dương ở trong viện cai nghiện. Tôi không muốn cô bé đi vì sợ cô bé đối mặt với một người đàn ông trưởng thành, vạn nhất chịu thiệt thòi gì thì cũng khó ăn nói với anh trai cô bé.”
Phí Phong dùng đuôi bút máy chậm rãi gãi lên đầu mày, nói: “Ngài lo lắng quá rồi, bộ dạng của cô bé còn hung dữ hơn mười gã đàn ông nữa ấy chứ. Hơn nữa, trong viện cai nghiện đều là người của chúng ta, không chịu thiệt đâu. Chúng ta tiếp tục nghiên cứu cho xong vấn đề văn bản chấp thuận số thuốc tây kia đi.”
Hoàng Ngọc San đến phòng khách nhỏ bên ngoài liền nhìn thấy một người ngoại quốc tóc vàng mặc âu phục cao cấp, đang ngông nghênh ngồi trên ghế uống trà nóng đầy tớ trai dâng lên.
Hoàng Ngọc San hỏi: “Anh chính là vị tiên sinh tên Anjar Charts kia sao?”
Anjar đáp: “Là tôi.”
Hoàng Ngọc San hơi giật mình.
Tên ngoại quốc này nói tiếng Trung Quốc rất thành thạo.
Hoàng Ngọc San hỏi: “Anh muốn gặp Tuyên Hoài Phong tiên sinh à?”
Anjar nói: “Đúng vậy. Hiện tại cậu ấy có rảnh không?”
Hoàng Ngọc San không trả lời câu hỏi này của hắn, chỉ tiếp tục nói: “Xin hỏi anh tìm Tuyên Hoài Phong tiên sinh có việc gì vậy?”
Anjar nhẹ nhàng búng một cái lên chiếc khăn lụa trắng rất đẹp trên bộ âu phục, mỉm cười nói: “Khi ở Anh, tôi và Tuyên là bạn học. Bạn học cũ gặp nhau trên đất khách, cho nên tới thăm hỏi.”
Hoàng Ngọc San thấy người trước mắt đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng ánh mắt nhìn người ta lại khiến người ta luôn cảm thấy khó chịu, huống hồ cô bé luôn rất ngưỡng một Tuyên Hoài Phong, nếu Tuyên Hoài Phong đã ghét, vậy đương nhiên cô bé cũng sẽ ghét, sắc mặt đối với Anjar Charts cũng khó coi, nghiêm trang nói: “Ngại quá, Tuyên tiên sinh bề bộn nhiều việc, gần đây ngài ấy đều không có thời gian làm mấy việc xã giao nhỏ nhặt này. Nếu anh là một người hít thuốc phiện thì còn có thể gặp ngài ấy một lần, bởi vì viện cai nghiện chúng tôi đang cần bệnh nhân. Mời anh về đi.”
Hướng tay ra ngoài làm tư thế mời.
Anjar cũng đoán được lần này tới sẽ gặp ngăn cản, nhưng nửa năm nay hắn ở Trung Quốc thực sự quá thuận lợi, coi trọng cái gì thì đều có thể dễ dàng thu vào tay, thấy Tuyên Hoài Phong như vậy, hắn không chỉ không tức giận nửa phân, trái lại càng bị chọc cho tâm tư ngứa ngáy, cứ cho rằng đây là một loại lạc thú trước khi con mồi rơi vào tay mình.
Hắn móc bao thuốc lá, rút ra một điếu đặt lên miệng, lại lấy một chiếc bật lửa màu bạc sáng bóng, ‘tạch’ một tiếng đánh lửa, ung dung phun ra một vòng khói, tung chiếc bật lửa trên tay lên xuống, nói với Hoàng Ngọc San, “Đây là bật lửa hàng hiệu của nước Anh chúng tôi, em chưa thấy bao giờ đâu nhỉ. Tôi đưa em chơi được không?”
Hoàng Ngọc San hừ một tiếng.
Anjar hỏi: “Chẳng phải em là học sinh à? Tại sao không đi học?”
Hoàng Ngọc San hỏi: “Ai nói cho anh biết tôi là học sinh?”
Anjar cao ngạo giương cằm lên, chế giễu: “Trên người em đang mặc đồng phục học sinh. Em là học sinh trường nào?”
Hoàng Ngọc San lại hừ một tiếng, nhìn hắn chằm chằm nói: “Không phải chuyện của anh.”
Anjar hỏi: “Em bao nhiêu tuổi?”
Hoàng Ngọc San vẫn nói: “Không phải chuyện của anh.”
Đôi mắt Anjar càng thêm làm càn mà quan sát trên người cô bé.
Hoàng Ngọc San chỉ là một cô bé, bị một người đàn ông ngoại quốc nhìn như vậy thì sao chịu được, nhất thời đỏ mặt lên, sau lại nghĩ đến việc mình bị người nước ngoài nhìn đến đỏ mặt, cô bé vừa thấy ngượng mà vừa phẫn nộ, gọi đầy tớ trai nói: “Tiễn khách! Tiễn khách!”
Không thèm nói chuyện với người đàn ông kia nữa, cô bé lập tức xoay người rời khỏi phòng khách nhỏ, chạy về phía bên kia hành lang.
◇ ◆ ◇
Tuyên Hoài Phong cắm đầu làm việc, bận rộn đến tận trưa, đột nhiên cảm thấy thắt lưng nhức mỏi, y đứng dậy vươn vai một cái.
Lúc này mới rảnh rỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, để đôi mắt mệt mỏi thư giãn.
Chỉ thấy xa xa là ráng mây sáng rực màu hoa đào, ráng mây ấy đang chiếu xuống cây mây dựa tường leo lên trong chiếc dàn trúc ở góc tường, tỏa ra vài mảng màu hồng ánh vàng. Nếu có người đi qua, trên da họ cũng lưu lại một mảng màu hồng ánh vàng ấm áp, dời tới nơi khác, màu hồng ánh vàng ấy liền không thấy tăm hơi, nhưng chỉ cần đi qua lần nữa thì nó lại xuất hiện. Màu hồng ánh vàng đó thật giống như một miếng kim loại lấp lóe được treo sẵn trên cơ thể người ta vậy.
Nhìn cảnh tượng phía xa đó, trong lòng Tuyên Hoài Phong lại cảm thấy có chút thú vị.
Thầm nghĩ, hoàng hôn trong viện cai nghiện đã đẹp như vậy, nếu đổi lại là trong công viên Xuân Hương, dĩ nhiên sẽ đẹp hơn nhiều.
Tiêu tốn chút tiền để thuê một chiếc thuyền nhỏ, hai người trèo thuyền du ngoạn trên hồ, yên lặng thưởng thức cảnh mặt trời lặn cũng là một sự hưởng thụ vô cùng tốt đẹp.
Y ước mơ chốc lát mới thu hồi suy nghĩ buồn chán ấy.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã gần sáu rưỡi, nhưng trên bàn vẫn còn một xấp văn kiện cần phải phê duyệt.
Đang định ngồi xuống tiếp tục làm việc, bỗng hai tiếng gõ cửa vang lên, y chỉ tưởng đầy tớ trai hoặc nhân viên khác đến nên thuận miệng nói một câu, “Mời vào.”
Cửa lập tức được mở ra.
Một người sải bước tiến vào, vòng qua phía sau bàn làm việc, giang hai tay ôm lấy cổ y, hôn một cái thật mạnh.
Tuyên Hoài Phong kháng nghị mắng: “Không nhìn xem đây là đâu mà cứ xằng bậy như vậy. Cửa còn chưa đóng kia kìa.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Có một việc trọng đại phải làm, em nhấc người lên đi.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Chuyện quan trọng gì?”
Bạch Tuyết Lam cười thần bí, nói với y, “Thực ra đó cũng là công vụ, vậy nên mới cần phải nói cho em biết. Em đi theo anh đi.”
Dắt Tuyên Hoài Phong đi ra.
Công việc cần làm của Tuyên Hoài Phong vẫn chưa xong, thế nhưng nghe Bạch Tuyết Lam nói đó là công vụ… Nếu hắn tự tới, hơn nữa còn cố ý dẫn mình đi, e rằng công việc đó còn quan trọng hơn, cho nên y đành dẹp công việc dang dở qua một bên, để mai xử lý tiếp, sau đó theo Bạch Tuyết Lam lên ô tô.
Lên xe mới phát hiện tài xế ngồi đằng trước không phải người thường gặp, ngồi phía sau nhìn qua kính chiếu hậu, y thấy ngũ quan người nọ thô kệch, lông mày dày rậm đen xì, dường như là người ở quê Bạch Tuyết Lam đưa tới.
Ô tô không lái về hướng Bạch công quán mà rẽ trong thành bảy tám lần, bất giác đã tiến vào sân sau của một ngôi nhà theo kiến trúc phương Tây trong hẻm nhỏ.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Rốt cuộc là làm gì? Sao lại thần bí như vậy?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Trước tiên em đừng hỏi, nói chung là rất thú vị.”
Hai người bước ra khỏi ô tô liền thấy một người đứng dưới tầng lầu tiến lên đón.
Hóa ra là Tôn phó quan.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Hỏi rõ chưa?”
Tôn phó quan nghiêm túc gật đầu một cái, “Cuối cùng lần này cũng tra ra được tình hình cụ thể, tin tức bên kia đưa tới tuyệt không nhầm lẫn. Chính là chiếc mang tên hiệu Hồng Phúc neo ở số bảy mươi ba.”
Tuyên Hoài Phong chỉ cảm thấy tên hiệu Hồng Phúc này nghe quen tai, ngẫm nghĩ một chút, gương mặt y lộ vẻ giật mình.
Tên hiệu Hồng Phúc, chẳng phải là thuyền thuộc gia đình Lâm Kỳ Tuấn hay sao?
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Các anh muốn tra hiệu buôn dương hành Đại Hưng?”
Bạch Tuyết Lam vô cùng ung dung, nói với Tôn phó quan trước: “Nếu đã xác định rồi thì cậu xử lý mọi việc đẹp mắt một chút.”
Tôn phó quan đáp, “Tôi hiểu. Sẽ làm như ngẫu nhiên kiểm tra bộ phận, trước tiên khống chế thuyền ở bến tàu, sẽ không đánh rắn động cỏ.”
Nói xong, hắn đội mũ quân dụng của hải quan lên rồi rời đi.
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới đưa Tuyên Hoài Phong vào trong nhà, cười nói: “Đây là một trong số những những sản nghiệp của anh ở trong thành, bình thường vẫn bỏ hoang nó. Hiện tại, để bảo mật nên mới dùng đến nó một lát.”
Tiếp, chẳng biết hắn lấy từ đâu ra hai bộ quần áo như làm ảo thuật, đưa cho Tuyên Hoài Phong một bộ, “Bình thường anh vẫn đọc sách nói về việc hoàng đế Càn Long vi phục xuất tuần. Hôm nay chúng ta cũng chơi trò đó một chút xem.”
Nhìn trận thế bí mật này, Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ: có thể đây đúng là việc hải quan muốn tra xét nghiêm túc về công việc kinh doanh của các nơi.
Y là người mỗi lần gặp công vụ nghiêm chỉnh đều đặt công vụ ở vị trí đầu tiên, tuy rằng bản thân có nhiều điều không giải thích được nhưng vẫn vô cùng im lặng phối hợp, nhận lấy quần áo rồi vào căn phòng nhỏ để thay.
Sau khi thay xong, nhìn bản thân trong tấm kính bám bụi, y mơ hồ nhìn mình đang mặc bộ đồ màu xám kiểu Tôn Trung Sơn, ngực đeo huy hiệu của một cơ quan chức năng thuộc chính phủ. Đây là trang phục điển hình của một nhân viên cấp thấp trong cục hải quan.
Sau đó, y đội chiếc mũ màu lam lên đầu, nó gần như che kín gương mặt.
Bước ra từ căn phòng nhỏ, Bạch Tuyết Lam cũng mặc thành bộ dạng không khác biệt lắm, cười quan sát y rồi nói: “Được, được, cậu nhân viên đẹp trai này chạy từ đâu tới đây thế này. Ăn cơm trước đã.”
Đang ôm tâm trạng căng thẳng trước công vụ bí mật cần phải giải quyết, Tuyên Hoài Phong nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi: “Không phải chúng ta cần nhanh chóng đi thăm dò thuyền à? Sao còn thời gian đi ăn nữa?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Gấp cái gì, canh ngon thì phải hầm từ từ. Anh đâu thể vì làm cái việc tạp nham này mà để bảo bối của anh đói bụng được.”
Hắn gọi một tiếng ra phía ngoài, Tống Nhâm nhanh nhẹn đầy tinh thần bước vào.
Tống Nhâm cũng đã thay một bộ quần áo nhân viên, trong tay ôm một bọc lớn gì đó được gói lại bằng giấy dầu. Hắn tìm nơi sạch sẽ đặt xuống, mở giấy dầu ra, bên trong là sáu chiếc bánh bao nóng hổi trắng như tuyết, hai con gà được quay đến vàng óng, thơm phưng phức.
Tống Nhâm nói: “Toàn món ngon, tiếc là tổng trưởng nói phải làm chuyện đứng đắn nên không thể uống rượu. Bằng không dùng rượu nhắm chung lại càng ngon.”
Tuyên Hoài Phong liếc mắt nhìn Bạch Tuyết Lam, rất khó tưởng tượng bộ dạng hắn nghiêm trang căn dặn Tống Nhâm không được uống rượu, y bất giác nở nụ cười, cầm lấy một cái bánh bao, đưa vào miệng nhai chầm chậm, hỏi: “Có đồ uống không? Một cốc nước sôi cũng được.”
Tống Nhâm nói: “Phía sau có một miệng giếng, tôi đã nếm thử rồi, nước rất ngọt, để tôi múc một thùng tới.”
Hắn lập tức đi ra ngoài múc nước giếng.
Bạch Tuyết Lam biết Tuyên Hoài Phong luôn được giáo dục theo tầng lớp thượng đẳng, có lẽ không có thói quen ăn uống lung tung như vậy, ai ngờ y lại chẳng nói một lời liền nhập gia tùy tục, hắn thầm vui vẻ, cười nói: “Chúng ta ở trong căn nhà hoàng vắng phủ đầy bụi này, ăn hai món dân dã được mua trong các cửa hàng bình dân, tương lai sau này ngồi nhớ lại hẳn sẽ rất thú vị.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ở cùng một nơi với anh thì làm cái gì cũng đều thú vị cả.”
Bạch Tuyết Lam chợt nghiêng mặt sang, ngưng mắt nhìn y đắm đuối, ánh mắt kia tựa như chiếc dùi nhẹ nhàng gõ vào tim, nhưng lại mang theo cảm giác chấn hồn động phách.
Y lập tức cảm thấy gương mặt hơi nóng.
Lúng ta lúng túng nghĩ, câu mình vừa buột miệng nói ra là lời thật lòng, không có ý muốn tạo cảm giác ngọt ngào.
Nhưng bị Bạch Tuyết Lam nhìn thật sâu như vậy, y chợt cảm thấy, dường như mình vừa chủ động thốt lên một câu nói đầy mật ngọt.
Tuy là hiểu lầm, nhưng cũng là một sự hiểu lầm rất đẹp.
Có lẽ lời nói tùy tâm thốt ra khỏi miệng như vậy mới được xem là lời nói ngọt ngào nhất giữa những kẻ đang yêu.
Chẳng phải những từ như linh cảm chợt đến, hoàn toàn ngẫu nhiên là chỉ trường hợp này hay sao?
Lát nữa sẽ làm phải làm công vụ bí mật, Tuyên Hoài Phong cảnh cáo bản thân không được nghĩ lung tung, nhưng càng muốn điều khiển lý trí thì càng không điều khiển được, cuộc giằng co giữa việc khống chế lý trí và tình cảm dâng trào lặng lẽ diễn ra trong lòng y, cũng nhiễm đỏ làn da trên gương mặt y.
Bạch Tuyết Lam thấy y bị mình nhìn mà cư nhiên đỏ mặt tới tận cổ, trong lòng lập tức được lấp đầy bằng cảm giác kiêu ngạo. Hắn cố ý dùng ánh mắt tràn ngập sức quyến rũ chậm rãi vuốt ve trên cơ thể người yêu, nhếch khóe môi nói: “Hoàng hôn hôm nay thật lợi hại, chiếu lên gương mặt người ta, ráng mây đỏ còn lưu tới tận bây giờ vẫn chưa rút hết.”
Giở trò xấu xa vuốt lên gương mặt Tuyên Hoài Phong.
Sau lại cực kỳ cưng chiều y, xé thịt trên chiếc đùi gà quay xuống, đút từng miếng từng miếng cho Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong cũng chẳng khách khí, xé từng miếng bánh bao nhỏ đút cho Bạch Tuyết Lam.
Đút cho nhau vài miếng, nhìn thấy Tống Nhâm đưa nước giếng đến, Tuyên Hoài Phong và Bạch Tuyết Lam đều ngừng hành động kinh thế hãi tục kia lại.
Tuyên Hoài Phong hỏi Tống Nhâm, “Cậu thì sao?”
Tống Nhâm vỗ bụng đáp, “Ăn lâu rồi.”
Lùi qua một bên, tùy tiện ngồi chờ trên lan can ban công.
Tuyên Hoài Phong ngồi đối diện cùng Bạch Tuyết Lam, vừa uống nước giếng ngọt lành vừa ăn bánh bao và gà quay, mỗi con gà quay đều không nhỏ, lại chỉ có hai người ăn, với sức ăn của Bạch Tuyết Lam, hắn ăn được hơn nửa con quay, lại nhét thêm bốn cái bánh bao to cũng đã no.
Tống Nhâm bèn dùng giấy dầu bọc chỗ đồ ăn còn thừa lại, nói: “Còn một cái đùi gà, thịt gà vụn và nửa cái bánh bao. Lúc tôi đi vào có thấy mấy đứa bé ăn mày rúc dưới mái hiên đầu hẻm, tôi mang cho chúng nó đây. Các ngài là quý nhân không ăn lại đồ thừa, nào biết trong mắt bọn chúng, những thứ này đã được coi là đồ ăn dịp mừng năm mới rồi.”
Hắn lập tức cầm túi giấy dầu ra bên ngoài.
Tuyên Hoài Phong cảm khái: “Tống Nhâm nhìn thì thô lỗ cục mịch, kỳ thực lòng dạ cậu ta rất tinh tế, rất lương thiện. Chỉ là, thời buổi bây giờ, kẻ quyền quý thì rượu thừa thịt thối, còn ngoài đường thì đầy người chết vì lạnh.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đang yên đang lành mà em oán thán tức giận cái gì? Người trong thiên hạ có chết đói hết thì cũng không đến lượt em phải chịu đói.”
Tuyên Hoài Phong hỏi lại: “Anh có thể chắc chắn cả đời này đều vinh hoa phú quý, không lo ăn mặc? Đừng quá lên mặt.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Anh đâu có vô tri đến nỗi ấy, ít nhất anh cũng biết đến bốn chữ “họa phúc vô thường”. Dẫu vậy, anh sẽ không bao giờ để cho em phải chịu đói chịu lạnh. Nếu thật sự có một ngày rơi vào cái vận đen ấy, anh sẽ dựa vào hai cây súng, làm một gã sơn đại vương cũng có thể cướp chút đồ ăn trở về cho em.”
Tuyên Hoài Phong cảm động, lại không tiện để sự cảm động ấy lộ ra ngoài, y liền trêu ghẹo hắn, “Quả nhiên, anh đúng là một lòng muốn làm cướp.”
Đang nói chuyện thì Tôn phó quan trở về, hắn vội vã đi tới báo cáo với Bạch Tuyết Lam: “Đã chuẩn bị thỏa đáng.”
Bạch Tuyết Lam lập tức đứng lên, nói: “Vậy làm việc thôi.”
Đi ra đến ngoài tòa nhà, một chiếc ô tô nửa cũ nửa mới đã đậu ở sân sau, phía trên in ký hiệu của hải quan tổng thự, là loại xe thường dùng khi người của bộ hải quan làm việc, không hề bắt mắt.
Đây là thứ phối hợp với thân phận nhân viên làm việc mà bọn họ đang cải trang.
Bọn họ cùng mấy người hộ binh đã đổi cách ăn mặc lên xe.
Ô tô lái thẳng ra ngoài, đến bến tàu phía bắc – nơi chuyên dụng để câu lưu thuyền bè ở bến tàu.
Hiện tại đã hơn tám giờ, sắc trời đã đen từ lâu, nơi này bất đồng so với những bến tàu khác, nó là địa bàn của cục hải quan. Vừa đến thời gian tan tầm, các nhân viên đã rời đi hết tám chín phần mười, chỉ còn lại những người ở lại tuần đêm nên vô cùng yên tĩnh.
Đèn chiếu sáng bên bến tàu đều được bật lên, nơi được chiếu xuống sẽ hiện lên một vòng tròn sáng chói, nơi không được chiếu xuống thì tối om đến nỗi chẳng nhìn thấy đường, tựa như có quái thú gì đó đang mai phục ở sâu trong bóng tối, bất kể lúc nào cũng có thể nhảy ra cắn người.
Bọn họ ngồi trên xe chuyên dụng của hải quan, cửa sắt lập tức mở ra, vừa lái vào trong bến tàu đã nghe được tiếng sóng vỗ bờ.
Tất cả mọi người xuống xe.
Thứ đầu tiên Tuyên Hoài Phong nhìn thấy chính là vài chiếc thuyền hàng đang đậu cách bờ không xa, trong đó có một chiếc thuyền đặc biệt to, hiển nhiên là thuyền lớn viễn dương.
Trong lòng y có chút bất an, tức một nỗi là đèn không chiếu tới đó được, miễn cưỡng nhìn một lúc lâu mới nhận ra ba chữ Trung Quốc sơn trên thân thuyền, quả nhiên là chiếc thuyền hiệu “Hồng Phúc ” của hiệu buôn dương hành Đại Hưng.
Mặc dù Tuyên Hoài Phong đã hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ muốn trở thành người yêu của Lâm Kỳ Tuấn, nhưng chung quy trong lòng y vẫn tồn tại một phần thiện ý, hi vọng mọi người cùng hòa thuận, như vậy mới miễn cưỡng tiếp tục duy trì.
Nhưng y cũng biết, trong lòng Bạch Tuyết Lam luôn canh cánh về Lâm Kỳ Tuấn.
Đối với tình hình hiện tại, một mặt y lo lắng Lâm Kỳ Tuấn lại bị hải quan tổng thự đả kích nặng nề lần nữa, song cùng lúc y lại cảm thấy: nếu hiệu buôn dương hành Đại Hưng quả thật có làm xằng làm bậy, hoặc bí mật vận chuyển hàng buôn lậu thì hẳn phải chấp pháp theo phép công.
Chỉ có điều là y không dám xác định.
Bởi vì Bạch Tuyết Lam muốn sửa lưng kẻ nào thì thủ đoạn gì cũng có thể làm ra, hắn sẽ chẳng quan tâm cái gì gọi là công bằng hay không công bằng.
Y muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại lo lắng làm vậy quá thân thiết, ngược lại sẽ chọc cho cơn ghen của Bạch Tuyết Lam nổi lên, sự việc lại càng chuyển biến theo hướng xấu.
Những ý niệm này quay cuồng trong đầu y, lấp đầy tâm trí, vậy mà miệng y vẫn mãi không thể thốt lên những câu hỏi đó.
Tuyên Hoài Phong bèn suy nghĩ sẽ xem sự tình diễn biến như thế nào.
Tôn phó quan chỉ vào chiếc Hồng Phúc nói: “Chính là con thuyền đó, chúng ta cứ triển khai theo kế hoạch đi.”
Một đám người liền ngông nghênh lên thuyền.
Thuyền bị giam giữ kiểm tra được trông coi bởi hai ba binh sĩ thuộc hải quan tổng thự, thấy có người lên thuyền bèn thét hỏi: “Đứng lại, định làm gì đây?”
Bên này đã chuẩn bị từ trước, điều một hộ binh vẻ mặt trẻ trung đứng ra giả bộ mình là một quan viên nhỏ, nói vọng về phía lan can thuyền bên kia: “Bộ phận kiểm tra thí điểm của hải quan, có giấy chứng nhận, các người xem đi.”
Đưa giấy chứng nhận qua bên đó.
Gã binh sĩ liếc qua giấy chứng nhận một lượt, nhìn cách ăn mặc của bọn họ liền quả quyết là người một nhà.
Địa vị của các vị cán sự ở hải quan đương nhiên sẽ cao cấp hơn đám binh lính trông cửa coi thuyền một chút, gã đứng đầu đám binh lính trả lại giấy chứng nhận rồi cười hì hì hỏi: “Hơn tám giờ rồi, sao quan trên còn dẫn người tới kiểm tra thế này? Vất vả quá ạ.”
Cậu hộ binh kia rất biết diễn kịch, lập tức tỏ ra bực dọc đáp: “Tám giờ rồi, ai mà chẳng muốn về nhà ôm vợ. Cậu chưa nghe nói sao? Mấy thứ quy củ mới gần đây của cấp trên nói cái gì mà ngẫu nhiên, cái gì mà kiểm tra thí điểm ấy, rồi lại còn từng bộ phận đều phải có định mức. Quy định đặt ra, mỗi ngày phải kiểm tra ít nhất tám chiếc thuyền, tổ của chúng tôi hôm nay vẫn kiểm tra thiếu mất một cái. Ông cấp trên Diêm Vương hiện tại của chúng ta ấy mà, làm việc thiếu sót một điểm hay nửa điểm cũng sẽ trở mặt với chúng ta ngay, tôi làm sao có thể liều lĩnh đánh mất bát cơm được.”
Gã binh sĩ phụ họa theo: “Phải đấy, Bạch tổng trưởng rất hung dữ. Nhìn bên ngoài thì nhã nhặn vậy thôi, một khi để ngài ấy nổi cáu lên ấy mà, ngài ấy lại chẳng vả cho người ta rụng mấy cái răng chứ lại.”
Tuyên Hoài Phong không khỏi lặng lẽ liếc mắt nhìn Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam rất lớn mật, cậy ánh sáng mù mờ nên đã bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, giả bộ nhịn không được mà quạt chút gió, diễn tả hình ảnh của một nhân viên công vụ cỏn con, nhìn đã thấy chẳng chút tiền đồ nào.
Người diễn trưởng ban kiểm tra thí điểm liền hỏi: “Thuyền viên đang ở đâu rồi?”
Binh sĩ trả lời: “Đều ở trên thuyền cả. Vị trí của bọn họ vốn phải ở đâu thì đểu ở đó hết.”
Trưởng ban cau mày nói: “Chẳng phải chiếu theo quy định thì phải bị nhốt chung một chỗ à?”
Binh sĩ cười nói: “Quan trên, thuyền này là của hiệu buôn dương hành Đại Hưng mà, có thể có vấn đề gì chứ, chỉ là không khéo bị chọn ngẫu nhiên nên tạm thời bị giam lại một đêm.”
Trưởng ban nói: “Nói thì nói như vậy, thế nhưng nếu chúng tôi đã tới thì làm việc phải đến nơi đến chốn. Chúng tôi kiểm tra chung quanh thuyền mà lại đụng phải người của bọn họ thì còn ra thể thống gì nữa? Cậu cứ chiếu theo quy định mà làm. Nhanh lên, đừng cản trở chúng tôi làm việc.”
Binh sĩ nghe hắn nói vậy đều tự cho là “trong lòng đều hiểu”.
Nhân viên hải quan thường mượn cớ kiểm tra để kiếm chút lợi ích từ những chiếc thuyền bị giam ở bến tàu. Nếu kiện hàng hóa đó là vải vóc hay những thứ chẳng đáng tiền, có thể bọn họ sẽ không lấy đi, mà chờ chủ thuyền đến hiếu kính chút ít.
Nhưng nếu kiện hàng đó lại là những thứ nho nhỏ tinh xảo, vậy thì đa phần bọn họ sẽ thừa dịp chọn vài món xách về nhà.
Hàng ngoại nhập của hiệu buôn dương hành Đại Hưng thường có những món trang sức nhỏ vô cùng tinh xảo, đám người ở hải quan thường thích mượn cớ nhón đi một ít. Lâm gia là kẻ tiền nong như nước, hơn nữa lại rất thức thời, sau khi kiểm tra thấy thiếu vài món đồ cũng chỉ tính vào việc tổn hao khi vận chuyển.
Binh sĩ nghĩ, cái tổ nhỏ đến kiểm tra này ấy mà, ngoài miệng thì nói là bị ép phải làm thêm ca đêm, nhưng có lẽ là tới kiếm chút lợi ích.
Đây cũng là chuyện thường tình của con người thôi.
Huống chi gã binh sĩ kia cũng đã sớm giấu được một chiếc đồng hồ báo thức Tây Dương trên người.
Gã đứng đầu nhóm binh sĩ liền nói: “Vâng, vậy để tôi đi giải quyết.”
Hắn dẫn theo hai ba thủ hạ của mình lượn dưới khoang thuyền một vòng, gọi hết thuyền trưởng, người lái chính và toàn bộ thuyền viên ra, đưa tất cả bọn họ vào một căn phòng to rồi nói: “Các vị, dựa theo quy định của hải quan: người thuộc thuyền bị giam giữ không được đi lung tung. Trước tiên các vị cứ ở lại đây một đêm đi, ngày mai ông chủ của các vị sẽ đến nói chuyện với hải quan.”
Thuyền trưởng vô cùng kinh ngạc, tiến lên cười cười, nói nhỏ với gã đứng đầu đám binh lính, “Người anh em, chúng ta đã bàn bạc xong rồi mà, sao đột nhiên lại giở quẻ thế?”
Thuyền vừa bị giữ lại, hắn lập tức biếu tiền biếu bạc, cốt là để bớt bị làm khó.
Gã đứng đầu đám binh lính biết hắn là thuyền trưởng nên thái độ với hắn cũng không tồi, vỗ vỗ vai hắn nói: “Lão huynh đừng lo lắng, cấp trên cho người tới kiểm tra, hỏi vì sao không làm theo quy củ, vậy nên chúng tôi cũng khó giải quyết. Bọn họ làm công tác kiểm tra thường lệ thôi, không quá nửa tiếng đâu, chờ bọn họ đi rồi, tôi sẽ thả các người ra.”
Gã đã nói đến mức ấy, thuyền trưởng cũng chẳng thể tranh luận được gì.
Thủy thủ đoàn đều ngoan ngoãn để bị giam giữ bên trong.
Chờ thủy thủ đoàn bị giam lại, nhóm người Bạch Tuyết Lam liền giả bộ kiểm tra, để hai người ở lại trên boong thuyền, số còn lại đều xuống dưới khoang chứa hàng.
Tên đứng đầu đám binh lính nghĩ quan trên muốn lén lấy hàng Tây Dương, tranh thủ kiếm chút tiền riêng bỏ túi, mình hà tất phải khiến người ta kiêng kị, cho nên hắn đương nhiên không cùng xuống dưới, mà ở tựa lên lan can thuyền hút thuốc lá với đám anh em.
Đám người Bạch Tuyết Lam xuống khoang chứa hàng, bật chiếc đèn pin ngoại quốc lên, ánh sáng vừa lên liền thấy trong khoang hàng tối om được chất đầy những rương hàng bằng gỗ.
Nhãn thần Bạch Tuyết Lam sáng rực lên, trong nháy mắt, thân hình hắn tỏa ra thứ cảm giác hào hùng ngập tràn chính khí, thứ cảm giác khiến tim người ta phải run lên. Hắn trầm giọng hạ lệnh, “Tìm chiếc rương mang số hiệu bảy mươi ba.”
Mọi người phân công nhau tiến lên, chăm chú nhìn số hiệu trên những rương gỗ màu đen.
Bỗng một người lên tiếng: “Tìm được rồi, ở chỗ này.”
Tất cả mọi người vội vã đi qua, Bạch Tuyết Lam lấy một dụng cụ bằng sắt hình thù kỳ quái ra, dùng sức thật mạnh để cạy nắp rương lên, sau đó đẩy đống đồ chèn hàng mềm nhũn được nhét kín phía trên qua một bên, chiếc hộp giấy to hình chữ nhật phía dưới dần lộ ra. Phía ngoài hộp viết từ “thuốc lá” bằng chữ ngoại quốc, còn in cả hình người đẹp quảng cáo thuốc lá.
Bạch Tuyết Lam sai Tôn phó quan chiếu đèn pin từ phía trên cho mình, còn mình thì vén ống tay áo lấy chiếc hộp giấy ra, rút dao găm cẩn thận cắt lớp vỏ ngoài rồi bóc xuống.
Bên trong là một lớp giấy dầu rất mỏng.
Bên trong giấy dầu chưa đầy bột trắng.
Tuyên Hoài Phong là người quản lý viện cai nghiện, đương nhiên không có chuyện không đoán ra đây là thứ gì. Nhìn bao bột trắng ấy, tim y thắt mạnh một cái, tựa hồ có thứ gì đó vừa sụp đổ.
Y vốn tưởng, nếu Lâm Kỳ Tuấn có khiến người ta thất vọng thì đại khái cũng chỉ là buôn lậu trốn thuế mà thôi.
Vạn lần không ngờ, trên thuyền lại giấu cái thứ tàn nhẫn trời đất không dung này!
◇ ◆ ◇
Bên này, Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong nhân lúc trời tối bí mật lục soát. Còn bên kia, Lâm Kỳ Tuấn sốt ruột như kiến bò chảo nóng.
Hắn đương nhiên biết trên chiếc Hồng Phúc chứa thứ gì, vốn tưởng rằng thuyền đã bình an đến cảng, song chẳng ngờ vận số lại đen đến nỗi này. Bị hải quan ngẫu nhiên chọn trúng, kiên quyết giữ lại.
Bình thường, thuyền hàng bị giữ lại kiểm tra cũng không thành vấn đề, chỉ cần đưa chút tiền biếu cho các viên quan chức cấp quản sự, qua một thời gian, hiển nhiên thuyền sẽ được trả về. Thuyền của hiệu buông dương hành Đại Hưng không phải là chiếc đầu tiên bị giữ lại.
Tuy nhiên, trên chiếc Hồng Phúc hiện đang giấu một quả bom lớn như thế, tự Lâm Kỳ Tuấn cũng thầm hiểu rõ rằng: một rương bạch phiến không phải là con số nhỏ.
Hắn vừa hận đám quân Quảng Đông lưu manh kia không nghe khuyên bảo, để lợi ích làm mê muội đầu óc mà dấn thân vào việc nguy hiểm cao đến thế. Đồng thời hắn cũng hận bản thân nhu nhược, không phản đối đến cùng.
Nếu như tra ra một lượng lớn hàng như vậy trên thuyền, đừng nói là hiệu buông dương hành Đại Hưng, ngay cả toàn thể Lâm gia cũng không cách nào bảo toàn được.
Lúc nhận được tin chiếc Hồng Phúc bị giữ lại, hắn đã lập tức gọi điện cho Tuyên Hoài Mân, thế nhưng công quán bên đó luôn nói: “Tuyên phó quan đang ở trong bệnh viện chăm sóc quân trưởng, vẫn chưa hề trở về. Hai hôm nữa ngài gọi lại đi.”
Lâm Kỳ Tuấn sốt ruột đến nỗi mồ hôi tuôn như mưa hạ, gào vào điện thoại: “Hai ngày nữa thì trời sập xuống rồi! Mày đi đâu tìm được người để chuyển lời nữa hả?”
Đầy tớ trai thấy hắn hung dữ như vậy thì hẳn là người có thân phận, gã không dám khiến hắn bực mình thêm, vội vàng đi tìm người có thể xử lý việc này.
Lát sau, một người đàn ông đến nhận điện thoại, “Lâm thiếu gia phải không? Tôi là phó quan của Triển tư lệnh, Tuyên phó quan không có ở đây, có chuyện gì thì ngài cứ nói với tôi là được.”
Lâm Kỳ Tuấn không thường xuyên liên lạc với người của Triển tư lệnh, song hắn đương nhiên cũng biết Triển tư lệnh và Triển Lộ Chiêu là người một nhà. Cũng vì có bệnh nên phải chạy khắp nơi tìm thầy thuốc, hắn đành vội vàng nói dăm ba câu tóm tắt sự việc cho đối phương.
Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một hồi.
Trương phó quan vô cùng do dự đáp: “Chuyện này rất nghiêm trọng, tôi không dám tự quyết định. Ngài chờ một chút, tôi đi mời tư lệnh đến.”
Chốc lát sau, Triển tư lệnh nhận điện thoại, hỏi vọng vào ống nghe: “Chỗ hàng của lão tử bị giữ lại? Con mẹ nó, mày làm ăn kiểu gì thể hả?”
Lâm Kỳ Tuấn chịu trăm cay ngàn đắng, cuối cùng lại mời tới một pho tượng hung thần, mồ hôi trên trán rịn thành từng hạt đậu lớn, giải thích: “Đây là do hải quan kiểm tra thí điểm ngẫu nhiên, cho nên mới chộp trúng thuyền của chúng ta. Tư lệnh, hiện không phải là thời gian để mắng người, tôi và ngài là châu chấu bị buộc chung trên một sợi dây thừng, ngài phải nghĩ biện pháp cứu người đi chứ. Vị Tuyên phó quan của các ngài nói có chân trong ở hải quan, không có gì đáng ngại, giờ thì phải làm sao đây?”
Triển tư lệnh nói: “Mày là cái cọng hành rễ hẹ gì mà bản tư lệnh phải quan tâm đến sự sống chết của mày? Thằng khốn Tuyên Hoài Mân kia cam đoan thì mày đi mà tìm thằng khốn ấy đấy. Nói chung chỉ có một câu này thôi, giá trị của chỗ hàng hóa đó không ít đâu, tính cả lên người mày hết. Nếu hàng không được đưa đến thì hiệu buôn dương hành Đại Hưng nhà chúng mày có đập nồi bán sắt cũng phải bồi thường lại! Thiếu dù chỉ một đồng thì ông cũng bán cả mẹ già nhà mày vào kỹ viện, dùng da thịt mà trả tiền cho ông!”
Bụp một tiếng, cúp điện thoại.
Lâm Kỳ Tuấn cầm điện thoại, tim lạnh ngắt, hung hăng cúp mạnh ống nghe lên giá điện thoại như thể đang hận không thể đập nát chiếc điện thoại đó ra, nhưng hết cách, bản thân hắn cũng chẳng còn thời gian để do dự nữa, ngón tay run rẩy quay dãy số khi nãy, hỏi đầy tớ trai nghe điện thoại địa chỉ bệnh viện Triển quân trưởng đang nằm.
Lâm Kỳ Tuấn cúp điện thoại, giơ tay lau mặt một cái, trên tay toàn là nước, thật chẳng biết là mồ hôi hay còn cả nước mắt.
Hắn vội vã rút chiếc khăn tay bằng lụa trong bộ âu phục ra, hung hăng lau một lượt trên mặt.
Chạy ra cửa, ngồi trên xe hơi thúc giục tài xế lái đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, hắn xông thẳng lên lầu bốn.
Hộ binh trên hành lang là thân tín bên cạnh Triển Lộ Chiêu, chúng đều nhận ra Lâm Kỳ Tuấn, chỉ nghĩ hắn đến thăm quân trưởng.
Không ngờ lại có một y tá tiến lên ngăn hắn lại, “Hiện tại không thể thăm hỏi bệnh nhân.”
Y tá bị hắn đẩy qua một bên, gáy nện thẳng lên bức tường màu trắng.
Tuyên Hoài Mân đang ở bên giường Triển Lộ Chiêu, nhìn Triển Lộ Chiêu chằm chằm không chớp mắt, nghe có người tiến đến liền quay đầu nhìn về phía cửa.
Tuyên Hoài Mân còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Kỳ Tuấn đã đến trước mặt, xách cổ áo hắn lên, kéo hắn đứng dậy đối diện với ánh mắt mình, nghiến răng nói: “Chiếc thuyền hiệu Hồng Phúc bị giữ lại mà cậu còn nhàn nhã như vậy? Lần này thì xong đời rồi, mọi người cùng nhau xong đời!”
Tuyên Hoài Mân lập tức sửng sốt, sau lại nhanh chóng nhếch khóe miệng cười lạnh, “Đường đường là cậu chủ của hiệu buôn dương hành Đại Hưng, thế mà mới gặp chuyện đã thành cua chân mềm rồi à? Vậy mà năm đó anh còn là người trong lòng ông anh không coi ai ra gì của tôi.”
Lâm Kỳ Tuấn tức đến nỗi hai mắt đỏ quạch lên, trầm giọng nói: “Đã đến thời điểm mấu chốt này rồi mà cậu còn nói những chuyện không liên quan như thế nữa hả.”
Tuyên Hoài Mân chậm rãi thu nụ cười nơi khóe miệng lại, cũng hung tợn nhìn hắn nói: “Tôi cứ nói đấy, thế nào? Trông bộ dạng ti tiện đến chó cũng không bằng này của anh xem, sao anh không phối làm một đôi với tên khốn Tuyên Hoài Phong, mà lại để tên họ Bạch kia cắm sừng cho?”
Lâm Kỳ Tuấn thiếu chút nữa đã vung tay tát hắn.
Chỉ là, nghĩ đến việc hải quan giam thuyền còn phải trông cậy vào hắn, cho nên Lâm Kỳ Tuấn chỉ có thể nhịn, gồng mình thở hổn hển.
Nhìn bộ dạng rẻ rúng đó của hắn, tâm trạng Tuyên Hoài Mân tốt vô cùng, đang muốn chế nhạo hai câu lại chợt như cảm nhận được điều gì liền quay đầu lại, chớp mắt đã vừa mừng vừa sợ kêu lên: “Quân trưởng!”
Thật chẳng biết có phải đúng lúc hay không.
Hóa ra ngay lúc hắn thốt ra ba chữ Tuyên Hoài Phong, thì Triển Lộ Chiêu cũng lần đầu mở mắt sau cơn hôn mê kéo dài.
Hắn đã tỉnh lại.
Bạch Tuyết Lam vai mang trọng trách, hắn còn là cánh tay của Bạch tổng lý, cho nên cả ngày đều phải hối hả ngược xuôi, bận rộn hơn so với thường lệ gấp mười.
Tuyên Hoài Phong ngược lại không mấy để ý đến hội đàm sáu nước, bởi vì Tôn phó quan thường theo sát Bạch Tuyết Lam đã lo liệu những việc này, Tuyên Hoài Phong chẳng qua chỉ giúp xử lý một ít công văn sự kiện liên quan hải quan tổng thự và phụ trách công việc bên viện cai nghiện. Chỉ có điều, hai thứ này cộng lại cũng khiến y bận tối mặt tối mày.
Thế nhưng, từ lần nhìn thấy Tuyên Hoài Phong ở vũ hội, tên Anjar Charts kia nhận ra y là người mình từng trêu chọc vài lần nhưng không thành công hồi còn ở trường, chẳng biết hắn nảy ra ý gì lại dùng danh nghĩa thăm hỏi, suốt ngày đến nơi Tuyên Hoài Phong làm việc.
Tuyên Hoài Phong thấy phiền không chịu nổi, mỗi lần thấy hắn tới viện cai nghiện đều nhờ Thái Bình đi “chăm sóc” hắn, còn mình thì trốn tránh không gặp, trong lòng hết sức chán ghét.
Mặt khác, y phái người đi thăm hỏi tại sao vị khách vượt đại dương xa xôi – vị khách không mời mà đến kia lại bỗng nhiên sở hữu thế lực lớn đến vậy.
Sau khi thu được tin tức y mới biết, năm ngoái mẹ của Anjar tái hôn, gả cho một quý ngài họ Charts vô cùng giàu có, đúng là nước lên thì thuyền lên, chị của hắn dựa vào vị cha dượng có bối cảnh tốt kia mà gả cho một vị quan chức ngoại giao, cũng chính là ngài đại sứ Anh quốc hiện nay.
Cái tên Anjar Cole nhanh chóng biến mất, thay vào đó là Anjar Charts. Hắn nói với mẹ mình rằng muốn một số tiền lớn tới Trung Quốc làm ăn. Dựa vào vị anh rể đại sứ địa vị hiển hách kia, việc buôn bán của hắn đương nhiên cũng thuận lợi, cơ hồ chẳng bao giờ gặp bất trắc trên địa bàn Trung Quốc.
Biết được tình huống này, Tuyên Hoài Phong càng không muốn dây đến hắn, song cũng sợ để Bạch Tuyết Lam biết hắn dây dưa đến mình lại xù lông lên, không thèm quan tâm đến đại sứ hay tiểu sứ gì nữa, e rằng sẽ rước về mối họa lớn tầm cỡ quốc tế.
Cho nên những chuyện liên quan tới việc Anjar đến thăm hỏi, y đều ngậm miệng không nói, chẳng tiết lộ với Bạch Tuyết Lam lấy một chữ.
Mặc dù hộ binh có nhiệm vụ giám thị, nhưng Tuyên Hoài Phong làm việc ở viện cai nghiện mỗi ngày đều gặp rất nhiều người, thỉnh thoảng y không muốn gặp một người nước ngoài cũng chẳng phải việc không thể xảy ra, cho nên họ không báo cáo về.
Có một hôm, Tuyên Hoài Phong đang thảo luận với bác sĩ, họ muốn thêm một khoản kinh phí để mua thêm một nhóm thuốc tây mới, chỉ là đang rất đau đầu với việc phải xin được một phần công văn được chính phủ phê duyệt, thì đầy tớ trai bỗng nhiên đến nói: “Vị Charts tiên sinh kia… lại tới thăm hỏi ngài, không biết ngài có muốn gặp không?”
Tuyên Hoài Phong nhìn một vòng, thế nhưng Thái Bình đã ra ngoài làm việc, không có mặt trong viện cai nghiện, y liền nhíu mày thật chặt rồi đứng dậy thở dài một hơi.
Việc tranh cãi về vấn đề hóa đơn tạm ứng lương ở trường của Hoàng Ngọc San vẫn chưa được giải quyết, các tiên sinh dạy học vẫn trong thời gian không lên lớp, cho nên hiện tại mỗi ngày cô bé đều đến viện cai nghiện trình diện, thấy Tuyên Hoài Phong phiền não liền nói: “Sao lại có kẻ không thức thời như vậy nhỉ? Người ta nói người ngoại quốc lông dài da mặt dày quả không ngoa.”
Bác sĩ Brown đột nhiên mỉm cười nhìn cô bé.
Hoàng Ngọc San vội vàng cười xin lỗi: “Bác sĩ Brown, ngài là ngoại lệ. Tôi vô ý thôi, ngài đừng để ý nhé.”
Sau đó nói với Tuyên Hoài Phong: “Tuyên tiên sinh, để em giúp ngài đuổi hắn đi.”
Tuyên Hoài Phong định gọi lại thì cô bé đã chạy ra khỏi phòng làm việc.
Phí Phong cười nói: “Tuyên phó quan, mặc cô bé đi. Cô bé luôn chẳng nể nang gì người ngoại quốc cả, nói không chừng cô bé thật sự đuổi được người đi đấy. Ai, thực ra rất nhiều người ngoại quốc đều là những người có phẩm hạnh tốt, rất đáng để người ta kính trọng. Đồ ngoại quốc cũng rất nhiều thứ tốt, người Trung Quốc chúng ta…”
Tuyên Hoài Phong vội nói: “Bác sĩ Phí, dừng nói về vấn đề này đi. Lần trước chúng ta đã thảo luận rồi, ngài đã đồng ý không cổ xúy những luận cứ xuất sắc của Tây Dương ở trong viện cai nghiện. Tôi không muốn cô bé đi vì sợ cô bé đối mặt với một người đàn ông trưởng thành, vạn nhất chịu thiệt thòi gì thì cũng khó ăn nói với anh trai cô bé.”
Phí Phong dùng đuôi bút máy chậm rãi gãi lên đầu mày, nói: “Ngài lo lắng quá rồi, bộ dạng của cô bé còn hung dữ hơn mười gã đàn ông nữa ấy chứ. Hơn nữa, trong viện cai nghiện đều là người của chúng ta, không chịu thiệt đâu. Chúng ta tiếp tục nghiên cứu cho xong vấn đề văn bản chấp thuận số thuốc tây kia đi.”
Hoàng Ngọc San đến phòng khách nhỏ bên ngoài liền nhìn thấy một người ngoại quốc tóc vàng mặc âu phục cao cấp, đang ngông nghênh ngồi trên ghế uống trà nóng đầy tớ trai dâng lên.
Hoàng Ngọc San hỏi: “Anh chính là vị tiên sinh tên Anjar Charts kia sao?”
Anjar đáp: “Là tôi.”
Hoàng Ngọc San hơi giật mình.
Tên ngoại quốc này nói tiếng Trung Quốc rất thành thạo.
Hoàng Ngọc San hỏi: “Anh muốn gặp Tuyên Hoài Phong tiên sinh à?”
Anjar nói: “Đúng vậy. Hiện tại cậu ấy có rảnh không?”
Hoàng Ngọc San không trả lời câu hỏi này của hắn, chỉ tiếp tục nói: “Xin hỏi anh tìm Tuyên Hoài Phong tiên sinh có việc gì vậy?”
Anjar nhẹ nhàng búng một cái lên chiếc khăn lụa trắng rất đẹp trên bộ âu phục, mỉm cười nói: “Khi ở Anh, tôi và Tuyên là bạn học. Bạn học cũ gặp nhau trên đất khách, cho nên tới thăm hỏi.”
Hoàng Ngọc San thấy người trước mắt đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng ánh mắt nhìn người ta lại khiến người ta luôn cảm thấy khó chịu, huống hồ cô bé luôn rất ngưỡng một Tuyên Hoài Phong, nếu Tuyên Hoài Phong đã ghét, vậy đương nhiên cô bé cũng sẽ ghét, sắc mặt đối với Anjar Charts cũng khó coi, nghiêm trang nói: “Ngại quá, Tuyên tiên sinh bề bộn nhiều việc, gần đây ngài ấy đều không có thời gian làm mấy việc xã giao nhỏ nhặt này. Nếu anh là một người hít thuốc phiện thì còn có thể gặp ngài ấy một lần, bởi vì viện cai nghiện chúng tôi đang cần bệnh nhân. Mời anh về đi.”
Hướng tay ra ngoài làm tư thế mời.
Anjar cũng đoán được lần này tới sẽ gặp ngăn cản, nhưng nửa năm nay hắn ở Trung Quốc thực sự quá thuận lợi, coi trọng cái gì thì đều có thể dễ dàng thu vào tay, thấy Tuyên Hoài Phong như vậy, hắn không chỉ không tức giận nửa phân, trái lại càng bị chọc cho tâm tư ngứa ngáy, cứ cho rằng đây là một loại lạc thú trước khi con mồi rơi vào tay mình.
Hắn móc bao thuốc lá, rút ra một điếu đặt lên miệng, lại lấy một chiếc bật lửa màu bạc sáng bóng, ‘tạch’ một tiếng đánh lửa, ung dung phun ra một vòng khói, tung chiếc bật lửa trên tay lên xuống, nói với Hoàng Ngọc San, “Đây là bật lửa hàng hiệu của nước Anh chúng tôi, em chưa thấy bao giờ đâu nhỉ. Tôi đưa em chơi được không?”
Hoàng Ngọc San hừ một tiếng.
Anjar hỏi: “Chẳng phải em là học sinh à? Tại sao không đi học?”
Hoàng Ngọc San hỏi: “Ai nói cho anh biết tôi là học sinh?”
Anjar cao ngạo giương cằm lên, chế giễu: “Trên người em đang mặc đồng phục học sinh. Em là học sinh trường nào?”
Hoàng Ngọc San lại hừ một tiếng, nhìn hắn chằm chằm nói: “Không phải chuyện của anh.”
Anjar hỏi: “Em bao nhiêu tuổi?”
Hoàng Ngọc San vẫn nói: “Không phải chuyện của anh.”
Đôi mắt Anjar càng thêm làm càn mà quan sát trên người cô bé.
Hoàng Ngọc San chỉ là một cô bé, bị một người đàn ông ngoại quốc nhìn như vậy thì sao chịu được, nhất thời đỏ mặt lên, sau lại nghĩ đến việc mình bị người nước ngoài nhìn đến đỏ mặt, cô bé vừa thấy ngượng mà vừa phẫn nộ, gọi đầy tớ trai nói: “Tiễn khách! Tiễn khách!”
Không thèm nói chuyện với người đàn ông kia nữa, cô bé lập tức xoay người rời khỏi phòng khách nhỏ, chạy về phía bên kia hành lang.
◇ ◆ ◇
Tuyên Hoài Phong cắm đầu làm việc, bận rộn đến tận trưa, đột nhiên cảm thấy thắt lưng nhức mỏi, y đứng dậy vươn vai một cái.
Lúc này mới rảnh rỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, để đôi mắt mệt mỏi thư giãn.
Chỉ thấy xa xa là ráng mây sáng rực màu hoa đào, ráng mây ấy đang chiếu xuống cây mây dựa tường leo lên trong chiếc dàn trúc ở góc tường, tỏa ra vài mảng màu hồng ánh vàng. Nếu có người đi qua, trên da họ cũng lưu lại một mảng màu hồng ánh vàng ấm áp, dời tới nơi khác, màu hồng ánh vàng ấy liền không thấy tăm hơi, nhưng chỉ cần đi qua lần nữa thì nó lại xuất hiện. Màu hồng ánh vàng đó thật giống như một miếng kim loại lấp lóe được treo sẵn trên cơ thể người ta vậy.
Nhìn cảnh tượng phía xa đó, trong lòng Tuyên Hoài Phong lại cảm thấy có chút thú vị.
Thầm nghĩ, hoàng hôn trong viện cai nghiện đã đẹp như vậy, nếu đổi lại là trong công viên Xuân Hương, dĩ nhiên sẽ đẹp hơn nhiều.
Tiêu tốn chút tiền để thuê một chiếc thuyền nhỏ, hai người trèo thuyền du ngoạn trên hồ, yên lặng thưởng thức cảnh mặt trời lặn cũng là một sự hưởng thụ vô cùng tốt đẹp.
Y ước mơ chốc lát mới thu hồi suy nghĩ buồn chán ấy.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã gần sáu rưỡi, nhưng trên bàn vẫn còn một xấp văn kiện cần phải phê duyệt.
Đang định ngồi xuống tiếp tục làm việc, bỗng hai tiếng gõ cửa vang lên, y chỉ tưởng đầy tớ trai hoặc nhân viên khác đến nên thuận miệng nói một câu, “Mời vào.”
Cửa lập tức được mở ra.
Một người sải bước tiến vào, vòng qua phía sau bàn làm việc, giang hai tay ôm lấy cổ y, hôn một cái thật mạnh.
Tuyên Hoài Phong kháng nghị mắng: “Không nhìn xem đây là đâu mà cứ xằng bậy như vậy. Cửa còn chưa đóng kia kìa.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Có một việc trọng đại phải làm, em nhấc người lên đi.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Chuyện quan trọng gì?”
Bạch Tuyết Lam cười thần bí, nói với y, “Thực ra đó cũng là công vụ, vậy nên mới cần phải nói cho em biết. Em đi theo anh đi.”
Dắt Tuyên Hoài Phong đi ra.
Công việc cần làm của Tuyên Hoài Phong vẫn chưa xong, thế nhưng nghe Bạch Tuyết Lam nói đó là công vụ… Nếu hắn tự tới, hơn nữa còn cố ý dẫn mình đi, e rằng công việc đó còn quan trọng hơn, cho nên y đành dẹp công việc dang dở qua một bên, để mai xử lý tiếp, sau đó theo Bạch Tuyết Lam lên ô tô.
Lên xe mới phát hiện tài xế ngồi đằng trước không phải người thường gặp, ngồi phía sau nhìn qua kính chiếu hậu, y thấy ngũ quan người nọ thô kệch, lông mày dày rậm đen xì, dường như là người ở quê Bạch Tuyết Lam đưa tới.
Ô tô không lái về hướng Bạch công quán mà rẽ trong thành bảy tám lần, bất giác đã tiến vào sân sau của một ngôi nhà theo kiến trúc phương Tây trong hẻm nhỏ.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Rốt cuộc là làm gì? Sao lại thần bí như vậy?”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Trước tiên em đừng hỏi, nói chung là rất thú vị.”
Hai người bước ra khỏi ô tô liền thấy một người đứng dưới tầng lầu tiến lên đón.
Hóa ra là Tôn phó quan.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Hỏi rõ chưa?”
Tôn phó quan nghiêm túc gật đầu một cái, “Cuối cùng lần này cũng tra ra được tình hình cụ thể, tin tức bên kia đưa tới tuyệt không nhầm lẫn. Chính là chiếc mang tên hiệu Hồng Phúc neo ở số bảy mươi ba.”
Tuyên Hoài Phong chỉ cảm thấy tên hiệu Hồng Phúc này nghe quen tai, ngẫm nghĩ một chút, gương mặt y lộ vẻ giật mình.
Tên hiệu Hồng Phúc, chẳng phải là thuyền thuộc gia đình Lâm Kỳ Tuấn hay sao?
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Các anh muốn tra hiệu buôn dương hành Đại Hưng?”
Bạch Tuyết Lam vô cùng ung dung, nói với Tôn phó quan trước: “Nếu đã xác định rồi thì cậu xử lý mọi việc đẹp mắt một chút.”
Tôn phó quan đáp, “Tôi hiểu. Sẽ làm như ngẫu nhiên kiểm tra bộ phận, trước tiên khống chế thuyền ở bến tàu, sẽ không đánh rắn động cỏ.”
Nói xong, hắn đội mũ quân dụng của hải quan lên rồi rời đi.
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới đưa Tuyên Hoài Phong vào trong nhà, cười nói: “Đây là một trong số những những sản nghiệp của anh ở trong thành, bình thường vẫn bỏ hoang nó. Hiện tại, để bảo mật nên mới dùng đến nó một lát.”
Tiếp, chẳng biết hắn lấy từ đâu ra hai bộ quần áo như làm ảo thuật, đưa cho Tuyên Hoài Phong một bộ, “Bình thường anh vẫn đọc sách nói về việc hoàng đế Càn Long vi phục xuất tuần. Hôm nay chúng ta cũng chơi trò đó một chút xem.”
Nhìn trận thế bí mật này, Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ: có thể đây đúng là việc hải quan muốn tra xét nghiêm túc về công việc kinh doanh của các nơi.
Y là người mỗi lần gặp công vụ nghiêm chỉnh đều đặt công vụ ở vị trí đầu tiên, tuy rằng bản thân có nhiều điều không giải thích được nhưng vẫn vô cùng im lặng phối hợp, nhận lấy quần áo rồi vào căn phòng nhỏ để thay.
Sau khi thay xong, nhìn bản thân trong tấm kính bám bụi, y mơ hồ nhìn mình đang mặc bộ đồ màu xám kiểu Tôn Trung Sơn, ngực đeo huy hiệu của một cơ quan chức năng thuộc chính phủ. Đây là trang phục điển hình của một nhân viên cấp thấp trong cục hải quan.
Sau đó, y đội chiếc mũ màu lam lên đầu, nó gần như che kín gương mặt.
Bước ra từ căn phòng nhỏ, Bạch Tuyết Lam cũng mặc thành bộ dạng không khác biệt lắm, cười quan sát y rồi nói: “Được, được, cậu nhân viên đẹp trai này chạy từ đâu tới đây thế này. Ăn cơm trước đã.”
Đang ôm tâm trạng căng thẳng trước công vụ bí mật cần phải giải quyết, Tuyên Hoài Phong nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi: “Không phải chúng ta cần nhanh chóng đi thăm dò thuyền à? Sao còn thời gian đi ăn nữa?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Gấp cái gì, canh ngon thì phải hầm từ từ. Anh đâu thể vì làm cái việc tạp nham này mà để bảo bối của anh đói bụng được.”
Hắn gọi một tiếng ra phía ngoài, Tống Nhâm nhanh nhẹn đầy tinh thần bước vào.
Tống Nhâm cũng đã thay một bộ quần áo nhân viên, trong tay ôm một bọc lớn gì đó được gói lại bằng giấy dầu. Hắn tìm nơi sạch sẽ đặt xuống, mở giấy dầu ra, bên trong là sáu chiếc bánh bao nóng hổi trắng như tuyết, hai con gà được quay đến vàng óng, thơm phưng phức.
Tống Nhâm nói: “Toàn món ngon, tiếc là tổng trưởng nói phải làm chuyện đứng đắn nên không thể uống rượu. Bằng không dùng rượu nhắm chung lại càng ngon.”
Tuyên Hoài Phong liếc mắt nhìn Bạch Tuyết Lam, rất khó tưởng tượng bộ dạng hắn nghiêm trang căn dặn Tống Nhâm không được uống rượu, y bất giác nở nụ cười, cầm lấy một cái bánh bao, đưa vào miệng nhai chầm chậm, hỏi: “Có đồ uống không? Một cốc nước sôi cũng được.”
Tống Nhâm nói: “Phía sau có một miệng giếng, tôi đã nếm thử rồi, nước rất ngọt, để tôi múc một thùng tới.”
Hắn lập tức đi ra ngoài múc nước giếng.
Bạch Tuyết Lam biết Tuyên Hoài Phong luôn được giáo dục theo tầng lớp thượng đẳng, có lẽ không có thói quen ăn uống lung tung như vậy, ai ngờ y lại chẳng nói một lời liền nhập gia tùy tục, hắn thầm vui vẻ, cười nói: “Chúng ta ở trong căn nhà hoàng vắng phủ đầy bụi này, ăn hai món dân dã được mua trong các cửa hàng bình dân, tương lai sau này ngồi nhớ lại hẳn sẽ rất thú vị.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Ở cùng một nơi với anh thì làm cái gì cũng đều thú vị cả.”
Bạch Tuyết Lam chợt nghiêng mặt sang, ngưng mắt nhìn y đắm đuối, ánh mắt kia tựa như chiếc dùi nhẹ nhàng gõ vào tim, nhưng lại mang theo cảm giác chấn hồn động phách.
Y lập tức cảm thấy gương mặt hơi nóng.
Lúng ta lúng túng nghĩ, câu mình vừa buột miệng nói ra là lời thật lòng, không có ý muốn tạo cảm giác ngọt ngào.
Nhưng bị Bạch Tuyết Lam nhìn thật sâu như vậy, y chợt cảm thấy, dường như mình vừa chủ động thốt lên một câu nói đầy mật ngọt.
Tuy là hiểu lầm, nhưng cũng là một sự hiểu lầm rất đẹp.
Có lẽ lời nói tùy tâm thốt ra khỏi miệng như vậy mới được xem là lời nói ngọt ngào nhất giữa những kẻ đang yêu.
Chẳng phải những từ như linh cảm chợt đến, hoàn toàn ngẫu nhiên là chỉ trường hợp này hay sao?
Lát nữa sẽ làm phải làm công vụ bí mật, Tuyên Hoài Phong cảnh cáo bản thân không được nghĩ lung tung, nhưng càng muốn điều khiển lý trí thì càng không điều khiển được, cuộc giằng co giữa việc khống chế lý trí và tình cảm dâng trào lặng lẽ diễn ra trong lòng y, cũng nhiễm đỏ làn da trên gương mặt y.
Bạch Tuyết Lam thấy y bị mình nhìn mà cư nhiên đỏ mặt tới tận cổ, trong lòng lập tức được lấp đầy bằng cảm giác kiêu ngạo. Hắn cố ý dùng ánh mắt tràn ngập sức quyến rũ chậm rãi vuốt ve trên cơ thể người yêu, nhếch khóe môi nói: “Hoàng hôn hôm nay thật lợi hại, chiếu lên gương mặt người ta, ráng mây đỏ còn lưu tới tận bây giờ vẫn chưa rút hết.”
Giở trò xấu xa vuốt lên gương mặt Tuyên Hoài Phong.
Sau lại cực kỳ cưng chiều y, xé thịt trên chiếc đùi gà quay xuống, đút từng miếng từng miếng cho Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong cũng chẳng khách khí, xé từng miếng bánh bao nhỏ đút cho Bạch Tuyết Lam.
Đút cho nhau vài miếng, nhìn thấy Tống Nhâm đưa nước giếng đến, Tuyên Hoài Phong và Bạch Tuyết Lam đều ngừng hành động kinh thế hãi tục kia lại.
Tuyên Hoài Phong hỏi Tống Nhâm, “Cậu thì sao?”
Tống Nhâm vỗ bụng đáp, “Ăn lâu rồi.”
Lùi qua một bên, tùy tiện ngồi chờ trên lan can ban công.
Tuyên Hoài Phong ngồi đối diện cùng Bạch Tuyết Lam, vừa uống nước giếng ngọt lành vừa ăn bánh bao và gà quay, mỗi con gà quay đều không nhỏ, lại chỉ có hai người ăn, với sức ăn của Bạch Tuyết Lam, hắn ăn được hơn nửa con quay, lại nhét thêm bốn cái bánh bao to cũng đã no.
Tống Nhâm bèn dùng giấy dầu bọc chỗ đồ ăn còn thừa lại, nói: “Còn một cái đùi gà, thịt gà vụn và nửa cái bánh bao. Lúc tôi đi vào có thấy mấy đứa bé ăn mày rúc dưới mái hiên đầu hẻm, tôi mang cho chúng nó đây. Các ngài là quý nhân không ăn lại đồ thừa, nào biết trong mắt bọn chúng, những thứ này đã được coi là đồ ăn dịp mừng năm mới rồi.”
Hắn lập tức cầm túi giấy dầu ra bên ngoài.
Tuyên Hoài Phong cảm khái: “Tống Nhâm nhìn thì thô lỗ cục mịch, kỳ thực lòng dạ cậu ta rất tinh tế, rất lương thiện. Chỉ là, thời buổi bây giờ, kẻ quyền quý thì rượu thừa thịt thối, còn ngoài đường thì đầy người chết vì lạnh.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đang yên đang lành mà em oán thán tức giận cái gì? Người trong thiên hạ có chết đói hết thì cũng không đến lượt em phải chịu đói.”
Tuyên Hoài Phong hỏi lại: “Anh có thể chắc chắn cả đời này đều vinh hoa phú quý, không lo ăn mặc? Đừng quá lên mặt.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Anh đâu có vô tri đến nỗi ấy, ít nhất anh cũng biết đến bốn chữ “họa phúc vô thường”. Dẫu vậy, anh sẽ không bao giờ để cho em phải chịu đói chịu lạnh. Nếu thật sự có một ngày rơi vào cái vận đen ấy, anh sẽ dựa vào hai cây súng, làm một gã sơn đại vương cũng có thể cướp chút đồ ăn trở về cho em.”
Tuyên Hoài Phong cảm động, lại không tiện để sự cảm động ấy lộ ra ngoài, y liền trêu ghẹo hắn, “Quả nhiên, anh đúng là một lòng muốn làm cướp.”
Đang nói chuyện thì Tôn phó quan trở về, hắn vội vã đi tới báo cáo với Bạch Tuyết Lam: “Đã chuẩn bị thỏa đáng.”
Bạch Tuyết Lam lập tức đứng lên, nói: “Vậy làm việc thôi.”
Đi ra đến ngoài tòa nhà, một chiếc ô tô nửa cũ nửa mới đã đậu ở sân sau, phía trên in ký hiệu của hải quan tổng thự, là loại xe thường dùng khi người của bộ hải quan làm việc, không hề bắt mắt.
Đây là thứ phối hợp với thân phận nhân viên làm việc mà bọn họ đang cải trang.
Bọn họ cùng mấy người hộ binh đã đổi cách ăn mặc lên xe.
Ô tô lái thẳng ra ngoài, đến bến tàu phía bắc – nơi chuyên dụng để câu lưu thuyền bè ở bến tàu.
Hiện tại đã hơn tám giờ, sắc trời đã đen từ lâu, nơi này bất đồng so với những bến tàu khác, nó là địa bàn của cục hải quan. Vừa đến thời gian tan tầm, các nhân viên đã rời đi hết tám chín phần mười, chỉ còn lại những người ở lại tuần đêm nên vô cùng yên tĩnh.
Đèn chiếu sáng bên bến tàu đều được bật lên, nơi được chiếu xuống sẽ hiện lên một vòng tròn sáng chói, nơi không được chiếu xuống thì tối om đến nỗi chẳng nhìn thấy đường, tựa như có quái thú gì đó đang mai phục ở sâu trong bóng tối, bất kể lúc nào cũng có thể nhảy ra cắn người.
Bọn họ ngồi trên xe chuyên dụng của hải quan, cửa sắt lập tức mở ra, vừa lái vào trong bến tàu đã nghe được tiếng sóng vỗ bờ.
Tất cả mọi người xuống xe.
Thứ đầu tiên Tuyên Hoài Phong nhìn thấy chính là vài chiếc thuyền hàng đang đậu cách bờ không xa, trong đó có một chiếc thuyền đặc biệt to, hiển nhiên là thuyền lớn viễn dương.
Trong lòng y có chút bất an, tức một nỗi là đèn không chiếu tới đó được, miễn cưỡng nhìn một lúc lâu mới nhận ra ba chữ Trung Quốc sơn trên thân thuyền, quả nhiên là chiếc thuyền hiệu “Hồng Phúc ” của hiệu buôn dương hành Đại Hưng.
Mặc dù Tuyên Hoài Phong đã hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ muốn trở thành người yêu của Lâm Kỳ Tuấn, nhưng chung quy trong lòng y vẫn tồn tại một phần thiện ý, hi vọng mọi người cùng hòa thuận, như vậy mới miễn cưỡng tiếp tục duy trì.
Nhưng y cũng biết, trong lòng Bạch Tuyết Lam luôn canh cánh về Lâm Kỳ Tuấn.
Đối với tình hình hiện tại, một mặt y lo lắng Lâm Kỳ Tuấn lại bị hải quan tổng thự đả kích nặng nề lần nữa, song cùng lúc y lại cảm thấy: nếu hiệu buôn dương hành Đại Hưng quả thật có làm xằng làm bậy, hoặc bí mật vận chuyển hàng buôn lậu thì hẳn phải chấp pháp theo phép công.
Chỉ có điều là y không dám xác định.
Bởi vì Bạch Tuyết Lam muốn sửa lưng kẻ nào thì thủ đoạn gì cũng có thể làm ra, hắn sẽ chẳng quan tâm cái gì gọi là công bằng hay không công bằng.
Y muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại lo lắng làm vậy quá thân thiết, ngược lại sẽ chọc cho cơn ghen của Bạch Tuyết Lam nổi lên, sự việc lại càng chuyển biến theo hướng xấu.
Những ý niệm này quay cuồng trong đầu y, lấp đầy tâm trí, vậy mà miệng y vẫn mãi không thể thốt lên những câu hỏi đó.
Tuyên Hoài Phong bèn suy nghĩ sẽ xem sự tình diễn biến như thế nào.
Tôn phó quan chỉ vào chiếc Hồng Phúc nói: “Chính là con thuyền đó, chúng ta cứ triển khai theo kế hoạch đi.”
Một đám người liền ngông nghênh lên thuyền.
Thuyền bị giam giữ kiểm tra được trông coi bởi hai ba binh sĩ thuộc hải quan tổng thự, thấy có người lên thuyền bèn thét hỏi: “Đứng lại, định làm gì đây?”
Bên này đã chuẩn bị từ trước, điều một hộ binh vẻ mặt trẻ trung đứng ra giả bộ mình là một quan viên nhỏ, nói vọng về phía lan can thuyền bên kia: “Bộ phận kiểm tra thí điểm của hải quan, có giấy chứng nhận, các người xem đi.”
Đưa giấy chứng nhận qua bên đó.
Gã binh sĩ liếc qua giấy chứng nhận một lượt, nhìn cách ăn mặc của bọn họ liền quả quyết là người một nhà.
Địa vị của các vị cán sự ở hải quan đương nhiên sẽ cao cấp hơn đám binh lính trông cửa coi thuyền một chút, gã đứng đầu đám binh lính trả lại giấy chứng nhận rồi cười hì hì hỏi: “Hơn tám giờ rồi, sao quan trên còn dẫn người tới kiểm tra thế này? Vất vả quá ạ.”
Cậu hộ binh kia rất biết diễn kịch, lập tức tỏ ra bực dọc đáp: “Tám giờ rồi, ai mà chẳng muốn về nhà ôm vợ. Cậu chưa nghe nói sao? Mấy thứ quy củ mới gần đây của cấp trên nói cái gì mà ngẫu nhiên, cái gì mà kiểm tra thí điểm ấy, rồi lại còn từng bộ phận đều phải có định mức. Quy định đặt ra, mỗi ngày phải kiểm tra ít nhất tám chiếc thuyền, tổ của chúng tôi hôm nay vẫn kiểm tra thiếu mất một cái. Ông cấp trên Diêm Vương hiện tại của chúng ta ấy mà, làm việc thiếu sót một điểm hay nửa điểm cũng sẽ trở mặt với chúng ta ngay, tôi làm sao có thể liều lĩnh đánh mất bát cơm được.”
Gã binh sĩ phụ họa theo: “Phải đấy, Bạch tổng trưởng rất hung dữ. Nhìn bên ngoài thì nhã nhặn vậy thôi, một khi để ngài ấy nổi cáu lên ấy mà, ngài ấy lại chẳng vả cho người ta rụng mấy cái răng chứ lại.”
Tuyên Hoài Phong không khỏi lặng lẽ liếc mắt nhìn Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam rất lớn mật, cậy ánh sáng mù mờ nên đã bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, giả bộ nhịn không được mà quạt chút gió, diễn tả hình ảnh của một nhân viên công vụ cỏn con, nhìn đã thấy chẳng chút tiền đồ nào.
Người diễn trưởng ban kiểm tra thí điểm liền hỏi: “Thuyền viên đang ở đâu rồi?”
Binh sĩ trả lời: “Đều ở trên thuyền cả. Vị trí của bọn họ vốn phải ở đâu thì đểu ở đó hết.”
Trưởng ban cau mày nói: “Chẳng phải chiếu theo quy định thì phải bị nhốt chung một chỗ à?”
Binh sĩ cười nói: “Quan trên, thuyền này là của hiệu buôn dương hành Đại Hưng mà, có thể có vấn đề gì chứ, chỉ là không khéo bị chọn ngẫu nhiên nên tạm thời bị giam lại một đêm.”
Trưởng ban nói: “Nói thì nói như vậy, thế nhưng nếu chúng tôi đã tới thì làm việc phải đến nơi đến chốn. Chúng tôi kiểm tra chung quanh thuyền mà lại đụng phải người của bọn họ thì còn ra thể thống gì nữa? Cậu cứ chiếu theo quy định mà làm. Nhanh lên, đừng cản trở chúng tôi làm việc.”
Binh sĩ nghe hắn nói vậy đều tự cho là “trong lòng đều hiểu”.
Nhân viên hải quan thường mượn cớ kiểm tra để kiếm chút lợi ích từ những chiếc thuyền bị giam ở bến tàu. Nếu kiện hàng hóa đó là vải vóc hay những thứ chẳng đáng tiền, có thể bọn họ sẽ không lấy đi, mà chờ chủ thuyền đến hiếu kính chút ít.
Nhưng nếu kiện hàng đó lại là những thứ nho nhỏ tinh xảo, vậy thì đa phần bọn họ sẽ thừa dịp chọn vài món xách về nhà.
Hàng ngoại nhập của hiệu buôn dương hành Đại Hưng thường có những món trang sức nhỏ vô cùng tinh xảo, đám người ở hải quan thường thích mượn cớ nhón đi một ít. Lâm gia là kẻ tiền nong như nước, hơn nữa lại rất thức thời, sau khi kiểm tra thấy thiếu vài món đồ cũng chỉ tính vào việc tổn hao khi vận chuyển.
Binh sĩ nghĩ, cái tổ nhỏ đến kiểm tra này ấy mà, ngoài miệng thì nói là bị ép phải làm thêm ca đêm, nhưng có lẽ là tới kiếm chút lợi ích.
Đây cũng là chuyện thường tình của con người thôi.
Huống chi gã binh sĩ kia cũng đã sớm giấu được một chiếc đồng hồ báo thức Tây Dương trên người.
Gã đứng đầu nhóm binh sĩ liền nói: “Vâng, vậy để tôi đi giải quyết.”
Hắn dẫn theo hai ba thủ hạ của mình lượn dưới khoang thuyền một vòng, gọi hết thuyền trưởng, người lái chính và toàn bộ thuyền viên ra, đưa tất cả bọn họ vào một căn phòng to rồi nói: “Các vị, dựa theo quy định của hải quan: người thuộc thuyền bị giam giữ không được đi lung tung. Trước tiên các vị cứ ở lại đây một đêm đi, ngày mai ông chủ của các vị sẽ đến nói chuyện với hải quan.”
Thuyền trưởng vô cùng kinh ngạc, tiến lên cười cười, nói nhỏ với gã đứng đầu đám binh lính, “Người anh em, chúng ta đã bàn bạc xong rồi mà, sao đột nhiên lại giở quẻ thế?”
Thuyền vừa bị giữ lại, hắn lập tức biếu tiền biếu bạc, cốt là để bớt bị làm khó.
Gã đứng đầu đám binh lính biết hắn là thuyền trưởng nên thái độ với hắn cũng không tồi, vỗ vỗ vai hắn nói: “Lão huynh đừng lo lắng, cấp trên cho người tới kiểm tra, hỏi vì sao không làm theo quy củ, vậy nên chúng tôi cũng khó giải quyết. Bọn họ làm công tác kiểm tra thường lệ thôi, không quá nửa tiếng đâu, chờ bọn họ đi rồi, tôi sẽ thả các người ra.”
Gã đã nói đến mức ấy, thuyền trưởng cũng chẳng thể tranh luận được gì.
Thủy thủ đoàn đều ngoan ngoãn để bị giam giữ bên trong.
Chờ thủy thủ đoàn bị giam lại, nhóm người Bạch Tuyết Lam liền giả bộ kiểm tra, để hai người ở lại trên boong thuyền, số còn lại đều xuống dưới khoang chứa hàng.
Tên đứng đầu đám binh lính nghĩ quan trên muốn lén lấy hàng Tây Dương, tranh thủ kiếm chút tiền riêng bỏ túi, mình hà tất phải khiến người ta kiêng kị, cho nên hắn đương nhiên không cùng xuống dưới, mà ở tựa lên lan can thuyền hút thuốc lá với đám anh em.
Đám người Bạch Tuyết Lam xuống khoang chứa hàng, bật chiếc đèn pin ngoại quốc lên, ánh sáng vừa lên liền thấy trong khoang hàng tối om được chất đầy những rương hàng bằng gỗ.
Nhãn thần Bạch Tuyết Lam sáng rực lên, trong nháy mắt, thân hình hắn tỏa ra thứ cảm giác hào hùng ngập tràn chính khí, thứ cảm giác khiến tim người ta phải run lên. Hắn trầm giọng hạ lệnh, “Tìm chiếc rương mang số hiệu bảy mươi ba.”
Mọi người phân công nhau tiến lên, chăm chú nhìn số hiệu trên những rương gỗ màu đen.
Bỗng một người lên tiếng: “Tìm được rồi, ở chỗ này.”
Tất cả mọi người vội vã đi qua, Bạch Tuyết Lam lấy một dụng cụ bằng sắt hình thù kỳ quái ra, dùng sức thật mạnh để cạy nắp rương lên, sau đó đẩy đống đồ chèn hàng mềm nhũn được nhét kín phía trên qua một bên, chiếc hộp giấy to hình chữ nhật phía dưới dần lộ ra. Phía ngoài hộp viết từ “thuốc lá” bằng chữ ngoại quốc, còn in cả hình người đẹp quảng cáo thuốc lá.
Bạch Tuyết Lam sai Tôn phó quan chiếu đèn pin từ phía trên cho mình, còn mình thì vén ống tay áo lấy chiếc hộp giấy ra, rút dao găm cẩn thận cắt lớp vỏ ngoài rồi bóc xuống.
Bên trong là một lớp giấy dầu rất mỏng.
Bên trong giấy dầu chưa đầy bột trắng.
Tuyên Hoài Phong là người quản lý viện cai nghiện, đương nhiên không có chuyện không đoán ra đây là thứ gì. Nhìn bao bột trắng ấy, tim y thắt mạnh một cái, tựa hồ có thứ gì đó vừa sụp đổ.
Y vốn tưởng, nếu Lâm Kỳ Tuấn có khiến người ta thất vọng thì đại khái cũng chỉ là buôn lậu trốn thuế mà thôi.
Vạn lần không ngờ, trên thuyền lại giấu cái thứ tàn nhẫn trời đất không dung này!
◇ ◆ ◇
Bên này, Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong nhân lúc trời tối bí mật lục soát. Còn bên kia, Lâm Kỳ Tuấn sốt ruột như kiến bò chảo nóng.
Hắn đương nhiên biết trên chiếc Hồng Phúc chứa thứ gì, vốn tưởng rằng thuyền đã bình an đến cảng, song chẳng ngờ vận số lại đen đến nỗi này. Bị hải quan ngẫu nhiên chọn trúng, kiên quyết giữ lại.
Bình thường, thuyền hàng bị giữ lại kiểm tra cũng không thành vấn đề, chỉ cần đưa chút tiền biếu cho các viên quan chức cấp quản sự, qua một thời gian, hiển nhiên thuyền sẽ được trả về. Thuyền của hiệu buông dương hành Đại Hưng không phải là chiếc đầu tiên bị giữ lại.
Tuy nhiên, trên chiếc Hồng Phúc hiện đang giấu một quả bom lớn như thế, tự Lâm Kỳ Tuấn cũng thầm hiểu rõ rằng: một rương bạch phiến không phải là con số nhỏ.
Hắn vừa hận đám quân Quảng Đông lưu manh kia không nghe khuyên bảo, để lợi ích làm mê muội đầu óc mà dấn thân vào việc nguy hiểm cao đến thế. Đồng thời hắn cũng hận bản thân nhu nhược, không phản đối đến cùng.
Nếu như tra ra một lượng lớn hàng như vậy trên thuyền, đừng nói là hiệu buông dương hành Đại Hưng, ngay cả toàn thể Lâm gia cũng không cách nào bảo toàn được.
Lúc nhận được tin chiếc Hồng Phúc bị giữ lại, hắn đã lập tức gọi điện cho Tuyên Hoài Mân, thế nhưng công quán bên đó luôn nói: “Tuyên phó quan đang ở trong bệnh viện chăm sóc quân trưởng, vẫn chưa hề trở về. Hai hôm nữa ngài gọi lại đi.”
Lâm Kỳ Tuấn sốt ruột đến nỗi mồ hôi tuôn như mưa hạ, gào vào điện thoại: “Hai ngày nữa thì trời sập xuống rồi! Mày đi đâu tìm được người để chuyển lời nữa hả?”
Đầy tớ trai thấy hắn hung dữ như vậy thì hẳn là người có thân phận, gã không dám khiến hắn bực mình thêm, vội vàng đi tìm người có thể xử lý việc này.
Lát sau, một người đàn ông đến nhận điện thoại, “Lâm thiếu gia phải không? Tôi là phó quan của Triển tư lệnh, Tuyên phó quan không có ở đây, có chuyện gì thì ngài cứ nói với tôi là được.”
Lâm Kỳ Tuấn không thường xuyên liên lạc với người của Triển tư lệnh, song hắn đương nhiên cũng biết Triển tư lệnh và Triển Lộ Chiêu là người một nhà. Cũng vì có bệnh nên phải chạy khắp nơi tìm thầy thuốc, hắn đành vội vàng nói dăm ba câu tóm tắt sự việc cho đối phương.
Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một hồi.
Trương phó quan vô cùng do dự đáp: “Chuyện này rất nghiêm trọng, tôi không dám tự quyết định. Ngài chờ một chút, tôi đi mời tư lệnh đến.”
Chốc lát sau, Triển tư lệnh nhận điện thoại, hỏi vọng vào ống nghe: “Chỗ hàng của lão tử bị giữ lại? Con mẹ nó, mày làm ăn kiểu gì thể hả?”
Lâm Kỳ Tuấn chịu trăm cay ngàn đắng, cuối cùng lại mời tới một pho tượng hung thần, mồ hôi trên trán rịn thành từng hạt đậu lớn, giải thích: “Đây là do hải quan kiểm tra thí điểm ngẫu nhiên, cho nên mới chộp trúng thuyền của chúng ta. Tư lệnh, hiện không phải là thời gian để mắng người, tôi và ngài là châu chấu bị buộc chung trên một sợi dây thừng, ngài phải nghĩ biện pháp cứu người đi chứ. Vị Tuyên phó quan của các ngài nói có chân trong ở hải quan, không có gì đáng ngại, giờ thì phải làm sao đây?”
Triển tư lệnh nói: “Mày là cái cọng hành rễ hẹ gì mà bản tư lệnh phải quan tâm đến sự sống chết của mày? Thằng khốn Tuyên Hoài Mân kia cam đoan thì mày đi mà tìm thằng khốn ấy đấy. Nói chung chỉ có một câu này thôi, giá trị của chỗ hàng hóa đó không ít đâu, tính cả lên người mày hết. Nếu hàng không được đưa đến thì hiệu buôn dương hành Đại Hưng nhà chúng mày có đập nồi bán sắt cũng phải bồi thường lại! Thiếu dù chỉ một đồng thì ông cũng bán cả mẹ già nhà mày vào kỹ viện, dùng da thịt mà trả tiền cho ông!”
Bụp một tiếng, cúp điện thoại.
Lâm Kỳ Tuấn cầm điện thoại, tim lạnh ngắt, hung hăng cúp mạnh ống nghe lên giá điện thoại như thể đang hận không thể đập nát chiếc điện thoại đó ra, nhưng hết cách, bản thân hắn cũng chẳng còn thời gian để do dự nữa, ngón tay run rẩy quay dãy số khi nãy, hỏi đầy tớ trai nghe điện thoại địa chỉ bệnh viện Triển quân trưởng đang nằm.
Lâm Kỳ Tuấn cúp điện thoại, giơ tay lau mặt một cái, trên tay toàn là nước, thật chẳng biết là mồ hôi hay còn cả nước mắt.
Hắn vội vã rút chiếc khăn tay bằng lụa trong bộ âu phục ra, hung hăng lau một lượt trên mặt.
Chạy ra cửa, ngồi trên xe hơi thúc giục tài xế lái đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, hắn xông thẳng lên lầu bốn.
Hộ binh trên hành lang là thân tín bên cạnh Triển Lộ Chiêu, chúng đều nhận ra Lâm Kỳ Tuấn, chỉ nghĩ hắn đến thăm quân trưởng.
Không ngờ lại có một y tá tiến lên ngăn hắn lại, “Hiện tại không thể thăm hỏi bệnh nhân.”
Y tá bị hắn đẩy qua một bên, gáy nện thẳng lên bức tường màu trắng.
Tuyên Hoài Mân đang ở bên giường Triển Lộ Chiêu, nhìn Triển Lộ Chiêu chằm chằm không chớp mắt, nghe có người tiến đến liền quay đầu nhìn về phía cửa.
Tuyên Hoài Mân còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Kỳ Tuấn đã đến trước mặt, xách cổ áo hắn lên, kéo hắn đứng dậy đối diện với ánh mắt mình, nghiến răng nói: “Chiếc thuyền hiệu Hồng Phúc bị giữ lại mà cậu còn nhàn nhã như vậy? Lần này thì xong đời rồi, mọi người cùng nhau xong đời!”
Tuyên Hoài Mân lập tức sửng sốt, sau lại nhanh chóng nhếch khóe miệng cười lạnh, “Đường đường là cậu chủ của hiệu buôn dương hành Đại Hưng, thế mà mới gặp chuyện đã thành cua chân mềm rồi à? Vậy mà năm đó anh còn là người trong lòng ông anh không coi ai ra gì của tôi.”
Lâm Kỳ Tuấn tức đến nỗi hai mắt đỏ quạch lên, trầm giọng nói: “Đã đến thời điểm mấu chốt này rồi mà cậu còn nói những chuyện không liên quan như thế nữa hả.”
Tuyên Hoài Mân chậm rãi thu nụ cười nơi khóe miệng lại, cũng hung tợn nhìn hắn nói: “Tôi cứ nói đấy, thế nào? Trông bộ dạng ti tiện đến chó cũng không bằng này của anh xem, sao anh không phối làm một đôi với tên khốn Tuyên Hoài Phong, mà lại để tên họ Bạch kia cắm sừng cho?”
Lâm Kỳ Tuấn thiếu chút nữa đã vung tay tát hắn.
Chỉ là, nghĩ đến việc hải quan giam thuyền còn phải trông cậy vào hắn, cho nên Lâm Kỳ Tuấn chỉ có thể nhịn, gồng mình thở hổn hển.
Nhìn bộ dạng rẻ rúng đó của hắn, tâm trạng Tuyên Hoài Mân tốt vô cùng, đang muốn chế nhạo hai câu lại chợt như cảm nhận được điều gì liền quay đầu lại, chớp mắt đã vừa mừng vừa sợ kêu lên: “Quân trưởng!”
Thật chẳng biết có phải đúng lúc hay không.
Hóa ra ngay lúc hắn thốt ra ba chữ Tuyên Hoài Phong, thì Triển Lộ Chiêu cũng lần đầu mở mắt sau cơn hôn mê kéo dài.
Hắn đã tỉnh lại.