Beta: [ Quân Thư Kỳ ] Phệ Diễm Tà Quân
Bên trong mộ thất âm u, sáu cặp mắt màu vàng gắt gao nhìn chằm chằm Carlisle đang kiểm tra thân thể cho thiếu nữ nằm trong quan tài. Bên trong mộ thất tối đen không cách nào cản trở tầm nhìn của ma cà rồng, nhìn rõ ràng hành động "Giở trò" của Carlisle đang làm với thiếu nữ nằm trong quan tài, Edward khống chế sự xúc động muốn xông lên ngăn lại Carlisle, tuy rằng hắn biết Carlisle không có khả năng có ý biến thái, nhưng hắn chính là không thể chịu đựng được người khác đụng chạm nàng!
Trước Edward kịp xông lên đi, Carlisle đã kinh ngạc cảm thán ra tiếng: "A! Chuyện này thật sự là khó có thể tưởng tượng!"
"Chuyện nào, Carlisle?"
"Chuyện này thực sự là khó có thể tưởng tượng." Carlisle lại lặp lại một lần nữa, trong ánh mắt hắn tràn đầy kinh ngạc cùng khó có thể tin được: "Nữ hài này cùng chúng ta giống nhau......"
"—— Nàng là ma cà rồng!" Hắn lớn tiếng nói.
"Chuyện này không có khả năng! Ma cà rồng không thể ngủ, mà nàng đã ở phần mộ âm u này nằm không biết đã bao nhiêu năm!" Rosalie phản bác.
"Tuy rằng nàng không có hô hấp, nhưng xác thật nàng đang ngủ, hoặc nói là ở ngủ đông.", Carlisle giải thích với người nhà của hắn: "Theo phỏng đoán của ta, nữ hài đáng thương này đang chuyển hóa có khả năng gặp chút vấn đề. Đến nỗi người chuyển hóa nàng hoặc là người khác cho rằng nàng đã chết. Mà sau khi nàng bị mai táng có lẽ đã từng tỉnh dậy nhưng nàng không cách nào rời khỏi nơi này, đương nhiên nàng không cách nào kiếm ăn được. Các ngươi biết, máu là nơi phát ra lực lượng của chúng ta, thời gian dài không ăn làm cho cơ thể nàng suy yếu dần, thế là, trong thời gian dài đằng đẵng ấy, nàng hoặc thân thể của nàng lựa chọn ngủ đông bảo trì năng lượng."
"Chúa ơi! Mấy trăm năm không ăn! Nếu là ta đã sớm chết đói!" Emmett kêu to một cách khoa trương sau đó bị Rosalie đánh một quyền.
"Nếu ta có thể nhìn thấy nàng sớm hơn một chút thì tốt rồi." Alice ảo não mà nghịch tóc, mấy trăm năm đều ở dưới lòng đất không cách nào ăn...... Chỉ nghĩ thôi đều cảm thấy đáng sợ.
"Làm thế nào mới có thể đánh thức được nàng?" Edward vội vàng hỏi.
"Rất đơn giản," Carlisle nhìm hắn một cách ôn hòa: "Nàng yêu cầu ăn."
"Giao cho chúng ta." Alice lôi kéo Jasper chạy đi.
Edward nhìn nữ hài trong quan tài, nghĩ đến việc nàng không cách nào kiếm ăn nên ở dưới nền đất hắc ám vô tri vô giác mà ngủ say nhiều năm, trái tim hắn giống như bị người đánh một quyền rầu rĩ đau. Carlisle vỗ vỗ vai hắn an ủi, cùng những người khác nghiên cứu những vật bồi táng quý hiếm đó đi.
Chỉ một lát sau, Alice xách theo hai con thỏ hoang trở về cùng Jasper đang vác theo một con huơu cái. "Xin lỗi, gần chỗ này không có con mồi nào có thể hình lớn."
"Không cần để ý." Carlisle tiếp nhận con hươu cái rồi ném cho Edward.
Edward cắn trên cổ huơu cái tạo nên hai cái lỗ liền đưa đến bên môi nữ hài, một tay khác nhẹ nhàng nâng cầm nàng lên để máu chảy vào. Người nhà của hắn yên tĩnh nhìn, không lên tiếng quấy rầy.
Khi đút đến con thỏ hoang cuối cùng, Edward kích động phát hiện nữ hài bắt đầu vô thức tự mình hút máu.
Một lát sau, nàng dừng động tác hút máu lại, đột nhiên mở ra mắt ra --
Đôi mắt nàng có màu đỏ và màu vàng của quả quất*, dùng ánh mắt đạm mạc lạnh băng nhìn thoáng qua người Edward, sau đó lại đảo mắt qua những người khác, khuôn mặt nhỏ non nớt ẩn ẩn lộ ra một cổ uy nghiêm.
"Người ngoại quốc? Các ngươi là kẻ trộm mộ?" Nàng nói bằng tiếng Anh, bởi vì những người trước mắt rõ ràng là người ngoại quốc.
"Không, chúng ta không phải kẻ trộm mộ. Chúng ta vì ngươi mới đến đây, chúng ta là người nhà của ngươi." Carlisle ôn hòa nói "Ta là Carlisle Cullen, đây là vợ của ta Esme. Bọn họ là con trai cùng con gái của ta cũng là anh chị tương lai của ngươi. Có thể nói cho chúng ta biết tên của ngươi sao?"
"Ta là Ái Tân Giác La · Lan Hiên." Lan Hiên xem nhẹ câu nói về người nhà kia "Ngươi thoạt nhìn không giống như có con lớn như vậy."
"Bọn họ là con trai nuôi cùng con gái nuôi của ta. Ngươi còn nhớ rõ chuyện của mình trước kia chứ? Chúng ta phỏng đoán ngươi là một công chúa."
"Nói ra mục đích các ngươi đến đây." Nàng không trả lời, hỏi ngược lại Carlisle. Ngủ một giấc dậy trước mặt có thêm những người xa lạ, nàng không cách nào không cảnh giác được.
Carlisle dùng ánh mắt âu yếm nhìn Rosalie có chút bất mãn, sau đó bao dung nhìn nàng: "Chúng ta vì ngươi mà đến. Trước khi trả lời vấn đề của ngươi, ta nghĩ ngươi hẳn là nên biết một chút việc. Ta không biết ngươi có ký ức, nhưng thời đại của ngươi đã sớm qua, hiện tại là sau công nguyên 2005 năm, mà ngươi đã sống không trên một trăm năm thời gian."
Lạnh lẽo trong mắt Lan Hiên hóa thành cô đơn, "Ta quả nhiên không phải nhân loại sao?" Kia nàng hiện tại là cái gì? Cương thi? Xác ướp?
Alice đi lên đem tay đặt ở trên vai nàng "Ngươi cùng chúng ta giống nhau, đều là ma cà rồng."
Lan Hiên cuối cùng không giữ được bình tĩnh nữa: "Ma cà rồng?! Các ngươi là ma cà rồng? Ta cũng là? Không có khả năng, ta như thế nào sẽ biến thành ma cà rồng?!" Ông trời a, cuộc đời nàng rốt cuộc có bao nhiêu vấn đế ngoài dự đoán của mọi người đây, xuyên qua còn chưa tính, tốt xấu thì kiếp này có một người mẹ tốt, nhưng hiện tại làm thế nào lại biến thành ma cà rồng!
Edward ôn nhu nhìn nàng: "Biến thành sau khi biến thành ma cà rồng sẽ xuất hiện một ít hỗn loạn về ký ức, sau này liền sẽ tốt. Đến lúc đó ngươi sẽ nhớ ra ai đem ngươi chuyển hóa." Có lẽ vĩnh viễn cũng không nhớ ra. Nhưng những lời này hắn không nói ra.
"Ký ức của ta không có vấn đề." Lan Hiên nghi hoặc nhìn Edward một cái, nam hài này từ lúc gặp nàng hay ánh mắt ôn nhu mà nhiệt liệt nhìn nàng, phảng phất nàng là người trong lòng của hắn, làm nàng cảm giác quái quái, nhưng tựa hồ lại có một loại cảm giác nói cho nàng hắn là có thể tin cậy.
Lan Hiên ngồi ở ghế hoa lê có hoa và cây cảnh,dùng khăn lau vết máu ở khóe miệng. Nàng nhìn chiếc khăn thêu hoa, im lặng vài giây mới mở miệng: "Phụ thân ta là Thanh Cao Tông Càn Long, ta là đứa con gái thứ tư của hắn, mẫu thân của ta là vị thứ hai Hoàng Hậu của hắn. Ta nhớ rõ khi đó ta mười lăm tuổi, vị hôn phu của ta đi vào kinh thành chuẩn bị cùng ta kết hôn ( Edward nghiến răng). Ở một tháng trước, trước khi xuất giá ta sinh bệnh, bệnh đến ngay cả đôi mắt đều không mở ra được, bất luận cái gì thái yđều bó tay không biện pháp, khi đó ta mới ý thức được ta không phải sinh bệnh mà là trúng độc. Ngay từ đầu ta còn có thể nghe được ta mẫu thân thương tâm khóc thút thít, đến sau tới liền không còn có ý thức...... Chờ ta lại lần nữa tỉnh lại cũng đã ở lăng mộ."
"Sau đó thì sao?" Xem Lan Hiên nói đến một nửa thì dừng lại, Alice không khỏi thúc giục. Nàng thực sự rất muốn biết Lan Hiên làm thế nào vượt qua cuộc sống không có máu.
Lan Hiên đối với Alice giống như tinh linh rất có hảo cảm, nàng mỉm cười, nụ cười cực ôn nhu xinh đẹp tuyệt trần,làm các ma cà rồng lúc nãy bị nàng xài thái độ băng lãnh có chút thất thần, nàng không có để ý, nói tiếp: "Ở trong quan tài sau khi tỉnh lại, ta cảm thấy thân thể mệt mỏi, giống như bị lửa thiêu đều như nhau, ta không biết mình rốt cuộc cần gì, ta lúc đó hoàn toàn đánh mất lý trí đem lăng mộ khiến cho một đoàn người loạn, sau khi trong thời gian chuyện này tình huống xảy ra vô số lần. Mỗi khi ta tỉnh lại, ta đều nghĩ cách thoát khỏi lăng mộ, thế nhưng cửa ra lại bị đóng lại, thanh âm của ta cũng không thể nào truyền ra ngoài. Sau đó ta cảm thấy ta càng ngày càng suy yếu, cảm giác như lửa bị cháy cạn, nhưng ta đã không có sức mạnh phá bỏ tất cả chung quanh, Vì vậy ta quay về trong quan tài không động đậy nữa, vì vậy nên cái gì cũng không biết... Thẳng đến bị một hương vị ngọt ngào làm tỉnh lại." Nói xong nàng nhìn thoáng qua trong góc phòng con nai và thỏ thi thể.