Vương Tuấn Khải: “Một số hình của cô còn trong điện thoại tôi, có cần tôi gửi qua không?”
Vân Lạc: “Một chút nữa là quên mất! Hình anh cũng còn ở đây, vậy phiền anh gửi qua cho tôi còn hình anh tôi cũng sẽ gửi lại.”
Tuấn Khải: “Vậy cho tôi số điện thoại của cô.”
Vân Lạc: “Được, đây 16x-xxxx-xxxx.”
Vương Tuấn Khải cận thận lưu vào điện thoại, sau đó anh chào tạm biệt cô rồi quay người về nhà. Cùng lúc đó Nhiên Hạo tay xách hai túi đồ từ trong thang máy bước ra.
“Lạc Lạc về rồi à.”
Vương Tuấn Khải cách cô một phòng đang mở cửa đi vào thì nghe tiếng nói, anh cũng nhìn sang một chút. Thì ra là chàng trai hôm ấy.
...
“Tớ tưởng hai người bọn cậu đến tối mới về, bây giờ chỉ mới 5 giờ 30 phút thôi.” Vân Lạc vừa đổi dép vừa nói.
“Tớ chính là lo cho cậu, trở về sớm một chút nấu cho cậu một bữa thịnh soạn.” Tiểu Hoa trong bếp nói vọng ra.
“Tớ biết cậu đối với tớ tốt nhất! Nhưng cửa nhà tớ làm sao cậu mở được? Tớ cũng chẳng nói với Nhiên Hạo.”
“Không phải cậu có thói quen chỉ sử dụng một mật khẩu duy nhất sao, tớ dùng mật khẩu mở khóa điện thoại cậu đấy! Tớ quả thật thông minh phải không?” Tiểu Hoa không khỏi trầm trồ.
“Cậu cũng được đấy.” Vân Lạc vừa nói vừa vào bếp. “Cậu có cần tớ phụ không?”
Tiểu Hoa: “Cậu chỉ cần ngồi đợi là được. Nhiên Hạo, đem những thứ tớ bảo cậu mua vào đây!”
Vân Lạc: “Vậy tớ đi tắm!”
Vân Lạc ra khỏi bếp không quên quan tâm đến Nhiên Hạo đang đi vào.
“Cậu không sao chứ!” Vân Lạc nhỏ giọng.
Tiểu Hoa: “Tên ngốc kia, nhanh lên một chút!”
Nhiên Hạo: “Được, tới đây..” Song cậu quay qua Vân Lạc cười nói: “Tớ vẫn ổn.”
...
“Woa cậu thật giỏi a.” Vân Lạc trầm trồ trước một bàn thức ăn.
Tiểu Hoa từ trong nhà bếp bưng đồ ăn ra phỗng cả mũi.
“Quá khen, quá khen.”
Điện thoại của cô báo tin nhắn. Là hình lúc chiều, cô gửi lại hình cho anh. Không khỏi thầm khen anh một tiếng. Chụp hình cũng đẹp thật!
“Tiểu Hoa, có thể mời hàng xóm của tớ sang cùng ăn một bữa không?”
“Tất nhiên!”
“Tớ đi đây!”
Đứng trước cửa nhà Vương Tuấn Khải cô đưa tay lên gõ cửa, chỉ một lúc là có người ra mở.
Vân Lạc: “Anh đã ăn tối chưa?”
Tuấn Khải: “Tôi à, vẫn chưa!”
Vân Lạc: “Vậy tôi mời anh một bữa, sang nhà tôi cùng ăn.”
Vương Tuấn Khải suy nghĩ một lát, thực sự muốn biết chàng trai kia có quan hệ gì với cô.
“Được, cảm ơn cô!”
“Không sao. Chúng ta là hàng xóm.”
Trong nhà của Điềm Vân Lạc.
“Vương Tuấn Khải.” Tiểu Hoa vô cùng ngạc nhiên mở to hai mắt. “Anh ấy chính là hàng xóm của cậu?”
Vân Lạc: “Đúng, có phải ngạc nhiên lắm không?” Cô cười trả lời Tiểu Hoa rồi mời anh ngồi, còn mình ngồi bên cạnh.
“Đây là Từ Nhiên Hạo, Lục Tiểu Hoa là bạn tốt của tôi.” Cô giới thiệu hai người kia với anh.
“Còn đây là Vương Tuấn Khải, hàng xóm của tớ. Mọi người làm quen một chút.”
Vương Tuấn Khải: “Xin chào mọi người, hôm nay làm phiền rồi.”
Nhiên Hạo: “Không sao, cứ tự nhiên như ở nhà là được.”
Tiểu Hoa: “Tất cả đều do tôi nấu, anh nếm thử xem. Tôi rất thích nghe nhạc của anh đấy.” Vừa nói Tiểu Hoa vừa gắp thức ăn cho Vương Tuấn Khải.
Tuấn Khải: “Cảm ơn.”
Vân Lạc nhìn xéo Tiểu Hoa một cái: “Chừa cho tớ một chút mặt mũi.”
Hai người đàn ông đều bật cười thành tiếng còn Tiểu Hoa thì ngại ngùng. Không khí bỗng chốc trở nên thoải mái, vui vẻ lên rất nhiều.