Tác giả: Wind
Tối, đại sảnh hoàng cung rực rỡ ánh đèn. Những luồn sáng phát ra từ chiếc đèn chùm pha lê cực lớn trên trần nhà cao vút, xung quanh là ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ những chiếc đèn hoa hồng khiến cung điện theo lối kiến trúc Gothic phát huy cực hạn vẻ đẹp lộng lẫy, sa hoa của nó. Khu vườn hoa hồng xanh được chăm sóc tỉ mỉ, nhìn vô cùng đẹp mắt cũng làm cung điện càng trở nên cuốn hút hơn vô số lần. Trên con đường lát đá đi vào cung điện là dòng người đông đúc với những bộ đồ trông có vẻ vô cùng quý giá, khí chất tỏa ra cũng chứng minh được thân phận không tầm thường của họ. Đây rõ ràng chính là lần tụ hội của quý tộc các quốc gia tại St. Martin.
“Ầm ầm…”
Tiếng động to lớn phát ra từ chiếc phi cơ truyền vào tai mọi người từ sân cỏ cách đó khá xa. Đó là một chiếc máy bay có kích thước tương đương với máy bay trực thăng, nhưng lại không có cánh quạt, có lẽ thuộc dạng máy bay khách mini. Trên thân chiếc phi cơ này là biểu tượng một con chim ưng to lớn mạnh mẽ giương cánh, tư thế giống như chuẩn bị bay lên trời. Biểu tượng được điêu khắc tinh xảo từ vàng trắng lóe lên khi gặp ánh sáng chiếu ra từ trong cung điện làm mọi người nhìn thấy rõ logo tráng lệ ấy.
Là tộc pháp sư! Còn là người hoàng gia đích thân tới dự!
Đừng hỏi tại sao bọn họ lại biết được. Chiếc phi cơ kia là đồ dành riêng cho thành viên có chức vụ cao trong hoàng gia tộc Pháp sư. Hơn nữa, đến tiếp đón người trên máy bay còn có Đại công chúa Lancy tộc Angel bọn họ.
Tuy rất muốn nhìn vị hoàng tộc cấp cao của tộc Pháp sư rốt cuộc là người nào nhưng những quý tộc này đều là muốn mà chẳng thể làm, không phải vì phạm vi pháp thuật không cho phép mà hoàng cung nghiêm cấm sử dụng pháp thuật lung tung a!
Thôi vậy, dù sao chút nữa cũng sẽ thấy được thôi. Một vài quý tộc muốn gặp người hoàng gia tộc Pháp sư đã nghĩ vậy.
Mọi người vẫn tiếp tục lũ lượt đi vào đại sảnh rộng lớn của cung điện, nơi bữa tiệc săp bắt đầu.
Phía xa xa, từ nơi chiếc phi cơ vừa đáp xuống, một người đàn ông mặc bộ đồ thêu biểu tượng hoàng tộc của tộc Pháp sư đưa ánh mắt có phần trông chờ nhìn vào cung điện.
Cô ấy đã trở về rồi sao?
Hàn Lâm, hay nói đúng hơn chính là Hatashi Walzt- nhị hoàng tử, người đã được định sẵn sẽ thừa kế vương vị của tộc Pháp sư, ánh mắt hơi lóe sáng, trong lòng cũng có phần nôn nóng muốn nhanh chóng chứng minh suy nghĩ của bản thân nhưng bước chân vẫn khoan thai, chậm rãi như cũ, khuôn mặt vẫn là vẻ tươi cười xã giao thường ngày khiến người khác không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ gì trong đầu.
Cùng lúc đó, tại cổng hoàng cung, có ba người vừa thu lại đôi cánh mà đáp xuống đất. Khuôn mặt người đàn ông đi đầu rất lạnh, nhưng trong mắt lại mang theo tia dịu dàng như có như không, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cung điện. Bên cạnh hắn là hai người con trai cao lớn khác, một người có mái tóc ngắn màu đen mượt, người còn lại có mái tóc màu đỏ rực như ánh lửa; một người có vẻ trầm tĩnh chững chạc, người kia lại khiến người ta có cảm giác nóng nảy như lửa.
“Ruki, em nhớ là hai năm nay anh đâu có thích chạy tới hoàng cung tham gia mấy buổi tiệc lằng nhằng này đâu? Sao hôm nay lại nổi hứng bỏ hết công việc mà chạy tới đây vậy?”- Cậu chàng tóc đỏ tò mò sán lại hỏi, nhưng cũng không dám đi tới quá gần. Khí lạnh trên người Ruki rất lạnh đó, cậu ta còn chưa muốn bị đông chết đâu, cái lí do tử vong này nói ra sẽ rất mất mặt đó. Đường đường là Angel thần hỏa ai lại chết vì lạnh chứ.
Tỏ vẻ có điều suy nghĩ một lúc, ba người cũng đã đi được một đoạn, cậu chàng kia mới lại nói tiếp:
“Aiza, em biết rồi. Hôm nay vị công chúa gì gì đó mà lần trước anh được lệnh đi tìm kia tự động trở về, anh chắc chắn là muốn đi gặp cô ta rồi len lén trừng phạt!”- Đôi mắt màu đỏ sậm hơi lóe lên ánh sáng hưng phấn, thái độ của cậu ta chính là kiểu sợ thiên hạ không đủ loạn.
“Lãnh Hàn, rốt cuộc là ai đặt cho cậu cái tên này vậy? Trước khi đặt tên còn không biết xem tính cách người được đặt tên như thế nào, thật là mất mặt!”- Chàng trai tóc đen đi bên cạnh bất đắc dĩ nhíu mày, sau đó lại lên tiếng chế giễu.
“Hoàng Thần chết tiệt, trí nhớ cậu kém cũng không cần phải biểu hiện ra bên ngoài chứ! Đây là lần thứ một trăm bao nhiêu cậu hỏi về vấn đề này rồi hả?!”
“Là vì cái tên của cậu quá ‘sáng tạo’ thôi.”- Chàng trai tóc đen cười cười đáp trả.
“Ngậm miệng lại đi.”- Ruki ngoảnh đầu sang lườm hai người nào đó, khiến Lãnh Hàn lập tức ngừng ngay ý định phản công lại, ngoan ngoãn khép miệng mà bày ra bộ dạng quý ông, đàng hoàng đi vào cung điện.
Ba người rất nhanh đã vào tới đại sảnh. Sự xuất hiện đồng thời của ba vị thiếu gia của ba gia tộc lớn của Angel khiến rất nhiều tầm nhìn đột ngột hướng vào họ. Trong khi đó, Ruki lặng lẽ di chuyển nhanh vào một góc khá khuất của đại sảnh, trên đường đi còn tiện tay lấy ly rượu trên bàn tiệc bằng phép thuật.
“Lâu rồi không gặp.”- Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông đột ngột vang lên khiến Ruki không thể không di chuyển tầm nhìn của mình. Thấy được người đến là ai, anh quả quyết tiếp tục quay mặt đi, ánh mắt chăm chú đặt vào phía cầu thang lớn.
“Hiện tại thân phận của tôi là hoàng tử ngoại quốc, đầu óc đại thiếu gia nhà Matsukari như cậu không phải là đã bị mù mịt rồi chứ?”- Giọng nói kia lại vang lên.
“Hoàng tử Hatashi, nếu muốn nói chuyện, tôi nghĩ sẽ có nhiều người thích hợp để nói với cậu hơn tôi nhiều.”- Ruki lạnh mắt liếc nhìn Hatashi Walzt.
“Tôi không nghĩ vậy. Tiểu Thu nha, cô ấy có thể sẽ…”- Nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Nghe Hatashi gọi Thái Thu thân mật như vậy, tay Ruki hơi siết lại, nhưng cũng không hề quay đầu lại nữa, ánh mắt chăm chú dán vào nơi cầu thang. Cùng lúc đó, giọng nói của vị nữ bá tước cũng vang lên.
“Nữ hoàng, Đại hoàng tử Lance, Tam công chúa Erika tới!”- Ánh mắt của hai người cùng tất cả khách khứa của hoàng tộc đều tập trung lên người cô gái xinh đẹp đến tuyệt diễm đang khoác tay hoàng tử Lance mà chậm rãi đi xuống. Trong mắt cô là cảm xúc lạnh lùng hằn sâu.
Ruki cùng Hatashi nhìn Thái Thu không hề chớp mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: ‘Quả nhiên là cô ấy!’
Dường như cảm nhận được tầm mắt nóng rực khác thường, Thái Thu hơi nghiêng đầu nhìn qua. Bắt gặp gương mặt thuộc mà mình không muốn thấy nhất, đáy lòng cô vẫn xẹt qua một chút cảm xúc đau đớn, nhưng đã không còn đau đến nỗi tê tái như trước, nó chẳng qua chỉ giống như bản năng nhất thời. Nhìn đến Hàn Lâm đang đứng bên cạnh Ruki, trên mặt Thái Thu hiện lên vẻ ngạc nhiên thoáng qua.
Hóa ra, trong truyện không có nam chính nào biết được gia thế của Hàn Lâm là bởi vì hắn vốn không phải người của thế giới người thường.
Thái Thu khách sáo gật đầu chào hai người một cái, thái độ hoàn toàn giống như đối với người xa lạ, không còn đan xen một chút tình cảm phức tạp nào, sau đó, cô quay đi. Thu dùng hành động và thái độ tương tự như vậy để chào hỏi khách mời trong bữa tiệc.
Thấy thái độ không khác gì đối với người xa lạ mà Thái Thu dùng với mình, nơi lồng ngực Ruki nhói lên. Không còn lưu luyến, đây chính là điều mà cô muốn cho anh thấy. Tình cảm mà cô dành cho anh lúc trước, có lẽ đã không còn nữa rồi…
Nụ cười trên khóe môi Hatashi, cũng chính là Hàn Lâm, khi nhìn thấy thái độ của Thái Thu cũng nhạt dần. Cô ấy chưa bao giờ có tình cảm với chính mình, anh biết, nhưng khi cô dùng ánh mắt xa lạ đó mà đối mặt với mình, anh vẫn không kiềm chế được mà khó chịu.
Cố nhân tương phùng, nhưng cảm giác lại xa lạ như vậy, xa cách đến nghìn trùng…
Tối, đại sảnh hoàng cung rực rỡ ánh đèn. Những luồn sáng phát ra từ chiếc đèn chùm pha lê cực lớn trên trần nhà cao vút, xung quanh là ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ những chiếc đèn hoa hồng khiến cung điện theo lối kiến trúc Gothic phát huy cực hạn vẻ đẹp lộng lẫy, sa hoa của nó. Khu vườn hoa hồng xanh được chăm sóc tỉ mỉ, nhìn vô cùng đẹp mắt cũng làm cung điện càng trở nên cuốn hút hơn vô số lần. Trên con đường lát đá đi vào cung điện là dòng người đông đúc với những bộ đồ trông có vẻ vô cùng quý giá, khí chất tỏa ra cũng chứng minh được thân phận không tầm thường của họ. Đây rõ ràng chính là lần tụ hội của quý tộc các quốc gia tại St. Martin.
“Ầm ầm…”
Tiếng động to lớn phát ra từ chiếc phi cơ truyền vào tai mọi người từ sân cỏ cách đó khá xa. Đó là một chiếc máy bay có kích thước tương đương với máy bay trực thăng, nhưng lại không có cánh quạt, có lẽ thuộc dạng máy bay khách mini. Trên thân chiếc phi cơ này là biểu tượng một con chim ưng to lớn mạnh mẽ giương cánh, tư thế giống như chuẩn bị bay lên trời. Biểu tượng được điêu khắc tinh xảo từ vàng trắng lóe lên khi gặp ánh sáng chiếu ra từ trong cung điện làm mọi người nhìn thấy rõ logo tráng lệ ấy.
Là tộc pháp sư! Còn là người hoàng gia đích thân tới dự!
Đừng hỏi tại sao bọn họ lại biết được. Chiếc phi cơ kia là đồ dành riêng cho thành viên có chức vụ cao trong hoàng gia tộc Pháp sư. Hơn nữa, đến tiếp đón người trên máy bay còn có Đại công chúa Lancy tộc Angel bọn họ.
Tuy rất muốn nhìn vị hoàng tộc cấp cao của tộc Pháp sư rốt cuộc là người nào nhưng những quý tộc này đều là muốn mà chẳng thể làm, không phải vì phạm vi pháp thuật không cho phép mà hoàng cung nghiêm cấm sử dụng pháp thuật lung tung a!
Thôi vậy, dù sao chút nữa cũng sẽ thấy được thôi. Một vài quý tộc muốn gặp người hoàng gia tộc Pháp sư đã nghĩ vậy.
Mọi người vẫn tiếp tục lũ lượt đi vào đại sảnh rộng lớn của cung điện, nơi bữa tiệc săp bắt đầu.
Phía xa xa, từ nơi chiếc phi cơ vừa đáp xuống, một người đàn ông mặc bộ đồ thêu biểu tượng hoàng tộc của tộc Pháp sư đưa ánh mắt có phần trông chờ nhìn vào cung điện.
Cô ấy đã trở về rồi sao?
Hàn Lâm, hay nói đúng hơn chính là Hatashi Walzt- nhị hoàng tử, người đã được định sẵn sẽ thừa kế vương vị của tộc Pháp sư, ánh mắt hơi lóe sáng, trong lòng cũng có phần nôn nóng muốn nhanh chóng chứng minh suy nghĩ của bản thân nhưng bước chân vẫn khoan thai, chậm rãi như cũ, khuôn mặt vẫn là vẻ tươi cười xã giao thường ngày khiến người khác không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ gì trong đầu.
Cùng lúc đó, tại cổng hoàng cung, có ba người vừa thu lại đôi cánh mà đáp xuống đất. Khuôn mặt người đàn ông đi đầu rất lạnh, nhưng trong mắt lại mang theo tia dịu dàng như có như không, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cung điện. Bên cạnh hắn là hai người con trai cao lớn khác, một người có mái tóc ngắn màu đen mượt, người còn lại có mái tóc màu đỏ rực như ánh lửa; một người có vẻ trầm tĩnh chững chạc, người kia lại khiến người ta có cảm giác nóng nảy như lửa.
“Ruki, em nhớ là hai năm nay anh đâu có thích chạy tới hoàng cung tham gia mấy buổi tiệc lằng nhằng này đâu? Sao hôm nay lại nổi hứng bỏ hết công việc mà chạy tới đây vậy?”- Cậu chàng tóc đỏ tò mò sán lại hỏi, nhưng cũng không dám đi tới quá gần. Khí lạnh trên người Ruki rất lạnh đó, cậu ta còn chưa muốn bị đông chết đâu, cái lí do tử vong này nói ra sẽ rất mất mặt đó. Đường đường là Angel thần hỏa ai lại chết vì lạnh chứ.
Tỏ vẻ có điều suy nghĩ một lúc, ba người cũng đã đi được một đoạn, cậu chàng kia mới lại nói tiếp:
“Aiza, em biết rồi. Hôm nay vị công chúa gì gì đó mà lần trước anh được lệnh đi tìm kia tự động trở về, anh chắc chắn là muốn đi gặp cô ta rồi len lén trừng phạt!”- Đôi mắt màu đỏ sậm hơi lóe lên ánh sáng hưng phấn, thái độ của cậu ta chính là kiểu sợ thiên hạ không đủ loạn.
“Lãnh Hàn, rốt cuộc là ai đặt cho cậu cái tên này vậy? Trước khi đặt tên còn không biết xem tính cách người được đặt tên như thế nào, thật là mất mặt!”- Chàng trai tóc đen đi bên cạnh bất đắc dĩ nhíu mày, sau đó lại lên tiếng chế giễu.
“Hoàng Thần chết tiệt, trí nhớ cậu kém cũng không cần phải biểu hiện ra bên ngoài chứ! Đây là lần thứ một trăm bao nhiêu cậu hỏi về vấn đề này rồi hả?!”
“Là vì cái tên của cậu quá ‘sáng tạo’ thôi.”- Chàng trai tóc đen cười cười đáp trả.
“Ngậm miệng lại đi.”- Ruki ngoảnh đầu sang lườm hai người nào đó, khiến Lãnh Hàn lập tức ngừng ngay ý định phản công lại, ngoan ngoãn khép miệng mà bày ra bộ dạng quý ông, đàng hoàng đi vào cung điện.
Ba người rất nhanh đã vào tới đại sảnh. Sự xuất hiện đồng thời của ba vị thiếu gia của ba gia tộc lớn của Angel khiến rất nhiều tầm nhìn đột ngột hướng vào họ. Trong khi đó, Ruki lặng lẽ di chuyển nhanh vào một góc khá khuất của đại sảnh, trên đường đi còn tiện tay lấy ly rượu trên bàn tiệc bằng phép thuật.
“Lâu rồi không gặp.”- Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông đột ngột vang lên khiến Ruki không thể không di chuyển tầm nhìn của mình. Thấy được người đến là ai, anh quả quyết tiếp tục quay mặt đi, ánh mắt chăm chú đặt vào phía cầu thang lớn.
“Hiện tại thân phận của tôi là hoàng tử ngoại quốc, đầu óc đại thiếu gia nhà Matsukari như cậu không phải là đã bị mù mịt rồi chứ?”- Giọng nói kia lại vang lên.
“Hoàng tử Hatashi, nếu muốn nói chuyện, tôi nghĩ sẽ có nhiều người thích hợp để nói với cậu hơn tôi nhiều.”- Ruki lạnh mắt liếc nhìn Hatashi Walzt.
“Tôi không nghĩ vậy. Tiểu Thu nha, cô ấy có thể sẽ…”- Nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Nghe Hatashi gọi Thái Thu thân mật như vậy, tay Ruki hơi siết lại, nhưng cũng không hề quay đầu lại nữa, ánh mắt chăm chú dán vào nơi cầu thang. Cùng lúc đó, giọng nói của vị nữ bá tước cũng vang lên.
“Nữ hoàng, Đại hoàng tử Lance, Tam công chúa Erika tới!”- Ánh mắt của hai người cùng tất cả khách khứa của hoàng tộc đều tập trung lên người cô gái xinh đẹp đến tuyệt diễm đang khoác tay hoàng tử Lance mà chậm rãi đi xuống. Trong mắt cô là cảm xúc lạnh lùng hằn sâu.
Ruki cùng Hatashi nhìn Thái Thu không hề chớp mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: ‘Quả nhiên là cô ấy!’
Dường như cảm nhận được tầm mắt nóng rực khác thường, Thái Thu hơi nghiêng đầu nhìn qua. Bắt gặp gương mặt thuộc mà mình không muốn thấy nhất, đáy lòng cô vẫn xẹt qua một chút cảm xúc đau đớn, nhưng đã không còn đau đến nỗi tê tái như trước, nó chẳng qua chỉ giống như bản năng nhất thời. Nhìn đến Hàn Lâm đang đứng bên cạnh Ruki, trên mặt Thái Thu hiện lên vẻ ngạc nhiên thoáng qua.
Hóa ra, trong truyện không có nam chính nào biết được gia thế của Hàn Lâm là bởi vì hắn vốn không phải người của thế giới người thường.
Thái Thu khách sáo gật đầu chào hai người một cái, thái độ hoàn toàn giống như đối với người xa lạ, không còn đan xen một chút tình cảm phức tạp nào, sau đó, cô quay đi. Thu dùng hành động và thái độ tương tự như vậy để chào hỏi khách mời trong bữa tiệc.
Thấy thái độ không khác gì đối với người xa lạ mà Thái Thu dùng với mình, nơi lồng ngực Ruki nhói lên. Không còn lưu luyến, đây chính là điều mà cô muốn cho anh thấy. Tình cảm mà cô dành cho anh lúc trước, có lẽ đã không còn nữa rồi…
Nụ cười trên khóe môi Hatashi, cũng chính là Hàn Lâm, khi nhìn thấy thái độ của Thái Thu cũng nhạt dần. Cô ấy chưa bao giờ có tình cảm với chính mình, anh biết, nhưng khi cô dùng ánh mắt xa lạ đó mà đối mặt với mình, anh vẫn không kiềm chế được mà khó chịu.
Cố nhân tương phùng, nhưng cảm giác lại xa lạ như vậy, xa cách đến nghìn trùng…