Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Sở Trần hôm nay mặc thường phục màu nhạt, tuy rằng trên mặt nở nụ cười, nhưng trên người lại có một tia lãnh ý.
“Tinh thần của Mạc Lão đã khá hơn chút nào chưa?”
Sở Trần hỏi.
Mạc Vô Ưu vẻ mặt lo lắng, khẽ thờ dài, “Từ tối hôm qua đến giờ, ông nội đã tỉnh lại hai lần, thân thể vẫn còn rất yếu.”
Sở Trần cầm lấy quả táo đã gọt
của Mạc Vô ưu, liếc nhìn thời gian, sau đó đứng dậy, “Tiểu Vô ưu, nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Sở Trần.”
Mạc Vô ưu gọi Sở Trần, “Anh… muốn đi Hoàng Gia sao?”
Sở Trần quay lại cười, “Tôi sẽ đưa Hoàng Ngọc Hằngtới đây và bồi tội với Mạc Lão.”
Sở Trần xoay người rời đi.
Mạc Vô Ưu do dự muốn nói lại thôi, nhưng sâu trong lòng, một dòng nước ấm dâng lên.
Sở Trần và ông nội chỉ gặp nhau có một lần, nhưng bâỵ giờ Sờ Trầnlại có thể đích thân đến Hoàng Gia để đòi lại công bằng cho ông nội.
Cánh cửa vừa đóng lại đột nhiên bị đẩy ra.
“Xin lỗi, có phải là Vô Ưu tiểu thư không?”
Một người cầm hoa trên tay bước vào, “Có người tặng hoa cho cô.”
Mạc Vô Ưunhận hoa với ánh mắt đầy nghi hoặc.
mật khẩu:
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url( ) !important;background-position: px !important;background-size: px !important;background-repeat: no-repeat !important;}