Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Cho dù tại phương diện khác, Tống Gia có thể sẽ vì vậy mà rơi vào hủy diệt mang tính đả kích, nhưng giờ khắc này, giẫm lên mặt Hoàng Gia, liền phải đạp thật mạnh mẽ.
Không ai có thể ngăn cản tốc độ của Sở Trần.
Hoàng Ngọc Hằng hai chân đều bị gãy, đi đứng không vững, bị Sở Trầnmột đường kéo đi.
Một cơn đau nhói trong tim lan tỏa khắp cơ thể.
Nước mắt của Hoàng Ngọc Hằng
đã chảy ra.
“Sở Trần, ngươi dám đối xử với cháu trai của ta như vậy, ngươi sẽ hối hận.”
Hoàng Giang Hồng trong mắt tràn đầy hận ý, vừa đi theo từng bước vừa dứt khoát ra lệnh, “Truyền lệnh xuống, từ giờ trở đi, dùng hết toàn lực, chèn ép tất cả các hạng mục liên quan tới Tống Gia, trong vòng ba ngày, ta muốn để Tống Gia triệt để phá sản.”
Hoàng Dương mạnh mẽ gật đầu, “Con đã thông báo cho chú hai rồi, con đã nói cho anh ấy biết
chuyện xảy ra ở nhà.”
Trên mặt đất có một điện thoại di động đổ chuông.
Diệp Yên bước tới cầm điện thoại lên, là điện thoại bị đánh rơi của Hoàng Ngọc Hằng.
Nhìn dãy số người gọi, Diệp Yên vội vàng trả lời, giọng như đang khóc, “Đại sư huynh.”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói mang theo nụ cười, “Diệp Yên, Ngọc Hằng đâu? Chúng ta đã đến Thiền Thành rồi, chuẩn bị tới nhà các ngươi đây.”
Nghe vậy, Diệp Yên thần sắc chấn động, lập tức bật khóc, “Đại sư huynh, mau tới đây, có người sỉ nhục Thanh Dương Phái, Ngọc Hằngđã bị phế rồi.”
Thân thể Diệp Yên kịch liệt run rẩy.
Nhập mật khẩu:
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url( ) !important;background-position: px !important;background-size: px !important;background-repeat: no-repeat !important;}