Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung hình ảnh
Sở Trần nói.
Vô Ưu lấy ra Tinh Vân Lệnh, “Có phải là… ngươi mới là truyền nhân do La Vân Đạo Tôn lựa chọn.”
Vừa dứt lời, Tống Thu kinh ngạc nhìn Sở Trần.
Lúc đầu, cậu cũng đoán như vậy.
Sở Trần khẽ cười, “Tiểu Vô Ưu đừng suy nghĩ nhiều, khi nào ông nội tỉnh lại, cô hỏi ông ấy sẽ biết.”
Đám người Sở Trần rời khỏi phòng bệnh.
Chiếc xe phóng nhanh về phía Tống Gia…
Tống Gia khiêu chiến Hoàng Gia.
Tin tức này, bắt đầu từ mười giờ
sáng, đã làm chấn độnggiới thương nhân của Thiền Thành.
Trong lòng của vô số người đều chấn động.
Khó có thể tin.
“Tống Gia tự sát bằng cách khiêu chiến.”
Thậm chí còn có tờ báo đăng tải, đem việc này trở thành Nhật San tờ báo, chủ đề cũng đặc biệt rõ ràng.
Giới kinh doanh ở Thiền Thànhđều nhất trí nhận
định,Tống Gia đang tìm đường chết, thậm chí trên con đường này, họ ngày càng đi xa hơn, đi sâu vào con đường mà không thể quay trở lại.
Căn biệt thự của Tống Gia, tình cảnh thật ảm đạm.
Sở Trần bước vào, lập tức cảm nhận được ánh mắt ai oán của Tống Thiên Dương.
Bên trong ai oán, mang theo tuyệt vọng.
“Hoàng Gia tự mình ra tay, lấy dáng vẻ dễ như trở bàn tay, gần
như trực tiếp quét sạch các sản nghiệp và dự án lớn của Tống Gia.”
Tống Thiên Dương nói, “Mặc dù Hoàng Giacũng phải chịu một chút tổn thất, tuỵ nhiên, đối với Hoàng Gia mà nói, căn bản không thấm vào đâu.”
Tống Trường Thanh cũng liếc nhìn Sở Trần.
Mật khẩu:
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url( ) !important;background-position: px !important;background-size: px !important;background-repeat: no-repeat !important;}