Sở Trần cảm thán.
Thực lực của Thiên Nam Ninh Gia quả thực vỏ cùng đáng sợ.
Hoàng Gia được biết đến là gia đình giàu có số ở Thiền Thành, tuyệt không phải hư danh.
Nhưng trong tình hình hiện tại, Hoàng Gia đã bất lực, có nghĩa là Ninh Gia đã chèn ép nền tảng của Hoàng Gia đến sít sao, dựa vào những mối quan hệ của Hoàng Gia ở Thiền Thành, trước mặt Ninh Gia, giờ đây không thể có bất kỳ tác dụng gì.
“Mà tất cả những gì Ninh Gia làm, đều do vị Thiên Nam thập thiếu gia kia làm, thủ bút của Ninh Tử Châu.”
Sở Trần đột nhiên nghĩ, “Ninh Tử Châu hình như bây giờ đang ở Thiền Thành, nói đến, theo bối phận cậu ấy cũng là cháu anh, lần này lại không tiếc công sức giúp chúng ta nhiều như vậy, có thời gian, anh sẽ đi tìm cậu ấy uống chén trà.”
Tống Nhan gật đầu, “Lấy thân phận Ninh Gia, có thể làm được những chuyện như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.”
Dù sao Tống Nhan phân tích dưới góc độ đầu tư, khoản đầu tư này của Ninh Gia là giết địch một ngàn, tự hại tám trăm.
Nếu như không phải thực lực của Ninh Gia vượt trội hơn nhiều so với Hoàng Gia, thì không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đẩy Hoàng Gia đến bước đường này.
Sở Trần càng ý thức được việc này khi mình nhìn cảnh tượng qua cửa kính.
Lại thêm việc Hoàng Ngọc Hằng bị phế hai chân, nếu như Hoàng Gia có cơ hội đối phó mình, bọn họ nhất định không bỏ qua.
Ví dụ như … tối mai chẳng hạn! Sở Trần nhắm mắt nghỉ ngơi.
Căn nhà tại khu dân cư kia, tối mai rất có thể sẽ có người của Hoàng Gia xuất hiện.
Chiếc xe chầm chậm dừng trong bãi đậu xe của toà nhà Kim Than.
Sau khi Sở Trần xuống xe, hắn ngước nhìn lên tòa cao ốc này, đột nhiên cảm thấy lựa chọn toà nhà Kim Than làm văn phòng của Dược phẩm Bắc Trần dường như không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Xét cho cùng, toà nhà Kim Than vào thời điểm đó là tòa nhà văn phòng thương mại thịnh vượng
nhất trong toàn bộ Thiền Thành, tuy nhiên, với làn sóng hỗn loạn này của Hoàng Gia, giá trị của toà nhà Kim Than trong giới thương mại Thiền Thành chắc chắn sẽ giảm mạnh.
“Ai, làn sóng này có chút quá hao tổn, đột nhiên có chút hi vọng Hoàng Gia không suy giảm quá nhiều.”
Sở Trần cảm khái một tiếng.
Tống Nhan yên lặng liếc nhìn anh.
Nếu người Hoàng Gia mà nghe
thấy những lời này, bọn họ chắc hẳn sẽ tức giận đến nôn ra máu.
Đây là được tiện nghi còn khoe mẽ.
So với những đả kích mà Hoàng Gia phải gánh chịu, một tầng văn phòng được thuê ở tòa nhà Kim Than chẳng đáng là gì cả.
“Nhắc mới nhớ, Toà nhà Kim Than vẫn còn chưa đưa ra lời giải thích nào về sự việc tạt sơn tung tóe trong bãi đậu xe lần trước.”
Sở Trần nói.
Sở Trần cùng Tống Nhan xuất hiện tại toà nhà Kim Than, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Đặc biệt là Sở Trần.
Có thể nói, hắn đã phá bỏ hình tượng ngốc nghếch của mình chỉ trong một đêm, bây giờ thì hắn đã trở thành một nhân vật truyền kỳ trong quyền giới Thiền Thành, đối với nhiều người mà nói, đây là kỳ tích.
“Nhìn bộ dáng này, không giống người có thể đánh bại tông sư.”
“Vậy với bộ dáng này, lúc trước
trông anh ta có giống một kẻ ngốc không?”
“Mặc dù toà nhà Kim Than quy tụ những cự đầu tới từ mọi tầng lớp ờ Thiền Thành, nhưng lấy quan hệ của Sở Trần với Hoàng Gia, sự xuất hiện của Sở Trần tại toà nhà Kim Than, đây rõ ràng là không coi Hoàng Gia ra gì.”
Tiếng bàn luận của nhiều người xôn xao vang lên.
Sở Trần không quan tâm.
Dược phẩm Bắc Trần đã lựa chọn văn phòng trụ sở ờ đây từ
trước, không thể vì cuộc chiến kinh doanh với Hoàng Gia mà từ bỏ cái văn phòng này.
Cống bằng mà nói, xét về vị trí, không có nhiều nơi ở Thiền Thành tốt hơn Toà nhà Kim Than.
Sở Trần càng không thể để Tống Nhan đến một mình.
Đi thang máy lên tầng .