Nghe vậy, lông mày của Ninh Nguyên Thủy không khỏi nhãn lại, “Ý cậu là gì?”
“Cuộc luận võ hôm nay là để so thực lực của hai bên.”
Sờ Trần nói, rồi đột nhiên chì vào Giản Lừ Thế, “Nhưng vừa rồi Giản đại sư huynh lấy ra Đinh Thân phù vừa rồi rỏ ràng không phải là của Giản đại sự huynh.”
Ninh Nguyên Thủy sG’ng sờ một lúc, vẻ mặt lộ ra một nụ cười, “Cậu làm sao chứng minh không phải từ Giản Lữ Thế?”
‘Hắn cỏ nàng lực này sao?’
Sỡ Trấn nói, “Néu hẩn cỏ thẻ chứng minh bản thân có thể vẽ ra Định thân phú hỏm nay chúng ta liền thừa nhận thất bại”
“Có cần thiết phải chứng minh không?”
Ninh Nguyên Thủylạnh nhạt nổi, Trữ khi câu trực tiếp đưa ra dược chửng cứ, nếu không… cậumuốn nghĩ như vặyta cũng không có cảch nào.”
Sở Trần cau mày.
Nhìn thấy cảnh này, Vi Quang Đào cười nói: “Ngươi còn vấn đề gì khỏng?”
Sở Trần vẻ mặt ảm đạm lùi lại vài bước, nhìn Mạc Vô Ưu, “Cố gắng lên, ta ờ dặy, không cỏ người cố thể bắt nạt em.”
Mạc Vô Ưu gật đàu một cái.
Bãi cỏ phía trước Bán Sơn Đình.
Vi Quang Đào vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng khoát tay, “Xin mời.”
Mạc Vô Ưu hít sâu một hơi, nhìn Vi Quang Đào, liền xông lên phía trước.
Vẻ mặt của Vi Quang Đào lộ ra vẻ khinh
thướng.
Hàn ta thực sự không dẻ Mạc Vô Ưu vỏo mắt một chút nào.
Mạc Vô Ưu chù động tẩn công, liên tiếp tẩn công nhiều chiêu, nhưng cô không thẻ đẻn gần cơ thể của Vi Quang Đào.
Vi Quang Đảobộ pháp cấp tốc, tránh đòn tấn công cùa Mạc Vô Ưu.
Trong lỏng Mạc Vô Ưucó cảm giác bất lực.
Khoảng cách giữa hai bẻn đơn giản lả quả lớn.
Mạc Vô ưu biết rằng át chủ bài cùa mình chỉnh lả Tiểu Ngũ Lồi Phù, nhưng vào lúc này, cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Vi Quang Đào, Mạc Vô Ưu không có tự tin.
Cô lo lắng mình sẽ không phát huy được uy lực của Tiểu Ngũ Lôi Phù.
Mạc Vô Ưu suy nghĩ đang lộn xộn, Vi Quang Đào trực tiếp bắt lấy cơ hội, ra tay ép Mạc Vô Ưu lùi lại mấy bước.
“Cãn bẳn không phải trận chiến ngang tài
ngang sưc.”
Sứ Phú Quý cười, lâm tinh hoàn toản buông lỏng, lập tức có Ihề bảo thủ.
nghĩ đển chuyện xảy ra vởi minh vào buổi trưa hôm nay.
Sử Phú Quý khổng khỏi nghiên ráng.
“Dám đánh với Vi trưởng lão, dũng khỉ cùa ngươi thật đáng
Gíẩn Lữ Thế tựa hồ đang xem trò vui.
Trận thế đối với Mạc Vô ưu, tràn ngập nguy hiểm.
Luận thực lực, Mạc Vô ưu quá chênh lệch so với Vi Quang Đảo.
Oanh! Khi Mạc Vô ưu bị buộc phải rút lui lần nữa, trong mắt Vi Quang Đảo lỏe lên tia sáng dử tợn, hắn lao về phía trưởc.
“Trò chơi nảy, cũng nên kết thúc.”
Vi Quang Đào đột nhiên ra tay tàn nhẫn, hướng phía cổ họng Mạc Vô Ưu đánh tởi.
Hai mắt Sở Trẩnnheo lại, hàn mang dột nhiên xẹt qua.
ĐỔI phương định đánh chết Mạc Vồ Ưu sao?
Ngán cân treo sợi tóc..