*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ VO Mặc nhanh chứng lũi lại, bộ dáng có chút chốt vàt.
Vi Quang Đào không để cho Mạc Vô Ưu đi như vậy, tửng bước ép cô.
Tống Thu nắm chặt tay, lòng bàn tay đồ mồ hôi.
không biểt tấm Linh phù anh rể có hừu dụng hay không, nhưng tình huống hiện tại, Mạc Vỗ Ưu nám chắc phần thua.
Mạc Vô Ưuxuất ra Tiều Phũ Lôi Phù trong tay, chủ ngữ nhanh chông niệm ra.
Trong Bán Sơn Đình, Ninh Nguyên Thủy đột nhiên dừng dặy, nhin chằm chằm vào Linh phù trong tay Mạc Vô ưu.
Mặc dủ hắn không biết Linh phù trong tay Mạc Vô ưu là gì, nhưng khoảnh khắc Mạc Vô Ưu lấy ra Linh phù, cảm giác khó chịu trong lòng Ninh Nguyên Thủy lập tức trở nên mạnh mẽ hơn.
Tiểu Ngũ Lôi Phùr
Linh phủ bay ra, trôn không trung nổ ra một tiếng động lớn.
Bùm! Vi Quang Đào mất cảnh giác, một cỗ lực lưựng lớn bắn về phla hẳn ta.
Vi Quang Đảo cảm thấy cánh tay đau ê ầm, sắc mặt bất giác biến đổi, ngấng đầu nhìn chằm chẳm Linh phù.
Trước khí hắn ta cỏ thể phản ứng, Linh phù lại xuất hiện củng lôi quang.
Bủm! Đạo kinh lôi thứ hal giáng xuống, cuối củng Vỉ Quang Đào cảm giác được nguy cơ, toàn bộ thần kinh cả người cảng thẳng trong giây lát.
Nhưng mà, Vi Quang Đào đã không còn cách nào có thể thoát khỏi sự tắn công của Tiểu Ngũ Lôi Phù.
Oanh! OanhỉOanh! Cuối cùng, ba tia sét liên tiếp giáng xuống, da thịt Vi Quang Đào bj xé toạc, nặng nề ngã xuống đát phảt ra tiếng kêu gào thảm thiết… Một màn này khiến cho tát cả mọl người sửng sờ.
“Đây là…Ngũ Lôi Phủ?”
Ninh Nguyên Thủy kinh hãi thốt lên, bất
ngờ nhìn chằm chằm Mạc Vô ưu, “Đây chắc chắn không phài là thử mà cô vẽ ra.”
Một bên.
Giọng nói Sờ Trần truyền đến, “Nếu như ngươi muốn nghĩ như vậy… Ta cũng không cố cách náo.”
Khuôn mặt cúa Ninh Nguyôn Thủy trở nén đen hoàn toàn, Sở Trần đáp lại câu này khiến hán muốn ỏỉ ra máu.
Câu náy rắt quen thuộc, vừa rồi Sờ Trần chết ván Giản Lữ Thế, hán cũng đả đảp lại Sở Trần như vậy, không ngờ quả báo lại đén nhanh như thế.
Ninh Nguyên Thủy đứng trong Bân Sơn Đinh, tức giận run lên, đống thời nhìn Vi Quang Đào đã ngã xuống đất, trong mắt hiện lên một tỉa kinh ngạc.
Sau khi kêu lên ‘Ngũ Lôi Phù’ vừa rồi, Ninh Nguyên Thủy nhanh chóng phủ nhận trong lòng.
Ngũ Lỏi Phủ, ngay cả hắn cũng không vẽ ra được, Ninh Nguyên Thủy không tin, Mạc Vô Ưu có tạo nghệ cao thâm như vậy trong Linh phù nhất đạo.
Nhưng nếu đây không phải là Ngũ Lôi Phù, thl nó là gỉ?
Trong đầu Ninh Nguyên Thủy cũng có chút bối rối.
Mọi người xung quanh lúc này đều sững sớ.
Gián LO’ Thể ngần ra, “Làm sao vậy? Vi (rường lão vần luôn chiém Ihế thượng phong, sao dột nhiên …”
Một lúc sau.
Sử Phủ Quý đột nhiên tình táo lại, chỉ vào Mạc Vô Ưu, giọng nói sắc bẻn, quát: “Ngươi chơi lừa gạt! Dùng thù đoạn ti tiện dối phó Vi trường lão, trận đồ ưởc này không tính.”
“Đúng vậy.”
Giàn Lữ Thế cũng lập tức lên tiếng, lớn tiếng nỏi: “Trận này không tính.”
“Haha, hôm nay ta thật sự kiến thứ chết cải nảy đến cái khác cùa cảnh giới vồ sỉ.”
Trong mắt Tống Thu vẫn tràn dầy cảm thán.
Sức mạnh của Tiểu Ngũ Lôi Phù quả kinh khủng, có thể khiến Mạc Vô Ưu chuyển bại thành thẳng.
“Thân là đệ tử của Kỳ môn, vậy mà lại chỉ trích Kỳ Môn Linh phù là thủ đoạn ti tiện.”
.