Một lúc lâu sau.
Không cỏ phản hồi.
“Không phải là không cản thặn ấn chứ?” Tống Thu có chút xắu hổ nhìn thoảng qua Sở Trần: “Hoặc là… khụ khụ.”
Con ngươi Tống Nhan nhìn Sở Trần.
Sở Trần trừng mắt nhìn Tống Thu một cái: “Ngoại trừ ngày Bấc Trằn treo biển, tổi chưa từng gặp qua Hoảng Tú Tủ.”
“Đầu dây bén kia, yẻn tĩnh đến có chút quỷ dị.” Nam Cung Quân đột
nhiôn nói một câu.
Sở Trần vốn định cúp điện thoại, Nam Cung Quân vừa nỏi như vậy, Sở Tràn theo bản nàng nhíu một chút.
Trong trung tâm thương mại, mấy người nhìn nhau.
Một lủc lâu sau, Tổng Thu nhịn không được nỏi một câu: “Em làm sao lại đột nhiên nhở tới một bộ phim… Duy trl gọi điện thoại’”
Sở Trần nhíu mày một chút, trầm giọng nói: “Theo hiếu biết của tồi với Hoàng Tủ Tú, cô ấy hẳn không phải lả người nhàm chán đến gọi điện thoại cho tôi lại không nói câu gl.” Sau khi trầm ngâm một hồi, Sở Trần cầm lấy điện thoại di động của Tống Nhan, gọi điện thoại cho Trương Vận Quốc: “Trương đạo trưởng.
phièn ngươi dùng tổc độ nhanh nhát đi điều tra Hoàng Tú Tủ Hoàng gia, tôi muốn biết cô áy hiện tại đang ở nơi nào, dang lảm cái gi.”
‘Đầu dây bên kia, tinh thần Trương Vận Quốc chấn động, lập tức gật đầu: “Hiểu rồi, Sở thiếu.”
Trương Vận Quốc không dám chậm trê.
Đây là lần đầu tiên Sờ Trần giao cho hản loại nhiệm vụ này.
Nhát định phải nhanh chỏng hoàn thành.
Sở Trần gọi điện thoại xong, nhìn thoáng qua điện thoại di động còn đang duy tri điện thoại, cũng không cúp máy, tiếp tục duy trì rảnh tay, nói: “Chúng ta tìm một chỗ ản cơm, một bên chờ tin tức
đi.”
Đồng thời, biệt thự 5 tầng, bên trong tầng hầm.
Tiếu Âm Kỳ đửng ở phía sau Hoàng Ngọc Hảng, ánh mắt bình thản nhìn mọi người xung quanh, mùi máu tươi tràn ngập trong tầng hầm không làm hân cảm giác được nửa phần khỏ chịu, ngược lại, lảm máu hắn mơ hồ đều cỏ loại cảm giác sắp sôi trào, hắn thích loại tư vị khát máu này, đây cũng là nguyên nhân Tiếu Âm Kỳ dẻ dàng đáp ứng hợp tác với Ninh Quân Tiếu.
Trong tầng hầm, ngoại trù’ hai mươi thành viên Hẳc Diệu Đường và Hoàng Ngọc Hẳng vừa mởi tiến vào.
còn có 5 người bình thường còn chưa bị sát hại, trong đó có một người phụ nử là người phụ nữ trung niên vừa mới cao
giọng hô to khiển người Hắc Diệu Đường rời đi.
gỉở phút nảy đã bị Ninh Quân Tiếu nhấc lén.
“Người nỏi nhảm quá nhiều, thường SŨ’ chết rất nhanh.” Ninh Quân Tiếu vừa phát lực.
bẻ gãy cổ người phụ nữ trung niên, người phụ nữ mở to hai mắt’, thân thể mềm nhũn vô lực ngã trên mặt đất, ngay sau đó, Ninh Quân Tiếu khoanh chân ngồi, Thi cồ u ám xanh biếc từ lòng bàn tay Ninh Quản Tiếu thầm tháu ra, thong thả bỏ lên người người phụ nữf trong nháy mắt lièn chui vào trong thân thế người phụ nữ.
Thân thẻ người phụ nữ trung niên vốn đã hoàn toàn không còn khí tức khẽ run rầy, dưởi ánh mắt nhỉn chám chú của rất nhiều, thế nhung chặm râi ngồi dậy.
Đôi mắt Hoàng Tú Tú tràn ngập
hoàng sợ, luyệt vọng.
Các thành viỗn còn lại của Hảc Diệu Đường cũng như thế, bải vì giờ phút này họ cũng phải dối mặt vởi những gì người phụ nữ trung nièn này chịu đựng.
“Thi Cổ.” Thân thé Hoàng Tú Tủ run rầy: “Hắn không chỉ muốn giết chúng ta, còn ngay cả thi thể cùa chủng ta cũng không buông
Nhưng giờ phút này, không ai dám lẽn tiếng, thậm chí, khi nhìn thắy người phụ nữ trung niên chậm rãi đứng lên, rất nhiều người gắt gao che miệng mình lại, không dám để cho mình phát ra thanh âm, thần kinh cảng thẳng đến cực hạn.
Thởi gian trôi qua từng chút một.
Khoảng 5 phút sau.
người phụ nử trung niẽn ngã xuống đát.
Thi Cồ màu xanh biếc một lần nữa bay trở lại lòng bàn tay Ninh Quân Tiếu.
“Thân thẻ người thưởng, năng lực chịu đựng quả thật quá thấp.” Ninh Quàn Tiếu mở mắt ra, hắn đã trải qua vô số lần thí nghiệm, thí nghiệm Thi cổ càng ngày càng thành thục, hắn đã không cần thi thể người thường lảm thí nghiệm.
Ninh Quân Tiếu ánh mẳt nhìn về phía ngưởi Hắc Diệu Đường.
Khuôn mặt mọi người Hác Diệu Đựởng kinh hăi đại biến, sảc mặt tráng bệch, cả ngưởi phảng phất đều bị hàn sương lạnh như bảng bao trùm.
Không thể thở được..