Gabriella quay phắt đầu về hướng phát ra giọng nói chế nhạo, một lần nữa lại bị loạng choạng khi đang đứng trên thang.
“Toby,” cô khó chịu chào, mắt cô nheo lại khi nhìn xuống anh ta.
Như mọi khi, anh ta vẫn đẹp trai một cách phóng đãng trong cái quần Jean bạc màu, áo da lộn màu nâu mặc ngoài áo thun đen. Đúng vậy, Toby cao, da rám nắng, và rất đẹp trai__và cũng như mọi khi, anh ta làm cô thấy lạnh toát.
“Anh muốn gì?” Cô lạnh lùng hỏi sẵng khi bước xuống thang.
“Tại sao? À, tất nhiên, cô em đang chờ lời chúc mừng của tôi,” anh ta lè nhè cưòi cợt. “và còn chờ tôi đau khổ hỏi thăm cô em có hạnh phúc khi cưới ông anh họ Rufus thân yêu của tôi không !” anh ta nói thêm giễu cợt.
Môi cô cong lên. “Tại sao anh lại có thể nghĩ rằng tôi quan tâm đến việc nói chuyện với anh, về Rufus hay là về ai khác?”
Anh ta nhún vai bất cần. “Tại sao không?”
“Làm sao anh có thể hỏi thế?” cô cau mày độp lại. “Sau cái mà anh đã làm với tôi__”
“Cố làm với cô em, Gabriella,” anh ta nhẹ nhàng sửa lại. “Và cô em quyết định đó là lỗi của tôi đã làm cho cô em không thích phải không?”
Mắt cô mở to. “Tôi chưa bao giờ quan tâm đến anh theo kiểu đó, Toby!” Cô mạnh mẽ khẳng định với anh ta.
Anh ta lại nhún vai. “Là lỗi của tôi,” anh ta dễ dãi bỏ qua. “Và cô em không thể khiển trách một người vì anh ta đã cố.”
“Ồ, có chứ, tôi có thể chứ,” cô dữ tợn khẳng định.
“Tại sao cô em không để những chuyện đã qua qua luôn đi, Gabriella?” anh ta thuyết phục “ Tôi có thể chắc chắn với cô em, tôi đã hoàn toàn quên chuyện đó.”
Mắt cô mở to hoài nghi. Anh ta quên đã xông vào phòng cô ba tháng trước khi cô về nghỉ cuối tuần với James? Anh ta quên đã hôn cô, ấn cô nằm ngửa ra giường, toan cưỡng ép cô khi anh ta kéo hết quần áo cô ra và lẩm bẩm những câu tục tĩu bên tai cô?
Cảnh tượng khi mà James__ơn trời__bất thần bước vào đã ngừng lại đựơc! Kết quả là ông đã cấm chỉ không cho Toby đến Gresham nữa.
“Cút ra, Toby,” cô run rẩy quát lên. “Cút ra ngay!”
“Chả lẽ cô em không muốn biết làm thế nào để kết thúc cuộc hôn nhân của cô em với Rufus ngay bây giờ mà vẫn giữ được hai mươi lăm triệu bảng trong tay à?” anh ta gợi ý khi kéo một cái ghế ra ngồi xuống.
Gabriella lắc đầu. “Tôi không quan tâm đến tất cả mọi điều gì anh nói!”
“Nhưng em không nghe—“
“Tất cả mọi điều!” cô chán ghét nhắc lại, biết chắc chắn rằng bất cứ điều gì Rufus nghĩ ra đều là tin xấu cho ai đó. Trong trường hợp này, thì có vẻ mục tiêu là Rufus. “Làm sao anh biết Rufus và tôi đã cưới nhau?” cô sắc sảo hỏi.
Toby nhún vai. “Chỉ cần đơn giản gọi một cú điện thoại cho David Brewster là biết ngay thôi. Ông ta còn hơn là vui mừng khi thông báo với tôi hai người sẽ kết hôn tuân theo những điều kiện của di chúc của Ông bác James.” Anh ta nhăn nhó “Tôi có cảm tưởng rất rõ ràng rằng ông luật sư này không thích hoặc không bằng lòng với tôi!”
“Tôi không thể hiểu tại sao anh làm vậy!” Gabriella trả lời gay gắt. “Và tôi nghĩ rằng anh là người chịu trách nhiệm trong vụ phóng viên xuất hiện ở phòng đăng ký kết hôn hôm đó?” cô chế nhạo, chắc chắn David brewster không thể biết Toby đã sử dụng tin tức moi được của ông về đám cưới vào việc gì.
“Chỉ là một trò đùa của tôi thôi mà,” Toby hờ hững nhún vai. “ Biết rõ tình cảm giữa cô và Rufus, tôi nghĩ có thể sẽ rất vui nếu có vài bức ảnh của hai ngưòi xuất hiện trên mặt báo!”
Gabriella cứng rắn. “Và tình cảm giữa anh và tôi thì sao…?”
“Về phía Rufus, rõ ràng là rất khinh thường cô em,” anh ta quàng quạc vui vẻ. “và, tôi đoán thế, về phía cô em là ngờ vực và đề phòng.’
Hay lắm, anh ta nói đúng về tình cảm của Rufus với cô.
Nhưng hoàn toàn sai về tình cảm của cô với Rufus!
Và cô cũng chỉ mới tự mình nhận thức được…
“Thật sự đấy không phải là việc của anh, đúng không Toby?’ cô đáp lại. “Tôi nghĩ là tôi đã mời anh ra khỏi đây rồi cơ mà?”
“Và tôi nghĩ rằng tôi đã bảo cô em tôi có một đề nghị kinh doanh cho cô em,” anh ta trả lời thiếu kiên nhẫn.
“Một đè nghị kinh doanh mà tôi không quan tâm__”
“Đừng nói thế cho đến khi cô biết nó là cái gì__?”
“Tôi không cần biết nó là cái gì!” Cô cứng rắn khẳng định với anh ta. “ Bất cứ đề nghị kinh doanh nào anh đưa ra cũng chắc chắn rất đáng nghi ngờ.”
“Rất hài hước!” anh ta thở dài nôn nóng vì sự cô chấp của cô. “Có điều là, Gabriella, tất cả những gì cô em cần làm là thoát khỏi cuộc hôn nhân với Rufus, vứt luôn cái điều kiện 6 tháng ấy đi, Và sau đó khi anh đã được thừa kế, anh với em sẽ chia đôi.”
Anh ta vẫn chưa từ bỏ tham vọng sao? Thật không thể hiểu nổi!
“Sau đó hai chúng ta có thể tiến tới hôn nhân nếu em muốn,” anh ta khàn khàn đề nghị, “Anh vẫn luôn luôn muốn em, gabriella__”
“Tôi thà giữ cuộc hôn nhân với Rufus__người mà như anh nói, chẳng có gì ngoài sự khinh miệt với tôi__còn hơn là lấy anh!” Cô thở hổn hển vì tức.
“Bây giò như thế không hay đâu, Gabriella,” anh ta thì thầm khi đứng lên bước thẳng về phía cô.
“Đừng tới gần đây,” cô cảnh cáo, mắt mở to.
“Nếu không thì sao?” anh ta tự tin thách thức.
“Tôi cảnh cáo anh,Toby!” Cô trừng mắt, không biết sẽ làm thế nào nếu anh ta không dừng lại.
Nếu cô hét ầm lên thì sẽ gây ra một cảnh không đẹp đẽ gì ở trong toà nhà Gresham, Lạy trời, nhưng chẳng có có cách nào khác, vì cô không thể để thằng khốn này đến gần cô được. Hắn làm cô kinh tởm hơn bất cứ ai khác, và có vẻ hắn nghĩ việc xáy ra ba tháng trước chẳng là gì cả ngoài một trò đùa.
“Cô em sẽ làm gì bây giờ, Gabriella?” anh ta chế nhạo. “ Chẳng có Ông bác James ở đây để bảo vệ cô em lần này đâu.” Mặt anh ta tàn nhẫn. “Và cân nhắc đến vấn đề cô em là lý do để ông ấy tước quyền thừa kế của tôi, tôi nghĩ cô em có thể cố gắng tử tế với tôi hơn lần trước.”
Gabriella biết chính xác hắn muốn gì khi nói “tử tế”. Và chỉ cần nghĩ đến thằng khốn này cũng làm cô buồn nôn.
“Anh sẽ có cái “tử tế” nhất mà anh đáng có, Toby,” cô khẳng dịnh chắc chắn với anh ta. “Bây giờ thì anh đi đi,” Cô run rẩy van xin, vô cùng sợ hãi khi anh ta đến gần cô. “ Nếu Rufus thấy anh ở đây thì anh sẽ gặp phiền phức đấy.”
“Nhưng tôi muốn hai chúng ta trở lại là bạn bè, Gabriella,” anh ta đổi giọng thuyết phục.
Họ chưa bao giờ là bạn bè cả, chỉ là thành viên trong cùng một gia đình, hỏi thăm nhau vài câu trong những buổi gặp mặt họ hàng, nhưng sau khi anh ta đã đối xử với cô như vậy, họ đã không nói với nhau một câu nào nữa.
“Rufus có thể xuống đây bất cứ lúc nào và sẽ bắt gặp anh ở đây,” cô nhấn mạnh__và trời biết anh sẽ nghĩ gì nếu anh xuống thật! “Anh thật sự phải đi thôi, Toby!”
Toby mỉm cười tự tin. “Rufus sẽ không xua đuổi tôi đâu__’
“Không à?” Rufus lạnh lùng thách thức khi anh nâng tấm vải che đi vào nhà hàng, cái nhìn khắc nghiệt của anh tàn nhẫn quét qua Gabriella và Toby, nét mặt khép kín không biểu lộ một chút nào cảm xúc trong lòng khi anh tình cờ nghe được mẩu đối thoại ngắn ngủn giữa hai người.
Vì anh không hoàn toàn chắc chắn anh đã hiểu rõ.
Gabriella đang van nài Toby đi về, nhưng đấy là vì cô thực sự muốn anh ta về hay chỉ vì cô không muốn mạo hiểm để anh bắt gặp bọn họ cùng nhau?
Mặc dù chỉ cần nhìn thấy cô là anh đã điên lên vì ham muốn__mà đã bao giờ anh không điên__nhưng đáy cũng không phải là lý do để anh do dự khi cho rằng cô là một kẻ đào mỏ.
Nếu chỉ vì anh có thể làm cô ham muốn trên giường như cô có thể làm với anh, thì cũng không có lý do để anh nghĩ cô đã thay đổi mục đích thực…
Có thể bắt gặp cô ở đây cùng Toby là điều tốt cho anh vì anh sẽ biết sự thật để tránh không bị mù quáng trước dục vọng.
Toby mỉm cười. “Cho mọi người một cơ hội đi Rufus. Gabriella và tôi đã là__bạn, từ lâu trước khi anh và cô ấy chấp nhận cuộc hôn nhân giả tạo này. Chúng tôi đã cãi nhau 3 tháng trước, chỉ thế thôi, cô ấy quá giận tôi__và có vẻ thế là đủ để cô ấy lấy anh.” Anh ta nói thêm giọng châm chọc, “Đấy là tất cả câu chuyện.”
“Anh nói dối!’ Gabriella nhìn trừng trừng vào mắt anh ta. “Rufus, anh không tin bất cứ một lời nào của anh ta, đúng không?” cô nóng nẩy.
Anh không biết nên tin vào cái gì bây giờ, óc phán đoán chính xác của anh thường lệ đã hoàn toàn bị che phủ bởi lòng thèm muốn của anh với Gabriella. Và bây giờ anh đang điên tiết vì cách Toby đứng quá sát Gabriella lúc anh bước vào, vì lời tuyên bố của gã về mối quan hệ của bọn họ, cả trong quá khứ lẫn hiện tại.
Anh nhìn người em họ bằng ánh mắt lạnh băng. “Tôi nghĩ cậu nên nghe theo lời khuyên của Gabriella và đi về đi. Và nếu cậu vẫn muốn gặp__vợ tôi, tôi đề nghị cậu chờ thêm sáu tháng nữa trước khi làm thế,” anh cay nghiệt thêm. “Lúc đó cô ấy sẽ giàu hơn với hai mươi lăm triệu bảng!”
“Rufus, sau khi em nói với anh em ghét anh ta như thế nào, anh không thể thật lòng tin là em có dính dáng gì với anh ta chứ, đúng không?” Gabriella há hốc miệng kinh ngạc.
Nhưng cô có thể thấy anh đã tin, một Rufus gần như có thể gần gũi mà cô thấy vài tiếng trước đã bị thay thế bởi một người trái ngược, kiêu hãnh, lạnh lùng, người luôn thích thú nghĩ những điều tồi tệ nhất về cô.
Anh đã nghe được bao nhiêu phần câu chuyện giữa cô và Rufus?
Chắc chỉ nghe được lúc cô đang van xin Toby đi về trước khi Rufus bắt gặp anh ta ở đây! Và anh đã hoàn toàn hiểu lầm lý do cô nài xin Toby!
Nhưng cô không cầu xin Toby ra về vì cô quan tâm tới anh ta; cô quá biết anh ta có thế tự quan tâm đến mình tốt như thế nào. Nhưng cô lo ngại cho sự hoà hoãn mong manh mà cô và Rufus vừa có được hôm nay. Cô lo là phải vì ánh mắt lạnh lùng của anh đã xuất hiện trở lại với vẻ khinh miệt như thường lệ.
Cô lắc đầu bàng hoàng. “Rufus, em không bao giờ__”
“Đừng phí lời, Gabriella,” Toby rầu rĩ lè nhè. ‘”Em không thấy Rufus sẽ không tin bất cứ lời nào em nói à?”
Toby nói đúng, Rufus không tin cô, Gabriella nhận ra khi cô thận trọng quan sát anh, bộ mặt đẹp trai của anh cứng rắn và kiên quyết khi anh nhìn trả lại cô.
Làm sao cô để anh thấy__? Làm sao cô làm cho anh tin__?
Cô không thể!
Vì Rufus mà cô đang nhìn bây giờ không muốn tin cô…
“Tôi nghĩ cậu nên về đi, Toby,” Rufus lạnh lùng nói với gã.
Tobby nhún vai không quan tâm, giọng thách thức giễu cợt. “Chỉ cần một cú điẹn thoại cho anh khi em chán trừng phạt anh vì cuộc cãi vã ngu xuẩn của chúng ta. Chỉ cần nghĩ đến việc chúng ta co thể làm gì với 50 triệu bảng đó nếu chúng ta cưới nhau!” anh ta thích thú nói thêm. “Đúng thế, Rufus, tôi vừa hỏi cưới Gabriella rồi đấy,” anh ta cười cợt khi nhìn thấy nét mặt sắt đá của người anh họ.
“Thế thì sẽ khó khăn cho cô ấy đấy vì cô ấy đã lấy tôi rồi.” Rufus nghiến răng.
“Một cuộc hôn nhân thì dễ dàng thu xếp thôi,” Toby tự tin gạt đi. “Đến khi đó, Gabriella sẽ là vợ tôi.” Anh ta mỉm cười. “Anh thấy đấy, Rufus, dù thế nào thì Gabriella cũng không mất gì, đúng không?” anh ta giễu cợt thêm.
“Cút ngay!” Rufus gầm lên hung dữ, tức giận đến nỗi muốn vặn cổ thằng em họ.
Hoặc Gabriella.
Anh không quan tâm sẽ vặn cổ ai!
Toby nhìn anh cười cợt. “Anh sẽ làm gì được nào, buộc chặt cô ấy vào giường trong sáu tháng tới à?”
“Đúng , nếu cần thiết!” Rufus cục cằn, lúc này anh thậm chí không thể nhìn vào Gabriella.
Cảm giác của anh với Gabriella không chỉ là thất vọng.
Sau khi thấy cô làm việc vất vả để thu dọn nhà hàng sáng nay, thấy vẻ duyên dáng của cô làm mê hoặc nhân viên của anh trong bữa trưa, và thấy sự hưởng ứng hết mình của cô với anh chỉ vài phút trước, anh đã tự hỏi chẳng lẽ anh đã đánh giá sai về cô.
Trong chốc lát anh đã quên rằng trên tất cả cô chỉ quan tâm đến hai mươi lăm triệu bảng của cô! Thực tế, nếu cô thật sự dính líu đến Toby, và nếu Toby nói đúng; thì cô lấy anh hay lấy Toby cũng chẳng có khác biệt, trong mọi trường hợp tiền của Gabriella vẫn là của cô.
Nỗi tức giận của anh càng mạnh mẽ hơn, anh biết, vì anh đã từng bắt đầu nghi ngờ quan niệm của anh về cô bấy lâu.
Nhưng sẽ không còn nữa. Anh sẽ không bao giờ cho phép cái ham muốn thể xác của anh với cô chi phối anh, làm anh quên con người thực của Gabriella.
“Vẫn chưa đi à, Toby?” anh cứng rắn đuổi gã.
Gã em họ nhún vai, “Tôi nghĩ nếu tôi quanh quẩn ở đây thêm lúc nữa tôi có thể được chứng kiến một màn đánh vợ thực sự.”
Cái nhìn hoảng hốt của Gabriella lướt qua những thay đổi trên nét mặt Rufus, mạch anh giần giật trên hàm xai nghiến chặt.
Miêng Rufus mím lại thành một đường mỏng dính khi anh thấy cách cô nhìn anh lo sợ. Mẹ kiếp, anh chưa bao giờ đánh một phụ nữ nào trong đời, và anh chắc chắn sẽ không bắt đầu với cô, dù cho cô có khiêu khích anh đến thế nào!
“Đó có thể là cách của cậu để giải quyết mọi việc, Toby.” Anh kinh tởm bảo gã em họ. “Nhưng, về phương diện cá nhân, tôi ghét cay ghét đắng việc sử dụng vũ lực đối với bất cứ ai.”
“Đáng tiếc.” Toby không quan tâm. “Anh đã nói rồi đấy, Gabriella, gọi cho anh khi nào em không chịu nổi thằng cha tự cao tự đại này thêm nữa. Anh sẽ chờ, hứa đấy!”
Hai bàn tay Rufus xiết chặt hai bên mạng sườn khi anh nhìn theo Toby nghênh ngang bước ra, căng thẳng vì áp lực, biét rõ rằng, mặc dù anh không công nhận, nhưng anh đang vô cùng muốn nện một ai đó hơn lúc nào hết.
“Rufus__”
“Anh không có hứng thảo luận việc này với em thêm nữa, Gabriella,” anh lạnh lùng nói khi quay lại với cô, sắc đẹp của cô như trêu ngươi, nhưng Rufus đã quyết định không bao giờ bị cám dỗ nữa. “Anh chỉ xuống đây để nói với em anh sẽ đi công tác ở New York vài ngày.” Anh lắc đầu chán nản. “ Có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh ở xa em một thời gian!”
Có lẽ nên như vậy, Gabriella đau khổ chấp nhận. Nhưng cô sẽ nhớ anh. Và cô ghét phải thừa nhận điều đó như cô ghét cái sự thật rằng Rufus khăng khăng tin tưởng vào những ý nghĩ của anh về cô chỉ bởi bề ngoài mối quan hệ của cô với Toby.
Và bây giờ, khi nhận thức đựợc cô vẫn yêu anh việc chứng minh anh đã nghĩ sai về cô quan trọng hơn niềm kiêu hãnh của cô.
“Anh đi có lâu không?” cô kiên quyết hỏi.
Anh nhìn cô lạnh lẽo. ‘Sự quan tâm của người vợ à, Gabriella?” anh khinh bỉ. ““Hay em chỉ muốn biết sẽ có bao nhiêu thời gian cho đến khi anh về để Toby chạy quanh thuyết phục em theo ý anh ta?”
Cô lắc đầu. “Toby không thể thuyết phục em, em không tin anh ta.” Cô thở dài. “Thực tế nếu Toby là người cuối cùng trên trái đất thì em cũng không bao giờ đồng ý lấy anh ta.” Cô rùng mình khiếp sợ.
Mắt Rufus nheo lại, sự căm phẫn trong giọng cô quá thật không thể nhầm lẫn được.
“Điều gì đã xảy ra 3 tháng trước, Gabriella?” Anh hỏi rõ.
Cô giật mình nhìn anh, mặt cô trắng bệch. “Đã xảy ra cái gì cơ…?” cô lần lữa.
Anh nhún vai. “Bố anh viết lại di chúc ba tháng trước vì một lý do nào đó. Toby quả quyết hai người đã cãi nhau ba tháng trước. Và có vẻ hợp lý khi nối hai sự việc với nhau.”
Hợp lý, đúng vậy. Tổn thương__rất nhiều!
Cô khó nhọc nuốt nước bọt, biết rằng chẳng có cách nào tránh không trả lời anh. ‘Em đang ở nhà Gresham cùng với James thì Toby ghé lại. Anh ta__” Cô cố thở hít sâu để giữ bình tĩnh. “Anh ta cố__Anh ta tới phòng em, khẳng định em đã khuyến khích anh ta từ nhiều tháng trước. Và khi em quả quyết với anh ta em không__anh ta đã cố cưỡng ép em.”
Đấy lầ điều khủng khiếp nhất cô từng trải qua trong đời. Toby luôn gây ấn tượng là một người thoải mái, vô tư lự và quyến rũ, nhưng hôm đó anh ta như trở thành một người khác. nếu không có sự can thiệp đúng lúc của James thì cô không biết có thể còn xảy ra những chuyện gì nữa.
Cô đã không đến gần Toby từ hồi đó!
“Hai người đã từng quan hệ với nhau, sao bây giờ em lại nói Toby cuỡng ép em…?” Rufus không thôi nghi ngờ.
“Em và anh ta chưa, và không bao giờ quan hệ với nhau!” Cô cải chính. “Anh có biết anh ta đã làm em sợ khủng khiếp không.”
“Tại sao anh lại phải nhọc lòng tin em?” Rufus giễu cợt.
Vì anh chưa bao giờ tin cô, gabriella biết, không tin bất cứ lời nào cô nói. Và anh còn thấy khó tin cô hơn, sau khi anh biết cô có thể đáp ứng anh cuồng nhiệt thế nào.
Nhưng đáy là Rufus, người mà cô yêu, còn Toby__cô căm thù Toby!
“Bố anh đã kịp thời ngừng anh ta lại và đuổi anh ta ra khỏi nhà.” Cô mạnh mẽ cải chính.
“Và ra khỏi di chúc của ông, có vẻ thế,’ Rufus dài giọng. “Em đã làm gì vậy, Gabriella, gào khóc và thế là loại được một đối thủ? Có lẽ anh sẽ là người tiếp theo đáy nhỉ?”
“Anh thật sự không thể tin được điều đó à?” cô thở dài.
“Tại sao không?” Anh nhún vai “Như em tính toán, bố anh tất nhiên tin rằng em là một phụ nữ đáng thương, không có ai bảo vệ, đã buộc anh vào với em một cách sai lầm . Có lẽ em đã gợi ý cho ông cũng nên, như một sự trừng phạt vì anh đã thường xuyên từ chối ngã vào vòng tay mê hoặc của em, đúng không?”
Cô cứng người thủ thế, lòng quặn đau bởi cô đã kể với anh sự thật và anh đã từ chối tin cô. “Không thường xuyên!”
“Không,” Rufus khô khốc thừa nhận. “Như em nói, không thường xuyên. Và, như em sắp sẵn, chúng ta đã có một trận chiến tình dục tuyệt vời, đúng không, Gabriella?” anh gầm gừ, thách cô phủ nhận đam mê của cô với anh.
Và anh cũng không thể phủ nhận đam mê của anh với cô…
Mẹ kiếp, anh chưa bao giờ muốn một người đàn bà nào như cách anh muốn Gabriella. Luôn luôn. Mặc dù anh biết rõ cô là thứ gì.
Gabriella nuốt vào khó nhọc, biết sẽ rất lố bịch nếu cứ cố phủ nhận ham muốn thể xác của cô với Rufus. Cô cũng biết cả hai người đều cùng rất lố bịch nếu cứ cố gắng quả quyết sẽ không bao giờ lam lại chuyện đó. Niềm đam mê của họ với nhau luôn dễ dàng bùng nổ, ở những địa điểm, thời điểm không thích hợp mà không có gì báo trước.
“Đúng,” cô khàn khàn chấp nhận.
Anh gật đầu. “Khi anh từ New York trở về, anh có thể sẽ lại thích thú khám phá phần này của hôn nhân!’ anh nhếch mép. “Anh đề nghị em tránh xa Toby trong lúc anh đi vắng.” anh cao giọng.
Cứ như đấy là một thử thách khó khăn lắm.
Nếu như cô có bao giờ nói chuyện với Toby nữa thì cũng chỉ để bảo cho anh ta biết chính xác cô nghĩ gì về anh ta và những lời nói dối của anh ta.
“Còn bây giờ, anh thực sự phải quay lại làm việc,” Rufus dài giọng. “Anh có nhiều việc phải thu xếp trước khi anh đi tối nay.”
Gabriella vô cùng đau khổ khi hai người bọn họ chia tay như thế này. Đó là do anh không tin một lời nào cô nói về Toby. Thực ra nói với anh về chuyện ba tháng trước có vẻ như chỉ làm mọi việc xấu đi, và làm tăng thêm sự nghi ngờ của anh liên quan đến di chúc của bố anh và động cơ giấu sau những điều kiện của di chúc.
Cô không biết khi nào Rufus từ New York về. Anh đã nói anh sẽ đi vài ngày, nhưng chính xác nó có nghĩa là mấy ngày? Hai ngày? Ba ngày? Bốn ngày? Hay cả tuần?
Trời, cô ghét chính cô vì sự yếu đuối trong cách cô yêu và ham muốn anh như thế này, trong khi tất nhiên là anh không, và sẽ không bao giờ, có tình cảm tương tự với cô.
‘Anh muốn em nói gì với Holly?” cô nhắc khi anh sắp bỏ đi.
Rufus quay lại. “Anh không muốn em nói gì với Holly hết,” anh thở dài “Anh sẽ phải về nhà lấy vài thứ , và tự anh sẽ có cách nói chuyện với Holly,” anh lạnh nhạt quả quyết với cô.
Nói cách khác, phần này trong cuộc sống của anh không liên quan gì đến cô!