“Lần trước bố hứa sẽ cho con đi New York cùng bố rồi cơ mà!’ Holly đang mè nheo.
“Vì bố nghĩ bố sẽ đi New York tháng tới khi con nghỉ giữa học kỳ!” Rufus nóng nẩy đáp lại, giọng của họ vừa đủ to để Gabriella nghe thấy khi cô đi qua phòng sinh hoạt chung.
“Vậy tại sao bố không đi vào tháng tới?” Holly giận dữ đòi hỏi.
“Vì bố không thể!” Rufus kiên quyết nó với nó.
Cô có nên vào và cắt ngang họ không? Gabriella tự hỏi. Hay là cô nên để mặc họ?
Tính đến việc cách đối xử cứng nhắc của Rufus bây giờ có thể là do cô đã làm cho anh tức giận lúc chiều, và Rufus có thế sẽ hối hận về thái độ của anh ngay khi anh rời khỏi nhà, có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô không để hai bố con anh một mình.
Nhưng Gabriella cũng biết nếu cô cắt ngang câu chuyện lúc này thì rất có thể cô sẽ trở thành tâm điểm cho sự oán giận của cả hai bố con họ…
Cô mở rộng cánh cửa phòng sinh hoạt chung, và thấy Rufus cùng Holly đang nhìn chằm chằm vào nhau trong phòng. Lúc này nhìn hai bố con giống nhau đến nỗi tim cô thắt lại. Holly rất cao so với tuổi của nó, và cũng có mái tóc màu vàng sẫm, đôi mắt màu lục long lanh, hai má con bé đỏ bừng vì giận dữ giống hệt Rufus, và như một người trưởng thành, nó cũng học được cách kiềm chế bản thân. Ít nhất là cũng thường xuyên…
Như Gabriella đã đoán trước, cả hai bố con quay lại, hai cặp mắt xanh sáng rực nhìn chằm chằm vào cô. “Em có thế giúp gì được không?” cô nhẹ nhàng hỏi.
“Không!” Holly thốt lên vẻ thù địch?
“Holly, không được vô lễ với dì Gabriella,” Rufus cảnh cáo.
“Tại sao lại không? Bố cũng thế mà!” Holly ngang ngược trả lời.
Gabriella nhướng mày chế giễu khi Rufus nhăn mặt phiền lòng vì lời chỉ trích.
Rufus cau mày, không nhớ anh đã lúc nào từng thô lỗ với Gabriella trước mắt Holly. Mặc dù chỉ riêng việc anh chọn cách ra khỏi nhà cả hai ngày cuối tuần hơn là ở với vợ mới cưới có lẽ đã đủ cho Holly thấy anh miễn cưỡng sống cùng Gabriella. Mà thật ra anh chẳng miễn cưỡng chút nào cả, chẳng qua anh chỉ cố gắng tránh sự ham muốn xác thịt mà anh luôn cảm thấy khi có mặt cô.
Miệng anh mím lại. “Bố và dì Gabriella muốn làm gì là việc của người lớn, không liên quan đến con, Holly.’
“Bố hứa đưa con đi New York thế mà bố lại không giữ lời!” Holly nghẹn ngào quay trở lại vấn đề bố con họ đang tranh cãi.
“Bố có giữ lời,” Rufus chán nản bào chữa. Anh đã tranh luận với con bé về vấn đề này mười phút rồi__ và vẫn chưa đi đến đâu cả. Phụ nữ, thậm chí một phụ nữ bảy tuổi, không nghi ngờ gì nữa, có thể trở nên cực kỳ không biết điều.
“Cô chắc chắn Bố có lý do xác đáng nên không thể đưa con đi cùng lần này, Holly.” Gabriella khàn khàn xen vào.
Rufus nhìn cô thận trọng. Sau cách hai người họ chia tay chiều nay, những lời cô biện hộ cho những hành động của anh liên quan tới con gái anh làm anh ngạc nhiên.
“Ít nhất thì bố cũng không đưa cô đi cùng!” Holly khinh khỉnh.
“Holly_”
“Cháu nói đúng, bố không đưa cô đi,” Gabriella trả lời đễ dãi. “Thế có nghĩa la cô và cháu có thể sử dụng những ngày tới để biết rõ nhau hơn,”
“Cháu không muon biết rõ cô!”
“Holly, thế là đủ rồi đấy!” Rufus đã hết kiên nhẫn, có thể trước đây không thế nhưng lần này thì thái độ chê trách của Gabriella làm cho anh phải nghĩ lại.
Nhưng Holly luôn là gót chân Asin* của anh. Rufus ý thức rất rõ rằng mẹ con bé đã bỏ nó từ khi nó hãy còn rất bé, và thường có ý bù đắp cho nó. Có lẽ anh đã bù đắp quá nhièu cho nó. Nên khi con bé lớn hơn, nó cũng nhận thức được anh luôn yếu đuối với nó …
“Gabriella đang cố gắng thân thiện với con,” Mặc dù Chúa mới biết tại sao lại có trò trình diễn này! “Sự thân thiẹn mà con không đáng nhận nếu con tiếp tục cư xử như thế .” Anh chán nản thêm. “Bố sẽ mua quà gì đó cho con ở New York nhé?” Anh hỏi khi thấy Holly vẫn phụng phịu hờn dỗi.
“Quà gì hả bố?” Holly hỏi tò mò. “Bố biết con chỉ muốn có một con ngựa nhỏ thôi mà.”
“Cô không nghĩ bố có thể mang về một con ngựa con cho cháu từ New York,” Gabriella là người trả lời nó, “Riêng việc bố trở về đã là một món quà rồi, phải không Holly?”
Holly nhìn Gabriella do dự. “Vâng.. Đúng vậy. Nhưng__”
“Anh nghe thấy rồi đấy, Rufus.” Gabriella cười rạng rỡ với anh. “Lần này Holly có thế không cần quà của anh.”
“Cháu không nói thế!” Holly phản đối.
“Cô chắc Bố sẽ rất bận để có thể đi mua quà cho cháu trong chuyến công tác này. Đúng không, Rufus?” Gabriela gợi ý.
Rufus không chắc anh biết cuộc nói chuyện này sẽ dẫn đến đâu. Ngoại trừ việc Gabriella rõ ràng không chấp nhận anh mua quà cho Holly ở New York như một cách giải quyết việc tranh cãi giữa hai bố con.
Dĩ nhiên cách cư xử của Holly hoàn toàn không phải của đứa trẻ biết vâng lời, nhưng chưa bao giờ anh đi công tác mà không mua quà cho Holly. Và trong khi anh miễn cưỡng biết ơn Gabriella đã cắt được vụ tranh cãi, nhưng cách cô xen vào câu chuyện như kiểu muốn dạy anh cách ứng xử với con gái thì anh cũng không thích, giống như Holly.
“Holly, cô nghĩ rằng cháu chỉ có đủ thời gian để lên gác và tắm trước khi ăn thôi đấy.”
Holly do dự nhìn về phía cô, có vẻ không chắc chắn sẽ phải làm gì tiếp sau khi đã nghe những lời khiển trách của bố nó.
Đáy chính là mục đích của Gabriella. Holly là một đứa trẻ rất đáng yêu, thực ra là rất xinh, nhưng có gì đó trong vài phút qua cho cô thấy nó đang bị làm hư! Đáy hoàn toàn không phải lỗi của Holly, tất nhiên. Và có thể cũng không hoàn toàn là lỗi của Rufus. Trong bảy năm qua, anh đã làm những gì tốt nhất để nuôi Holly không lớn, điều chẳng dễ dàng chút nào với một người đàn ông không có vợ. Và cách dễ nhất để giữ yên ổn trong những năm qua là mua cho Holly thật nhiều quà.
Nhưng mẹ con bé, theo Gabriella biết, sẽ không bao giờ kiên nhẫn chịu đựng những hành vi cư xứ này của nó, và cô không nghĩ Rufus cũng sẽ chấp nhận. Mặc dù anh yêu con bé rất nhiều.
Với một người đàn ông quá cứng cỏi và ngoan cố khi đối xử với tất cả mọi người hiện diện trong đời anh ta - đạc biệt là cô – thì Rufus có vẻ rất mù quáng trong cách nuôi dạy con gái. “Cô nghĩ hình như cháu nợ bố một lời xin lỗi đấy,” cô nhẹ nhàng thêm.
Holly trông càng bối rối hơn nữa, chắc chắn từ trước đến gìơ chưa bao giờ bị quở trách như vậy, liếc nhìn bố như muốn tìm sự thông cảm.
Rufus không biết làm thế nào trong tình huống này, và thực ra anh cũng chẳng làm được gì. Lúc này anh vẫn đang điên tiết với Gabriella vì cuộc gặp gỡ của cô và Toby; anh không biết nó đã được sắp xếp trước hay chỉ là ngẫu nhiên. Hay là có nên tin những điều cô kể về chuyện đã xảy ra với Toby ba tháng trước. Cô có vẻ đau khổ thật sự về việc không hay đó, và thái độ kinh khiếp của cô với toby cũng có vẻ thành thực, nhưng__
Anh không còn thời gian trước khi đi New York để tìm hiểu xem cô có nói thật vơi anh không! Và bây giờ chuyện cãi cọ với Holly lại càng làm tăng thêm nỗi thất vọng đang bao phủ anh.
Anh phải đi New York, và đấy là tất cả anh nên làm bây giờ, và đây cũng không phải lúc anh muốn đưa Holly cùng đi. Nhưng nếu anh trung thực với chính mình, anh biet chính là nỗi ham muốn sâu đạm của anh với Gabriella, và tình trạng mập mờ giữa họ, làm cho anh không múôn rời khỏi nhà bây giờ. Thực ra một nửa trong anh muốn bỏ qua tất cả mọi sự và mang cô đi cùng anh. Anh thậm chí không phải nói với cô tại sao anh làm thế; anh có thê dễ dàng nói với cô rằng anh muốn giữ cô ở xa Toby như là lý do để bắt cô nghe lời anh.
Nhưng anh e rằng ngay khi đến New York anh sẽ không thể để Gabriella rời khỏi giường trong hai mươi bốn giờ đầu tiên. Và mục đích của chuyến công tác khẩn cấp tới New York sẽ bị quên ngay lập tức.
Không, dù cho anh có muốn Gabriella đến đau, anh cũng không thể đưa cô đi cùng anh.
Nhưng anh cũng không hiểu sự can thiệp thận trọng của cô vào tình trạng khó xử của anh và Holly. Anh cứ nghĩ cô là kiểu người thích thú thấy anh bất lực trong việc quản lý con gái anh…
“Bố cháu vẫn đang đợi đấy, Holly?” Gabriella cứng răn nhắc lại.
Holly nuốt vào khó khăn, ném cho Gabriella một cái nhìn do dự nữa trước khi quay về phía anh cười rầu rĩ. “Con xin lỗi vì con đã cư xử vô lễ với Bố lúc nãy,” Cô bé thì thầm nói trước khi quay sang chống đói nhìn Gabriella. “Nhưng không phải vì Bố đi vắng mà cô nghĩ cô có lý do để ra lệnh cho cháu hay bảo cháu phải làm gì đâu__”
“Ồ, nhưng dì có thể làm thế đấy, Holly,” Rufus nghiêm nghị đoan chắc với nó.
Holly không bằng lòng với anh. “Nhưng__”
“Nếu dì Gabriella nói con phải làm gì trong lúc bố đi vắng, bố mong con sẽ làm theo lời dì.” Anh khẳng định chắc chắn với nó.
“Nhưng cô ấy không phải là mẹ thật của con__”
“Đúng thế, nhưng dì là người lớn cùng sống trong nhà này,” anh khăng khăng quả quyết. “và nếu như thế, con sẽ phải dối xử tôn trọng với dì .”
Gabriella quan sát Holly một lúc, nó rõ ràng đang tự đấu tranh với chính mình, không biết có nên tiếp tục cãi lại không hay là__
Con bé quay người và chạy ra khỏi phòng!
Và Gabriella rất nghi ngờ nó sẽ bỏ qua và đi rửa tay chuẩn bị ăn!
“Cám ơn,” cô khàn khàn nói với Rufus.
Anh cau mày ngượng ngập, mặt anh hơi tái sau cuộc đấu khẩu với con gái. “Vì cái gì?”
“Vì đã giữ uy tín cho em trước mặt Holly.” Cô nhún vai. “Em biết anh nghĩ gì về em, em chắc chắn anh không muốn làm thế, nhưng em sẽ mất mặt với Holly nếu anh đứng về phía con bé.”
Holly, giống như mẹ nó, có thói quen khóc lóc hoặc ăn vạ mỗi khi nó không vừa ý. Đáy là lỗi của anh, Rufus nôn nóng chấp nhận. Nhưng Holly mới chỉ là một đứa trẻ, và càng ngày anh càng có thói quen bỏ qua những lỗi làm của con bé khi thấy nó thiệt thòi vì không có mẹ.
Anh nhìn gabriella đề phòng, vẫn còn ngạc nhiên vì cô đã quan tâm đến Holly. “vậy em biết anh nghĩ về em thế nào?” anh cay đắng hỏi cô.
Cô nhăn mặt, “có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta không nói đến đề tài này.”
“Có lễ,” anh thừa nhận, nheo nheo mắt xem xét cô. “Nhưng anh nhận thấy những lời bình phẩm của em lúc nãy ngụ ý anh đang làm hư Holly?”
Cô nhún vai. “Nó mới chỉ bảy tuổi thôi mà, Rufus, nhưng nếu anh tiếp tục như thế này thì nó sẽ trở thành một đứa hư đốn khi nó mười bảy tuổi!”
Miệng anh cong lên nhạo báng. “Và em biết tất cả mọi việc đúng không?”
Gabriella cứng người. Có vẻ như chẳng bao giờ họ nói chuyện với nhau mà anh không đả kích cô, thậm chí cả khi nói về cô bé gái được nuông chiều của anh.
Cô nhìn anh và bắt gặp anh đang nhìn cô không chớp. “Theo lý thuyết của anh, nguyên nhân để em trở thành một kẻ đào mỏ từ khi mười bảy tuổi là do em đã không đủ hư lúc em còn bé đúng không?”
“Anh không nghĩ anh đã bao giờ chỉ rõ là mười bảy tuổi, có khi còn ít hơn nữa ấy chứ.” Anh cay nghiệt. “Chiều nay em lại biến đâu nữa vậy?”
Câu hỏi hoàn toàn bất ngờ trong lúc Gabriella không đề phòng, máu nóng dồn lên mặt cô khi Rufus nheo mắt nhìn cô đánh giá.
“Làm sao anh biết em biến?” cô hỏi lại chậm rãi.
“Em đang làm việc ở Gresham mà, Gabriella__và chẳng có chuyện gì ở đó mà anh không biết cả!” anh khảng định chắc chắn.
“Anh muốn biết để làm gì?” cô lẩn tránh, biết rằng Rufus có thể nghĩ cô đi gặp lại Toby, nhưng trong lúc này cô không có ý định nói với Rufus cô đã đi đâu chiều nay. Đấy là việc riêng của cô. Rufus sẽ được biết về việc đó đúng thời điểm. Thời điểm của cô.
Miệng anh mím lại. “Đừng có trả treo với anh, Gabriella. Toby nói gì chiều nay không quan trọng, nhưng em sẽ không thắng được anh đâu.”
Cô thở dài. “ Đây không phải là cuộc đấu đâu, Rufus__”
“Em nói đúng__không phải cuộc đấu!” anh chắc chắn. “Cứ hợp tác cùng Toby chông lại anh đi rồi anh sẽ buộc em vào những phiên toà kéo dài bất tận cho đến khi em tám mươi tuổi, lúc ây may ra em mới có khả năng nhận được một ít thừa kế!”
Cô thở sâu. “Em đã nói với anh em nghĩ thế nào về Toby, và lý do để em nghĩ thế.”
Đúng, cô đã nói, Rufus nôn nóng thừa nhận. Và nếu điều Gabriella đã kể với anh đã thật sự xảy ra, khiến cho bố anh ném Toby ra khỏi nhà ba tháng trước và thay đổi di chúc của ông, anh sẽ làm cho Toby phải trả giá vì đã dám cưỡng ép cô!
Nếu điều Gabriella nói là sự thật…
Anh hít sâu. “Có lẽ sau khi anh đi New York về, anh nên đến gặp và nói chuyện với Toby nhỉ…?”
“Cứ việc.” cô thách thức, ánh mắt cô nhìn anh không nao núng.
Có điều gì đó khác lạ ở Gabriella chiều nay, anh nhận ra khi chăm chú xem xét cô qua cặp mắt nheo nheo. Cô không tỏ ra lo lắng nhiều như trước__thực ra cô không thèm đáp lại những lời chế nhạo của anh theo cách cô thường làm…
“Sao anh lạị phải đi New York gấp thế?” cô quan tâm hỏi.
Như bất kỳ một bà vợ nào đều hỏi vậy khi chồng về nhà và báo rằng anh ta phải đi công tác gấp…!
“Tại sao em lại quan tâm, gabriella?” Anh hỏi.
Cô nhún vai. “em chỉ lấy làm lạ sao anh lại phải đi gấp đén nỗi không thể đưa Holly đi cùng?”
Hình như đó không thực sự là điều cô muốn biết, Rufus nghi ngờ nhận ra. Chắc chắn Gabriella nghĩ anh đi New York với một người đàn bà khác, và Holly sẽ làm cản trở mối quan hệ đó!
Cứ như anh có thể quan tâm đến bất cứ một người đàn bà nào khác khi Gabriella tự cô đã trói anh vào những mối ràng buộc khi anh còn chưa kịp suy nghĩ cho rõ ràng.
Miệng anh cong lên nhạo báng. “ Lúc nào em cũng có thể đi cùng anh, Gabriella,” anh mời mọc giễu cợt__ và hoàn toàn mâu thuẫn với quyết định của anh mấy phút trước. “ mặc dù anh không đảm bảo em sẽ thăm thú New York được nhiều!” anh nói thêm, cố ý xem cô phản ứng ra sao.
Mắt anh lấp lánh cảm xúc mà gabriella nhận ra hoàn toàn không phải là tức giận.
Rufus vẫn muốn cô…
Làm sao anh có thể cảm nghĩ theo cách đó được cô cũng không biết. Nhưng cô biết qua ánh lấp lánh trên đôi mắt anh, ánh đỏ trên đôi má anh, cô biết anh ham muốn cô.
Cô nhìn anh không chớp. “Em đã đến New York rồi,” cô nói. “Em tới đó với mẹ em và James hai năm trước để mua đồ Giáng sinh.”
“Vậy là em đã đi rồi,” anh lè nhè. “Anh có nên suy luận là em muốn đi cùng anh không?”
Cô có muốn không?
Ồ, có chứ!
Cô ghét nghĩ anh sắp phải đi xa trong khi mọi chuyện giữa họ vẫn chưa được giải quyết. Nhưng cùng lúc đó, cô cũng biết anh vẫn còn rất giận dữ với cái mà anh gọi là sự ăn ở hai lòng của cô với Toby, và nếu như cô đi New York với anh , anh có thể sẽ có cơ hội để trút giận lên đầu cô.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu. “Em không nghĩ đó là ý hay khi anh đã nói với Holly không cho nó đi. Con bé không thích em như thế là đủ rồi,” cô phiền muộn thêm.
“Nó không biết về em nhiều đủ để ghét em đâu__”
“Có vẻ như chẳng bao giờ anh ngừng nghĩ như vậy!” cô khô khan.
Miệng anh mím lại. “Cả hai chúng ta đều biết rõ tại sao anh không tin em ngay từ đầu, Gabriella__”
“Thậm chí cả khi những điều anh nghĩ về mẹ em là sự thực__mà thật ra không phải,” cô thủ thế đốp lại anh trước khi anh có thể nói được, “Thì cũng không có lý do gì để anh coi em là một kẻ đào mỏ quyến rũ cả!”
Rufus nhìn cô giễu cợt. “Thế cách cư xử của em ở Majorca thì sao? Em cố ý quyến rũ anh hôm đó, Gabriella. Hay anh phải coi đó là sự tò mò của một thiếu nữ ngây thơ?”
Vì anh sẽ không bao giờ tin rằng cô đã yêu anh!
“Đúng thế!” cô nóng nẩy khẳng định. “Anh là ông anh kế đẹp trai của em, từng trải nữa, tất nhiên. Và em đã__lúc đó em đã say mê anh!” cô nín thở thừa nhận.
Rufus cười không vui. “và anh cho là anh đẫ làm tiêu tan giấc mơ thiếu nữ của em?” anh châm chọc.
Đúng, anh đã làm vậy.
Giong như anh đang làm tiêu tan tình yêu của cô với anh bây giờ.
Cô lắc đầu. “Anh cũng chẳng thèm quan tâm mà.” Cô nhẹ nhàng thừa nhận.
Rufus nhìn đầu cô đang cúi xuống, hai hàng my dài phủ rợp trên hai má cô, và trong anh không còn cảm giác phẫn nộ với những điều tội lỗi mà anh nghĩ cô gây nên cho anh. Năm năm trước, Gabriella biết chính xác cái cô làm lúc đó. Cô chỉ mặc_hoặc cũng có thể coi là không mặc__một chút đồ bé xíu.
“Em nói đúng, anh chẳng quan tâm,’ anh cay nghiệt, hai bàn tay anh nắm chặt hai bên mạng sườn khi anh cố gắng một cách tuyệt vọng chống lại sự cám dỗ kéo cô vào trong vòng tay và làm tình với cô, cho anh thêm nhiều ký ức về cô đe anh mang theo toi New York. Đấy là trận chiến mà rõ ràng anh đã thua…
Gabriella ngẩng mắt nhìn lên, mắt cô mở to khi Rufus xiết cô vào trong vòng tay, nghiến ngấu môi anh trên môi cô trong một cái hôn đòi hỏi và tước đoạt, hai bàn tay anh nắm chặt hông cô khi anh ôm xiết cô vào vật cứng của anh, hai bàn tay anh đưa xuống ôm lấy mông cô và anh ấn chặt cô vào trong anh.
Đáy là cái hôn để trừng phạt , để khẳng định quyền sở hữu, hơn là mang đén niềm vui sướng. Và nó đã thành công lúc Gabriella nhận thức được rằng cô không muốn bất cứ một người đàn ông nào khác ngoài Rufus chạm vào cô và ôm cô như thế này, mặc kệ những ý nghĩ của anh về cô.
Mắt anh loé lên khi anh dứt môi anh khỏi môi cô và đặt cô đứng tách khỏi anh. “Không được lại gần Toby trong khi anh đi vắng,” anh cay nghiệt.
Gabriella nhìn anh, mắt long lanh lệ khi Rufus mạnh mẽ sải chân ra khỏi phòng mà không liếc lại một lần nào.
Bởi vì cô không là gì với anh cả.
Bởi vì anh chẳng có tình cảm gì mà chỉ thèm muốn cô.
Long thèm muốn mà anh thoả mãn bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào anh thấy thích.
Lòng thèm muon mà cô chẳng có vũ khí gì chông lại được.
Và cô vừa biết đưoc ràng cô không thể tự bảo vệ được chính mình trước tình yêu cô dành cho anh.
Đấy là lý do tại sao trưa nay cô đã ghé lại chỗ luật sư David Brewster để bắt đầu tiến hành các thủ tục hợp pháp để chắc chắn rằng một ngày nào đó, Rufus sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài phải tin cô.
Nó có thể trở thành chẳng có nghĩa lý gì đối với Rufus cũng không sao, nhưng ít nhất cô cần biết, lúc cô trả lại anh hai mươi lăm triệu bảng khi thời gian sáu tháng qua đi, anh nhận ra được anh là tất cả đối với cô, và cô sẽ chứng minh cho anh thấy anh đã hoàn toàn nghĩ sai về cô.
Cuộc sống của cô, nếu thiếu Rufus, sẽ rất trống vắng, nhưng ít nhất anh sẽ biết sự thật.