Ăn mặc... người như thế nào... ý anh là sao?
Anh ta ghé sát khuôn mặt vào tai Hạ:
Đồ vịt xấu! Cô là con vịt xấu!
Anh!( Hạ tức giận vô cùng) anh nói đi cái áo này giá bao nhiêu vậy?
Thôi bỏ đi, vì tôi nói ra cô cũng chẳng có tiền mà trả tôi đâu đồ vịt xấu ạ?
Anh! Anh nói xem cái áo này đáng giá bao nhiêu mà anh lại có quyền lăng mạ tôi như vậy?
Cô thực sự muốn nghe!
Đúng!
Lại ghé sát vào tai hạ:
Nó đáng giá gấp vạn lần khi đem con xấu như cô ra chợ bán, không con vịt xấu như cô thì đem ra chợ bán cũng chẳng ai thèm mua đâu, thôi về đi, về đi con vịt xấu, con vịt xấu( Anh ta cứ liên mồm nhắc)
Anh kia!
Trong khi quay mặt đi, Hạ lúc này cực lì tức giận khuôn mặt đỏ bừng lên, chạy lên trước dang hai tay chặn lại:
Anh kia! Dù là tôi có lỗi là làm bẩn áo anh nhưng anh, anh cũng không có quyền lăng mạ tôi như vậy, tôi đề nghị anh xin lỗi tôi ngay!
Tôi không xin lỗi đó thì sao nào?
Anh! Tôi cho anh cơ hội lần cuối, anh có xin lỗi tôi không?
Không!, không là không?
Anh!
Hạ hét lên và thế là một cú huých từ dưới cầm lên( Vì hạ thấp hơn anh ta rất nhiều, khi so chiều cao thì cô chỉ đứng đến ngực anh, trong khi đó anh lại quá cao lớn)
Ui ra! Đau quá! Cô làm cái quái gì vậy?
Đáng đời anh, tội của anh là dám coi thường phụ nữ, tội này không thể tha thứ, như thế vẫn là nhẹ đó!
Cô! ( Anh ta đang nói thì một giọt, rồi hai, ba, bốn năm giọt máu rơi xuống), Trời ơi máu, cô làm tôi chảy máu rồi, đồ vịt kia!
Anh ta cố hét lên, nhưng Hạ đã chạy ra tới cửa, cô quay đầu lại lêu lêu anh, khiến anh bực tức lắm nhưng không đuổi theo được.
Hạ chạy vội ra ngoài, không ngẩng đầu nên nhìn anh ta lấy một lần. Lao nhanh ra khỏi đường, lại tắc đường, cùng với tâm trạng bực bội khiến Hạ không làm chủ được tốc độ đến nỗi suýt đâm vào cột mốc.
Ở công ty:
Vừa mới về tới phòng, vứt vội cái cái túi cùng sấp tài liệu lên bàn, ngồi gục trên bàn, nhưng chưa kịp xả hơi thì sếp đã gọi, bước từng bước chậm vào phòng:
Sao vậy? Có gì muốn nói thì nói đi!( trưởng phòng đang ngồi ở trong phòng, Hạ từ từ tiến vào)
Em.. em chẳng có gì để nói cả!
Hay! Hay cho câu chẳng có gì để nói, cô có biết là cô vừa làm mất một khách hàng lớn, một tổn thất cực lớn cho công ty không?
Em..
Không nói nhiều, cái lí do của cô là gì? Là gì?
Em..
Cô, cái đó của cô có làm ra tiền không? Mà không tiền thì cô có sống mà giữ được nó cả đời không, đúng là đã nghèo mà lại còn mắc bệnh tự cao( Anh ta luôn miệng sỉ vả Hạ, ban đầu Hạ cố gắng nhịn nhưng đến mức này thì không thể nhịn)
Anh!
Sao?
Anh đừng tưởng anh là lãnh đạo mà anh có quyền sỉ vả em như vậy( Hạ có vẻ bực tức)
Sỉ vả! Tôi sỉ vả cô lúc nào?
Thì đó, anh nói vậy mà! Mà em.. mất khách này thì còn khách khác chứ làm gì mà căng như thế chứ?
Khách khác liệu cô có thể!
Em.. em có!
Ok! Thôi được trong vòng tuần, tôi chỉ cho cô một tuần thôi!
Một tuần.. Vâng! Em sẽ cố!
Chiều tan sở, vừa mới dắt xe ra khỏi lán thì điện thoại rung lên:
A lô! Mẹ con nghe!
Ừ! Con về qua chợ mua cho mẹ ít đồ, hôm nay nhà mình có khách quý!
Khách quý là ai vậy ạ?
Con không cần biết, cứ mua đồ cho mẹ đi!
Oa! Có cần thiết đến mức vậy không, toàn đồ đắt tiền không à, mẹ không tiếc sao?( Hạ chêu chọc mẹ vì tính bà từ trước tới giờ luôn tiết kiệm)
Con bé này thiệt là, mua nhanh rồi về cho mẹ!
Vâng!
Hạ lao nhanh ra khỏi đường, vừa mới về tới nhà:
Con về rồi!
Ừm mang vào đây cho mẹ( Mẹ Hạ đang nấu đồ ăn trong bếp)
Đây đủ mọi loại, đủ thứ yêu cầu luôn!
Tốt!
Hạ vừa đặt cái túi lên bàn:
Để con giúp mẹ nha!
Không, không cần đâu! Việc của con là lên trên phòng nghỉ ngơi, sau đó diện cho mẹ bộ váy đẹp nhất, trang điểm sao cho xinh nhất cho mẹ!
Ban đầu hạ có vẻ bất ngờ, nhưng dù sao thì không phải nấu nướng gì cũng tốt, hôm nay như thế là quá đen đủi rồi, Hạ không muốn thêm một sự đen đủi nào khi nấu nướng vì Hạ nấu nướng không giỏi nếu không muốn nói là quá tệ. Bước đi lững thững lên tới phòng, nằm dài lên giường, không suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng ngủ thiếp đi
Anh ta ghé sát khuôn mặt vào tai Hạ:
Đồ vịt xấu! Cô là con vịt xấu!
Anh!( Hạ tức giận vô cùng) anh nói đi cái áo này giá bao nhiêu vậy?
Thôi bỏ đi, vì tôi nói ra cô cũng chẳng có tiền mà trả tôi đâu đồ vịt xấu ạ?
Anh! Anh nói xem cái áo này đáng giá bao nhiêu mà anh lại có quyền lăng mạ tôi như vậy?
Cô thực sự muốn nghe!
Đúng!
Lại ghé sát vào tai hạ:
Nó đáng giá gấp vạn lần khi đem con xấu như cô ra chợ bán, không con vịt xấu như cô thì đem ra chợ bán cũng chẳng ai thèm mua đâu, thôi về đi, về đi con vịt xấu, con vịt xấu( Anh ta cứ liên mồm nhắc)
Anh kia!
Trong khi quay mặt đi, Hạ lúc này cực lì tức giận khuôn mặt đỏ bừng lên, chạy lên trước dang hai tay chặn lại:
Anh kia! Dù là tôi có lỗi là làm bẩn áo anh nhưng anh, anh cũng không có quyền lăng mạ tôi như vậy, tôi đề nghị anh xin lỗi tôi ngay!
Tôi không xin lỗi đó thì sao nào?
Anh! Tôi cho anh cơ hội lần cuối, anh có xin lỗi tôi không?
Không!, không là không?
Anh!
Hạ hét lên và thế là một cú huých từ dưới cầm lên( Vì hạ thấp hơn anh ta rất nhiều, khi so chiều cao thì cô chỉ đứng đến ngực anh, trong khi đó anh lại quá cao lớn)
Ui ra! Đau quá! Cô làm cái quái gì vậy?
Đáng đời anh, tội của anh là dám coi thường phụ nữ, tội này không thể tha thứ, như thế vẫn là nhẹ đó!
Cô! ( Anh ta đang nói thì một giọt, rồi hai, ba, bốn năm giọt máu rơi xuống), Trời ơi máu, cô làm tôi chảy máu rồi, đồ vịt kia!
Anh ta cố hét lên, nhưng Hạ đã chạy ra tới cửa, cô quay đầu lại lêu lêu anh, khiến anh bực tức lắm nhưng không đuổi theo được.
Hạ chạy vội ra ngoài, không ngẩng đầu nên nhìn anh ta lấy một lần. Lao nhanh ra khỏi đường, lại tắc đường, cùng với tâm trạng bực bội khiến Hạ không làm chủ được tốc độ đến nỗi suýt đâm vào cột mốc.
Ở công ty:
Vừa mới về tới phòng, vứt vội cái cái túi cùng sấp tài liệu lên bàn, ngồi gục trên bàn, nhưng chưa kịp xả hơi thì sếp đã gọi, bước từng bước chậm vào phòng:
Sao vậy? Có gì muốn nói thì nói đi!( trưởng phòng đang ngồi ở trong phòng, Hạ từ từ tiến vào)
Em.. em chẳng có gì để nói cả!
Hay! Hay cho câu chẳng có gì để nói, cô có biết là cô vừa làm mất một khách hàng lớn, một tổn thất cực lớn cho công ty không?
Em..
Không nói nhiều, cái lí do của cô là gì? Là gì?
Em..
Cô, cái đó của cô có làm ra tiền không? Mà không tiền thì cô có sống mà giữ được nó cả đời không, đúng là đã nghèo mà lại còn mắc bệnh tự cao( Anh ta luôn miệng sỉ vả Hạ, ban đầu Hạ cố gắng nhịn nhưng đến mức này thì không thể nhịn)
Anh!
Sao?
Anh đừng tưởng anh là lãnh đạo mà anh có quyền sỉ vả em như vậy( Hạ có vẻ bực tức)
Sỉ vả! Tôi sỉ vả cô lúc nào?
Thì đó, anh nói vậy mà! Mà em.. mất khách này thì còn khách khác chứ làm gì mà căng như thế chứ?
Khách khác liệu cô có thể!
Em.. em có!
Ok! Thôi được trong vòng tuần, tôi chỉ cho cô một tuần thôi!
Một tuần.. Vâng! Em sẽ cố!
Chiều tan sở, vừa mới dắt xe ra khỏi lán thì điện thoại rung lên:
A lô! Mẹ con nghe!
Ừ! Con về qua chợ mua cho mẹ ít đồ, hôm nay nhà mình có khách quý!
Khách quý là ai vậy ạ?
Con không cần biết, cứ mua đồ cho mẹ đi!
Oa! Có cần thiết đến mức vậy không, toàn đồ đắt tiền không à, mẹ không tiếc sao?( Hạ chêu chọc mẹ vì tính bà từ trước tới giờ luôn tiết kiệm)
Con bé này thiệt là, mua nhanh rồi về cho mẹ!
Vâng!
Hạ lao nhanh ra khỏi đường, vừa mới về tới nhà:
Con về rồi!
Ừm mang vào đây cho mẹ( Mẹ Hạ đang nấu đồ ăn trong bếp)
Đây đủ mọi loại, đủ thứ yêu cầu luôn!
Tốt!
Hạ vừa đặt cái túi lên bàn:
Để con giúp mẹ nha!
Không, không cần đâu! Việc của con là lên trên phòng nghỉ ngơi, sau đó diện cho mẹ bộ váy đẹp nhất, trang điểm sao cho xinh nhất cho mẹ!
Ban đầu hạ có vẻ bất ngờ, nhưng dù sao thì không phải nấu nướng gì cũng tốt, hôm nay như thế là quá đen đủi rồi, Hạ không muốn thêm một sự đen đủi nào khi nấu nướng vì Hạ nấu nướng không giỏi nếu không muốn nói là quá tệ. Bước đi lững thững lên tới phòng, nằm dài lên giường, không suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng ngủ thiếp đi