Những ngày tiếp đó, sức khỏe của Băng ngày một yếu, rất khó cầm cự, nhìn thấy Băng như vậy Định đau đớn như muốn chết đi, nhưng anh còn có thể làm cho cô, ngoài việc chăm sóc, lo lắng, giúp cô vượt qua nỗi đau này. Ngày ngày Định đưa cô đi chơi thăm thú mọi nơi, ghi lại rất nhiều kĩ niệm, những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời. Ngồi trên một cây cầu khỉ ở dưới là dòng nước chảy, cảnh vật rất nên thơ, nhẹ nhàng, trời nắng đẹp, gió thổi nhẹ, cuộc sống này thật là tươi đẹp biết bao, Băng ngồi cạnh Định tay mân mê cánh hoa thả xuống dòng nước:
Em! Em có muốn lại đằng kia xem không?
Đằng kia?
Ừm! chỗ đó là vùng cấm, anh sống ở đây đã lâu nhưng chưa một lần nào anh vượt ranh sang bên đó cả:
Vậy sao?
Bây giờ anh muốn thử qua đó, em có gì mới mẻ không?
Anh thiệt là, anh trở lên tò mò như vậy từ khi nào vậy?
Anh vốn vậy mà, là do em chưa hiểu rõ anh thôi!
Vậy sao?
Đứng dậy nào! Đi thôi!
***
Anh làm cái gì vậy? xuống đi! Nguy hiểm lắm!
Định trèo lên bờ tường, nơi mà anh gọi ranh giới cần phải khám phá, sau khi lên được, Định chìa tay ra:
Bám lấy tay anh đi!
Không! Em sợ lắm!
Đừng sợ có anh rồi mà, lên đi, anh sẽ kéo em!
Không!
Thôi mà! Em có phải là Băng mà anh biết không vậy?
Cẩn thận một chút!
Á! Anh đừng buông tay em nha!
Cố lên một chút nữa thôi!
Phù, sao rồi! em ổn chứ? mở mắt ra nhìn đi!
Không!
Băng vốn sợ độ cao, trước giờ từ bé cô không bao giờ dám chơi trò này. Nhà Băng cũng có điều kiện, từ bé hai chị em cô đã được giáo dục, dạy dỗ trở thành những người giàu có( Tư tưởng tài phiệt mà). Băng tuy vẻ bề ngoài là một người lạnh lùng, sắc nhọn, nhưng về bản chất con người mà ai mà chẳng có một góc riêng trong tâm hồn, chỉ là có trỗi lên hay không thôi.
Mở mắt ra đi, Băng!
Định thì thầm vào tai cô, Băng từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là một khoảng trời xa tít không thể nhìn thấy đâu là đích đến, thiết nỗi nó quá xa, quá rộng, không có một ranh giới nào khác để xác nhận:
Oa! Sao có thể chứ? Anh đây không phải là mơ phải không?
Ừm! đó là sự thật!
Băng khẽ lảo đảo đứng dậy, dang nhẹ hai cánh tay, bước những bước chan chầm chậm:
Cẩn thận một chút!
Thật không thể tin nổi là trên đời này lại có một nơi như vậy?
Em nên tin vì cuộc sống vẫn còn nhiều điều mới mẻ ở phía trước lắm!
Ừm! đẹp quá! Có ai nói cho tôi biết ở đằng xa kia còn có thứ gì mà tôi không biết không?
Định cười lớn khi thấy Băng vui vẻ như vậy, anh cũng hét theo Băng, họ hét vào không trung bao la, rộng lớn này.
Em chưa bao giờ được làm điều mình thích!
Vậy sao?
Băng vẫn đi trên bờ tường, Định lúc nào cũng đi phía sau cô:
Anh có biết! hồi nhỏ em không thích làm ăn hay những công việc như vậy, nhưng bố em luôn muốn chị em phải theo, nối nghiệp ông, anh biết ông mà, ông là một người tham lam, rất có mục tiêu, cũng vì cái mục tiêu đó mà ông đã phải bỏ mạng, anh có biết em đã từng trách ông rất nhiều, giá như ông đừng có mải mê công việc, giá như ông dành nhiều tình cảm cho gia đình hơn, vậy có lẽ, em với chị Di đã không phải như bây giờ. Nhưng rồi sao, bây giờ em lại thấy mình còn đáng trách hơn ông, em đã tự đánh mất bản thân mình, rồi em.. cũng sẽ… bỏ mạng như ông… phải không?
Không! Em sẽ không giống ông đâu, nhất định là không…
Anh! Liệu khi con người chết đi linh hồn của họ sẽ đi đến đâu, thiên đường hay là địa ngục!
Chắc chắn là thiên đường, gió nhất định sẽ mang em, mang anh, mang chúng ta đến thiên đường!
Thật chứ?
Ừm!
Này gió! Mày có thể mang theo tôi… đi về thiên đường không?
Băng ngước mặt lên hỏi gió:
Gió ơi! nhất định mày phải đưa cô ấy về tới thiên đường, nơi mà chỉ có sự yêu thương!
Băng khẽ cười lớn, rồi lại:
Băng em sao rồi!
Em… em không sao?
Băng cố quay người đi lau đi vết máu, những hột máu nhuộm đỏ trong lòng bàn tay, cô không muốn Định biết:
Anh! Anh có thể đưa em đến tận nơi chân trời xa xa kia không?
Khẽ xoay người cô lại:
Được chỉ cần em muốn thì anh nhất định… nhất định đưa em đi…
Anh!
Băng khẽ dựa đầu vào vai anh lặng nhìn những thứ xa xa, mờ nhạt ở phía trước, đột nhiên lúc này trong cô lại tràn ngập niềm tin vào cuộc sống, vào tương lai mặc dù thời gian của cô là không còn nhiều.
***
Băng em sao rồi! mở cửa ra đi, anh xin em đấy!
Băng ho dữ dội trong nhà vệ sinh khóa trái, cô đã ho ra máu, rất nhiều máu, Băng như không thể làm ngăn chúng lại, những giọt máu ứa ra không ngừng cho thấy tình cảnh cô đang rất xấu:
Anh ra ngoài đi! Em xin anh đấy!... em không muốn nhìn thấy… không muốn anh nhìn thấy em như vậy?
Băng! Em nói vậy? mở cửa ra đi, em làm anh lo quá!
Không! Anh đi đi! Anh hãy bỏ mặc em đi! Hãy để em chết ở đây!
Đừng nói vậy mà! Em vẫn còn có anh, anh nhất định sẽ không bao giò bỏ mặc em đâu, mở cửa ra đi!
Băng khẽ mở cửa:
Em không sao chứ?
Không!
Đừng làm anh lo lắng như vậy nữa, dù cho em có như thê nào thì anh vẫn ở bên em mà, hãy tin anh:
Ừm!
Băng lại sà vào lòng anh như một đứa trẻ:
Anh! Em không muốn chết! em không thể chết! anh hãy cứu em…
Em đừng nói vậy mà! nhất định em sẽ sống, anh nhất định sẽ làm em sống!
Anh hứa rồi đó… anh phải giữ lời.
Ùm! Anh hứa!
Định cố gắng chấn tĩnh cô, nhưng thực sự chính anh cũng đang rất bế tắc vì thực sự anh đã rất cố gắng..
Em! Em có muốn lại đằng kia xem không?
Đằng kia?
Ừm! chỗ đó là vùng cấm, anh sống ở đây đã lâu nhưng chưa một lần nào anh vượt ranh sang bên đó cả:
Vậy sao?
Bây giờ anh muốn thử qua đó, em có gì mới mẻ không?
Anh thiệt là, anh trở lên tò mò như vậy từ khi nào vậy?
Anh vốn vậy mà, là do em chưa hiểu rõ anh thôi!
Vậy sao?
Đứng dậy nào! Đi thôi!
***
Anh làm cái gì vậy? xuống đi! Nguy hiểm lắm!
Định trèo lên bờ tường, nơi mà anh gọi ranh giới cần phải khám phá, sau khi lên được, Định chìa tay ra:
Bám lấy tay anh đi!
Không! Em sợ lắm!
Đừng sợ có anh rồi mà, lên đi, anh sẽ kéo em!
Không!
Thôi mà! Em có phải là Băng mà anh biết không vậy?
Cẩn thận một chút!
Á! Anh đừng buông tay em nha!
Cố lên một chút nữa thôi!
Phù, sao rồi! em ổn chứ? mở mắt ra nhìn đi!
Không!
Băng vốn sợ độ cao, trước giờ từ bé cô không bao giờ dám chơi trò này. Nhà Băng cũng có điều kiện, từ bé hai chị em cô đã được giáo dục, dạy dỗ trở thành những người giàu có( Tư tưởng tài phiệt mà). Băng tuy vẻ bề ngoài là một người lạnh lùng, sắc nhọn, nhưng về bản chất con người mà ai mà chẳng có một góc riêng trong tâm hồn, chỉ là có trỗi lên hay không thôi.
Mở mắt ra đi, Băng!
Định thì thầm vào tai cô, Băng từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là một khoảng trời xa tít không thể nhìn thấy đâu là đích đến, thiết nỗi nó quá xa, quá rộng, không có một ranh giới nào khác để xác nhận:
Oa! Sao có thể chứ? Anh đây không phải là mơ phải không?
Ừm! đó là sự thật!
Băng khẽ lảo đảo đứng dậy, dang nhẹ hai cánh tay, bước những bước chan chầm chậm:
Cẩn thận một chút!
Thật không thể tin nổi là trên đời này lại có một nơi như vậy?
Em nên tin vì cuộc sống vẫn còn nhiều điều mới mẻ ở phía trước lắm!
Ừm! đẹp quá! Có ai nói cho tôi biết ở đằng xa kia còn có thứ gì mà tôi không biết không?
Định cười lớn khi thấy Băng vui vẻ như vậy, anh cũng hét theo Băng, họ hét vào không trung bao la, rộng lớn này.
Em chưa bao giờ được làm điều mình thích!
Vậy sao?
Băng vẫn đi trên bờ tường, Định lúc nào cũng đi phía sau cô:
Anh có biết! hồi nhỏ em không thích làm ăn hay những công việc như vậy, nhưng bố em luôn muốn chị em phải theo, nối nghiệp ông, anh biết ông mà, ông là một người tham lam, rất có mục tiêu, cũng vì cái mục tiêu đó mà ông đã phải bỏ mạng, anh có biết em đã từng trách ông rất nhiều, giá như ông đừng có mải mê công việc, giá như ông dành nhiều tình cảm cho gia đình hơn, vậy có lẽ, em với chị Di đã không phải như bây giờ. Nhưng rồi sao, bây giờ em lại thấy mình còn đáng trách hơn ông, em đã tự đánh mất bản thân mình, rồi em.. cũng sẽ… bỏ mạng như ông… phải không?
Không! Em sẽ không giống ông đâu, nhất định là không…
Anh! Liệu khi con người chết đi linh hồn của họ sẽ đi đến đâu, thiên đường hay là địa ngục!
Chắc chắn là thiên đường, gió nhất định sẽ mang em, mang anh, mang chúng ta đến thiên đường!
Thật chứ?
Ừm!
Này gió! Mày có thể mang theo tôi… đi về thiên đường không?
Băng ngước mặt lên hỏi gió:
Gió ơi! nhất định mày phải đưa cô ấy về tới thiên đường, nơi mà chỉ có sự yêu thương!
Băng khẽ cười lớn, rồi lại:
Băng em sao rồi!
Em… em không sao?
Băng cố quay người đi lau đi vết máu, những hột máu nhuộm đỏ trong lòng bàn tay, cô không muốn Định biết:
Anh! Anh có thể đưa em đến tận nơi chân trời xa xa kia không?
Khẽ xoay người cô lại:
Được chỉ cần em muốn thì anh nhất định… nhất định đưa em đi…
Anh!
Băng khẽ dựa đầu vào vai anh lặng nhìn những thứ xa xa, mờ nhạt ở phía trước, đột nhiên lúc này trong cô lại tràn ngập niềm tin vào cuộc sống, vào tương lai mặc dù thời gian của cô là không còn nhiều.
***
Băng em sao rồi! mở cửa ra đi, anh xin em đấy!
Băng ho dữ dội trong nhà vệ sinh khóa trái, cô đã ho ra máu, rất nhiều máu, Băng như không thể làm ngăn chúng lại, những giọt máu ứa ra không ngừng cho thấy tình cảnh cô đang rất xấu:
Anh ra ngoài đi! Em xin anh đấy!... em không muốn nhìn thấy… không muốn anh nhìn thấy em như vậy?
Băng! Em nói vậy? mở cửa ra đi, em làm anh lo quá!
Không! Anh đi đi! Anh hãy bỏ mặc em đi! Hãy để em chết ở đây!
Đừng nói vậy mà! Em vẫn còn có anh, anh nhất định sẽ không bao giò bỏ mặc em đâu, mở cửa ra đi!
Băng khẽ mở cửa:
Em không sao chứ?
Không!
Đừng làm anh lo lắng như vậy nữa, dù cho em có như thê nào thì anh vẫn ở bên em mà, hãy tin anh:
Ừm!
Băng lại sà vào lòng anh như một đứa trẻ:
Anh! Em không muốn chết! em không thể chết! anh hãy cứu em…
Em đừng nói vậy mà! nhất định em sẽ sống, anh nhất định sẽ làm em sống!
Anh hứa rồi đó… anh phải giữ lời.
Ùm! Anh hứa!
Định cố gắng chấn tĩnh cô, nhưng thực sự chính anh cũng đang rất bế tắc vì thực sự anh đã rất cố gắng..