Trên xe Lâm:
Em còn mệt, nghỉ ngơi thêm ít ngày nữa, vội đi làm sớm như vậy làm gì chứ?
Hạ không muốn nói chuyện, Lâm cũng không muốn hỏi gì thêm vì anh biết Hạ không muốn, châm môt điếu thuốc, hút phì phào:
Em làm như vậy thì ích gì? Dù sao thì chúng ta đã như vậy, sao không vui vẻ mà sống chứ?
Lâm khẽ vuốt mái tóc Hạ, nhưng Hạ gạt phắt tay anh ra, hành động như khiêu khích này của Hạ, Lâm vội kít xe, kít phanh gấp khiến Hạ lao về phía trước:
Anh bị điên sao?
Đúng!
Lâm lao vào hôn Hạ, Hạ cố giãy:
Em!Mãi mãi không bao giờ thoát khỏi anh! Ngoan ngoãn đi.
Khẽ đẩy Lâm ra, lau đi vết hôn:
Anh đúng là tên ác quỷ!
Lâm cười nụ cười quỷ quái.
Sau khi đưa Hạ tới công ty, chiếc xe phóng vụt đi. Hạ không muốn suy nghĩ về con người này. Hạ cố tập trung vào công việc. Chỉ có vùi đầu vào công việc mới khiến Hạ sống thoải mái hơn.
Chiều tan sở, Hạ không muốn nhìn thấy mặt anh ta, cho dù anh ta có gọi nhiều lần thì cũng không nghe. Hạ một mình đi bộ trên con đường nhỏ, đã khá lâu rồi Hạ không đi bộ. Thong thả bước đi trên đường, ăn nhẹ một chút đồ ăn vặt, một cảm nhác tuyệt, Hạ thích một mình như vậy, như trước đây, thoải mái tự do, không suy nghĩ gì nhiều. Trời càng lúc càng tối, Hạ đang trên đi về nhà, Hạ không muốn về căn nhà của tên ác quỷ đó. Trong lúc này đường xá mỗi lúc một đông đúc, những chiếc xe kéo đuôi nhau dài, đường phố rực sáng ánh đèn, nhưng trong lòng Hạ thì vô cùng tăm tối. Chợt trong mắt Hạ nhìn thấy một chiếc xe rất quen đó chẳng phải là của anh rể sao? Sao anh ấy lại ở đây. Hạ không suy nghĩ nhiều, định bước ra, nhưng mắt Hạ tự dưng dừng lại khi anh rể cô xuống xe không chỉ một mình. Cảnh tượng kinh tởm, anh ta cùng với một cô gái ăn mặc sexy đang vui vẻ tiến về phía khách sạn. Hạ không còn ngạc nhiên nữa, vì đây đâu có phải lần đầu cô chứng kiến. Một nụ cười khinh miệt, thì ra mọi đàn ông đều như vậy, đây là người tốt mà mẹ cô chọn cho hai chi em cô sao, thật không thể lường được. Trong lòng Hạ chợt lóe lên tư tưởng đồng cảm với chị, có lẽ bây giờ cô mới có thể thấu hiểu nỗi đau của chị Thủy, thấu hiểu hành động của Thủy tất cả chỉ là trả thù, bù dắp tổn thương trong lòng mình, Hạ cảm thấy mình thật trẻ con, không hiểu chuyện đã trách chị. Trong đầu Hạ lúc này không ngừng suy nghĩ, nhưng Hạ chắc chắn rằng Hạ không bao giờ muốn mình giống như chị Thủy:
Đúng đó! Mình phải nhanh chóng rời xa hắn!
Đang đứng lẩm nhẩm, chợt một chiếc xe ô tô dừng lại trước mặt:
Sao em lại ở đây?
Em còn mệt, nghỉ ngơi thêm ít ngày nữa, vội đi làm sớm như vậy làm gì chứ?
Hạ không muốn nói chuyện, Lâm cũng không muốn hỏi gì thêm vì anh biết Hạ không muốn, châm môt điếu thuốc, hút phì phào:
Em làm như vậy thì ích gì? Dù sao thì chúng ta đã như vậy, sao không vui vẻ mà sống chứ?
Lâm khẽ vuốt mái tóc Hạ, nhưng Hạ gạt phắt tay anh ra, hành động như khiêu khích này của Hạ, Lâm vội kít xe, kít phanh gấp khiến Hạ lao về phía trước:
Anh bị điên sao?
Đúng!
Lâm lao vào hôn Hạ, Hạ cố giãy:
Em!Mãi mãi không bao giờ thoát khỏi anh! Ngoan ngoãn đi.
Khẽ đẩy Lâm ra, lau đi vết hôn:
Anh đúng là tên ác quỷ!
Lâm cười nụ cười quỷ quái.
Sau khi đưa Hạ tới công ty, chiếc xe phóng vụt đi. Hạ không muốn suy nghĩ về con người này. Hạ cố tập trung vào công việc. Chỉ có vùi đầu vào công việc mới khiến Hạ sống thoải mái hơn.
Chiều tan sở, Hạ không muốn nhìn thấy mặt anh ta, cho dù anh ta có gọi nhiều lần thì cũng không nghe. Hạ một mình đi bộ trên con đường nhỏ, đã khá lâu rồi Hạ không đi bộ. Thong thả bước đi trên đường, ăn nhẹ một chút đồ ăn vặt, một cảm nhác tuyệt, Hạ thích một mình như vậy, như trước đây, thoải mái tự do, không suy nghĩ gì nhiều. Trời càng lúc càng tối, Hạ đang trên đi về nhà, Hạ không muốn về căn nhà của tên ác quỷ đó. Trong lúc này đường xá mỗi lúc một đông đúc, những chiếc xe kéo đuôi nhau dài, đường phố rực sáng ánh đèn, nhưng trong lòng Hạ thì vô cùng tăm tối. Chợt trong mắt Hạ nhìn thấy một chiếc xe rất quen đó chẳng phải là của anh rể sao? Sao anh ấy lại ở đây. Hạ không suy nghĩ nhiều, định bước ra, nhưng mắt Hạ tự dưng dừng lại khi anh rể cô xuống xe không chỉ một mình. Cảnh tượng kinh tởm, anh ta cùng với một cô gái ăn mặc sexy đang vui vẻ tiến về phía khách sạn. Hạ không còn ngạc nhiên nữa, vì đây đâu có phải lần đầu cô chứng kiến. Một nụ cười khinh miệt, thì ra mọi đàn ông đều như vậy, đây là người tốt mà mẹ cô chọn cho hai chi em cô sao, thật không thể lường được. Trong lòng Hạ chợt lóe lên tư tưởng đồng cảm với chị, có lẽ bây giờ cô mới có thể thấu hiểu nỗi đau của chị Thủy, thấu hiểu hành động của Thủy tất cả chỉ là trả thù, bù dắp tổn thương trong lòng mình, Hạ cảm thấy mình thật trẻ con, không hiểu chuyện đã trách chị. Trong đầu Hạ lúc này không ngừng suy nghĩ, nhưng Hạ chắc chắn rằng Hạ không bao giờ muốn mình giống như chị Thủy:
Đúng đó! Mình phải nhanh chóng rời xa hắn!
Đang đứng lẩm nhẩm, chợt một chiếc xe ô tô dừng lại trước mặt:
Sao em lại ở đây?