Vài ngày sau công ty Lâm gặp nhiều rắc rối, mọi công việc đều bị ngưng lại, vòng quay vốn cũng bị ngưng trệ lại, ngân hàng không ngừng thúc giục nợ, mọi thứ đều rất khó khăn. Lâm rất khó khăn, rất đau đầu không biết giải quyết thế nào nữa. Nhưng với bản lĩnh thương trường bấy lâu nay thì anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, khuôn mặt sắc lạnh:
Cậu có gì muốn nói sao?
Giọng nói trầm ấm, nhưng đầy uy lực, trên tay cầm một điếu thuốc hút phì phào:
Mình..
Sao vậy?
Trước thái độ lo lắng sợ sệt của người đối diện càng khiến Lâm thêm nóng giận, tay ghì chặt xuống bàn đập lớn một tiếng:
Cậu tưởng tôi không biết những gì cậu làm sao?
Mình!
Cậu tự xem đi!
Lâm vứt sấp giấy vào mặt hắn, những tài liệu mà anh ta đưa cho Lâm kí, Lâm rất nghi ngờ nên đã cho người điều tra kết quả là mọi số liệu chỉ là số liệu khống nhằm rút ruột công ty. Nhưng Lâm cũng biết anh ta không phải là chủ mưu, anh ta chỉ là tay sai còn người đứng sau thì Lâm vẫn chưa thể điều tra nên mới ép anh ta khái ra, nhưng dường như vô ích vì anh ta cũng rất cứng miệng:
Được! Nếu cậu không nói thì cậu nên biết làm thế nào đi!
Khẽ bỏ sấp giấy xuống, lặng lẽ rời đi trong đau khổ:
Ghì chặt tay đấm mạnh vào tường những giọt máu ứa ra rơi xuống, Doãn băng đã đứng từ xa quan sát anh, khẽ cười một nụ cười nhẹ:
Anh đau đớn lắm phải không? Nhưng tất cả chỉ là bước đầu tiên thôi, mọi chuyện ở phía trước thôi.
****
Vài ngày sau công ty đang trên bờ vực phá sản mọi thứ đều không thể cứu vãn được nữa, phía ngân hàng thì đã luôn thúc giục công ty anh mọi chuyện đều bí tắc, trước những sự việc này Lâm vẫn tỏ ra bình tĩnh không quá tỏ ra lo lắng vì rủi ro trong kinh doanh luôn là điều tự nhiên, dễ xảy ra nhất, sẽ chẳng có một công ty nào hoạt động mà không gặp phải rắc rối bao giờ. Nhưng điều mà anh không ngờ tới nhất là khi phía ngân hàng lại đến nhà anh tịch thu tài sản.
Tại nhà lâm:
Các người là ai? Sao lại vào nhà tôi?
Chúng tôi ở phía ngân hàng, chúng tôi thực thi theo quyết định của ngân hàng đến nghiêm phong tài sản để làm vật thế chấp cho các khoản nợ cho ngân hàng. Phiền gia đình thực thi lệnh một cách nghiêm túc:
Có gì nhầm lẫn ở đây sao, làm gì có chuyện đó chứ?
Đây là công văn, giấy tờ liên quan mời bà xem.
Sau khi xem xong, Bà Lan như chết ngất, không thể tin vào mắt mình được nữa.
Họ trong phút chốc bị đẩy ra khỏi đường, Bà nội thì không thể nào chịu đựng được cú sốc này đã lên cơn sốc phải nhập viện gấp.
Trong bệnh viện:
Mẹ! Bà nội sao rồi!
Lâm! Sao lại ra nông nỗi này vậy hả con!
Con! Con xin lỗi!
Bà Lan khóc lóc, không thể đứng vững được nữa, cố đỡ mẹ ngồi vào ghế;
Mẹ! Mẹ bình tĩnh lại đi!
Sao lại ra nông nỗi vậy chứ!
Hạ khi nghe tin liền đi ngay tới bệnh viện:
Mẹ! Bà nội sao rồi?
Hạ! Con đến rồi! Bà nội!
Mẹ! Mẹ đừng lo, bà nội sẽ không sao đâu?
Hạ cố gắng chấn tĩnh bà Lan, trong phòng các bĩ ra vào liên tục, tình hình cho thấy bà đang rất nguy kịch, tuổi của bà lớn không thể chịu đựng được cú sốc này.
Ai là người nhà của bà cụ.
Tôi! Tôi là con dâu bà! Mẹ tôi sao rồi!
Chúng tôi rất tiếc, bà cụ lớn tuổi nên..
Anh nói sao! Không! không thể nào!
Mọi người nên tranh thủ gặp mặt cụ lần cuối đi!
Trong phòng những âm thanh từ chiếc máy trợ tim kêu tít tít. Bà nội nằm trên giường, người toàn là những dây rợn. Bà Lan khóc suốt không nói được câu gì:
Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại đi!
Lâm vẫn đứng bên cạnh giường bệnh nhưng không quá tỏ đau đớn, rất bản lĩnh, rất cứng cỏi, nhưng mọi nỗi đau đớn đều được anh kìm nén vào bên trong đó luôn là cách hành động của anh trong mọi chuyện. Sâu bên trong anh luôn thầm thì gọi bà:
Bà! Bà ơi! Cháu xin lỗi tất cả là tại cháu! Tại cháu mà bà ra như vậy, bà ơi bà nhìn cháu đi, bà ơi( Lâm thảm thiết gọi bà trong đau đớn rằn vặt)
Bà nội với đôi mắt hiền từ, từ từ mở mắt nhìn các con cháu một lượt, đôi tay run rẩy sờ lên đưa tay lên về phía Lâm, nhanh chóng cúi đầu xuống, nhanh chóng cầm chặt cầm chặ đôit tay run rẩy của bà áp lên khuôn mặt:
Không phải lỗi của cháu!
Giọng nói run rẩy như khoét sâu vào tim Lâm một nỗi đau đớn không thể nói ra:
Cháu phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ vượt qua, bà tin là cháu sẽ vượt qua thôi, bà.. tin... cháu..
Lâm không thể nói được gì hơn, anh vẫn nắm chặt tay bà áp sát lên khuôn mặt, khẽ rít một hơi mạnh, dường như anh muốn cân bằng cảm xúc của mình, mặc dù cố ngăn không cho nước mắt rơi nhưng không thể những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi, đua nhau rơi trên khuôn mặt. Rồi đột nhiên đôi tay bà rời khỏi má Lâm giống như hơi mất vụt mất, trong phút chốc Lâm thấy toàn thân lạnh buốt không còn biết gì nữa, ôm chặt bà giàn giụa trong nước mắt như một đứa trẻ con. Cả căn phòng tràn ngập trong nỗi bi ai, đau xót, ai nấy đều khóc thảm thiết, riêng chỉ có một người nãy giờ đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh không nói gì, lặng im quan sát hành động của Lâm, trên khóe môi khẽ nở một nụ cười của một quỷ giữ, xoay người nhẹ rời đi bỏ lại phía sau lưng là một vầng âm u, sắc lạnh của sự căm hận đến tột độ.
Cậu có gì muốn nói sao?
Giọng nói trầm ấm, nhưng đầy uy lực, trên tay cầm một điếu thuốc hút phì phào:
Mình..
Sao vậy?
Trước thái độ lo lắng sợ sệt của người đối diện càng khiến Lâm thêm nóng giận, tay ghì chặt xuống bàn đập lớn một tiếng:
Cậu tưởng tôi không biết những gì cậu làm sao?
Mình!
Cậu tự xem đi!
Lâm vứt sấp giấy vào mặt hắn, những tài liệu mà anh ta đưa cho Lâm kí, Lâm rất nghi ngờ nên đã cho người điều tra kết quả là mọi số liệu chỉ là số liệu khống nhằm rút ruột công ty. Nhưng Lâm cũng biết anh ta không phải là chủ mưu, anh ta chỉ là tay sai còn người đứng sau thì Lâm vẫn chưa thể điều tra nên mới ép anh ta khái ra, nhưng dường như vô ích vì anh ta cũng rất cứng miệng:
Được! Nếu cậu không nói thì cậu nên biết làm thế nào đi!
Khẽ bỏ sấp giấy xuống, lặng lẽ rời đi trong đau khổ:
Ghì chặt tay đấm mạnh vào tường những giọt máu ứa ra rơi xuống, Doãn băng đã đứng từ xa quan sát anh, khẽ cười một nụ cười nhẹ:
Anh đau đớn lắm phải không? Nhưng tất cả chỉ là bước đầu tiên thôi, mọi chuyện ở phía trước thôi.
****
Vài ngày sau công ty đang trên bờ vực phá sản mọi thứ đều không thể cứu vãn được nữa, phía ngân hàng thì đã luôn thúc giục công ty anh mọi chuyện đều bí tắc, trước những sự việc này Lâm vẫn tỏ ra bình tĩnh không quá tỏ ra lo lắng vì rủi ro trong kinh doanh luôn là điều tự nhiên, dễ xảy ra nhất, sẽ chẳng có một công ty nào hoạt động mà không gặp phải rắc rối bao giờ. Nhưng điều mà anh không ngờ tới nhất là khi phía ngân hàng lại đến nhà anh tịch thu tài sản.
Tại nhà lâm:
Các người là ai? Sao lại vào nhà tôi?
Chúng tôi ở phía ngân hàng, chúng tôi thực thi theo quyết định của ngân hàng đến nghiêm phong tài sản để làm vật thế chấp cho các khoản nợ cho ngân hàng. Phiền gia đình thực thi lệnh một cách nghiêm túc:
Có gì nhầm lẫn ở đây sao, làm gì có chuyện đó chứ?
Đây là công văn, giấy tờ liên quan mời bà xem.
Sau khi xem xong, Bà Lan như chết ngất, không thể tin vào mắt mình được nữa.
Họ trong phút chốc bị đẩy ra khỏi đường, Bà nội thì không thể nào chịu đựng được cú sốc này đã lên cơn sốc phải nhập viện gấp.
Trong bệnh viện:
Mẹ! Bà nội sao rồi!
Lâm! Sao lại ra nông nỗi này vậy hả con!
Con! Con xin lỗi!
Bà Lan khóc lóc, không thể đứng vững được nữa, cố đỡ mẹ ngồi vào ghế;
Mẹ! Mẹ bình tĩnh lại đi!
Sao lại ra nông nỗi vậy chứ!
Hạ khi nghe tin liền đi ngay tới bệnh viện:
Mẹ! Bà nội sao rồi?
Hạ! Con đến rồi! Bà nội!
Mẹ! Mẹ đừng lo, bà nội sẽ không sao đâu?
Hạ cố gắng chấn tĩnh bà Lan, trong phòng các bĩ ra vào liên tục, tình hình cho thấy bà đang rất nguy kịch, tuổi của bà lớn không thể chịu đựng được cú sốc này.
Ai là người nhà của bà cụ.
Tôi! Tôi là con dâu bà! Mẹ tôi sao rồi!
Chúng tôi rất tiếc, bà cụ lớn tuổi nên..
Anh nói sao! Không! không thể nào!
Mọi người nên tranh thủ gặp mặt cụ lần cuối đi!
Trong phòng những âm thanh từ chiếc máy trợ tim kêu tít tít. Bà nội nằm trên giường, người toàn là những dây rợn. Bà Lan khóc suốt không nói được câu gì:
Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại đi!
Lâm vẫn đứng bên cạnh giường bệnh nhưng không quá tỏ đau đớn, rất bản lĩnh, rất cứng cỏi, nhưng mọi nỗi đau đớn đều được anh kìm nén vào bên trong đó luôn là cách hành động của anh trong mọi chuyện. Sâu bên trong anh luôn thầm thì gọi bà:
Bà! Bà ơi! Cháu xin lỗi tất cả là tại cháu! Tại cháu mà bà ra như vậy, bà ơi bà nhìn cháu đi, bà ơi( Lâm thảm thiết gọi bà trong đau đớn rằn vặt)
Bà nội với đôi mắt hiền từ, từ từ mở mắt nhìn các con cháu một lượt, đôi tay run rẩy sờ lên đưa tay lên về phía Lâm, nhanh chóng cúi đầu xuống, nhanh chóng cầm chặt cầm chặ đôit tay run rẩy của bà áp lên khuôn mặt:
Không phải lỗi của cháu!
Giọng nói run rẩy như khoét sâu vào tim Lâm một nỗi đau đớn không thể nói ra:
Cháu phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ vượt qua, bà tin là cháu sẽ vượt qua thôi, bà.. tin... cháu..
Lâm không thể nói được gì hơn, anh vẫn nắm chặt tay bà áp sát lên khuôn mặt, khẽ rít một hơi mạnh, dường như anh muốn cân bằng cảm xúc của mình, mặc dù cố ngăn không cho nước mắt rơi nhưng không thể những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi, đua nhau rơi trên khuôn mặt. Rồi đột nhiên đôi tay bà rời khỏi má Lâm giống như hơi mất vụt mất, trong phút chốc Lâm thấy toàn thân lạnh buốt không còn biết gì nữa, ôm chặt bà giàn giụa trong nước mắt như một đứa trẻ con. Cả căn phòng tràn ngập trong nỗi bi ai, đau xót, ai nấy đều khóc thảm thiết, riêng chỉ có một người nãy giờ đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh không nói gì, lặng im quan sát hành động của Lâm, trên khóe môi khẽ nở một nụ cười của một quỷ giữ, xoay người nhẹ rời đi bỏ lại phía sau lưng là một vầng âm u, sắc lạnh của sự căm hận đến tột độ.