Trên đường về Hạ không ngừng suy ngĩ về Lâm, mọi chuyện khá lo lắng cho Lâm, nhưng cô chẳng thể làm gì giúp Lâm cả, suy nghĩ này của Hạ khiến cô trở lên buồn rầu, không khí có chút căng thẳng, mở cửa xe ra một luồng gió mát thổi nhè nhẹ vào, đưa mắt nhìn xung quanh, trời khá đẹp, nắng vàng nhẹ không quá gắt nhưng với tâm tâm trạng này thì cô chẳng còn tâm trí nào mà ngắm cảnh nữa, đang suy nghĩ miên man đột nhiên điện thoại bao tin nhắn:
Buông tay đi, thứ không phải của mình!
Hạ khuôn mặt hốt hoảng khi đọc dòng tin nhắn, đây không phải là lần đầu cô nhận được những thứ như thế này, vài ngày nay rồi những tin nhắn lạ, với nội dung đe dọa này luôn được gửi cho Hạ, ban đầu Hạ cũng không tin nhưng những dòng tin nhắn này nó cũng khiến cô phải suy nghĩ. Bước xuống xe, Hạ vừa nghe điện thoại của mẹ, vừa đi chậm vào ngõ hẻm:
Con biết mà! Mẹ đừng lo, vâng!
Hạ tắt máy, đi về phía cổng chợt đụng mặt một người đội mũ kín mặt, hành tung bí ẩn:
Xin lỗi( Hạ lịch sự)
Người đó không nói gì chỉ phủi bụi, Hạ định rời đi, nhưng:
Buông tay đi! Thứ không phải của mình.
Anh ta nhanh nhẹn thì thầm vào tai Hạ, giọng nói trầm trầm, lạnh lùng bên dưới cái mũ là khuôn mặt khá sắc, ánh mắt anh ta nhìn Hạ sắc bén như một lưỡi dao, nói xong cái, anh ta rời đi, bỏ lại Hạ ở đó, những cơn gió bắt đầu thổi mạnh, trời đang nắng bỗng dưng lại sầm lại sắp đổ mưa lớn giống như cảm giác của Hạ vậy,Hạ vừa sợ sệt, vừa ngây người không dám quay mặt nhìn anh ta, nhanh chóng xoay người về phía cổng vào nhà.
Cả buổi tối hôm đó Hạ không ngừng suy nghĩ về câu nói của kẻ lạ mặt đó. Lâm cũng nhận ra Hạ đang có chuyện khó nghĩ, nhưng anh hiểu Hạ nên không hỏi vì có hỏi thì Hạ không nói. Sau khi ăn tối xong, Hạ đang ở trong phòng đang suy nghĩ vẩn vơ, tay cầm cuốn truyện mà không tập trung, do vậy mà Hạ không hề để ý Lâm đã đi đến gần từ lúc nào đứng trước mắt mình, khi nhìn thấy Lâm, Hạ có chút giật mình, Lâm đặt cốc sữa vừa mới pha còn bốc khói lên bàn, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Hạ:
Em sao vậy? Cả buổi tối cứ suy nghĩ gì không biết, nói cho anh nghe được không?
Hạ cố trấn tĩnh lại, cố gắng không để Lâm đoán ra được, khẽ xoay người về phía Lâm nhìn thẳng vào mắt anh:
Không! Không có gì!
Lâm thừa biết là Hạ sẽ nói vậy nên cũng tiện hỏi thêm:
Em uống sữa đi, còn nóng đó!
Lâm với tay chỉ vào cốc sữa, Hạ có chút xúc động khi thấy Lâm quan tâm như vậy, có chút xúc động, Lâm thấy Hạ như vậy không nhịn được cười:
Em sao vậy? Đừng có nói em cảm động đến phát khóc đấy nhé, anh không gờ em lại mít ướt như vậy đó( Lâm cố chọc Hạ)
Hạ bị Lâm nói trúng tim đen nhưng cố tình không muốn Lâm biết, cô với tay, nhấp một chút sữa:
Ai bảo anh vậy chứ?
Xem em kìa đôi mắt em đã nói lên cả rồi( Lâm vẫn cố chêu Hạ)
Hạ ngượng ngùng không nói được câu gì, Lâm vẫn cười tươi:
Thôi nào em uống đi, uống nhanh lên!
Ừm!
Hạ cố uống hết cốc sữa:
Đúng rồi, như vậy mới phải chứ!
Lâm kéo cái ghế ngồi cạnh Hạ, với tay lấy một cuốn tạp trí:
Anh!
Sao vậy?
À không?
Thấy Hạ có chút ngập ngừng, lâm khẽ xoa người ra nhìn Hạ:
Em có gì muốn nói với anh phải không?
Hạ vẫn ngập ngừng, làm sao cô có thể nói chuyện này ra khi Lâm đang gặp đủ mọi rắc rối như vậy, Hạ không muốn lâm lo lắng:
Không! Không có!
Hạ khẽ áp đầu vào lòng Lâm, Lâm có chút bất ngờ vì từ trước tới giờ Hạ chưa bao giờ như vậy, hôm nay Hạ lạ lắm. Vòng tay an ủi Hạ dù là không biết chuyện gì?
Nửa đêm.
Cô phải rời xa anh ấy, anh ấy là của tôi( Giọng một người phụ nữ nói)
Không! Tại sao cô muốn như vậy chứ, tôi không bao giờ?
Vậy thì cô chết đi!
Cô gái áp sát Hạ, hạ cứ lùi lại, bên dưới là một vực thẳm rất sâu và cao, chỉ cần xảy chân một chút là chết.
Cô không được lại gần tôi! Đừng qua đây!
Không anh ấy là của tôi, mãi mãi ( cô gái hét lên)
Một cú xô mạnh Hạ, Hạ lao xuống vực một bờ vực cao, sâu thẳm.
Giật mình tỉnh dậy, trên trán đầy mô hôi, Hạ cố thở dường như cô không thể thở được, tim đập mạnh như chính cô đã vừa bị rơi xuống vực thẳm vậy. Lâm bị Hạ đánh thức, anh lờ mờ mở mắt nhìn Hạ:
Em sao vậy?
Lâm lấy tay với bật điện, lấy khăn thấm mồ hôi trên trán Hạ, cố trấn tĩnh Hạ, Hạ lúc này mới bật khóc lớn, dường như mọi cảm xúc không thể kìm nén được nữa. Lâm ôm chặt Hạ vỗ về an ủi:
Không sao đâu, chỉ là mơ thôi! Mơ thôi, có anh rồi.
Mãi một lúc sau Hạ mới có thể trấn tĩnh lại được:
Em sao rồi, anh đi lấy nước cho em nha!
Hạ nắm chặt tay Lâm, Lâm cũng hiểu là Hạ rất sợ:
Anh đừng đi mà!
Không! Anh không đi đâu!
Hạ lại lao vào lòng Lâm, Lâm có thể cảm nhận được sự run rẩy của Hạ, cố vỗ về an ủi Hạ, nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc Hạ mờ mờ chìm vào giấc ngủ, lúc đó cô vẫn ôm chặt Lâm không rời, Lâm cũng chỉ khẽ cười thực sự thì cô ấy vẫn chỉ là một cô bé, khẽ đặt Hạ xuống giường, vuốt nhẹ mái tóc, đôi gò má, hôn nhẹ nhàng lên, tủm tỉm cười rồi họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ
Buông tay đi, thứ không phải của mình!
Hạ khuôn mặt hốt hoảng khi đọc dòng tin nhắn, đây không phải là lần đầu cô nhận được những thứ như thế này, vài ngày nay rồi những tin nhắn lạ, với nội dung đe dọa này luôn được gửi cho Hạ, ban đầu Hạ cũng không tin nhưng những dòng tin nhắn này nó cũng khiến cô phải suy nghĩ. Bước xuống xe, Hạ vừa nghe điện thoại của mẹ, vừa đi chậm vào ngõ hẻm:
Con biết mà! Mẹ đừng lo, vâng!
Hạ tắt máy, đi về phía cổng chợt đụng mặt một người đội mũ kín mặt, hành tung bí ẩn:
Xin lỗi( Hạ lịch sự)
Người đó không nói gì chỉ phủi bụi, Hạ định rời đi, nhưng:
Buông tay đi! Thứ không phải của mình.
Anh ta nhanh nhẹn thì thầm vào tai Hạ, giọng nói trầm trầm, lạnh lùng bên dưới cái mũ là khuôn mặt khá sắc, ánh mắt anh ta nhìn Hạ sắc bén như một lưỡi dao, nói xong cái, anh ta rời đi, bỏ lại Hạ ở đó, những cơn gió bắt đầu thổi mạnh, trời đang nắng bỗng dưng lại sầm lại sắp đổ mưa lớn giống như cảm giác của Hạ vậy,Hạ vừa sợ sệt, vừa ngây người không dám quay mặt nhìn anh ta, nhanh chóng xoay người về phía cổng vào nhà.
Cả buổi tối hôm đó Hạ không ngừng suy nghĩ về câu nói của kẻ lạ mặt đó. Lâm cũng nhận ra Hạ đang có chuyện khó nghĩ, nhưng anh hiểu Hạ nên không hỏi vì có hỏi thì Hạ không nói. Sau khi ăn tối xong, Hạ đang ở trong phòng đang suy nghĩ vẩn vơ, tay cầm cuốn truyện mà không tập trung, do vậy mà Hạ không hề để ý Lâm đã đi đến gần từ lúc nào đứng trước mắt mình, khi nhìn thấy Lâm, Hạ có chút giật mình, Lâm đặt cốc sữa vừa mới pha còn bốc khói lên bàn, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Hạ:
Em sao vậy? Cả buổi tối cứ suy nghĩ gì không biết, nói cho anh nghe được không?
Hạ cố trấn tĩnh lại, cố gắng không để Lâm đoán ra được, khẽ xoay người về phía Lâm nhìn thẳng vào mắt anh:
Không! Không có gì!
Lâm thừa biết là Hạ sẽ nói vậy nên cũng tiện hỏi thêm:
Em uống sữa đi, còn nóng đó!
Lâm với tay chỉ vào cốc sữa, Hạ có chút xúc động khi thấy Lâm quan tâm như vậy, có chút xúc động, Lâm thấy Hạ như vậy không nhịn được cười:
Em sao vậy? Đừng có nói em cảm động đến phát khóc đấy nhé, anh không gờ em lại mít ướt như vậy đó( Lâm cố chọc Hạ)
Hạ bị Lâm nói trúng tim đen nhưng cố tình không muốn Lâm biết, cô với tay, nhấp một chút sữa:
Ai bảo anh vậy chứ?
Xem em kìa đôi mắt em đã nói lên cả rồi( Lâm vẫn cố chêu Hạ)
Hạ ngượng ngùng không nói được câu gì, Lâm vẫn cười tươi:
Thôi nào em uống đi, uống nhanh lên!
Ừm!
Hạ cố uống hết cốc sữa:
Đúng rồi, như vậy mới phải chứ!
Lâm kéo cái ghế ngồi cạnh Hạ, với tay lấy một cuốn tạp trí:
Anh!
Sao vậy?
À không?
Thấy Hạ có chút ngập ngừng, lâm khẽ xoa người ra nhìn Hạ:
Em có gì muốn nói với anh phải không?
Hạ vẫn ngập ngừng, làm sao cô có thể nói chuyện này ra khi Lâm đang gặp đủ mọi rắc rối như vậy, Hạ không muốn lâm lo lắng:
Không! Không có!
Hạ khẽ áp đầu vào lòng Lâm, Lâm có chút bất ngờ vì từ trước tới giờ Hạ chưa bao giờ như vậy, hôm nay Hạ lạ lắm. Vòng tay an ủi Hạ dù là không biết chuyện gì?
Nửa đêm.
Cô phải rời xa anh ấy, anh ấy là của tôi( Giọng một người phụ nữ nói)
Không! Tại sao cô muốn như vậy chứ, tôi không bao giờ?
Vậy thì cô chết đi!
Cô gái áp sát Hạ, hạ cứ lùi lại, bên dưới là một vực thẳm rất sâu và cao, chỉ cần xảy chân một chút là chết.
Cô không được lại gần tôi! Đừng qua đây!
Không anh ấy là của tôi, mãi mãi ( cô gái hét lên)
Một cú xô mạnh Hạ, Hạ lao xuống vực một bờ vực cao, sâu thẳm.
Giật mình tỉnh dậy, trên trán đầy mô hôi, Hạ cố thở dường như cô không thể thở được, tim đập mạnh như chính cô đã vừa bị rơi xuống vực thẳm vậy. Lâm bị Hạ đánh thức, anh lờ mờ mở mắt nhìn Hạ:
Em sao vậy?
Lâm lấy tay với bật điện, lấy khăn thấm mồ hôi trên trán Hạ, cố trấn tĩnh Hạ, Hạ lúc này mới bật khóc lớn, dường như mọi cảm xúc không thể kìm nén được nữa. Lâm ôm chặt Hạ vỗ về an ủi:
Không sao đâu, chỉ là mơ thôi! Mơ thôi, có anh rồi.
Mãi một lúc sau Hạ mới có thể trấn tĩnh lại được:
Em sao rồi, anh đi lấy nước cho em nha!
Hạ nắm chặt tay Lâm, Lâm cũng hiểu là Hạ rất sợ:
Anh đừng đi mà!
Không! Anh không đi đâu!
Hạ lại lao vào lòng Lâm, Lâm có thể cảm nhận được sự run rẩy của Hạ, cố vỗ về an ủi Hạ, nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc Hạ mờ mờ chìm vào giấc ngủ, lúc đó cô vẫn ôm chặt Lâm không rời, Lâm cũng chỉ khẽ cười thực sự thì cô ấy vẫn chỉ là một cô bé, khẽ đặt Hạ xuống giường, vuốt nhẹ mái tóc, đôi gò má, hôn nhẹ nhàng lên, tủm tỉm cười rồi họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ