Hạ xoay người rời đi, Lâm kéo ôm Hạ từ phía sau:
Không! Không đâu em đừng nói vậy, anh yêu em mà, anh yêu nhiều lắm!
Hạ khẽ xoay người nhìn Lâm:
Anh yêu tôi! Không anh không tôi, người anh yêu là chính bản thân anh kìa!
Không! Anh yêu em!
Hạ vẫn lắc đầu không nghe, lao nhanh ra khỏi phòng, bước xuống đường, đường về khuya rất vắng, Hạ cứ khóc lóc vừa chạy:
Đừng chạy, Hạ đừng chạy nguy hiểm lắm!
Lâm đuổi theo phía sau, không ngừng hét lớn, chợt một ánh đèn rực sáng của một chiếc xe ô tô lao ra từ trong ngõ hẻm, không để ý, chỉ cố che mắt lại:
Hạ!
Lâm hét lớn, nhìn Hạ nằm xõng xoài trên đất, nằm trên một vũng máu lớn, nhưng khi Lâm định chạy qua, một chiếc xe ở đâu lao tới, nhằm trúng Lâm mà đâm, Lâm ngã nhào xuống đất, mơ hồ nhìn về phía Hạ, bàn tay cố với lại gần Hạ, nhưng khoảng cách giữa họ rất xa, Lâm nhanh chóng mất dần ý thức, mắt mờ dần, hình ảnh lúc cuối anh nhìn thấy chỉ là Hạ, Hạ đang nằm trong vũng máu.
Trong bệnh viện, Lâm vẫn nằm hôn mê, trên tay vẫn nắm chặt cái khăn của Hạ Doãn băng vẫn ngồi đó túc trực, Lâm khẽ nhúc nhích sau bao ngày bất động, từ từ mở mắt nhìn xung quanh:
***
Sao anh lại ở đây? Hạ, Hạ đâu rồi?
Lâm choàng dậy, dứt đứt dây truyền nước:
Lâm! Anh làm gì vậy? Bình tĩnh lại đi!
Không! Anh phải đi tìm cô ấy!
Lâm vẫn cố bước xuống giường, nhưng một cảm giác nhói đau ở chân khiến anh không thể nào nhúc nhích hay đứng dậy được:
Anh! Anh đừng dậy, vết thương của anh chưa lành đâu, anh làm vậy thì càng lâu khỏi đấy!
Không! Không!
Em biết anh không thể nào chấp nhận ngay được sự thật này nhưng anh nghe này, Hạ chết rồi! Cô ấy đã chết rồi!
Lời nói của Băng như mũi dao đâm thẳng vào trái tim Lâm, không nói lên lời nào:
Không! Không đâu!
Lâm sụp xuống như chết đi, không thể nào diễn tả được nỗi đau này nó thực sự đau đớn đến thấu tim, hạnh phúc với anh chỉ ngắn ngủi như vậy sao, trong phút cốc nó đã vội tàn, trong phút chốc Lâm không thể nào chấp nhận được là Hạ đã chết, đã mãi mãi rời xa anh, lúc này những giọt nước mắt không ngừng rơi, Lâm gào lên:
Không! Em đã nói em yêu anh mà, amix mãi không xa mà, vậy mà!
Lâm ghì sát tay vào giường làm nó hằn lên đường ven, vì anh đang truyền nước, thấy Lâm như vậy, Doãn băng cũng không kìm được cảm xúc, anh ôm chặt Lâm an ủi:
Không sao đâu! Có em ở đây mà! Em sẽ mãi ở bên anh!
Lâm không còn nghe được gì nữa, anh như mất đi mọi lý trí.
Lâm sõng soài không thể nói được gì, Băng khẽ kéo cái chăn lên đắp cho Lâm:
Lâm xoay người, cố không để cho Băng thấy giọt nước mắt của mình, cắn chặt răng vào ga giường không để phát ra âm thanh yếu đuối này. Khi băng ngoài, anh nắm chặt tay vào thành nắm đấm, đấm mạnh xuống giường, khóc lóc thầm trách mình, trách bản thân không bảo vệ được cô.
Tang lễ của Hạ được tổ chức rất lớn, tất cả đều đau đớn nhất là hai bà mẹ, nhưng đáng lẽ ra một người phải buồn rầu đau đớn nhất phải là Lâm. Nhưng Lâm lại luôn rất cứng cỏi không tỏ ra đau đớn, dường như anh đã học cách nuốt mọi nỗi đau vào bên trong. Không có một giọt nước mắt, cử chỉ đau buồn nào. Ngày đưa Hạ về bên kia cũng là ngày Lâm chôn chặt trái tim mình theo Hạ, khóa chặt nó mãi mãi không bao giờ cho phép nó rung động hay đập từng hồi nữa. Nhưng sâu thẳm bên trong trái tim anh luôn còn sót lại một niềm hy vọng mong manh là Hạ vẫn còn sống vì phía công an nói vẫn chưa tìm thấy xác Hạ, mặc dù biết là đó là niềm hy vọng mang manh nhưng nó vẫn làm cho anh ấm lòng thêm hy vọng để sống tiếp vượt qua nỗi đau này. Và thời gian cứ thế trôi, trôi dần không còn biết bao lâu nữa, không biết là mọi thứ thay đổi niều đến đâu nữa, trong lòng Lâm vẫn giữ nguyên cái nỗi đau chia xa, nỗi đau rằn xé như một vết sẹo lớn trong trái tim Lâm không cách nào chữa lành được.
Không! Không đâu em đừng nói vậy, anh yêu em mà, anh yêu nhiều lắm!
Hạ khẽ xoay người nhìn Lâm:
Anh yêu tôi! Không anh không tôi, người anh yêu là chính bản thân anh kìa!
Không! Anh yêu em!
Hạ vẫn lắc đầu không nghe, lao nhanh ra khỏi phòng, bước xuống đường, đường về khuya rất vắng, Hạ cứ khóc lóc vừa chạy:
Đừng chạy, Hạ đừng chạy nguy hiểm lắm!
Lâm đuổi theo phía sau, không ngừng hét lớn, chợt một ánh đèn rực sáng của một chiếc xe ô tô lao ra từ trong ngõ hẻm, không để ý, chỉ cố che mắt lại:
Hạ!
Lâm hét lớn, nhìn Hạ nằm xõng xoài trên đất, nằm trên một vũng máu lớn, nhưng khi Lâm định chạy qua, một chiếc xe ở đâu lao tới, nhằm trúng Lâm mà đâm, Lâm ngã nhào xuống đất, mơ hồ nhìn về phía Hạ, bàn tay cố với lại gần Hạ, nhưng khoảng cách giữa họ rất xa, Lâm nhanh chóng mất dần ý thức, mắt mờ dần, hình ảnh lúc cuối anh nhìn thấy chỉ là Hạ, Hạ đang nằm trong vũng máu.
Trong bệnh viện, Lâm vẫn nằm hôn mê, trên tay vẫn nắm chặt cái khăn của Hạ Doãn băng vẫn ngồi đó túc trực, Lâm khẽ nhúc nhích sau bao ngày bất động, từ từ mở mắt nhìn xung quanh:
***
Sao anh lại ở đây? Hạ, Hạ đâu rồi?
Lâm choàng dậy, dứt đứt dây truyền nước:
Lâm! Anh làm gì vậy? Bình tĩnh lại đi!
Không! Anh phải đi tìm cô ấy!
Lâm vẫn cố bước xuống giường, nhưng một cảm giác nhói đau ở chân khiến anh không thể nào nhúc nhích hay đứng dậy được:
Anh! Anh đừng dậy, vết thương của anh chưa lành đâu, anh làm vậy thì càng lâu khỏi đấy!
Không! Không!
Em biết anh không thể nào chấp nhận ngay được sự thật này nhưng anh nghe này, Hạ chết rồi! Cô ấy đã chết rồi!
Lời nói của Băng như mũi dao đâm thẳng vào trái tim Lâm, không nói lên lời nào:
Không! Không đâu!
Lâm sụp xuống như chết đi, không thể nào diễn tả được nỗi đau này nó thực sự đau đớn đến thấu tim, hạnh phúc với anh chỉ ngắn ngủi như vậy sao, trong phút cốc nó đã vội tàn, trong phút chốc Lâm không thể nào chấp nhận được là Hạ đã chết, đã mãi mãi rời xa anh, lúc này những giọt nước mắt không ngừng rơi, Lâm gào lên:
Không! Em đã nói em yêu anh mà, amix mãi không xa mà, vậy mà!
Lâm ghì sát tay vào giường làm nó hằn lên đường ven, vì anh đang truyền nước, thấy Lâm như vậy, Doãn băng cũng không kìm được cảm xúc, anh ôm chặt Lâm an ủi:
Không sao đâu! Có em ở đây mà! Em sẽ mãi ở bên anh!
Lâm không còn nghe được gì nữa, anh như mất đi mọi lý trí.
Lâm sõng soài không thể nói được gì, Băng khẽ kéo cái chăn lên đắp cho Lâm:
Lâm xoay người, cố không để cho Băng thấy giọt nước mắt của mình, cắn chặt răng vào ga giường không để phát ra âm thanh yếu đuối này. Khi băng ngoài, anh nắm chặt tay vào thành nắm đấm, đấm mạnh xuống giường, khóc lóc thầm trách mình, trách bản thân không bảo vệ được cô.
Tang lễ của Hạ được tổ chức rất lớn, tất cả đều đau đớn nhất là hai bà mẹ, nhưng đáng lẽ ra một người phải buồn rầu đau đớn nhất phải là Lâm. Nhưng Lâm lại luôn rất cứng cỏi không tỏ ra đau đớn, dường như anh đã học cách nuốt mọi nỗi đau vào bên trong. Không có một giọt nước mắt, cử chỉ đau buồn nào. Ngày đưa Hạ về bên kia cũng là ngày Lâm chôn chặt trái tim mình theo Hạ, khóa chặt nó mãi mãi không bao giờ cho phép nó rung động hay đập từng hồi nữa. Nhưng sâu thẳm bên trong trái tim anh luôn còn sót lại một niềm hy vọng mong manh là Hạ vẫn còn sống vì phía công an nói vẫn chưa tìm thấy xác Hạ, mặc dù biết là đó là niềm hy vọng mang manh nhưng nó vẫn làm cho anh ấm lòng thêm hy vọng để sống tiếp vượt qua nỗi đau này. Và thời gian cứ thế trôi, trôi dần không còn biết bao lâu nữa, không biết là mọi thứ thay đổi niều đến đâu nữa, trong lòng Lâm vẫn giữ nguyên cái nỗi đau chia xa, nỗi đau rằn xé như một vết sẹo lớn trong trái tim Lâm không cách nào chữa lành được.