Khẽ hít một hơi thuốc phả lên người cô gái, cô gái khẽ cười, dụi tàn điều thuốc, Lâm khẽ vuốt nhẹ mái tóc, điều đặc biệt mọi cô gái mà Lâm yêu cầu phải để tóc dài đây là điều kiện trên hết để được phụ vụ anh. Khẽ vuốt nhẹ đôi má trắng trẻo mềm mịn, hành động nhẹ nhàng luôn là khúc dạo đầu của Lâm. Sau khúc dạo đầu êm ái đó luôn là một sự hành hạ đến tột độ. Đôi bàn tay nhanh chóng di chuyển xuống bầu ngực căng tròn được che nửa bởi chiếc váy bó sát của cô gái, bóp, sờ, nắm nhẹ nhàng khiến cô gái bị kích thích. Cùng với đó là một nụ hôn mê dại ở cổ, nhất là khi trong hơi thở còn vương lại mùi thơm của thuốc sì gà. Đẩy cô gái nằm xuống ghế sô fa, không ngừng hôn, hôn lên cổ, lên ngực, đôi bàn tay cô gái nhanh chóng cới đồ của Lâm ra, một bộ ngực vạng vỡ, quyến rũ, cô gái cũng nhẹ nhàng hôn lên đó, một nụ hôn cuồng nhiệt,. Lâm vẫn không ngừng hôn cô gái, chiếc váy bó sát của cô gái chẳng mấy chốc bị lột ra, để lộ toàn bộ cơ thể trắng ngần. Nụ hôn nhanh chóng miên man khắp bầu ngực, cắn nhẹ nữa. Nhanh chóng và dồn dập ở ngay trên chính trên so fa ( Không tiện kể thêm nữa). Cả căn phòng trở nên nóng rực, Lâm thăng hoa đến tột độ của niềm mãn dục, nhưng sự dồn dập có chút thô bạo của anh đã khiến cô gái trở lên đau đớn, muốn dứt anh ra, muốn thoát khỏi lỗi đau đớn này, nhưng Lâm vẫn chưa buông tha cho cô, cô càng giãy giụa thì Lâm càng hưng phấn, hành động càng thô bạo. Khi mọi nỗi đau đớn lên đến tột độ, cô gái không thể nào không hét lên, tiếng hét lớn vọng ra cả bên ngoài, nhưng không một ai dám vào vì chuyện này quá quen rồi, mười cô gái làm chuyện này với Lâm thì cả mười cô đều như vậy, thậm chí nói gở là chỉ dám làm chuyện này với Lâm một duy nhất không bao giờ trở lại lần hai, hay không có cơ hội lần hai luôn, đã từng sảy ra trường hợp một cô gái sau khi làm chuyện này xong đã phải nhập viện gấp điều trị trong một thời gian dài, mãi mãi có thể lắm chứ (ghê thật). Tiếng hét của cô gái mỗi lúc một lớn, khiến ai lấy bên ngoài đều sợ hãi, nhưng không dám vào ngăn cản Lâm. Sau một cơn tra tấn hành hạ, đau đớn đến tột độ, Lâm cuối cùng mới chịu buông cô gái ra, đứng dậy mặc đồ, cô gái lúc yếu ớt như một mồi bị nhai dở, chết không được mà sống cũng không được, hơi thở yếu ớt, nói không lên lời, đôi bàn tay run rẩy. Lâm khẽ nhìn cô gái, cười nhếch môi một nụ cười quỷ ám, lạnh lùng, nhẫn tâm không ai có thể làm vậy. Sau khi mặc đồ xong, cô gái vẫn nằm đó, không thể cử động hay nhúc nhích được, Khẽ lấy cái váy choàng nhẹ lên người cô, đó có lẽ một hành động thánh thiện nhất mà anh làm, khẽ vuốt nhẹ mấy cọng tóc của cô:
Cưng! Đau đớn lắm phải không?
Giọng nói như một tên quỷ dữ thì thầm vào tai cô, thấy cô gái như vậy Lâm càng thêm đắc trí, nở nụ cười khinh khỉnh trên môi, khẽ rút lấy một tấm séc dúi vào người cô gái, đôi tay không ngừng vuốt ve, mân mê cơ thể cô, giọng điệu sảo ngôn:
Số tiền này có thể nuôi sống cưng cả đời đó!
Cô nhắm chặt mắt lại, những giọt nước mắt ứa ra không ngừng, Lâm không quan tâm, anh lại đè lên người cô gái, vốn đã đau đớn, lại cộng với sức nặng của Lâm nó làm cô gái như tắc thở vậy, hôn nhẹ vào bầu ngực như thể tạm biệt cô gái. Nhanh chóng bước ra cửa rời đi, bỏ lại cô gái một mình với thân thể tàn tệ, ô nhục này.
Khi vừa mới bước ra ngoài cửa:
Tôi! Tôi xin lỗi!
Một nữ phục vụ vô tình va vào anh, một cô gái có vóc dáng nhỏ bé, mái tóc dài buộc lỏng một người con gái rất nhẹ nhàng, cô cúi mặt không nhìn Lâm, chỉ lúi húi dọn dẹp. Lâm vốn không để ý định rảo bước chân đi, nhưng chợt một giọng nói khiến anh phải dừng lại. Ở phía sau anh là một cô bé rất xinh, cô bé thắt bím tóc màu đỏ, mặc váy công chúa trắng, đi đôi hài búp bê, cô bé đang nở nụ cười tươi tắn trên môi, đôi tay nhỏ khẽ giật áo Lâm lại:
Chú gì ơi!
Giọng nói thánh thót cất lên, Lâm trong giây phút đứng hình, lâm không nói gì, cô bé khẽ chống tay lên hông, giọng điệu thay đổi:
Chú có phải là người vừa va vào mẹ con?
Dõng dạc, không chút sợ hãi, Lâm ban đầu không định nói gì, nhưng anh bỗng cúi mặt xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé:
Phải! vậy thì sao nào?
Cô bé vẫn giọng điệu tự tin, không chút sợ hãi:
Vậy sao chú không xin lỗi mẹ con!
Xin lỗi.
Lâm khẽ cười, có chút ngạc nhiên, nhưng khẽ xoay người, bóng anh quá cao lớn, che khuất tầm nhìn của cô bé:
Này chú! Chú phải xin lỗi mẹ con đi chứ!
Cô bé hét lớn, trước sự lạnh lùng, với phong cách của người đàn ông được xem là rất quyền lực này, cô gái vội kéo lấy cô bé vào lòng, khẽ xao nhẹ đầu cô:
Con! Đừng có nói nữa!
Chẳng phải chú đó va vào mẹ sao, chú ấy phải xin lỗi chứ!
Nhưng mẹ đâu có sao mà con gái, con mau ra ngoài chờ mẹ đi!
Cô bé phụng phịu không muốn rời đi:
Nào ngoan nào Băng nhi, con là đứa trẻ ngoan phải không?( Cô gái khẽ quỳ nhẹ xuống nói với cô bé)
Vâng! Băng nhi là đứa bé ngoan, nên Băng nhi sẽ nghe lời mẹ.
Cô bé tiến lên phía trước Lâm, lè lưỡi chêu Lâm:
Chú nhớ đấy, nhớ cảm ơn mẹ con đấy vì đã rộng lượng bỏ qua cho chú!
Băng nhi!( Cô gái khẽ quắc mắt nhìn cô bé)
Cô bé vội chạy nhanh ra cửa. Lâm lại ngồi lại lên ghế, nhấp một chút rượu, cô gái vẫn tiếp tục công việc của mình. Lâm ở đấy cho đến khi quán bar không còn người nào, anh khá say, bước chân lảo đảo, khoác cái áo lên vai tiến ra cửa, bên ngoài trời khá gió, gió khá mạnh, chắc là sắp mưa, mà mưa hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Lâm, đi lại gần ra cửa vào, Lâm đi vụt qua, nhưng rồi anh lại dừng lại, xoay người lại, cô bé khi nãy mà, đúng rồi, cô bé đang ngồi thu lu, trước cửa, gió thổi khiến tóc cô bé bay bay, cùng với chiếc váy công chúa, Lâm khẽ tiến lại gần, cô bé vẫn ngồi đó:
Này cháu, vẫn chờ mẹ sao?
Cô bé không thèm nhìn Lâm, cũng không nói chuyện luôn, Lâm ngồi xuống trước mặt cô bé:
Sao vậy? sao không trả lời chú!
Tại sao cháu lại phải trả lời chú, trong khi chú không xin lỗi mẹ cháu!
Cháu vẫn nhớ sao?
Đương nhiên, sẽ không bao giờ quên.
Cô bé vẫn thái độ không sợ hãi, đôi môi khẽ cong lên, có chút đanh đá, nhưng dáng vẻ này của cô bé làm Lâm luôn có cảm giác quen thuộc, luôn có cảm giác là Hạ, anh khẽ véo nhẹ má cô bé, cười nhẹ, nụ cười xua đi phần nào vẻ mặt lạnh lùng.
Cháu thật là, thôi được để nát nữa mẹ cháu ra chú xin lỗi được chưa?
Chú nói thật chứ, móc ngéo nào!
Ừm thì móc ngéo.
Lâm móc ngéo với cô bé, anh chưa từng có thái độ này với ai cả vậy mà:
Băng nhi về thôi!
Mẹ!
Sao anh lại ở đây?
Tôi!( Lâm ấp úng)
Mẹ! chú ấy bảo là sẽ xin lỗi mẹ đấy!
Xin lỗi!
Tôi!
Chú móc ngéo với con rồi, chú phải giữ lời chứ!
Ừm! tôi xin lỗi vì đã va vào cô!
Lâm ngượng ngùng:
Không sao đâu! Anh đừng để ý đến cô bé, nó còn trẻ con lắm!
Ừm!
Về thôi, băng nhi!
Vâng!
Này cô, cũng muộn rồi hay để tôi đưa hai mẹ con về!
Chưa kịp nói hết thì cô bé bỗng reo lên:
Mẹ!
Phía bên kia đường một người phụ nữ kít xe, cởi bỏ chiếc mũ, một mái tóc dài xõa ra,khẽ vuốt nhẹ:
Băng nhi!
A! tôi có người tới đón rồi!
Ừm!
Lâm đưa mắt nhìn sang bên đường, lúc này không đông người vì trời đã rất khuya, nhưng cô gái với mái tóc màu bạch kim, cùng với phong cách ăn mặc rất chất, cô dường như thu hút Lâm, cố gắng mở mắt ra nhìn, nhìn cho rõ, dường như chết lặng bởi khuôn mặt này, anh không còn biết làm gì chỉ đứng ngây người ra, mắt nhìn theo hướng chiếc xe, giọng nói run rẩy:
Cô! Cô là ai?
Cưng! Đau đớn lắm phải không?
Giọng nói như một tên quỷ dữ thì thầm vào tai cô, thấy cô gái như vậy Lâm càng thêm đắc trí, nở nụ cười khinh khỉnh trên môi, khẽ rút lấy một tấm séc dúi vào người cô gái, đôi tay không ngừng vuốt ve, mân mê cơ thể cô, giọng điệu sảo ngôn:
Số tiền này có thể nuôi sống cưng cả đời đó!
Cô nhắm chặt mắt lại, những giọt nước mắt ứa ra không ngừng, Lâm không quan tâm, anh lại đè lên người cô gái, vốn đã đau đớn, lại cộng với sức nặng của Lâm nó làm cô gái như tắc thở vậy, hôn nhẹ vào bầu ngực như thể tạm biệt cô gái. Nhanh chóng bước ra cửa rời đi, bỏ lại cô gái một mình với thân thể tàn tệ, ô nhục này.
Khi vừa mới bước ra ngoài cửa:
Tôi! Tôi xin lỗi!
Một nữ phục vụ vô tình va vào anh, một cô gái có vóc dáng nhỏ bé, mái tóc dài buộc lỏng một người con gái rất nhẹ nhàng, cô cúi mặt không nhìn Lâm, chỉ lúi húi dọn dẹp. Lâm vốn không để ý định rảo bước chân đi, nhưng chợt một giọng nói khiến anh phải dừng lại. Ở phía sau anh là một cô bé rất xinh, cô bé thắt bím tóc màu đỏ, mặc váy công chúa trắng, đi đôi hài búp bê, cô bé đang nở nụ cười tươi tắn trên môi, đôi tay nhỏ khẽ giật áo Lâm lại:
Chú gì ơi!
Giọng nói thánh thót cất lên, Lâm trong giây phút đứng hình, lâm không nói gì, cô bé khẽ chống tay lên hông, giọng điệu thay đổi:
Chú có phải là người vừa va vào mẹ con?
Dõng dạc, không chút sợ hãi, Lâm ban đầu không định nói gì, nhưng anh bỗng cúi mặt xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé:
Phải! vậy thì sao nào?
Cô bé vẫn giọng điệu tự tin, không chút sợ hãi:
Vậy sao chú không xin lỗi mẹ con!
Xin lỗi.
Lâm khẽ cười, có chút ngạc nhiên, nhưng khẽ xoay người, bóng anh quá cao lớn, che khuất tầm nhìn của cô bé:
Này chú! Chú phải xin lỗi mẹ con đi chứ!
Cô bé hét lớn, trước sự lạnh lùng, với phong cách của người đàn ông được xem là rất quyền lực này, cô gái vội kéo lấy cô bé vào lòng, khẽ xao nhẹ đầu cô:
Con! Đừng có nói nữa!
Chẳng phải chú đó va vào mẹ sao, chú ấy phải xin lỗi chứ!
Nhưng mẹ đâu có sao mà con gái, con mau ra ngoài chờ mẹ đi!
Cô bé phụng phịu không muốn rời đi:
Nào ngoan nào Băng nhi, con là đứa trẻ ngoan phải không?( Cô gái khẽ quỳ nhẹ xuống nói với cô bé)
Vâng! Băng nhi là đứa bé ngoan, nên Băng nhi sẽ nghe lời mẹ.
Cô bé tiến lên phía trước Lâm, lè lưỡi chêu Lâm:
Chú nhớ đấy, nhớ cảm ơn mẹ con đấy vì đã rộng lượng bỏ qua cho chú!
Băng nhi!( Cô gái khẽ quắc mắt nhìn cô bé)
Cô bé vội chạy nhanh ra cửa. Lâm lại ngồi lại lên ghế, nhấp một chút rượu, cô gái vẫn tiếp tục công việc của mình. Lâm ở đấy cho đến khi quán bar không còn người nào, anh khá say, bước chân lảo đảo, khoác cái áo lên vai tiến ra cửa, bên ngoài trời khá gió, gió khá mạnh, chắc là sắp mưa, mà mưa hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Lâm, đi lại gần ra cửa vào, Lâm đi vụt qua, nhưng rồi anh lại dừng lại, xoay người lại, cô bé khi nãy mà, đúng rồi, cô bé đang ngồi thu lu, trước cửa, gió thổi khiến tóc cô bé bay bay, cùng với chiếc váy công chúa, Lâm khẽ tiến lại gần, cô bé vẫn ngồi đó:
Này cháu, vẫn chờ mẹ sao?
Cô bé không thèm nhìn Lâm, cũng không nói chuyện luôn, Lâm ngồi xuống trước mặt cô bé:
Sao vậy? sao không trả lời chú!
Tại sao cháu lại phải trả lời chú, trong khi chú không xin lỗi mẹ cháu!
Cháu vẫn nhớ sao?
Đương nhiên, sẽ không bao giờ quên.
Cô bé vẫn thái độ không sợ hãi, đôi môi khẽ cong lên, có chút đanh đá, nhưng dáng vẻ này của cô bé làm Lâm luôn có cảm giác quen thuộc, luôn có cảm giác là Hạ, anh khẽ véo nhẹ má cô bé, cười nhẹ, nụ cười xua đi phần nào vẻ mặt lạnh lùng.
Cháu thật là, thôi được để nát nữa mẹ cháu ra chú xin lỗi được chưa?
Chú nói thật chứ, móc ngéo nào!
Ừm thì móc ngéo.
Lâm móc ngéo với cô bé, anh chưa từng có thái độ này với ai cả vậy mà:
Băng nhi về thôi!
Mẹ!
Sao anh lại ở đây?
Tôi!( Lâm ấp úng)
Mẹ! chú ấy bảo là sẽ xin lỗi mẹ đấy!
Xin lỗi!
Tôi!
Chú móc ngéo với con rồi, chú phải giữ lời chứ!
Ừm! tôi xin lỗi vì đã va vào cô!
Lâm ngượng ngùng:
Không sao đâu! Anh đừng để ý đến cô bé, nó còn trẻ con lắm!
Ừm!
Về thôi, băng nhi!
Vâng!
Này cô, cũng muộn rồi hay để tôi đưa hai mẹ con về!
Chưa kịp nói hết thì cô bé bỗng reo lên:
Mẹ!
Phía bên kia đường một người phụ nữ kít xe, cởi bỏ chiếc mũ, một mái tóc dài xõa ra,khẽ vuốt nhẹ:
Băng nhi!
A! tôi có người tới đón rồi!
Ừm!
Lâm đưa mắt nhìn sang bên đường, lúc này không đông người vì trời đã rất khuya, nhưng cô gái với mái tóc màu bạch kim, cùng với phong cách ăn mặc rất chất, cô dường như thu hút Lâm, cố gắng mở mắt ra nhìn, nhìn cho rõ, dường như chết lặng bởi khuôn mặt này, anh không còn biết làm gì chỉ đứng ngây người ra, mắt nhìn theo hướng chiếc xe, giọng nói run rẩy:
Cô! Cô là ai?