Bị bất ngờ túm tay, cô gái hoảng hốt giật tay ra:
Anh làm gì vậy?( Cô hét lớn)
Lâm trong phút bất thình lình đã vội buông ra, vừa lúc đó người gọi cô đi đến:
Anh!
Ai đây?
Em không biết, anh ta tự dưng nắm tay em!
Trong lúc đó, Lâm vẫn chưa lấy được tinh thần, cả thân người anh run rẩy nói không lên lời:
Mình! Mình về thôi!
Ừm!
Xin lỗi! Cho tôi hỏi chúng ta có quen nhau không?(Lâm ngập ngừng nói)
Chắc là anh nhầm người rồi!
Ừm! Có lẽ vậy, tôi xin lỗi!
Nhanh tay kéo cô gái rời đi, Lâm vẫn không ngừng đưa mắt nhìn về phía sau lưng cô, trong lòng anh bất giác hiện lên hình ảnh của Hạ, cô gái này thực sự rất giống Hạ, mặc dù có chút khác trên khuôn mặt, nhưng cơ bản là giống. Cố sốc lại tinh thần, anh đi đến quầy rượu gọi một ly rượu, nhanh chóng uống cạn, anh không muốn mình suy nghĩ về nó nữa, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo vẫn giữ trên khuôn mặt, nhưng sẽ chẳng ai biết được trong lòng anh đau đớn như thế nào đâu.
***
Trong phòng
Anh giận em sao?
Cô gái với giọng nói nhỏ ngập ngừng nhìn anh, anh không nói vẫn im lặng như thể tức giận lắm, thái độ này của anh càng khiến cô thêm lo lắng:
Anh! Đừng giận em mà, đi mà!( Giọng nói lũng lịu khiến anh không nhịn được cười)
Anh cười rồi, anh hết giận em rồi phải không?
Còn lâu! Anh sẽ giận em lâu đấy!
Hứ! Anh làm gì mà dữ vậy chứ?
Lại không à, anh nói rồi mà em đâu có nghe, anh có thể lo cho em mà vậy mà!
Em cũng chẳng nói rồi sao, em không cần anh lo, em có thể tự lo cho bản thân em.
Em! Em thật là ngang ngạnh, anh không nói được em nữa!
Vậy thì anh ủng hộ em đi!
Không! Không đời nào!
Anh!
Anh có thể cho em đi làm, nhưng không phải công việc này, em hãy đến công ty anh làm ok!
Không!
Sao em ngang quá vậy nhờ! Làm cùng anh có gì không tốt chứ?
Không! Chẳng tốt tẹo nào, anh nói xem họ sẽ rèm pha cho xem!
Rèm pha! Rèm pha gì?
Anh biết rồi còn hỏi?
Biết gì chứ?
Khẽ nhéo má cô cười nhẹ:
Ai tưởng bở ở đây à?
Anh!
Em!
Khẽ nghiêng người hôn nhẹ lên má cô một nụ hôn nhẹ:
Anh! Đang đi xe đó!
Sao nào!
Thì nguy hiểm chứ sao?
Kít phanh xe, tấp vào lề đường:
Anh làm cái gì vậy?
Khẽ quay người lại nhanh như cắt hôn bất ngờ vào môi cô, cô giãy ra:
Sao anh lại?
Anh chỉ khẽ cười nhẹ rồi xoay người nhìn ra bên ngoài:
Carolina!
Cô gái không nói gì, dường như vẫn còn rất xấu hổ trước nụ hôn bất ngờ vừa rồi.
Em! Em có biết em rất giống ngôi sao trên cao kia?
Cái gì?
Em tỏa sáng lấp lánh như những ngôi sao vậy?
Anh này!( Cô có chút xấu hổ)
Khẽ tựa nhẹ đầu vào vai anh lặng nhìn những ngôi sao trên cao, cô rất thích tựa đầu vào anh, nó cho cô cảm giác an toàn, ấm áp, nhẹ nhàng, cảm giác thật tuyệt.
***
Carolina! Ông chủ gọi cô đấy!( Tiếng một chị đồng nghiệp gọi)
Vâng! Em biết rồi!
Carolina buông chiếc khăn lau đang lau dở trên bàn, cô xoay nắm đấm cửa bước vào:
Anh gọi em sao?
Ừm! Ngồi đi!
Có việc gì vậy?
Em xem đi!
Cái gì đây?
Tôi biết cô đang rất cần tiền, vậy nên đừng có bỏ qua cơ hội này
Ừm!( Cô có chút ngập ngừng)
Sao vậy?
Anh!
Đừng quá lo lắng, dù sao cũng chỉ là công việc thôi, hiểu không?
Ừm! Vậy em về làm đây!
Ừm!
Mà trưa qua phòng anh rồi đi ăn trưa!
Không! Không cần đâu ạ?
Đừng có từ chối vì đây là mệnh lệnh, hiểu không?
Ừm! Ok!
Ông ta khẽ cười, nhưng nụ cười bỗng vụt tắt khi cô đi ra ngoài, khẽ chống tay nhẹ lên cằm, xoay lưng ghế lại, không biết là ông ta đang suy nghĩ gì nhưng có vẻ rất nghiêm túc, khẽ thở dài, đứng lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ:
Em là ai vậy?
Một câu hỏi vu vơ mà ngay cả ông ta cũng không thể trả lời được.
Anh làm gì vậy?( Cô hét lớn)
Lâm trong phút bất thình lình đã vội buông ra, vừa lúc đó người gọi cô đi đến:
Anh!
Ai đây?
Em không biết, anh ta tự dưng nắm tay em!
Trong lúc đó, Lâm vẫn chưa lấy được tinh thần, cả thân người anh run rẩy nói không lên lời:
Mình! Mình về thôi!
Ừm!
Xin lỗi! Cho tôi hỏi chúng ta có quen nhau không?(Lâm ngập ngừng nói)
Chắc là anh nhầm người rồi!
Ừm! Có lẽ vậy, tôi xin lỗi!
Nhanh tay kéo cô gái rời đi, Lâm vẫn không ngừng đưa mắt nhìn về phía sau lưng cô, trong lòng anh bất giác hiện lên hình ảnh của Hạ, cô gái này thực sự rất giống Hạ, mặc dù có chút khác trên khuôn mặt, nhưng cơ bản là giống. Cố sốc lại tinh thần, anh đi đến quầy rượu gọi một ly rượu, nhanh chóng uống cạn, anh không muốn mình suy nghĩ về nó nữa, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo vẫn giữ trên khuôn mặt, nhưng sẽ chẳng ai biết được trong lòng anh đau đớn như thế nào đâu.
***
Trong phòng
Anh giận em sao?
Cô gái với giọng nói nhỏ ngập ngừng nhìn anh, anh không nói vẫn im lặng như thể tức giận lắm, thái độ này của anh càng khiến cô thêm lo lắng:
Anh! Đừng giận em mà, đi mà!( Giọng nói lũng lịu khiến anh không nhịn được cười)
Anh cười rồi, anh hết giận em rồi phải không?
Còn lâu! Anh sẽ giận em lâu đấy!
Hứ! Anh làm gì mà dữ vậy chứ?
Lại không à, anh nói rồi mà em đâu có nghe, anh có thể lo cho em mà vậy mà!
Em cũng chẳng nói rồi sao, em không cần anh lo, em có thể tự lo cho bản thân em.
Em! Em thật là ngang ngạnh, anh không nói được em nữa!
Vậy thì anh ủng hộ em đi!
Không! Không đời nào!
Anh!
Anh có thể cho em đi làm, nhưng không phải công việc này, em hãy đến công ty anh làm ok!
Không!
Sao em ngang quá vậy nhờ! Làm cùng anh có gì không tốt chứ?
Không! Chẳng tốt tẹo nào, anh nói xem họ sẽ rèm pha cho xem!
Rèm pha! Rèm pha gì?
Anh biết rồi còn hỏi?
Biết gì chứ?
Khẽ nhéo má cô cười nhẹ:
Ai tưởng bở ở đây à?
Anh!
Em!
Khẽ nghiêng người hôn nhẹ lên má cô một nụ hôn nhẹ:
Anh! Đang đi xe đó!
Sao nào!
Thì nguy hiểm chứ sao?
Kít phanh xe, tấp vào lề đường:
Anh làm cái gì vậy?
Khẽ quay người lại nhanh như cắt hôn bất ngờ vào môi cô, cô giãy ra:
Sao anh lại?
Anh chỉ khẽ cười nhẹ rồi xoay người nhìn ra bên ngoài:
Carolina!
Cô gái không nói gì, dường như vẫn còn rất xấu hổ trước nụ hôn bất ngờ vừa rồi.
Em! Em có biết em rất giống ngôi sao trên cao kia?
Cái gì?
Em tỏa sáng lấp lánh như những ngôi sao vậy?
Anh này!( Cô có chút xấu hổ)
Khẽ tựa nhẹ đầu vào vai anh lặng nhìn những ngôi sao trên cao, cô rất thích tựa đầu vào anh, nó cho cô cảm giác an toàn, ấm áp, nhẹ nhàng, cảm giác thật tuyệt.
***
Carolina! Ông chủ gọi cô đấy!( Tiếng một chị đồng nghiệp gọi)
Vâng! Em biết rồi!
Carolina buông chiếc khăn lau đang lau dở trên bàn, cô xoay nắm đấm cửa bước vào:
Anh gọi em sao?
Ừm! Ngồi đi!
Có việc gì vậy?
Em xem đi!
Cái gì đây?
Tôi biết cô đang rất cần tiền, vậy nên đừng có bỏ qua cơ hội này
Ừm!( Cô có chút ngập ngừng)
Sao vậy?
Anh!
Đừng quá lo lắng, dù sao cũng chỉ là công việc thôi, hiểu không?
Ừm! Vậy em về làm đây!
Ừm!
Mà trưa qua phòng anh rồi đi ăn trưa!
Không! Không cần đâu ạ?
Đừng có từ chối vì đây là mệnh lệnh, hiểu không?
Ừm! Ok!
Ông ta khẽ cười, nhưng nụ cười bỗng vụt tắt khi cô đi ra ngoài, khẽ chống tay nhẹ lên cằm, xoay lưng ghế lại, không biết là ông ta đang suy nghĩ gì nhưng có vẻ rất nghiêm túc, khẽ thở dài, đứng lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ:
Em là ai vậy?
Một câu hỏi vu vơ mà ngay cả ông ta cũng không thể trả lời được.