Tại công ty Trần Lâm, trong phòng họp:
Ok! Vậy mọi người triển khai đi!
Sau khi ra khỏi phòng, Doãn Băng tựa đầu vào ghế, cô rất mệt mỏi, vì Lâm bị thương mọi chuyện ở công ty đều một tay cô lo, hơn nữa cô cũng hay suy nghĩ về mọi chuyện vậy nên. Định tiến lại gần Băng rất nhẹ nhàng, đặt nhẹ cốc cafe lên bàn:
Em mệt mỏi lắm sao?
Băng liền choàng mắt nhìn anh, với tay lấy cốc cafe trên bàn nhấp một chút:
Ừm! Một chút!
Kéo cái ghế ngồi cạnh cô, mắt không nhìn đi hướng khác, bị ánh mắt nhìn như xuyên thấu của anh dõi theo:
Anh nhìn gì vậy?
Nhìn em!
Sao lại vậy?
Định khẽ xoay người nhìn ra phía cửa sổ:
Nhìn em mà anh thấy đau lòng lắm biết không?
Vậy sao?
Doãn băng cầm cốc cafe tiến lại gần ô cửa sổ, mắt nhìn xa xăm:
Anh! Có phải rất ngốc phải không?
Em! Em thấy vậy sao?
Định cũng tiến đến ô cửa sổ:
Anh nghĩ là em phải nhận ra điều này từ rất lâu rồi mới phải chứ?
Đúng! Nhưng em không thể nào..
Buông tay phải không?
Ừm! Chỉ có anh hiểu em!
Nhưng em có nghĩ là như vậy sẽ khổ cả đời không, vì cứ cố níu giữ cái không thuộc về mình!
Anh!
Doãn Băng xoay người lại, Định cũng ôm lấy cô từ phía sau:
Anh làm gì vậy?
Em buông tay đi, đừng có làm vậy nữa!
Băng dựt tay anh ra:
Không! Anh hiểu em mà!
Cô xoay người nhìn Định, rồi nhanh chóng rời ra ngoài, bỏ mặc Định đứng đó, ánh cố tỏ ra mạnh mẽ, cố ngăn không cho nước mắt rơi:
Em thật ngốc, ngốc lắm biết không?
Định choáng tay ôm lấy cô phía sau lưng, anh có thể cảm nhận sự yếu đuối đau đớn của Băng, nhanh chóng hôn lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt nhất, Băng nhanh chóng mất ý trí, dần dần theo sự dẫn dắt của Định.
***
Ở công ty.
Carolina làm việc trong phòng thị trường, một phòng rất năng động thường xuyên phải ra ngoài tiếp xúc khách hàng, mặc dù mới làm được hơn một tháng nhưng Carolina tỏ ra rất xuất sắc, cô nhanh chóng kí được rất nhiều hợp đồng vì vậy mà những người làm việc xung quanh rất yêu quý, nhưng cũng có nhiều ghen ghét vì họ họ cho rằng cô chỉ dựa vào cái bóng của người yêu chính là anh giám đốc, cô cũng không muốn đôi co, cãi lộn làm gì cho mệt, cô ngày ngày vẫn quyết tâm làm việc chứng tỏ bản thân mình cho họ biết.
Trong phòng họp
Cuộc họp nhằm phát triển thị trường, công ty Carolina là một công ty chuyên nghiên cứu, phát triển và sản xuất một số lượng hoa lớn cho các khu nghỉ dưỡng, biệt thự, có rất nhiều các khu nghĩ dưỡng đã liên kết làm ăn, vì những loài hoa được nghiên cứu và phát triển ở công ty cô đều rất đẹp, rất lạ, rất thu hút thị trường vì vậy mà. Tuy vậy công ty cô mới chỉ phát triển ở những nước châu âu, châu mĩ còn phía châu á thì dường như chưa được phát triển chính vì vậy mà mục tiêu của kế hoạch này là đánh vào thị trường châu á đặc biệt là khu vực đông nam á, nam á với những nước đang có xu hướng phát triển loại hình kinh doanh này. Sau khi nghe xong bài thuyết trình của phòng, giám đốc không nói gì, mọi người cũng khá lo lắng không biết thế nào, khẽ nhìn nhanh chỗ tài liệu, nhìn một vài số liệu của việc nghiên cứu thị trường, khuôn mặt đăm chiêu, suy nghĩ, vì việc này khá mạo hiểm, vốn đầu tư cũng khá lớn chính vì vậy cần phải suy nghĩ thật kĩ:
Được! Cứ như vậy đi!
Câu nói của giám đốc khiến ai nấy đều nhẹ cả người à, họ nhanh chóng rời đi:
***
Trong phòng làm việc của Định, tại công ty AAIJ
Á!
Em sao em lại ở đây?
Cô gái bỗng giật thu cánh tay lại, nhanh chóng lấy từ khăn ướt trườm lên, anh ấy cũng nhanh chóng dụi điếu thuốc:
Có sao không?
Cử chỉ nhẹ nhàng, khuôn mặt lo lắng khiến cô gái không nhịn được cười:
Anh ý! Em đã dặn anh bao nhiêu lần là anh không được hút trong phòng rồi mà, nhỡ gây hỏa hoạn thì sao?( Giọng nói có phần trách cứ)
Anh khẽ cười không nói gì, khẽ xoay người ngồi lại cái ghế xoay, cô gái cũng tiến lại gần, anh kéo tay cô lại, ôm sát eo cô, cô gái khẽ choàng tay lên cổ anh, nhìn anh bằng một anh mắt trìu mến nhẹ nhàng, mái tóc mây dài khẽ chạm vào đôi má anh, anh cũng không ngần ngại đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi má xinh xắn có chút ửng hồng này:
Dạo này anh hư lắm nha! Anh chẳng đến thăm em gì cả, có biết em rất nhớ anh không?
Ừm! Vậy sao?( Khẽ vuốt nhẹ mái tóc)
Vậy sao? Coi anh kìa thật là lạnh lùng không à?
Cô gái định dựt ra có chút giận dỗi, anh vẫn nắm chặt tay cô kéo cô lại gần, khẽ nhổm người thì thầm vào tai cô:
Anh này! Chỉ thế là giỏi thôi không à?
Hai người nhìn nhau say đắm, khẽ hôn nhẹ lên môi anh:
Định! Anh có biết em yêu anh nhiều lắm không?
Khẽ nhoẻn miệng cười, đôi tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc của cô gái:
Ừm! Vậy sao?
Vậy anh nói xem, anh có yêu em nhiều như em đã yêu không?
Ừm!
Định cứ ngập ngừng không nói:
Anh nói đi!
Cô gái khẽ đấm nhẹ vào người anh:
Có! Đương nhiên là có!
Cô gái choàng lên ôm chặt Định:
Em yêu anh! Yêu anh nhiều lắm!
Định ôm cô gái trong lòng mà trong đầu không ngừng suy nghĩ điều gì đó, anh nhanh chóng cắt bỏ suy nghĩ đó trong đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô gái. Trong đầu anh chắc là đã nên một kế hoạch rồi. Vừa ôm cô gái trong tay anh vừa thì thầm:
Cũng đã đến lúc rồi!
Ok! Vậy mọi người triển khai đi!
Sau khi ra khỏi phòng, Doãn Băng tựa đầu vào ghế, cô rất mệt mỏi, vì Lâm bị thương mọi chuyện ở công ty đều một tay cô lo, hơn nữa cô cũng hay suy nghĩ về mọi chuyện vậy nên. Định tiến lại gần Băng rất nhẹ nhàng, đặt nhẹ cốc cafe lên bàn:
Em mệt mỏi lắm sao?
Băng liền choàng mắt nhìn anh, với tay lấy cốc cafe trên bàn nhấp một chút:
Ừm! Một chút!
Kéo cái ghế ngồi cạnh cô, mắt không nhìn đi hướng khác, bị ánh mắt nhìn như xuyên thấu của anh dõi theo:
Anh nhìn gì vậy?
Nhìn em!
Sao lại vậy?
Định khẽ xoay người nhìn ra phía cửa sổ:
Nhìn em mà anh thấy đau lòng lắm biết không?
Vậy sao?
Doãn băng cầm cốc cafe tiến lại gần ô cửa sổ, mắt nhìn xa xăm:
Anh! Có phải rất ngốc phải không?
Em! Em thấy vậy sao?
Định cũng tiến đến ô cửa sổ:
Anh nghĩ là em phải nhận ra điều này từ rất lâu rồi mới phải chứ?
Đúng! Nhưng em không thể nào..
Buông tay phải không?
Ừm! Chỉ có anh hiểu em!
Nhưng em có nghĩ là như vậy sẽ khổ cả đời không, vì cứ cố níu giữ cái không thuộc về mình!
Anh!
Doãn Băng xoay người lại, Định cũng ôm lấy cô từ phía sau:
Anh làm gì vậy?
Em buông tay đi, đừng có làm vậy nữa!
Băng dựt tay anh ra:
Không! Anh hiểu em mà!
Cô xoay người nhìn Định, rồi nhanh chóng rời ra ngoài, bỏ mặc Định đứng đó, ánh cố tỏ ra mạnh mẽ, cố ngăn không cho nước mắt rơi:
Em thật ngốc, ngốc lắm biết không?
Định choáng tay ôm lấy cô phía sau lưng, anh có thể cảm nhận sự yếu đuối đau đớn của Băng, nhanh chóng hôn lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt nhất, Băng nhanh chóng mất ý trí, dần dần theo sự dẫn dắt của Định.
***
Ở công ty.
Carolina làm việc trong phòng thị trường, một phòng rất năng động thường xuyên phải ra ngoài tiếp xúc khách hàng, mặc dù mới làm được hơn một tháng nhưng Carolina tỏ ra rất xuất sắc, cô nhanh chóng kí được rất nhiều hợp đồng vì vậy mà những người làm việc xung quanh rất yêu quý, nhưng cũng có nhiều ghen ghét vì họ họ cho rằng cô chỉ dựa vào cái bóng của người yêu chính là anh giám đốc, cô cũng không muốn đôi co, cãi lộn làm gì cho mệt, cô ngày ngày vẫn quyết tâm làm việc chứng tỏ bản thân mình cho họ biết.
Trong phòng họp
Cuộc họp nhằm phát triển thị trường, công ty Carolina là một công ty chuyên nghiên cứu, phát triển và sản xuất một số lượng hoa lớn cho các khu nghỉ dưỡng, biệt thự, có rất nhiều các khu nghĩ dưỡng đã liên kết làm ăn, vì những loài hoa được nghiên cứu và phát triển ở công ty cô đều rất đẹp, rất lạ, rất thu hút thị trường vì vậy mà. Tuy vậy công ty cô mới chỉ phát triển ở những nước châu âu, châu mĩ còn phía châu á thì dường như chưa được phát triển chính vì vậy mà mục tiêu của kế hoạch này là đánh vào thị trường châu á đặc biệt là khu vực đông nam á, nam á với những nước đang có xu hướng phát triển loại hình kinh doanh này. Sau khi nghe xong bài thuyết trình của phòng, giám đốc không nói gì, mọi người cũng khá lo lắng không biết thế nào, khẽ nhìn nhanh chỗ tài liệu, nhìn một vài số liệu của việc nghiên cứu thị trường, khuôn mặt đăm chiêu, suy nghĩ, vì việc này khá mạo hiểm, vốn đầu tư cũng khá lớn chính vì vậy cần phải suy nghĩ thật kĩ:
Được! Cứ như vậy đi!
Câu nói của giám đốc khiến ai nấy đều nhẹ cả người à, họ nhanh chóng rời đi:
***
Trong phòng làm việc của Định, tại công ty AAIJ
Á!
Em sao em lại ở đây?
Cô gái bỗng giật thu cánh tay lại, nhanh chóng lấy từ khăn ướt trườm lên, anh ấy cũng nhanh chóng dụi điếu thuốc:
Có sao không?
Cử chỉ nhẹ nhàng, khuôn mặt lo lắng khiến cô gái không nhịn được cười:
Anh ý! Em đã dặn anh bao nhiêu lần là anh không được hút trong phòng rồi mà, nhỡ gây hỏa hoạn thì sao?( Giọng nói có phần trách cứ)
Anh khẽ cười không nói gì, khẽ xoay người ngồi lại cái ghế xoay, cô gái cũng tiến lại gần, anh kéo tay cô lại, ôm sát eo cô, cô gái khẽ choàng tay lên cổ anh, nhìn anh bằng một anh mắt trìu mến nhẹ nhàng, mái tóc mây dài khẽ chạm vào đôi má anh, anh cũng không ngần ngại đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi má xinh xắn có chút ửng hồng này:
Dạo này anh hư lắm nha! Anh chẳng đến thăm em gì cả, có biết em rất nhớ anh không?
Ừm! Vậy sao?( Khẽ vuốt nhẹ mái tóc)
Vậy sao? Coi anh kìa thật là lạnh lùng không à?
Cô gái định dựt ra có chút giận dỗi, anh vẫn nắm chặt tay cô kéo cô lại gần, khẽ nhổm người thì thầm vào tai cô:
Anh này! Chỉ thế là giỏi thôi không à?
Hai người nhìn nhau say đắm, khẽ hôn nhẹ lên môi anh:
Định! Anh có biết em yêu anh nhiều lắm không?
Khẽ nhoẻn miệng cười, đôi tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc của cô gái:
Ừm! Vậy sao?
Vậy anh nói xem, anh có yêu em nhiều như em đã yêu không?
Ừm!
Định cứ ngập ngừng không nói:
Anh nói đi!
Cô gái khẽ đấm nhẹ vào người anh:
Có! Đương nhiên là có!
Cô gái choàng lên ôm chặt Định:
Em yêu anh! Yêu anh nhiều lắm!
Định ôm cô gái trong lòng mà trong đầu không ngừng suy nghĩ điều gì đó, anh nhanh chóng cắt bỏ suy nghĩ đó trong đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô gái. Trong đầu anh chắc là đã nên một kế hoạch rồi. Vừa ôm cô gái trong tay anh vừa thì thầm:
Cũng đã đến lúc rồi!