Tại một quán bar khá nổi tiếng, Định với thói quen ngày nào cũng tới đây uống rượu, anh đã trở thành khách vip ở đây. Khi vừa thấy anh người phục vụ đã vẫy tay ra hiệu:
Anh! Sao dạo này mất tăm vậy không thấy tới?
Ừm! Anh có chút việc, bận quá mà!
Ồ!Anh vất vả quá!
Hừm! Vất vả thì hơi quá, nhưng đúng là bận thật!
Đây một ly rượu của anh!
Ok!
Trong lúc nhấm nháp rượu thì Định đã được không ít các cô gái mời gọi, nhưng đây không phải gu của anh.Định vẫn nhấm nháp một chút rượu đối với anh thì thức uống anh thích nhất phải chăng là rượu, anh rất biết thưởng thức rượu, uống rất từ tốn, đây luôn là phong cách của anh:
Cách đó không xa
Em uống từ từ thôi!
Này! Xem em kìa như con nít vậy?
Em ý! Anh đã bảo em rồi đừng uống nhiều mà!
Một chàng trai dìu một cô gái đang say mềm đi qua bàn Định:
Xin lỗi! Cô ấy say quá!
Khi Định nhìn hai người họ, Định có chút giật mình:
Anh!
Chính chàng trai cũng giật mình, nhưng nhanh chóng rời đi, Định vẫn nhìn theo họ, trong đầu không biết là đang suy nghĩ gì nữa, khuôn mặt đăm chiêu, rất đáng sợ.
Sau khi trở về phòng, Định vẫn đứng trước cửa sổ mắt nhìn xa xăm, không ngừng suy nghĩ, anh liền nhắn một tin nhắn vào một số máy.
Trong một quán bar, quán bar về nửa đêm khá vắng, không gian yên tĩnh, rất ít người còn ở lại đây vào tận giờ này, thường thì ai lấy đều nhanh chóng rời đi tìm sự vui vẻ riêng, ở quán bar giờ này chỉ còn lại vài người tạm gọi là cô đơn, không có ai để quan tâm, hay không thích sự vui vẻ kia. Ở chiếc bàn sâu bên góc được chia bởi một chiếc rèm, một người đàn ông lịch lãm đang nhâm nhi ly rượu rất từ tốn, không mấy vội vàng, chợt một chàng trai vội vàng bước vào bước chân khá vội, đưa mắt nhìn xung quanh dường như anh đang tìm người, người đàn ông khẽ ra hiệu, nhanh chóng tiến lại gần ngồi vào bàn đối diện với anh ta, hai người xoay lưng vào nhau cách nhau:
Sao cậu lại trở về?
Giọng nói của Định có chút lạnh lùng, không có cảm xúc:
Cô ta, không về cùng cậu chứ?
Có! Đương nhiên là có!
Cậu mau đi đi, đừng quay lại nữa!
Nhanh chóng bước chân rời đi, không thèm nhìn người đó lấy một cái. Người đó ánh mắt giận giữ, đấm mạnh tay vào tường,, ngồi sụp xuống như không còn điểm tựa, dựa đầu vào tường, những giọt nước mắt nhòa đôi mắt khiến anh mơ hồ:
Một năm trước
Sao cậu muốn tôi làm vậy?
Khẽ hít nhẹ một thuốc, đứng trên thành cầu, bên ngoài trời là những hạt bay lất phất, trời khá lạnh:
Cậu không cần biết, chỉ cần làm như tôi bảo!
***
Trên xe, Định tay cầm vô lăng mà mắt nhìn ra ngoài bên ô cửa sổ, anh vừa hút điếu thuốc vừa suy nghĩ, trong đầu anh những dòng suy nghĩ không ngừng xáo trộn, chợt anh thắng phanh, gấp quá mà cả người anh đã lộn nhào ra phía trước khẽ mở cửa xe, bước ra ngoài, bên ngoài khá lộng gió, anh đứng hút thuốc mắt nhìn xa xăm, suy nghĩ gì đó.
( Định hồi tưởng lại)
Băng! Em sao vậy?
Anh nhớ lại cái hồi anh mười tuổi, hồi đó gia đình Định chơi thân với gia đình Băng, cả Băng Di nữa lúc nào cũng dính với nhau như sam vậy. Mặc dù Băng Di xinh đẹp, dịu dàng, thù mị hơn Doãn Băng nhiều nhưng thực sự thì Định luôn thích Băng hơn Băng Di, nhất là khi Băng rất cứng đầu, tinh nghịch không chịu thua kém ai cả, nhưng có một sự thật mà cho tới bây giờ Băng vẫn không hề hay biết là thực sự anh thích cô nhiều hơn Băng Di, vì cả hai bên gia đình đều cho rằng người anh thích là Băng Di, họ sẽ là cặp đôi thanh mai trúc mã. Doãn Băng hồi đó rất cứng đầu, ngang ngạnh lên hay bị la mắng, những lúc đó thì chỉ có Định mới tìm thấy cô, vì chỗ đó chỉ có hai người biết, hôm đó cũng vậy bị mẹ la mắng Doãn Băng ngồi khóc một mình, Định nhanh chóng đoán ra được Băng ở đó, vội chạy tới.
Khẽ rút một tờ giấy cho Băng:
Lại bị mẹ mắng à?
Băng một cô bé tám tuổi không nói gì chỉ lẳng lặng cúi đầu:
Ngốc ạ! Mẹ thương em nên mới vậy thôi!
Định khẽ xoa nhẹ đầu Băng vỗ về như một người anh trai:
Không! Mẹ ghét em, mẹ không thương em đâu( Vừa nói vừa khóc)
Ai bảo em vậy?
Mẹ bảo em không giống chị, không thông minh, không xinh đẹp...
Khẽ xoay người Băng, nhìn thẳng vào mắt cô:
Nhìn anh đi!
Băng nước mắt nhạt nhòa nhìn vào anh:
Em phải tin là mình thông minh, xinh đẹp hiểu không? Vì chỉ có em tin thì người khác mới tin, biết không?
Ừm! Nhưng!
Đừng nhưng gì sất, hãy tin anh, tin mình, em có tin anh không?
Có!
Tốt!
Khẽ lau nước mắt cho Băng, dựa đầu vào vai Định:
Anh! Sau này em lớn lên chắc chắn sẽ trở lên thông minh, xinh đẹp chứ?
Đương nhiên!
Vậy sau này anh lớn anh sẽ trở thành anh rể của em chứ?
Băng khẽ xoay người hỏi Định:
Sao em nghĩ vậy?
Vì chị Băng Di đó, chị thích anh, thích anh nhiều, nhiều lắm!
Sao em biết!
Chị ấy không nói, nhưng em biết!
Em thông minh thật đấy!
Vậy sao?
Ừm!
Khẽ cười nhẹ nụ cười tươi tắn:
Em phải cười nhiều lên vì em cười trông xinh lắm biết không?
Băng tụt xuống khỏi cành cây:
Lêu lêu! Anh chưa là anh rể em đâu?
Em!
Anh đuổi em đi!
Em đứng đó, để xem anh bắt được em thì em biết đấy!
Lêu! Lêu!
Những kí ức đó vẫn mãi in sâu trong tâm trí Định không bao giờ quên.
Anh! Sao dạo này mất tăm vậy không thấy tới?
Ừm! Anh có chút việc, bận quá mà!
Ồ!Anh vất vả quá!
Hừm! Vất vả thì hơi quá, nhưng đúng là bận thật!
Đây một ly rượu của anh!
Ok!
Trong lúc nhấm nháp rượu thì Định đã được không ít các cô gái mời gọi, nhưng đây không phải gu của anh.Định vẫn nhấm nháp một chút rượu đối với anh thì thức uống anh thích nhất phải chăng là rượu, anh rất biết thưởng thức rượu, uống rất từ tốn, đây luôn là phong cách của anh:
Cách đó không xa
Em uống từ từ thôi!
Này! Xem em kìa như con nít vậy?
Em ý! Anh đã bảo em rồi đừng uống nhiều mà!
Một chàng trai dìu một cô gái đang say mềm đi qua bàn Định:
Xin lỗi! Cô ấy say quá!
Khi Định nhìn hai người họ, Định có chút giật mình:
Anh!
Chính chàng trai cũng giật mình, nhưng nhanh chóng rời đi, Định vẫn nhìn theo họ, trong đầu không biết là đang suy nghĩ gì nữa, khuôn mặt đăm chiêu, rất đáng sợ.
Sau khi trở về phòng, Định vẫn đứng trước cửa sổ mắt nhìn xa xăm, không ngừng suy nghĩ, anh liền nhắn một tin nhắn vào một số máy.
Trong một quán bar, quán bar về nửa đêm khá vắng, không gian yên tĩnh, rất ít người còn ở lại đây vào tận giờ này, thường thì ai lấy đều nhanh chóng rời đi tìm sự vui vẻ riêng, ở quán bar giờ này chỉ còn lại vài người tạm gọi là cô đơn, không có ai để quan tâm, hay không thích sự vui vẻ kia. Ở chiếc bàn sâu bên góc được chia bởi một chiếc rèm, một người đàn ông lịch lãm đang nhâm nhi ly rượu rất từ tốn, không mấy vội vàng, chợt một chàng trai vội vàng bước vào bước chân khá vội, đưa mắt nhìn xung quanh dường như anh đang tìm người, người đàn ông khẽ ra hiệu, nhanh chóng tiến lại gần ngồi vào bàn đối diện với anh ta, hai người xoay lưng vào nhau cách nhau:
Sao cậu lại trở về?
Giọng nói của Định có chút lạnh lùng, không có cảm xúc:
Cô ta, không về cùng cậu chứ?
Có! Đương nhiên là có!
Cậu mau đi đi, đừng quay lại nữa!
Nhanh chóng bước chân rời đi, không thèm nhìn người đó lấy một cái. Người đó ánh mắt giận giữ, đấm mạnh tay vào tường,, ngồi sụp xuống như không còn điểm tựa, dựa đầu vào tường, những giọt nước mắt nhòa đôi mắt khiến anh mơ hồ:
Một năm trước
Sao cậu muốn tôi làm vậy?
Khẽ hít nhẹ một thuốc, đứng trên thành cầu, bên ngoài trời là những hạt bay lất phất, trời khá lạnh:
Cậu không cần biết, chỉ cần làm như tôi bảo!
***
Trên xe, Định tay cầm vô lăng mà mắt nhìn ra ngoài bên ô cửa sổ, anh vừa hút điếu thuốc vừa suy nghĩ, trong đầu anh những dòng suy nghĩ không ngừng xáo trộn, chợt anh thắng phanh, gấp quá mà cả người anh đã lộn nhào ra phía trước khẽ mở cửa xe, bước ra ngoài, bên ngoài khá lộng gió, anh đứng hút thuốc mắt nhìn xa xăm, suy nghĩ gì đó.
( Định hồi tưởng lại)
Băng! Em sao vậy?
Anh nhớ lại cái hồi anh mười tuổi, hồi đó gia đình Định chơi thân với gia đình Băng, cả Băng Di nữa lúc nào cũng dính với nhau như sam vậy. Mặc dù Băng Di xinh đẹp, dịu dàng, thù mị hơn Doãn Băng nhiều nhưng thực sự thì Định luôn thích Băng hơn Băng Di, nhất là khi Băng rất cứng đầu, tinh nghịch không chịu thua kém ai cả, nhưng có một sự thật mà cho tới bây giờ Băng vẫn không hề hay biết là thực sự anh thích cô nhiều hơn Băng Di, vì cả hai bên gia đình đều cho rằng người anh thích là Băng Di, họ sẽ là cặp đôi thanh mai trúc mã. Doãn Băng hồi đó rất cứng đầu, ngang ngạnh lên hay bị la mắng, những lúc đó thì chỉ có Định mới tìm thấy cô, vì chỗ đó chỉ có hai người biết, hôm đó cũng vậy bị mẹ la mắng Doãn Băng ngồi khóc một mình, Định nhanh chóng đoán ra được Băng ở đó, vội chạy tới.
Khẽ rút một tờ giấy cho Băng:
Lại bị mẹ mắng à?
Băng một cô bé tám tuổi không nói gì chỉ lẳng lặng cúi đầu:
Ngốc ạ! Mẹ thương em nên mới vậy thôi!
Định khẽ xoa nhẹ đầu Băng vỗ về như một người anh trai:
Không! Mẹ ghét em, mẹ không thương em đâu( Vừa nói vừa khóc)
Ai bảo em vậy?
Mẹ bảo em không giống chị, không thông minh, không xinh đẹp...
Khẽ xoay người Băng, nhìn thẳng vào mắt cô:
Nhìn anh đi!
Băng nước mắt nhạt nhòa nhìn vào anh:
Em phải tin là mình thông minh, xinh đẹp hiểu không? Vì chỉ có em tin thì người khác mới tin, biết không?
Ừm! Nhưng!
Đừng nhưng gì sất, hãy tin anh, tin mình, em có tin anh không?
Có!
Tốt!
Khẽ lau nước mắt cho Băng, dựa đầu vào vai Định:
Anh! Sau này em lớn lên chắc chắn sẽ trở lên thông minh, xinh đẹp chứ?
Đương nhiên!
Vậy sau này anh lớn anh sẽ trở thành anh rể của em chứ?
Băng khẽ xoay người hỏi Định:
Sao em nghĩ vậy?
Vì chị Băng Di đó, chị thích anh, thích anh nhiều, nhiều lắm!
Sao em biết!
Chị ấy không nói, nhưng em biết!
Em thông minh thật đấy!
Vậy sao?
Ừm!
Khẽ cười nhẹ nụ cười tươi tắn:
Em phải cười nhiều lên vì em cười trông xinh lắm biết không?
Băng tụt xuống khỏi cành cây:
Lêu lêu! Anh chưa là anh rể em đâu?
Em!
Anh đuổi em đi!
Em đứng đó, để xem anh bắt được em thì em biết đấy!
Lêu! Lêu!
Những kí ức đó vẫn mãi in sâu trong tâm trí Định không bao giờ quên.