Vài ngày sau, Định vẫn kiên định không nói bất kì điều gì, sắp tới sinh nhật của Băng nhi, năm nào Loan cũng tới sự sinh nhật của con bé, năm nay Loan muốn tổ chức sinh nhật tại nhà mình, nhưng Carolina rất khó, nhưng thuyết phục mãi cô ấy mới chịu. Tối hôm đó, Loan đón Băng nhi về nhà chơi, Carolina sau khi đi làm về qua nhà Loan đón con bé về:
Cậu đến rồi sao? Vào nhà đi!
Không! Mình không vào đâu, cậu bảo con bé ra đi, tụi mình phải về rồi, cũng muộn rồi mà!
Thôi nào! Cậu đã đến nơi rồi lại không vào, người ta trông thấy thì kì lắm, ít nhất cũng phải vào nhà uống ly nước đã chứ.
Mình!
Vào đi!
Kéo tay Carolina vào trong, Loan rất mên khách, cô nhanh tay pha cho cô một ly nước cam:
Cậu uống đi!
Ừm! cứ kế mình! Băng nhi đâu?
Con bé đang ở trên lầu, cậu đợi chút mình lên gọi.
Loan nhanh chân trèo lên cầu thang, cô đang uống cốc nước thì Định về:
Loan! Anh về rồi!
Carolina rất sững sờ khi giọng nói này cất lên, tim nhi cô như thắt lại, nhanh tay xoay đầu lại, Định rất ngạc nhiên cũng không kem gì cô, anh có chút hoảng hốt đánh rơi sấp tài liệu. Vừa lúc đó Loan dắt băng nhi trên lầu xuống, nhìn thấy Định:
Ông xã! Anh về rồi sao?
Nhanh chóng đi lại chỗ Định:
Đây là Carolina người bạn mà em hay nói với anh đấy!
Còn anh ấy là ông xã mình!
Hai người như đứng hình không ai nói được gì:
Sao vậy? hai người lạ lắm.
Carolina lắp bắp:
Đây là chồng… chồng cậu sao?
Ừm!
Cậu sao vậy?( Carolina suýt ngã)
Ờ! Mình về thôi, băng nhi!
Kéo tay con bé về không nói thêm câu gì, Loan cũng rất ngạc nhiên không hiểu, cả Định nữa.
Vài ngày sau Loan không liên lạc được với cô, quá lo lắng, Loan phải đi tới tận nhà, để hỏi rõ. Đứng trước hiên nhà, Loan đã nghe thấy tiếng khóc của Băng nhi, chạy vào ôm trầm lấy con bé:
Băng nhi! Con sao vậy?
Mẹ! Mẹ con không cho con gặp mẹ nữa!
Vừa lúc đó Carolina bước ra ngoài:
Băng nhi lên phòng ngay!
Mẹ!
Con có nghe lời mẹ không?
Loan cố an ủi:
Thôi nào, con lên phòng đi, để mẹ nói chuyện với mẹ con được không? Ngoan nào nghe lời me nào!
Băng nhi nhón nhén bước lên phòng.
Cậu sao vậy? sao cậu lại cấm con bé gặp mình! Cậu làm mình khó hiểu quá!
Cậu về đi!
Cậu phải giải thích cho mình nghe đi, tại sao cậu thay đổi như vậy?
Carolina không nói gì, xoay người rời đi, Loan không chịu bỏ cuộc:
Cậu nói gì đi chứ?
Đẩy mạnh Loan ra:
Chẳng có gì để nói cả, từ giờ cậu đừng qua đây, hạng người như mình không xứng được làm bạn với cậu đâu.
Cậu nói vậy là sao?
Loan lay người mạnh, nhưng cô nhất quyết không nói:
Tốt nhất là cậu không nên biết thì hơn!
Cậu! cậu làm vậy là không công bằng, cậu phải nói lý do chứ?
Carolina xoay người lại khẽ vuốt nhẹ đôi mắt mệt mỏi, hít một hơi dài:
Cậu biết cuộc tình của mình!
Mình! Mình biết!
Cậu có nhớ tớ đã nói là muốn giết cái người… cái người đã cướp mất anh ấy, cậu nhớ chứ?
Nhớ! Cậu có nói vậy?
Cậu có biết là tớ đã biết người đó rồi!
Là ai?
Câu! Chính là cậu đó Loan à?
Mình! Là mình ư? Sao có thể chứ?
Cậu không tin ư? Cũng phải thôi chính mình còn không thể tin, không thể nào chấp được sự thật là chúng ta cùng yêu một người.
Cậu đến rồi sao? Vào nhà đi!
Không! Mình không vào đâu, cậu bảo con bé ra đi, tụi mình phải về rồi, cũng muộn rồi mà!
Thôi nào! Cậu đã đến nơi rồi lại không vào, người ta trông thấy thì kì lắm, ít nhất cũng phải vào nhà uống ly nước đã chứ.
Mình!
Vào đi!
Kéo tay Carolina vào trong, Loan rất mên khách, cô nhanh tay pha cho cô một ly nước cam:
Cậu uống đi!
Ừm! cứ kế mình! Băng nhi đâu?
Con bé đang ở trên lầu, cậu đợi chút mình lên gọi.
Loan nhanh chân trèo lên cầu thang, cô đang uống cốc nước thì Định về:
Loan! Anh về rồi!
Carolina rất sững sờ khi giọng nói này cất lên, tim nhi cô như thắt lại, nhanh tay xoay đầu lại, Định rất ngạc nhiên cũng không kem gì cô, anh có chút hoảng hốt đánh rơi sấp tài liệu. Vừa lúc đó Loan dắt băng nhi trên lầu xuống, nhìn thấy Định:
Ông xã! Anh về rồi sao?
Nhanh chóng đi lại chỗ Định:
Đây là Carolina người bạn mà em hay nói với anh đấy!
Còn anh ấy là ông xã mình!
Hai người như đứng hình không ai nói được gì:
Sao vậy? hai người lạ lắm.
Carolina lắp bắp:
Đây là chồng… chồng cậu sao?
Ừm!
Cậu sao vậy?( Carolina suýt ngã)
Ờ! Mình về thôi, băng nhi!
Kéo tay con bé về không nói thêm câu gì, Loan cũng rất ngạc nhiên không hiểu, cả Định nữa.
Vài ngày sau Loan không liên lạc được với cô, quá lo lắng, Loan phải đi tới tận nhà, để hỏi rõ. Đứng trước hiên nhà, Loan đã nghe thấy tiếng khóc của Băng nhi, chạy vào ôm trầm lấy con bé:
Băng nhi! Con sao vậy?
Mẹ! Mẹ con không cho con gặp mẹ nữa!
Vừa lúc đó Carolina bước ra ngoài:
Băng nhi lên phòng ngay!
Mẹ!
Con có nghe lời mẹ không?
Loan cố an ủi:
Thôi nào, con lên phòng đi, để mẹ nói chuyện với mẹ con được không? Ngoan nào nghe lời me nào!
Băng nhi nhón nhén bước lên phòng.
Cậu sao vậy? sao cậu lại cấm con bé gặp mình! Cậu làm mình khó hiểu quá!
Cậu về đi!
Cậu phải giải thích cho mình nghe đi, tại sao cậu thay đổi như vậy?
Carolina không nói gì, xoay người rời đi, Loan không chịu bỏ cuộc:
Cậu nói gì đi chứ?
Đẩy mạnh Loan ra:
Chẳng có gì để nói cả, từ giờ cậu đừng qua đây, hạng người như mình không xứng được làm bạn với cậu đâu.
Cậu nói vậy là sao?
Loan lay người mạnh, nhưng cô nhất quyết không nói:
Tốt nhất là cậu không nên biết thì hơn!
Cậu! cậu làm vậy là không công bằng, cậu phải nói lý do chứ?
Carolina xoay người lại khẽ vuốt nhẹ đôi mắt mệt mỏi, hít một hơi dài:
Cậu biết cuộc tình của mình!
Mình! Mình biết!
Cậu có nhớ tớ đã nói là muốn giết cái người… cái người đã cướp mất anh ấy, cậu nhớ chứ?
Nhớ! Cậu có nói vậy?
Cậu có biết là tớ đã biết người đó rồi!
Là ai?
Câu! Chính là cậu đó Loan à?
Mình! Là mình ư? Sao có thể chứ?
Cậu không tin ư? Cũng phải thôi chính mình còn không thể tin, không thể nào chấp được sự thật là chúng ta cùng yêu một người.