Vài ngày sau sức khỏe của Loan đã khá hơn nhiều, Định ngoài việc ở công ty ngày nào cũng về sớm để chăm sóc cô, thực sự Loan thấy anh rất lạ. Hôm nay Loan chăm sóc những bồn cây xong, cũng khá mệt, Loan ngồi nghỉ trên chiếc ghế dựa, tay cầm cuốn tiêu thuyết, nhưng vừa đọc được vai tranh cô dã ngủ quên mất, Định hôm nay về sớm, nhìn thấy Loan ngủ ngon không đành lòng đánh thức, lặng nhìn cô một lúc rồi sau đó, anh vào bếp, làm cơm chiều, phải nói thêm là, Định nấu ăn khá giỏi, món ăn anh nấu rất ngon, rất vừa mình, Loan rất thích ăn món anh làm, nhất là món đùi gà hấp, kể ra có lần, Loan đã một mình ăn hết nguyên một cái đùi, Định còn chêu cô là con heo lười nữa. Đang nấu ăn trong bếp thì Loan bỗng ôm anh từ phía sau, khẽ hôn nhẹ lên cổ anh:
Em! Em sao vậy?
Anh vất vả lắm phải không?
Định xoay người lại nhìn Loan:
Vì em, anh có vất vả nữa, anh cũng chịu!
Anh!
Loan ngập ngừng không nói được gì nữa, trước giờ cô vẫn luôn dựa dẫm vào anh, mọi thứ anh đêu lo lắng cho cô, bảo vệ cô, có gắng đánh lạc hướng:
Chà thơm quá! Anh đang nấu món gì vậy?
Ừm! Gà chọi xào xả ớt!
Khẽ choàng tay lên cô Loan, Định khuôn mặt rất lém lỉnh, nụ cười trên môi:
Còn cả canh mướp dắng với thịt nữa, em thử không?
Định múc một một muỗng canh nhỏ đưa cho Loan thử, anh vừa thổi rất cẩn thận, Loan khẽ nhấp một ngụm:
Ừm! Ngon tuyệt!
Vậy sao? Em ra ngoài dọn bát đi, chúng đi ăn cơm, món này phải ăn ngay mới ngon!
Ừm!
Nhưng khi vừa nói xong, điện thoại Định rung chuông:
Anh đi đi! Công việc mà!
Em! Thôi bỏ đi! Anh sẽ hoãn!
Loan vội rằng lấy cái điện thoại:
Thôi mà! Anh đi đi, em đâu có phải là trẻ con chứ? Đi đi!
Loan ra vẻ chêu Định, khẽ hôn nhẹ lên trán Loan, cởi bỏ chiếc tạp dề vội nhanh lên lầu thay đồ:
Em ăn cơm luôn đi, ăn nhanh rồi còn uống thuốc nữa!
Khẽ chỉnh tay lại cái cổ áo của anh:
Biết rồi! Em biết rồi mà! Anh mau đi đi, kẻo muộn!
Hôn nhẹ lên trán cô rồi nhanh chóng rời đi, chiếc xe lao vụt nhanh ra khỏi cổng.
Chiếc xe đáp lại không phải ở công ty, mà là trước cổng nhà họ Trần, phải là nhà Trần Lâm, anh vừa mới bước ra khỏi xe, thì một cánh tay ôm chặt lấy anh từ phía sau nhận ra đó không phải ai khác là Doãn Băng:
Băng! Em làm gì vậy?
Định khẽ xoay người lại, nhìn Băng, đôi mắt sưng đỏ, nhìn cũng biết là cô vừa khóc một trận đã, và người làm cô khóc, không ai khác là Lâm, chỉ có anh ta mới làm cô nguyện một lòng chịu đựng đau khổ chấp nhận vì anh mà quên đi bản thân, nhìn thấy Băng như vậy, rất nhiều lần rồi Định không thể cầm lòng được, khẽ vuốt nhẹ đôi má, đôi môi, chợt Băng nhổm người lên ôm lấy anh, hôn anh rất nồng nhiệt, trước giờ cô chưa bao giờ chủ động làm vậy, toàn là Định chủ động hôn cô, sau khi hôn sau, cô cúi mặt không nhìn anh, Định cũng có chút bất ngờ:
Em… em như vậy là sao?
Suỵt!
Băng khẽ đặt tay lên môi anh:
Anh có thể không hỏi gì được không?
Trước giờ anh chưa bao giờ từ chối cô, anh luôn làm mọi điều cô yêu cầu, bất kể đúng sai, anh kéo cô vào lòng, hôn vào môi một nụ hôn nồng nhiệt, họ cứ như vậy mà không hề hay biết có một ánh mắt vẫn dõi theo họ từ lâu, từ trên bức rèm trên ô cửa sổ kia, Lâm lặng im nhìn theo, khẽ nhếch môi cười có chút khinh bỉ rồi khép lại cái rèm, ánh điện cũng vụt tắt.
Em! Em sao vậy?
Anh vất vả lắm phải không?
Định xoay người lại nhìn Loan:
Vì em, anh có vất vả nữa, anh cũng chịu!
Anh!
Loan ngập ngừng không nói được gì nữa, trước giờ cô vẫn luôn dựa dẫm vào anh, mọi thứ anh đêu lo lắng cho cô, bảo vệ cô, có gắng đánh lạc hướng:
Chà thơm quá! Anh đang nấu món gì vậy?
Ừm! Gà chọi xào xả ớt!
Khẽ choàng tay lên cô Loan, Định khuôn mặt rất lém lỉnh, nụ cười trên môi:
Còn cả canh mướp dắng với thịt nữa, em thử không?
Định múc một một muỗng canh nhỏ đưa cho Loan thử, anh vừa thổi rất cẩn thận, Loan khẽ nhấp một ngụm:
Ừm! Ngon tuyệt!
Vậy sao? Em ra ngoài dọn bát đi, chúng đi ăn cơm, món này phải ăn ngay mới ngon!
Ừm!
Nhưng khi vừa nói xong, điện thoại Định rung chuông:
Anh đi đi! Công việc mà!
Em! Thôi bỏ đi! Anh sẽ hoãn!
Loan vội rằng lấy cái điện thoại:
Thôi mà! Anh đi đi, em đâu có phải là trẻ con chứ? Đi đi!
Loan ra vẻ chêu Định, khẽ hôn nhẹ lên trán Loan, cởi bỏ chiếc tạp dề vội nhanh lên lầu thay đồ:
Em ăn cơm luôn đi, ăn nhanh rồi còn uống thuốc nữa!
Khẽ chỉnh tay lại cái cổ áo của anh:
Biết rồi! Em biết rồi mà! Anh mau đi đi, kẻo muộn!
Hôn nhẹ lên trán cô rồi nhanh chóng rời đi, chiếc xe lao vụt nhanh ra khỏi cổng.
Chiếc xe đáp lại không phải ở công ty, mà là trước cổng nhà họ Trần, phải là nhà Trần Lâm, anh vừa mới bước ra khỏi xe, thì một cánh tay ôm chặt lấy anh từ phía sau nhận ra đó không phải ai khác là Doãn Băng:
Băng! Em làm gì vậy?
Định khẽ xoay người lại, nhìn Băng, đôi mắt sưng đỏ, nhìn cũng biết là cô vừa khóc một trận đã, và người làm cô khóc, không ai khác là Lâm, chỉ có anh ta mới làm cô nguyện một lòng chịu đựng đau khổ chấp nhận vì anh mà quên đi bản thân, nhìn thấy Băng như vậy, rất nhiều lần rồi Định không thể cầm lòng được, khẽ vuốt nhẹ đôi má, đôi môi, chợt Băng nhổm người lên ôm lấy anh, hôn anh rất nồng nhiệt, trước giờ cô chưa bao giờ chủ động làm vậy, toàn là Định chủ động hôn cô, sau khi hôn sau, cô cúi mặt không nhìn anh, Định cũng có chút bất ngờ:
Em… em như vậy là sao?
Suỵt!
Băng khẽ đặt tay lên môi anh:
Anh có thể không hỏi gì được không?
Trước giờ anh chưa bao giờ từ chối cô, anh luôn làm mọi điều cô yêu cầu, bất kể đúng sai, anh kéo cô vào lòng, hôn vào môi một nụ hôn nồng nhiệt, họ cứ như vậy mà không hề hay biết có một ánh mắt vẫn dõi theo họ từ lâu, từ trên bức rèm trên ô cửa sổ kia, Lâm lặng im nhìn theo, khẽ nhếch môi cười có chút khinh bỉ rồi khép lại cái rèm, ánh điện cũng vụt tắt.