Không xong rồi mọi người ơi, có chuyện lớn rồi.
Xung quanh đó là tiếng xì xầm, bàn tán, Định cùng với Hạ rất tò mò đã chen chân ra thành cầu bên kia xem có chuyện không. Bên dưới sông là một cô gái đang cố cùng vẫy thoát khỏi dòng nước, nhưng không ái dám cứu cô, ai nấy đều sợ:
Tùm!
Âm thanh là, một anh thanh niên đã không suy nghĩ gì đã nhảy xuống trước sự ngạc nhiên của mọi người. Định thấy vậy vội cởi chiếc áo khoác đưa cho Hạ
Anh làm gì vậy?
Anh phải cứu cô ấy!
Tùm!
Định dứt lời lao xuống sông, trước những ánh mắt sợ hãi, lo lắng của tất cả mọi người. Nước khá siết mặc cho hai người đều bơi giỏi nhưng cũng uống không ít nước, nhưng không vì thế mà lại bỏ cuộc, cố gắng hết sức để cứu cho được cô gái. Cuối cùng họ mới có thể cho cô gái lên bờ, mọi người nhanh chóng đặt cô gái lên, trong lúc Định đang cố đẩy nước trong bụng cô gái ra thì chàng trai kia đã không ngần ngại làm hô hấp nhân tao, hai người phối hợp rất ăn ý, cô gái ho vài tiếng, phù cuối cùng cô gái đã tỉnh lại:
Thật tuyêt! Quả đúng là hai chàng trai dũng cảm!
Không có gì đâu!
Hạ cứ đứng im ở đó không nói gì cho đến khi Định gọi lại:
Em làm gì mà ngẩn người ra vậy? Mang áo cho anh đi anh lạnh quá!
Ừm!
Sao anh liều vậy?
Sao vậy?
Thì nước siết như vậy mà..
Thì cứu người là trên hết mà không phải sao?
Ừm!
Hạ cứ mải nhìn Định mà không hề hay biết chàng thanh niên cùng Định cứu cô gái không ái khác lại là Lâm:
Anh bạn bơi khá lắm!
Anh cũng vậy?
Chúng ta có quen nhau sao?( Lâm ngạc nhiên hỏi)
Ừm! Tôi không nghĩ vậy!
Ừm chắc là tôi nhầm! Xin lỗi anh nha!
Ừm! Không có gì!
Hạ đứng sau Định lúc này mới ngẩng mặt lên:
Anh! Sao lại là anh?
Sao cô lại ở đây?
Hai người biết nhau sao?( Định ngơ ngác hỏi)
Không!( Hai người đồng thanh trả lời)
Sau khi nghe cả hai nói chuyện:
Thì ra là vậy, thì ra hai người đã có hôn ước sao, đúng là chuyện khó tin thật.
Ừm! Khó tin đến mức không thể tin nổi.
Anh! Tôi cũng không thể nào tin được nó lại là sự thật đâu!
Hai người không thèm nhìn mặt nhau, không khí có vẻ rất căng thẳng:
Hai người nên nói chuyên với nhau, dù sao thì cũng như vậy rồi.
Không em chẳng có gì để nói với anh ta cả!( Hạ bực dọc nói)
Vậy tôi thì có chắc, tôi về dây!
Ừm anh có đi xe không, nếu không thì...
Cảm ơn anh, nhưng tôi có xe mà tôi sẽ tự đi về được.
Vậy được chào anh, hẹn gặp lại.
Hạ vẫn không quay mặt nhìn Lâm, Lâm cũng không quan tâm xoay người bỏ đi.
Trên xe Định, Định thấy Hạ không nói gì, khuôn mặt giận giữ nhưng vẫn rất đang yêu, bộ dạng này của Hạ khiến Định không nhịn được cười, khẽ xoa nhẹ đầu Hạ cười:
Ngốc ạ! Chuyện của cô đâu có đáng gì! Nó chỉ nhỏ như một hột cát trên sa mạc thôi!
Anh!( Hạ có chút tức giận vì cho rằng anh ta không hiểu), Anh thì biết gì cơ chứ?
Ok! Mặc dù anh không hiểu mọi chuyện cho lắm nhưng, theo anh thì cô nên suy nghĩ tích cực hơn, dù sao thì mọi chuyện cũng vẫn đang ở phía trước.
Ừm! Mà về thôi! Cũng muộn rồi! Nhưng em cũng không muốn về!
Thôi nào! Đừng có trẻ con như vậy chứ! Em đâu có phải là trẻ con động tí là giận dỗi bố mẹ bỏ đi chứ( Anh ta nhìn Hạ bằng một ánh mắt nghiêm nghị, nhưng ôn tồn như một người anh với em gái)
Ừm! Dù sao thì em vẫn ghét anh ta
Anh ta trở Hạ về nhà, về đến nhà Hạ không nói gì mà leo thẳng lên phòng.
Xung quanh đó là tiếng xì xầm, bàn tán, Định cùng với Hạ rất tò mò đã chen chân ra thành cầu bên kia xem có chuyện không. Bên dưới sông là một cô gái đang cố cùng vẫy thoát khỏi dòng nước, nhưng không ái dám cứu cô, ai nấy đều sợ:
Tùm!
Âm thanh là, một anh thanh niên đã không suy nghĩ gì đã nhảy xuống trước sự ngạc nhiên của mọi người. Định thấy vậy vội cởi chiếc áo khoác đưa cho Hạ
Anh làm gì vậy?
Anh phải cứu cô ấy!
Tùm!
Định dứt lời lao xuống sông, trước những ánh mắt sợ hãi, lo lắng của tất cả mọi người. Nước khá siết mặc cho hai người đều bơi giỏi nhưng cũng uống không ít nước, nhưng không vì thế mà lại bỏ cuộc, cố gắng hết sức để cứu cho được cô gái. Cuối cùng họ mới có thể cho cô gái lên bờ, mọi người nhanh chóng đặt cô gái lên, trong lúc Định đang cố đẩy nước trong bụng cô gái ra thì chàng trai kia đã không ngần ngại làm hô hấp nhân tao, hai người phối hợp rất ăn ý, cô gái ho vài tiếng, phù cuối cùng cô gái đã tỉnh lại:
Thật tuyêt! Quả đúng là hai chàng trai dũng cảm!
Không có gì đâu!
Hạ cứ đứng im ở đó không nói gì cho đến khi Định gọi lại:
Em làm gì mà ngẩn người ra vậy? Mang áo cho anh đi anh lạnh quá!
Ừm!
Sao anh liều vậy?
Sao vậy?
Thì nước siết như vậy mà..
Thì cứu người là trên hết mà không phải sao?
Ừm!
Hạ cứ mải nhìn Định mà không hề hay biết chàng thanh niên cùng Định cứu cô gái không ái khác lại là Lâm:
Anh bạn bơi khá lắm!
Anh cũng vậy?
Chúng ta có quen nhau sao?( Lâm ngạc nhiên hỏi)
Ừm! Tôi không nghĩ vậy!
Ừm chắc là tôi nhầm! Xin lỗi anh nha!
Ừm! Không có gì!
Hạ đứng sau Định lúc này mới ngẩng mặt lên:
Anh! Sao lại là anh?
Sao cô lại ở đây?
Hai người biết nhau sao?( Định ngơ ngác hỏi)
Không!( Hai người đồng thanh trả lời)
Sau khi nghe cả hai nói chuyện:
Thì ra là vậy, thì ra hai người đã có hôn ước sao, đúng là chuyện khó tin thật.
Ừm! Khó tin đến mức không thể tin nổi.
Anh! Tôi cũng không thể nào tin được nó lại là sự thật đâu!
Hai người không thèm nhìn mặt nhau, không khí có vẻ rất căng thẳng:
Hai người nên nói chuyên với nhau, dù sao thì cũng như vậy rồi.
Không em chẳng có gì để nói với anh ta cả!( Hạ bực dọc nói)
Vậy tôi thì có chắc, tôi về dây!
Ừm anh có đi xe không, nếu không thì...
Cảm ơn anh, nhưng tôi có xe mà tôi sẽ tự đi về được.
Vậy được chào anh, hẹn gặp lại.
Hạ vẫn không quay mặt nhìn Lâm, Lâm cũng không quan tâm xoay người bỏ đi.
Trên xe Định, Định thấy Hạ không nói gì, khuôn mặt giận giữ nhưng vẫn rất đang yêu, bộ dạng này của Hạ khiến Định không nhịn được cười, khẽ xoa nhẹ đầu Hạ cười:
Ngốc ạ! Chuyện của cô đâu có đáng gì! Nó chỉ nhỏ như một hột cát trên sa mạc thôi!
Anh!( Hạ có chút tức giận vì cho rằng anh ta không hiểu), Anh thì biết gì cơ chứ?
Ok! Mặc dù anh không hiểu mọi chuyện cho lắm nhưng, theo anh thì cô nên suy nghĩ tích cực hơn, dù sao thì mọi chuyện cũng vẫn đang ở phía trước.
Ừm! Mà về thôi! Cũng muộn rồi! Nhưng em cũng không muốn về!
Thôi nào! Đừng có trẻ con như vậy chứ! Em đâu có phải là trẻ con động tí là giận dỗi bố mẹ bỏ đi chứ( Anh ta nhìn Hạ bằng một ánh mắt nghiêm nghị, nhưng ôn tồn như một người anh với em gái)
Ừm! Dù sao thì em vẫn ghét anh ta
Anh ta trở Hạ về nhà, về đến nhà Hạ không nói gì mà leo thẳng lên phòng.