Đứng trước cổng bệnh viện:
Anh! Em không sao mà?
Không! Được từ chối! cả ngày hôm qua em không ăn được gì rồi, có lẽ nào cái dạ dày này vẫn chưa khỏi hẳn, nghe anh đi khám cho chắc!
Ừm!( Loan mãi mới chịu gật đầu)
Hôn nhẹ lên trán cô:
Ừm! Ngoan lắm! vào đi!
Định đứng chờ ở ngoài, anh khá sốt ruột, Loan từ từ bước ra:
Sao rồi?
Loan khuôn mặt bí xị, buồn rầu, Định càng lo lắng:
Thôi mà! Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi!
Định khẽ ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô an ủi:
Anh!
Sao vậy? Bác sĩ nói sao?
Anh! Bác sĩ bảo, em có… em có thai rồi! em có thai rồi!
Em … có… thai( Định không thể tin vào tai mình)
Thật đấy, chúng ta sắp có con, anh sắp được làm cha rồi!
Loan cười tươi, đưa tay Định sờ vào bụng mình:
Em! Có thai rồi!
Đúng vậy, anh sắp được cha!
Ừm!
Loan! Cảm ơn em! Cảm ơn em nhiều lắm!
Định liên tục hôn vào chán cô:
Cảm ơn em!
Loan cười, choàng tay lên cổ Định:
Trông anh kìa, anh vui vậy sao?
Ừm! anh sắp được làm cha mà! Mau về thôi!
Ừm!
Cẩn thận chút đi!
Anh này! Có cần phải bảo vệ em như vậy không?
Ừm! đương nhiên, từ giờ anh cần phải bảo vệ em kĩ hơn!
Anh! Thôi đi, anh đừng có làm vậy với em chứ?
Kháng cự bị bác bỏ!
Anh!
Đi nào!.
Khi đi ra ngoài, họ va vào:
Xin lỗi! tôi sơ ý quá!
Ừm! không sao đâu, vậy chúng tôi đi trước.
Ừm! mà tôi có quen cô không? Chả là vì tôi thấy cô rất quen!
Không! Chắc chị nhận nhầm rồi!
Ừm! xin lỗi! có lẽ vậy, vậy tôi đi trước!
Thủy vẫn mãi nhìn theo bóng Loan, thực sự ngoài khuôn mặt này thì dáng người này rất giống Hạ, nhưng Hạ đã chết, Thủy vội trấn tĩnh lại, vội gạt bỏ suy ngĩ, nhanh chân rảo bước đi về phía trước:
Cháu xin lỗi!
Thủy khẽ cúi đầu xuống nhìn cô bé:
Không sao đâu! Mà sao cháu bé đi đâu mà vội vậy?
Cháu mang cơm cho mẹ cháu, mẹ cháu làm viêc ở đây mà!
Mẹ cháu?
Vâng!
Thủy khẽ quỳ xuống ngang mặt với cô bé, khẽ vuốt nhẹ mái tóc:
Con xinh lắm,mà con tên gì vậy?
Dạ con tên Băng Nhi!
Băng Nhi, tên con đẹp quá, vậy còn cô, cô tên gì vậy?
Ừm! Tên của cô cũng khá giống con, cô tên Băng Thủy đó!
Ồ hay thật!
Ừm!
Thôi cháu đi đây, mẹ cháu đang chờ rồi?
Ừm! cẩn thận đó!
Vâng! Tạm biệt cô!
Sau khi khám xong, Thủy đi dạo trong vườn hoa, tình cờ cô lại nhìn thấy cô bé vừa nãy, cô bé đang nhảy chân sáo trên bồn hoa. Không biết tại sao Thủy lại cảm thấy rất quý cô bé, cô bé khá nhanh nhẹn, làn da trắng, mái tóc thắt bím hai ben, mặc chiếc váy tắng, khuôn mặt rất tươi tắn, không hiểu tại sao ngày hôm nay cô lại nhớ Hạ nhiều vậy, bóng dáng cô gái kia cũng làm cô nhớ về Hạ, cô bé này cũng vậy, thật trùng hợp cô bé có những nét rất giống với hồi Hạ còn nhỏ. Mua hai cây kem tiến lại chỗ cô bé, nhưng khi đang lại gần, thì một chiếc xe đang lao về hướng cô bé, Thủy hét lớn:
Băng nhi! Cẩn thận!
Anh! Em không sao mà?
Không! Được từ chối! cả ngày hôm qua em không ăn được gì rồi, có lẽ nào cái dạ dày này vẫn chưa khỏi hẳn, nghe anh đi khám cho chắc!
Ừm!( Loan mãi mới chịu gật đầu)
Hôn nhẹ lên trán cô:
Ừm! Ngoan lắm! vào đi!
Định đứng chờ ở ngoài, anh khá sốt ruột, Loan từ từ bước ra:
Sao rồi?
Loan khuôn mặt bí xị, buồn rầu, Định càng lo lắng:
Thôi mà! Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi!
Định khẽ ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô an ủi:
Anh!
Sao vậy? Bác sĩ nói sao?
Anh! Bác sĩ bảo, em có… em có thai rồi! em có thai rồi!
Em … có… thai( Định không thể tin vào tai mình)
Thật đấy, chúng ta sắp có con, anh sắp được làm cha rồi!
Loan cười tươi, đưa tay Định sờ vào bụng mình:
Em! Có thai rồi!
Đúng vậy, anh sắp được cha!
Ừm!
Loan! Cảm ơn em! Cảm ơn em nhiều lắm!
Định liên tục hôn vào chán cô:
Cảm ơn em!
Loan cười, choàng tay lên cổ Định:
Trông anh kìa, anh vui vậy sao?
Ừm! anh sắp được làm cha mà! Mau về thôi!
Ừm!
Cẩn thận chút đi!
Anh này! Có cần phải bảo vệ em như vậy không?
Ừm! đương nhiên, từ giờ anh cần phải bảo vệ em kĩ hơn!
Anh! Thôi đi, anh đừng có làm vậy với em chứ?
Kháng cự bị bác bỏ!
Anh!
Đi nào!.
Khi đi ra ngoài, họ va vào:
Xin lỗi! tôi sơ ý quá!
Ừm! không sao đâu, vậy chúng tôi đi trước.
Ừm! mà tôi có quen cô không? Chả là vì tôi thấy cô rất quen!
Không! Chắc chị nhận nhầm rồi!
Ừm! xin lỗi! có lẽ vậy, vậy tôi đi trước!
Thủy vẫn mãi nhìn theo bóng Loan, thực sự ngoài khuôn mặt này thì dáng người này rất giống Hạ, nhưng Hạ đã chết, Thủy vội trấn tĩnh lại, vội gạt bỏ suy ngĩ, nhanh chân rảo bước đi về phía trước:
Cháu xin lỗi!
Thủy khẽ cúi đầu xuống nhìn cô bé:
Không sao đâu! Mà sao cháu bé đi đâu mà vội vậy?
Cháu mang cơm cho mẹ cháu, mẹ cháu làm viêc ở đây mà!
Mẹ cháu?
Vâng!
Thủy khẽ quỳ xuống ngang mặt với cô bé, khẽ vuốt nhẹ mái tóc:
Con xinh lắm,mà con tên gì vậy?
Dạ con tên Băng Nhi!
Băng Nhi, tên con đẹp quá, vậy còn cô, cô tên gì vậy?
Ừm! Tên của cô cũng khá giống con, cô tên Băng Thủy đó!
Ồ hay thật!
Ừm!
Thôi cháu đi đây, mẹ cháu đang chờ rồi?
Ừm! cẩn thận đó!
Vâng! Tạm biệt cô!
Sau khi khám xong, Thủy đi dạo trong vườn hoa, tình cờ cô lại nhìn thấy cô bé vừa nãy, cô bé đang nhảy chân sáo trên bồn hoa. Không biết tại sao Thủy lại cảm thấy rất quý cô bé, cô bé khá nhanh nhẹn, làn da trắng, mái tóc thắt bím hai ben, mặc chiếc váy tắng, khuôn mặt rất tươi tắn, không hiểu tại sao ngày hôm nay cô lại nhớ Hạ nhiều vậy, bóng dáng cô gái kia cũng làm cô nhớ về Hạ, cô bé này cũng vậy, thật trùng hợp cô bé có những nét rất giống với hồi Hạ còn nhỏ. Mua hai cây kem tiến lại chỗ cô bé, nhưng khi đang lại gần, thì một chiếc xe đang lao về hướng cô bé, Thủy hét lớn:
Băng nhi! Cẩn thận!