Con tỉnh dậy đi!
Thủy vội chạy đến đấy đỡ cô bé, cả thân người cô bé máu chảy đầm đìa, trong khi mắt cô bé dần dần mờ mờ đi, khi mọi nhận thức đều mất dần, Thủy vẫn không ngừng gọi tên cô bé:
Băng nhi! Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi!
Bóng dáng những hàng cây dần dần lướt qua, trong khi mí mắt còn chưa khép lại, còn nữa những bóng áo blu trắng, cùng với sự vội vàng, rồi dần dần lịm đi:
***
Trong phòng lúc này chỉ có những tiếng kêu của những thứ máy móc, dần dần, từ tự mở đôi mắt:
Mẹ!
Băng Nhi! Con tỉnh rồi!
Carolina vui mừng đến chảy cả nước mắt, cô tưởng cô đã mãi mãi mất con bé, trời phật phù hộ, cô vội ôm trầm lấy bé:
May quá! Cô không sao rồi! không sao rồi!
Mẹ thật là trẻ con, mẹ khóc sao?
Con bé này!
Mẹ đừng khóc! Mẹ đừng khóc!
Ừm! mẹ không khóc.
Hai mẹ con nói chuyện, mà không để ý rằng từ nãy luôn có một ánh mắt dõi theo, chợt:
Cũng may là con bé với cô trùng nhóm máu, không thì!
Ừm!
Mà cũng lạ thật!
Lạ gì?
À không!
Vậy tôi về trước, cô phải cố giữ gìn vì dù sao cũng vừa hiến một lượng máu không nhỏ ( Người bác sĩ không ngừng dặn dò)
Ừm!
Thủy vội lái chiếc xe rời khỏi bệnh viện, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ, những dòng suy nghĩ vẩn vơ, nhưng nhanh chóng gạt bỏ, cố gắng tự nói với mình chỉ là trùng hợp thôi!
***
Vài ngày sau, tưởng trừng như mọi chuyện sẽ trôi qua nhanh thôi, giống như bắt đầu vậy, nhưng tình cờ họ lại gặp nhau trong một tình huống vô cùng chớ chêu. Trong khi Thủy đang tiến về phía thang máy, đang đứng chờ trước cửa, rồi tinh, tiếng thang máy kêu:
Chào giám đốc!
Thủy cũng chỉ liếc nhìn qua, vì mọi thứ cô quan tâm lúc này là những chứ dán trên màn hình chiếc ipad.
Giờ nghỉ trưa.
Giám đốc! Chị không ăn cơm sao?
Cơm! Phải rồi đã quá giờ cơm rồi, tôi mải quá nên quên!
Chị ăn gì vậy?
Ừm! Thôi tôi xuống căng tin ăn, lâu cũng không đi ăn cùng mọi người.
Lạ nha! Thôi chị cùng ăn đi, chị không biết chứ nhà bếp vừa tuyển một đầu bếp mới, nấu ăn cũng được lắm:
Vậy sao! Đi nào!
Ừm!
Xuống căng tin một cảnh đông đúc, tấp nập:
Chị ngồi đi! Để tôi đi lấy cơm!
Một cậu nhân viên kinh doanh, năng nổ xung phong đi!
Thủy cũng không để ý nhiều đến người làm bếp mới mà mọi người nói:
Cơm của chị đây?
Ừm! Cũng hấp dẫn đó!
Chị ăn thử đi!
Ừm!
Trong khi đang ăn vui vẻ, thì chợt một tiếng quát lớn:
Này cô làm ăn như vậy mà được à?
Người công nhân mang đến chỗ người nấu bếp một cốc nước canh:
Xin lỗi anh! Để tôi đổi cho anh cốc khác!
Xin lỗi! nghe thì dễ nhưng cho anh đây thưởng thức một chút, như vậy có phải tốt hơn không?
Á! Anh làm cái gì vậy?
Làm gì đâu chứ, đã làm rồi lại còn giả bộ làm gái ngoan!
Anh!
Sao nào?
Anh mau xin lỗi tôi ngay!
Xin lỗi! tôi không thấy thì sao?
Một cái muôi múc canh đập thẳng vào mặt anh ta, anh ta đau đớn mà vung tay định đánh cô:
Dừng lại!
Thủy cất lên giọng nói, người công nhân cũng ngước mắt lên nhìn cô:
Cô là ai vậy? đừng xen vào truyện của đằng này!
Anh này! Anh không biết anh đây là anh sao?
Là ai! Ông mày cũng chẳng sợ!
Thủy có chút tức giận, nhưng khuôn mặt rất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng rút cái tờ danh thiếp ra:
Người công nhân, đọc tờ danh thiếp mà chân run rẩy, đúng không vững:
Cô! Không giám đốc!
Sau khi giải quyết xong:
Cô không sao chứ?
Vâng! Giám đốc! tôi không sao?
Ừm! Mà sao tôi thấy cô quen lắm, chúng ta đã gặp nhau chưa?
Carolina không dám ngẩng đầu lên nhìn:
Không đâu! Chắc là không đâu!
Ừm!
Thủy nhanh chóng rời đi:
Chiều tan sở, Carolina rất vội vàng trở về từ văn phòng:
Xin lỗi! tôi không cố ý.
Lại một lần nữa chạm mặt, cô ấy rất sợ:
Không! Có gì!
Mà sao cô vội vậy?
Tôi! Tôi phải đi vào viện trông con gái, con gái tôi đang bi thương.
Con gái!
Thủy mường tượng nhớ lại:
Băng Nhi! Con gái cô có phải là Băng Nhi!
Vâng! Nhưng sao cô lại biết con bé!
Chị không nhớ tôi sao?
Chị!
Trên xe:
Thật ngại quá! Phiền chị lại trở tôi đi!
Không sao! Tôi cũng muốn thăm con bé! Mà con bé sao rồi! không sao chứ?
À vâng! Nó khỏe hơn rồi!
Chiếc xe dùng lại ở chiếc cổng, hai người đi vào trong:
A! cô Băng thủy!
Bé Băng Nhi vừa nhìn thấy Thủy vội reo mừng!
Xin chào cô bé! Cháu khỏe rồi chứ?
Vâng!
Sao trông hai cô cháu kìa, thân nhau quá ha!
Đương nhiên rồi! vì Băng nhi là cháu của tôi mà! Phải không?
Ừm! vâng ạ!
Thế họ cười nói vui vẻ!.
Thủy vội chạy đến đấy đỡ cô bé, cả thân người cô bé máu chảy đầm đìa, trong khi mắt cô bé dần dần mờ mờ đi, khi mọi nhận thức đều mất dần, Thủy vẫn không ngừng gọi tên cô bé:
Băng nhi! Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi!
Bóng dáng những hàng cây dần dần lướt qua, trong khi mí mắt còn chưa khép lại, còn nữa những bóng áo blu trắng, cùng với sự vội vàng, rồi dần dần lịm đi:
***
Trong phòng lúc này chỉ có những tiếng kêu của những thứ máy móc, dần dần, từ tự mở đôi mắt:
Mẹ!
Băng Nhi! Con tỉnh rồi!
Carolina vui mừng đến chảy cả nước mắt, cô tưởng cô đã mãi mãi mất con bé, trời phật phù hộ, cô vội ôm trầm lấy bé:
May quá! Cô không sao rồi! không sao rồi!
Mẹ thật là trẻ con, mẹ khóc sao?
Con bé này!
Mẹ đừng khóc! Mẹ đừng khóc!
Ừm! mẹ không khóc.
Hai mẹ con nói chuyện, mà không để ý rằng từ nãy luôn có một ánh mắt dõi theo, chợt:
Cũng may là con bé với cô trùng nhóm máu, không thì!
Ừm!
Mà cũng lạ thật!
Lạ gì?
À không!
Vậy tôi về trước, cô phải cố giữ gìn vì dù sao cũng vừa hiến một lượng máu không nhỏ ( Người bác sĩ không ngừng dặn dò)
Ừm!
Thủy vội lái chiếc xe rời khỏi bệnh viện, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ, những dòng suy nghĩ vẩn vơ, nhưng nhanh chóng gạt bỏ, cố gắng tự nói với mình chỉ là trùng hợp thôi!
***
Vài ngày sau, tưởng trừng như mọi chuyện sẽ trôi qua nhanh thôi, giống như bắt đầu vậy, nhưng tình cờ họ lại gặp nhau trong một tình huống vô cùng chớ chêu. Trong khi Thủy đang tiến về phía thang máy, đang đứng chờ trước cửa, rồi tinh, tiếng thang máy kêu:
Chào giám đốc!
Thủy cũng chỉ liếc nhìn qua, vì mọi thứ cô quan tâm lúc này là những chứ dán trên màn hình chiếc ipad.
Giờ nghỉ trưa.
Giám đốc! Chị không ăn cơm sao?
Cơm! Phải rồi đã quá giờ cơm rồi, tôi mải quá nên quên!
Chị ăn gì vậy?
Ừm! Thôi tôi xuống căng tin ăn, lâu cũng không đi ăn cùng mọi người.
Lạ nha! Thôi chị cùng ăn đi, chị không biết chứ nhà bếp vừa tuyển một đầu bếp mới, nấu ăn cũng được lắm:
Vậy sao! Đi nào!
Ừm!
Xuống căng tin một cảnh đông đúc, tấp nập:
Chị ngồi đi! Để tôi đi lấy cơm!
Một cậu nhân viên kinh doanh, năng nổ xung phong đi!
Thủy cũng không để ý nhiều đến người làm bếp mới mà mọi người nói:
Cơm của chị đây?
Ừm! Cũng hấp dẫn đó!
Chị ăn thử đi!
Ừm!
Trong khi đang ăn vui vẻ, thì chợt một tiếng quát lớn:
Này cô làm ăn như vậy mà được à?
Người công nhân mang đến chỗ người nấu bếp một cốc nước canh:
Xin lỗi anh! Để tôi đổi cho anh cốc khác!
Xin lỗi! nghe thì dễ nhưng cho anh đây thưởng thức một chút, như vậy có phải tốt hơn không?
Á! Anh làm cái gì vậy?
Làm gì đâu chứ, đã làm rồi lại còn giả bộ làm gái ngoan!
Anh!
Sao nào?
Anh mau xin lỗi tôi ngay!
Xin lỗi! tôi không thấy thì sao?
Một cái muôi múc canh đập thẳng vào mặt anh ta, anh ta đau đớn mà vung tay định đánh cô:
Dừng lại!
Thủy cất lên giọng nói, người công nhân cũng ngước mắt lên nhìn cô:
Cô là ai vậy? đừng xen vào truyện của đằng này!
Anh này! Anh không biết anh đây là anh sao?
Là ai! Ông mày cũng chẳng sợ!
Thủy có chút tức giận, nhưng khuôn mặt rất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng rút cái tờ danh thiếp ra:
Người công nhân, đọc tờ danh thiếp mà chân run rẩy, đúng không vững:
Cô! Không giám đốc!
Sau khi giải quyết xong:
Cô không sao chứ?
Vâng! Giám đốc! tôi không sao?
Ừm! Mà sao tôi thấy cô quen lắm, chúng ta đã gặp nhau chưa?
Carolina không dám ngẩng đầu lên nhìn:
Không đâu! Chắc là không đâu!
Ừm!
Thủy nhanh chóng rời đi:
Chiều tan sở, Carolina rất vội vàng trở về từ văn phòng:
Xin lỗi! tôi không cố ý.
Lại một lần nữa chạm mặt, cô ấy rất sợ:
Không! Có gì!
Mà sao cô vội vậy?
Tôi! Tôi phải đi vào viện trông con gái, con gái tôi đang bi thương.
Con gái!
Thủy mường tượng nhớ lại:
Băng Nhi! Con gái cô có phải là Băng Nhi!
Vâng! Nhưng sao cô lại biết con bé!
Chị không nhớ tôi sao?
Chị!
Trên xe:
Thật ngại quá! Phiền chị lại trở tôi đi!
Không sao! Tôi cũng muốn thăm con bé! Mà con bé sao rồi! không sao chứ?
À vâng! Nó khỏe hơn rồi!
Chiếc xe dùng lại ở chiếc cổng, hai người đi vào trong:
A! cô Băng thủy!
Bé Băng Nhi vừa nhìn thấy Thủy vội reo mừng!
Xin chào cô bé! Cháu khỏe rồi chứ?
Vâng!
Sao trông hai cô cháu kìa, thân nhau quá ha!
Đương nhiên rồi! vì Băng nhi là cháu của tôi mà! Phải không?
Ừm! vâng ạ!
Thế họ cười nói vui vẻ!.