Sau hôm đó! Hai cô cháu càng trở lên thân thiết, Thủy cũng rất hay mời cô bé đi ăn kem, hôm nay đến trường đón Băng nhi:
Trên xe:
Cháu vui đến vậy sao?
Vâng! Được ăn kem rồi! oh yeah!
Con bé này chỉ thế là giỏi không à!
Trong quán kem:
Ăn ít thôi không lạnh ho đó!
Vâng!
Trông Băng Nhi ăn kem thật ngon lành, nhìn Băng Nhi mà Thủy thấy nhớ Hạ quá, trong phút chốc cô gọi Hạ:
Hạ! cô gọi ai vậy?
À không!
Sao cháu không ăn nữa!
Cháu!... cháu có thể mang về cho mẹ carolina không?
Ừm! tất nhiên rồi!
Cô tốt bụng quá! Liệu chúng ta có cùng huyết thống không?
Thủy khẽ cười, xoa đầu nhẹ cô bé cười:
Sao lại vậy? cùng huyết thống là gì con có biết không?
Ừm!
Không biết sao? Cháu còn nhỏ lắm chưa biết được đâu! Thôi về thôi!
Sau khi cầm chiếc bánh kem mang về cho mẹ, cô bé nhảy chân sáo đi đằng trước, nét mặt vui vẻ, khiến Thủy rất vui. Sau khi đưa bé Băng nhi về nhà, Thủy không về nhà, cô cầm một bó hao đi đến thăm mộ Hạ, khẽ đặt bó hoa trên mộ, vuốt nhẹ bức hình:
Hạ! Em có khỏe không? Chị xin lỗi vì lâu lâu không đến thăm em!
Hạ! em sao rồi! em ổn chứ, ở bên kia chắc chắn là một nơi thiên đường phải không em! Một nơi không có sự giả dối, con người sống thoải mái vui vẻ với nhau.. em chẳng phải nói với chị là em chán ghét cuộc sống này, em thật sự vui chứ?
Em hãy quên hắn đi! Đồ đàn ông bội bạc, anh ta là người hại chết em, đúng vậy chính là hắn gã đàn ông tồi đó, nhưng em yên tâm hắn ta cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, anh ta sẽ mãi mãi không hạnh phúc.
Em! Em có biết! chị nhớ em nhiều lắm… nhớ…
Thủy nói trong tiếng nấc, vừa khóc lóc…rất thảm thiết, kể từ khi Hạ mất Thủy chưa ngày nào thấy ổn, cô luôn thấy đau lòng, day dứt lắm!
Nhưng! Em yên tâm, chị sẽ không bao giờ bỏ lại em một mình, vì… chúng ta có cùng huyết thống mà!
Khẽ sờ nhẹ lên khuôn mặt trong ảnh, Thủy không cầm được nước mắt, không thể nào nén được, cô cứ khóc lóc hoài.
Ngồi nói chuyện với Hạ một lúc lâu sau, trời nhá nhem tối, Thủy bin rịn không muốn về, nhưng khi cô vừa bước ra xe thì chợt có một bóng người vụt qua, nhanh như một cơn gió! Thủy không kịp nhìn rồi thế cứ lẳng lặng rời đi.
Trên xe:
Cháu vui đến vậy sao?
Vâng! Được ăn kem rồi! oh yeah!
Con bé này chỉ thế là giỏi không à!
Trong quán kem:
Ăn ít thôi không lạnh ho đó!
Vâng!
Trông Băng Nhi ăn kem thật ngon lành, nhìn Băng Nhi mà Thủy thấy nhớ Hạ quá, trong phút chốc cô gọi Hạ:
Hạ! cô gọi ai vậy?
À không!
Sao cháu không ăn nữa!
Cháu!... cháu có thể mang về cho mẹ carolina không?
Ừm! tất nhiên rồi!
Cô tốt bụng quá! Liệu chúng ta có cùng huyết thống không?
Thủy khẽ cười, xoa đầu nhẹ cô bé cười:
Sao lại vậy? cùng huyết thống là gì con có biết không?
Ừm!
Không biết sao? Cháu còn nhỏ lắm chưa biết được đâu! Thôi về thôi!
Sau khi cầm chiếc bánh kem mang về cho mẹ, cô bé nhảy chân sáo đi đằng trước, nét mặt vui vẻ, khiến Thủy rất vui. Sau khi đưa bé Băng nhi về nhà, Thủy không về nhà, cô cầm một bó hao đi đến thăm mộ Hạ, khẽ đặt bó hoa trên mộ, vuốt nhẹ bức hình:
Hạ! Em có khỏe không? Chị xin lỗi vì lâu lâu không đến thăm em!
Hạ! em sao rồi! em ổn chứ, ở bên kia chắc chắn là một nơi thiên đường phải không em! Một nơi không có sự giả dối, con người sống thoải mái vui vẻ với nhau.. em chẳng phải nói với chị là em chán ghét cuộc sống này, em thật sự vui chứ?
Em hãy quên hắn đi! Đồ đàn ông bội bạc, anh ta là người hại chết em, đúng vậy chính là hắn gã đàn ông tồi đó, nhưng em yên tâm hắn ta cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, anh ta sẽ mãi mãi không hạnh phúc.
Em! Em có biết! chị nhớ em nhiều lắm… nhớ…
Thủy nói trong tiếng nấc, vừa khóc lóc…rất thảm thiết, kể từ khi Hạ mất Thủy chưa ngày nào thấy ổn, cô luôn thấy đau lòng, day dứt lắm!
Nhưng! Em yên tâm, chị sẽ không bao giờ bỏ lại em một mình, vì… chúng ta có cùng huyết thống mà!
Khẽ sờ nhẹ lên khuôn mặt trong ảnh, Thủy không cầm được nước mắt, không thể nào nén được, cô cứ khóc lóc hoài.
Ngồi nói chuyện với Hạ một lúc lâu sau, trời nhá nhem tối, Thủy bin rịn không muốn về, nhưng khi cô vừa bước ra xe thì chợt có một bóng người vụt qua, nhanh như một cơn gió! Thủy không kịp nhìn rồi thế cứ lẳng lặng rời đi.