Định luôn hiểu cô hơn ai hết, trong những lúc như này anh không nên nói gì, vì những lời nói của anh sẽ vô tình làm cô ấy cho là những lời chỉ trích, dậy đời, cô chúa ghét người ta dạy đời mình, chính vì vậy, Định lúc nào cũng im lặng, âm thầm quan tâm, chăm sóc cô, hơn nữa cũng là người giúp cô thực hiện mọi mong muốn. Định chỉ im lặng nhìn Băng, còn Băng thì không nhìn anh, ánh mắt cô lạnh băng, không có chút cảm xúc, cô đưa mắt mình hướng nhìn những hàng cây xanh đang tươi tắn trong ánh nắng vàng nhẹ của buổi sớm kia, nó khiến cô thêm bình tĩnh, nhẹ lòng hơn. Thực sự ai mà chẳng vậy trong lòng mỗi người luôn có những khoảng trống cho sự bình yên, tĩnh lặng, nới sâu trong tâm hồn, vậy đó, đây có lẽ chính là lúc cô tự cho phép nghỉ ngơi, cho phép mở cửa cánh cửa tâm hồn mình để đón nhận những điều bình dị nhất.Thấy Băng không ngừng nhìn ra phía đó:
Đừng nhìn nữa! nếu em muốn anh có thể đưa em ra ngoài đó, em biết không ở bên ngoài đó, trời vẫn nắng, gió vẫn thổi, cuộc sống vẫn trôi, đừng có ngồi đây mà buồn rầu, để rồi tiếc nuối như vậy uổng phí lắm, nghe anh, đứng dậy đi nào, đứng dậy đi tiếp, phía trước vẫn còn tươi đẹp lắm, chỉ cần em đứng dậy và bước tiếp (Định hết mực khuyên giải cô)
Khẽ quay đầu lại nhìn Định, rồi lại quay đi, Băng khẽ thở dài, những hơi thở nặng nề:
Anh nghĩ vậy? em có thể làm được ư, em có thể bước tiếp ư?
Định ngồi lên giường, khẽ xoay người Băng, nhìn cô Bằng ánh mắt trực diện:
Nhìn anh đi! một lần thôi!
Băng khẽ xoay đầu nhìn anh, thực sự từ trước tời giờ cô chưa bao giờ nhìn kĩ như vậy:
Em hãy tin tưởng anh, hãy tin anh anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, mang lại cho em một cuộc sống mới!
Anh.. anh không hận em sao? Em đã làm nhiều chuyện như vậy mà anh..
Khẽ đưa tay che miệng Băng:
Suỵt! đừng nói gì nữa, em biết không chúng ta rất giống nhau, anh cũng như em vậy, một khi đã thích cái gì thì chắc chắn sẽ không từ bỏ, em đối với Lâm cũng vậy phải không? vậy thì anh đối với em cũng vậy?
Anh…
Anh yêu em… chỉ có vậy thôi, và em chỉ cần biết thế thôi là đủ.
Băng khóc, những giọt nước mắt hối lỗi, xen lẫn sự cảm động trước tình yêu của Định, cô khẽ ôm choàng lấy anh. Định cũng ôm chặt cô thì thầm vào tai cô:
Hãy tin anh anh, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, thật đó!
Em tin… em tin anh mà!
Vài ngày sau Băng ra viện, trong mấy ngày Định lúc nào cũng ở bên cô, chăm sóc cô cẩn thận, việc cái thai anh cũng biết vì vậy mà anh càng không thể để cô rời xa anh. Lái xe trở cô từ bệnh viện về nhà Lâm, vì không thể để cô ở lại nhà mình trong khi cô trên danh nghĩa vẫn là vợ Lâm (mối quan hệ thật là rắc rối quá đi). Chiếc xe dừng lại trước cổng, Định bấm còi mà mãi không ai a mở cửa, mặc dù sức khỏe đã khá hơn nhưng Băng vẫn rất lạ, ngay cả Định cũng rất khó đoán được ý cô:
Anh ấy chưa về đâu!
Vậy sao?
Vậy nên anh hãy dùng chìa khóa của em này.
Băng lấy chìa khóa đưa cho Định, Định mở cửa bước vào, nhà cửa rất tăm tối, dường như suốt những ngày cô ở viện Lâm cũng không về, mọi thứ đều giữ nguyên hiện trạng, ngoại trừ vết máu hôm trước, chắc là Lâm có sai người đến dọn dẹp, còn mình thì suốt ngày ở bên Hạ, Băng khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, đó là điều cô đã đoán trước được, nên không mấy thất vọng, không để Băng phải suy nghĩ nhiều, Định lên tiếng:
Lên thôi!
Dìu Băng lên phòng, sau khi để cô nằm xuống giường, anh khẽ kéo nhẹ chăn đắp cho cô, khẽ hôn nhẹ lên chán cô:
Ngủ đi!
Ừm!
Anh sẽ ở lại đến khi em ngủ!
Băng khẽ đấm nhẹ vào người anh:
Anh này! Em đâu có phải là con nít chứ?
Không nói nhiều nữa, em mau ngủ đi!
Khẽ nhẹ nhàng Định, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, Định trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười, thực sự với anh thì cô vẫn chỉ là một đứa con nít, yếu đuối, rất cần anh bảo vệ, nhẹ nhàng đặt tay cô lên ngực mình, nơi mà trái tim anh đang đập, nó chỉ rung động với một mình cô, trước giờ vẫn vậy, hôn nhẹ lên bàn tay, rồi lên chán. Sau một lúc Băng ngủ say, anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô, rời nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Băng vẫn nằm đó cho đến khi nghe thấy tiếng xe anh rời đi, cô bỗng mở choàng mắt ra, ánh mắt vô cùng sắc lạnh, cô nhanh chóng ngồi dậy, bước xuống giường tiến lại về phía tủ đồ, lấy ra một chai rượu, trong phòng này lúc nào cô cũng giấu ở đó. khẽ đặt chai rượu lên bàn, rót ra ly một chất màu đỏ song sánh rất quyến rũ, nhấp một chút, cô lại đưa mắt ra nhìn xung quanh, cảnh vật vẫn rất bình thường, nhưng cô thì thấy mình không bình thường, cầm lấy ly rượu tiến ra ban công, những cơn gió mạnh thổi làm tóc cô bay bay. Khẽ rút điện thoại ra gọi, người cô gọi không ai khác chính là Lâm, nhưng kết quả không ngoài mong đợi, anh không bắt máy, cô cũng đoán là vậy, khuôn mặt sắc lạnh bỗng trở lên hung tợn, rất đáng sợ, uống ực hết luôn một ly rượu, ném chiếc ly từ trên ban công xuông sân, chiếc ly rơi từ trên cao xuống bể tan tành, một âm thanh ghê rợn, nhưng đáng sợ hơn cả là nét mặt, cũng như sắc thái trên gương mặt Băng, nó giống như thể không còn gì để mất, và có thể làm ra bất cứ điều gì, Băng xoay người đi vào trong, tiến về phía tủ tài liệu, sau khi tìm cô đã lấy lên được một hồ sơ, khá cũ, nhưng được cất giữ kĩ, rót một ly rượu khác, uống cạn chúng trong một hơi, cô vừa hồ sơ vừa lẩm nhẩm:
Là anh! Anh ép làm vậy!
Đừng nhìn nữa! nếu em muốn anh có thể đưa em ra ngoài đó, em biết không ở bên ngoài đó, trời vẫn nắng, gió vẫn thổi, cuộc sống vẫn trôi, đừng có ngồi đây mà buồn rầu, để rồi tiếc nuối như vậy uổng phí lắm, nghe anh, đứng dậy đi nào, đứng dậy đi tiếp, phía trước vẫn còn tươi đẹp lắm, chỉ cần em đứng dậy và bước tiếp (Định hết mực khuyên giải cô)
Khẽ quay đầu lại nhìn Định, rồi lại quay đi, Băng khẽ thở dài, những hơi thở nặng nề:
Anh nghĩ vậy? em có thể làm được ư, em có thể bước tiếp ư?
Định ngồi lên giường, khẽ xoay người Băng, nhìn cô Bằng ánh mắt trực diện:
Nhìn anh đi! một lần thôi!
Băng khẽ xoay đầu nhìn anh, thực sự từ trước tời giờ cô chưa bao giờ nhìn kĩ như vậy:
Em hãy tin tưởng anh, hãy tin anh anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, mang lại cho em một cuộc sống mới!
Anh.. anh không hận em sao? Em đã làm nhiều chuyện như vậy mà anh..
Khẽ đưa tay che miệng Băng:
Suỵt! đừng nói gì nữa, em biết không chúng ta rất giống nhau, anh cũng như em vậy, một khi đã thích cái gì thì chắc chắn sẽ không từ bỏ, em đối với Lâm cũng vậy phải không? vậy thì anh đối với em cũng vậy?
Anh…
Anh yêu em… chỉ có vậy thôi, và em chỉ cần biết thế thôi là đủ.
Băng khóc, những giọt nước mắt hối lỗi, xen lẫn sự cảm động trước tình yêu của Định, cô khẽ ôm choàng lấy anh. Định cũng ôm chặt cô thì thầm vào tai cô:
Hãy tin anh anh, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, thật đó!
Em tin… em tin anh mà!
Vài ngày sau Băng ra viện, trong mấy ngày Định lúc nào cũng ở bên cô, chăm sóc cô cẩn thận, việc cái thai anh cũng biết vì vậy mà anh càng không thể để cô rời xa anh. Lái xe trở cô từ bệnh viện về nhà Lâm, vì không thể để cô ở lại nhà mình trong khi cô trên danh nghĩa vẫn là vợ Lâm (mối quan hệ thật là rắc rối quá đi). Chiếc xe dừng lại trước cổng, Định bấm còi mà mãi không ai a mở cửa, mặc dù sức khỏe đã khá hơn nhưng Băng vẫn rất lạ, ngay cả Định cũng rất khó đoán được ý cô:
Anh ấy chưa về đâu!
Vậy sao?
Vậy nên anh hãy dùng chìa khóa của em này.
Băng lấy chìa khóa đưa cho Định, Định mở cửa bước vào, nhà cửa rất tăm tối, dường như suốt những ngày cô ở viện Lâm cũng không về, mọi thứ đều giữ nguyên hiện trạng, ngoại trừ vết máu hôm trước, chắc là Lâm có sai người đến dọn dẹp, còn mình thì suốt ngày ở bên Hạ, Băng khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, đó là điều cô đã đoán trước được, nên không mấy thất vọng, không để Băng phải suy nghĩ nhiều, Định lên tiếng:
Lên thôi!
Dìu Băng lên phòng, sau khi để cô nằm xuống giường, anh khẽ kéo nhẹ chăn đắp cho cô, khẽ hôn nhẹ lên chán cô:
Ngủ đi!
Ừm!
Anh sẽ ở lại đến khi em ngủ!
Băng khẽ đấm nhẹ vào người anh:
Anh này! Em đâu có phải là con nít chứ?
Không nói nhiều nữa, em mau ngủ đi!
Khẽ nhẹ nhàng Định, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, Định trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười, thực sự với anh thì cô vẫn chỉ là một đứa con nít, yếu đuối, rất cần anh bảo vệ, nhẹ nhàng đặt tay cô lên ngực mình, nơi mà trái tim anh đang đập, nó chỉ rung động với một mình cô, trước giờ vẫn vậy, hôn nhẹ lên bàn tay, rồi lên chán. Sau một lúc Băng ngủ say, anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô, rời nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Băng vẫn nằm đó cho đến khi nghe thấy tiếng xe anh rời đi, cô bỗng mở choàng mắt ra, ánh mắt vô cùng sắc lạnh, cô nhanh chóng ngồi dậy, bước xuống giường tiến lại về phía tủ đồ, lấy ra một chai rượu, trong phòng này lúc nào cô cũng giấu ở đó. khẽ đặt chai rượu lên bàn, rót ra ly một chất màu đỏ song sánh rất quyến rũ, nhấp một chút, cô lại đưa mắt ra nhìn xung quanh, cảnh vật vẫn rất bình thường, nhưng cô thì thấy mình không bình thường, cầm lấy ly rượu tiến ra ban công, những cơn gió mạnh thổi làm tóc cô bay bay. Khẽ rút điện thoại ra gọi, người cô gọi không ai khác chính là Lâm, nhưng kết quả không ngoài mong đợi, anh không bắt máy, cô cũng đoán là vậy, khuôn mặt sắc lạnh bỗng trở lên hung tợn, rất đáng sợ, uống ực hết luôn một ly rượu, ném chiếc ly từ trên ban công xuông sân, chiếc ly rơi từ trên cao xuống bể tan tành, một âm thanh ghê rợn, nhưng đáng sợ hơn cả là nét mặt, cũng như sắc thái trên gương mặt Băng, nó giống như thể không còn gì để mất, và có thể làm ra bất cứ điều gì, Băng xoay người đi vào trong, tiến về phía tủ tài liệu, sau khi tìm cô đã lấy lên được một hồ sơ, khá cũ, nhưng được cất giữ kĩ, rót một ly rượu khác, uống cạn chúng trong một hơi, cô vừa hồ sơ vừa lẩm nhẩm:
Là anh! Anh ép làm vậy!