Dừng xe trước cổng nhà Hạ, tháo bỏ kính mắt, nhìn vào trong sân, Lâm đang chơi xích đu với Hạ trong sân, không khí đang vui vẻ, Băng lái xe đi vào sân, bước xuống sân, lúc đó bố mẹ Hạ đều hết sức ngạc nhiên, họ vô cùng lo lắng cho Hạ, vì dù sao trên danh nghĩa Lâm vẫn là chồng của cô, còn Hạ thì, Băng bước xuống xe, tháo bỏ cái kính, tiến lại phía Lâm, Lâm vô cunhgf lo lắng, anh không biết cô định làm gì, đứng trước mặt Lâm:
Ra vậy? anh ở đây thật sao?
Em muốn gì? Sao em lại ở đây?
Băng vòng tay trước ngực:
Thì có gì đâu, em đến xem anh với con nhỏ hồ ly đang sống vui vẻ đến mức nào thôi mà?
Em!.. em về đi!
Được! em sẽ về! nhưng khi đi chị có cái này tặng em, Hạ vì cũng đã lâu rồi chị em mình không gặp nhau, và món quà mà chị tặng em là cái này đây:
Vừa nói dứt lời, Băng vung tay tát mạnh một cái vào mặt Hạ, quá bất ngờ không chủ động đã ngã xuống đất:
Hạ!
Tiếng bố mẹ Hạ kêu lên, Lâm cũng nhanh chóng đỡ Hạ dậy:
Em! Em có sao không?
Cậu tránh ra!
Em làm cái gì đây? Em muốn cái gì đây Băng:
Em muốn gì ư? Em muốn giết con ả tiện nhân này, vì nó cướp chồng em không đúng sao?
Băng vừa nói vừa không ngừng xông lên tiến về phía Hạ, trông cô dữ quá:
Đủ rồi! em thôi ngay đi!
Không! Hôm nay em phải cho nó biết, biết được sự thật!
Sự thật gì?
Cô tiến lại gần Hạ:
Hạ! em nghe cho rõ, Lâm hiện tại là chồng của chị, chồng của chị, em nghe rõ chưa?
Hạ lúc này mới lên tiếng, cô dựt mẹ ra đứng đối diện với Băng:
Chị nói gì vậy? sao lại?
Em khó hiểu lắm phải không? cả hai bác nữa, mọi người có biết sáu năm qua con gái của các người đã ở đâu không? Nó ở rất gần đây thôi, hơn nữa trong sáu năm qua nó đã sống dưới cái tên là Loan, hay hơn là nó đã kết hôn, chồng của nó lại là bạn thân của Lâm, cái thai nó mang là của anh ta, không phải anh, thấy sao quá ly kì phải không? phải nếu nó được viết được thành câu chuyện thì chắc chắn sẽ thu hút mọi độc giả.
Băng lớn tiếng cười vì rút cuộc cô đã nói ra được điều cô muốn nói, làm được việc cô muốn làm. Lâm kéo tay Băng lại:
Em đã nói đủ chưa?
Không! Đó không phải là sự thật, không phải là sự thật!
Hạ hét lớn, ôm đầu dường như không thể nào chấp nhận được chuyện này, cô ngồi sụp xuống, nước mắt lăn dài trên gò má:
Hạ bình tĩnh lại đi con!
Mẹ! đó không phải là sự thật, không phải đúng không?
Mẹ Hạ không biết nói gì nữa:
Không! thể chấp nhận được đúng không? Hạ à không chị nên gọi em là Loan mới đúng chứ, em nên chấp nhận đi!
Không! chị nói dối! không phải đâu!
Nghe này! mọi chuyện đều là sự thật, nghe thấy chưa?
Băng ghì chặt tay cô, ghé sát nói từng lời từng chữ vào mặt cô, khẽ buông tay ra, Hạ ngã qụy xuống như không có điểm tựa:
Hạ! con sao vậy? tỉnh dậy đi!, tỉnh dậy đi!
Hạ quá sốc nên đã ngất, Lâm cũng đẩy Băng ra xông ra vào bế cô nhanh ra xe:
Hạ! con đừng dọa mẹ mà, tỉnh dậy đi!
Tất cả nhanh chóng rời đi, còn lại lúc này chỉ có Băng, một mình nhìn theo hướng họ đi, trên môi lúc này là một nụ cười rất mỉa mai, đeo lại kính, xoay người lại phía xe, bước lên xe:
Tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi! mọi chuyện vẫn còn ở phía trước.
Tại bệnh viện:
Lâm không ngừng đi lại, anh vô cùng lo lắng, khi nhìn ánh đèn đỏ trong phòng cấp cứu vẫn sáng, bố mẹ Hạ cũng vô cùng lo lắng, không còn thời gian để trút giận nữa, lúc này với họ chỉ có Hạ. Trong lúc đó Định được báo tin cũng chạy đến:
Đinh! cậu đến rồi!
Cậu là Đinh?
Bố Hạ khi nghe thấy tên Định vội hỏi:
Vâng! Bác là!
Nhanh như cắt một cú đấm mạnh vào mặt Định, nó mạnh đến nỗi làm anh điêu đứng, khóe miệng rớm máu:
Cậu là thằng đàn ông tồi! sao cậu có thể làm vậy với con gái tôi!
Con xin lỗi! Nhưng trước khi bác trách con, bác hãy cho con biết tình hình Loan, không Hạ sao rồi ạ?
Cậu còn hỏi nữa, chính các người đã làm con bé ra như vậy? cậu đi đi tôi không bao giờ muốn nhìn thấy hai người nữa, đi đi!
Bác!
Bố!
Trong lúc tình thê đang căng như dây đàn thì một người bác sĩ bước ra từ trong phòng:
Ai là người nhà của bệnh nhân đang cấp cứu!
Tôi! Tôi là bố con bé!
Vậy ai là chồng của bệnh nhân:
Tôi!( Cả Lâm và Định đều đồng thanh trả lời)
Là tôi bác sĩ? Cô ấy sao rồi(Định lên tiếng)
Tình hình không mấy khả quan, cô ấy yếu lắm, lại còn sốc nặng nữa,chúng tôi muốn anh làm cam kết là chúng tôi sẽ cứu mẹ!
Cứu mẹ?
Phải vì cô ấy đang rất yêu, còn cái thai chúng tôi không dám chắc là có thể giữ được không?
Được rồi! tôi kí!
Định kí nhanh vào tờ giấy trên tay cô bác sĩ:
Cô phải cứu bằng được cô ấy, bằng mọi giá!
Vâng! Chúng tôi sẽ cố gắng!
Chờ đợi luôn là cảm giác khiến người ta không thoải mái, không khí rất căng thẳng, Định không dám nhìn thẳng vào mắt bố Hạ, Định cũng truyền máu cho Hạ, cũng may là anh cùng nhóm máu với cô:
Cậu không sao chứ?
Không! Mình không sao đâu!
Sau đó ca phẫu thuật cuối cùng cũng xong:
Bác sĩ, con gái tôi!
Ca phẫu thuật thành công! cả cô ấy và con đều đã an toàn!
Tạ ơn trời phật!
Bây giờ cô ấy khá yếu, cần phải chăm sóc đặc biệt.
Sau khi vào trong phòng, thì Bố Hạ đã gọi cả Lâm và Định ra ngoài ban công. Đi đằng sau lưng hai anh cảm thấy rất khó nói nhất là khi ông rất dữ:
Ngồi đi! Chúng ta cần phải nói chuyện!
Ra vậy? anh ở đây thật sao?
Em muốn gì? Sao em lại ở đây?
Băng vòng tay trước ngực:
Thì có gì đâu, em đến xem anh với con nhỏ hồ ly đang sống vui vẻ đến mức nào thôi mà?
Em!.. em về đi!
Được! em sẽ về! nhưng khi đi chị có cái này tặng em, Hạ vì cũng đã lâu rồi chị em mình không gặp nhau, và món quà mà chị tặng em là cái này đây:
Vừa nói dứt lời, Băng vung tay tát mạnh một cái vào mặt Hạ, quá bất ngờ không chủ động đã ngã xuống đất:
Hạ!
Tiếng bố mẹ Hạ kêu lên, Lâm cũng nhanh chóng đỡ Hạ dậy:
Em! Em có sao không?
Cậu tránh ra!
Em làm cái gì đây? Em muốn cái gì đây Băng:
Em muốn gì ư? Em muốn giết con ả tiện nhân này, vì nó cướp chồng em không đúng sao?
Băng vừa nói vừa không ngừng xông lên tiến về phía Hạ, trông cô dữ quá:
Đủ rồi! em thôi ngay đi!
Không! Hôm nay em phải cho nó biết, biết được sự thật!
Sự thật gì?
Cô tiến lại gần Hạ:
Hạ! em nghe cho rõ, Lâm hiện tại là chồng của chị, chồng của chị, em nghe rõ chưa?
Hạ lúc này mới lên tiếng, cô dựt mẹ ra đứng đối diện với Băng:
Chị nói gì vậy? sao lại?
Em khó hiểu lắm phải không? cả hai bác nữa, mọi người có biết sáu năm qua con gái của các người đã ở đâu không? Nó ở rất gần đây thôi, hơn nữa trong sáu năm qua nó đã sống dưới cái tên là Loan, hay hơn là nó đã kết hôn, chồng của nó lại là bạn thân của Lâm, cái thai nó mang là của anh ta, không phải anh, thấy sao quá ly kì phải không? phải nếu nó được viết được thành câu chuyện thì chắc chắn sẽ thu hút mọi độc giả.
Băng lớn tiếng cười vì rút cuộc cô đã nói ra được điều cô muốn nói, làm được việc cô muốn làm. Lâm kéo tay Băng lại:
Em đã nói đủ chưa?
Không! Đó không phải là sự thật, không phải là sự thật!
Hạ hét lớn, ôm đầu dường như không thể nào chấp nhận được chuyện này, cô ngồi sụp xuống, nước mắt lăn dài trên gò má:
Hạ bình tĩnh lại đi con!
Mẹ! đó không phải là sự thật, không phải đúng không?
Mẹ Hạ không biết nói gì nữa:
Không! thể chấp nhận được đúng không? Hạ à không chị nên gọi em là Loan mới đúng chứ, em nên chấp nhận đi!
Không! chị nói dối! không phải đâu!
Nghe này! mọi chuyện đều là sự thật, nghe thấy chưa?
Băng ghì chặt tay cô, ghé sát nói từng lời từng chữ vào mặt cô, khẽ buông tay ra, Hạ ngã qụy xuống như không có điểm tựa:
Hạ! con sao vậy? tỉnh dậy đi!, tỉnh dậy đi!
Hạ quá sốc nên đã ngất, Lâm cũng đẩy Băng ra xông ra vào bế cô nhanh ra xe:
Hạ! con đừng dọa mẹ mà, tỉnh dậy đi!
Tất cả nhanh chóng rời đi, còn lại lúc này chỉ có Băng, một mình nhìn theo hướng họ đi, trên môi lúc này là một nụ cười rất mỉa mai, đeo lại kính, xoay người lại phía xe, bước lên xe:
Tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi! mọi chuyện vẫn còn ở phía trước.
Tại bệnh viện:
Lâm không ngừng đi lại, anh vô cùng lo lắng, khi nhìn ánh đèn đỏ trong phòng cấp cứu vẫn sáng, bố mẹ Hạ cũng vô cùng lo lắng, không còn thời gian để trút giận nữa, lúc này với họ chỉ có Hạ. Trong lúc đó Định được báo tin cũng chạy đến:
Đinh! cậu đến rồi!
Cậu là Đinh?
Bố Hạ khi nghe thấy tên Định vội hỏi:
Vâng! Bác là!
Nhanh như cắt một cú đấm mạnh vào mặt Định, nó mạnh đến nỗi làm anh điêu đứng, khóe miệng rớm máu:
Cậu là thằng đàn ông tồi! sao cậu có thể làm vậy với con gái tôi!
Con xin lỗi! Nhưng trước khi bác trách con, bác hãy cho con biết tình hình Loan, không Hạ sao rồi ạ?
Cậu còn hỏi nữa, chính các người đã làm con bé ra như vậy? cậu đi đi tôi không bao giờ muốn nhìn thấy hai người nữa, đi đi!
Bác!
Bố!
Trong lúc tình thê đang căng như dây đàn thì một người bác sĩ bước ra từ trong phòng:
Ai là người nhà của bệnh nhân đang cấp cứu!
Tôi! Tôi là bố con bé!
Vậy ai là chồng của bệnh nhân:
Tôi!( Cả Lâm và Định đều đồng thanh trả lời)
Là tôi bác sĩ? Cô ấy sao rồi(Định lên tiếng)
Tình hình không mấy khả quan, cô ấy yếu lắm, lại còn sốc nặng nữa,chúng tôi muốn anh làm cam kết là chúng tôi sẽ cứu mẹ!
Cứu mẹ?
Phải vì cô ấy đang rất yêu, còn cái thai chúng tôi không dám chắc là có thể giữ được không?
Được rồi! tôi kí!
Định kí nhanh vào tờ giấy trên tay cô bác sĩ:
Cô phải cứu bằng được cô ấy, bằng mọi giá!
Vâng! Chúng tôi sẽ cố gắng!
Chờ đợi luôn là cảm giác khiến người ta không thoải mái, không khí rất căng thẳng, Định không dám nhìn thẳng vào mắt bố Hạ, Định cũng truyền máu cho Hạ, cũng may là anh cùng nhóm máu với cô:
Cậu không sao chứ?
Không! Mình không sao đâu!
Sau đó ca phẫu thuật cuối cùng cũng xong:
Bác sĩ, con gái tôi!
Ca phẫu thuật thành công! cả cô ấy và con đều đã an toàn!
Tạ ơn trời phật!
Bây giờ cô ấy khá yếu, cần phải chăm sóc đặc biệt.
Sau khi vào trong phòng, thì Bố Hạ đã gọi cả Lâm và Định ra ngoài ban công. Đi đằng sau lưng hai anh cảm thấy rất khó nói nhất là khi ông rất dữ:
Ngồi đi! Chúng ta cần phải nói chuyện!