Băng!
Tiếng gọi của cả Lâm và Định gọi cô, sau khi đưa Hạ đến một căn hộ bỏ hoang, rồi gửi tin nhắn báo cho cả hai người. Đúng như cô dự đoán cả hai người họ đều lo lắng mà chạy tới.
Có đúng là chỗ này không?( Lâm hỏi Định)
Đúng mà!
Băng! Anh biết em đang ở đây? Có gì hãy mau ra đi!
Vẫn không một tiếng trả lời không gian rất tĩnh lặng, nhưng khi lắng tai nghe, thì có tiếng khóc thút thít của một trẻ con:
Ai vậy? ai vậy lên tiếng đi!
Định và Lâm đều tò mò:
Băng nhi! Sao cháu lại ở đây vậy?
Chú Lâm! Cháu sợ quá! người đó!
Cô bé ôm trầm lấy Lâm khóc òa!
Đừng sợ! đừng sợ mà!
Sao cậu lại biết con bé!
Tình cờ thôi! chuyện dài lắm để sau nói đi!
Lâm đang cố cởi sợi dây cho cô bé:
Lâm! cẩn thận!
Định nhanh tay kéo Lâm ra:
Đó là một cái bẫy! cậu không sao chứ? Cậu chảy máu rồi!
Không! Mình không sao!
Băng này không biết làm gì đây?
Ả ta quá độc ác mà! Sao lại làm vậy con bé chứ, dù gì nó cũng vô can mà!
Lâm quay sang nhìn Băng Nhi:
Con đừng sợ nhất định chú sẽ cứu con mà!
Đừng khóc, nhất định bọn chú sẽ cứu con mà!
Chú hứa rồi đó nha!
Thấy bé Băng nhi khóc như vậy, Lâm vô cùng bực tức, đấm mạnh tay vào thành sắt:
Băng! Em ra đây đi! Có gì em hãy làm trực tiếp với anh này! đừng làm hại họ! em mau ra đây đi!
Vẫn không có một tiếng trả lời, họ định rời đi thì khi Định vừa bước thêm một bước:
Cẩn thận!
Xung quanh đây toàn bẫy, hơn nữa chúng còn rất nguy hiểm.
Đúng nhưng dù có nguy hiểm như thế nào thì mình sẽ nhất định phải cứu cô ấy!
Mình cũng vậy?
Tiếng vỗ tay trên gác phía đối diện Lâm và Định:
Thật đúng là hai người đàn ông si tình nhất thế giới!
Băng! Đúng là em rồi!
Định vội chạy lại, anh muốn lại gần cô:
Em! Đúng là em rồi! em có biết anh tìm em vất vả như thế nào không?
Anh tìm tôi? thật là nực cười, trong khi anh đang sống vui vẻ với ả, tôi không thể nào chấp nhận được hai người, chỉ vì nó mà hai người nhẫn tâm đá văng tôi ra ngoài không thương tiếc!
Em đừng nói vậy mà, bọn anh không ai bỏ em cả, tin anh đi!
Tin anh! Tin anh mà tôi mới ra nông nỗi này, nghe này Định, anh với Lâm giống nhau cả thôi cùng một ruột, các người đều là một lũ đàn ông bội bạc!
Em!
Sự có mặt của hai người ở đây đã chứng minh tất cả rồi, hai người lo lắng cho ả, điều đó hiện rõ cả trên mặt của cả hai người rồi! có không chứ? Hay anh đanh hạnh phúc với nó!
Anh!
Hạ đâu rồi!( Lâm không thể kiên nhẫn hơn)
Anh yên tâm nó vẫn bình an, nhưng chỉ một chút nữa thôi tôi sẽ cho các anh thấy nó đau đơn như thế nào!
Băng! Dừng lại đi, em không được gì làm cô ấy!
Anh sao vậy? anh sót nó sao? vậy càng hay như vậy nó đau một thì anh sẽ đau mười phải không, anh cũng vậy phải không Lâm.
Cô ấy ở đâu rồi?
Lâm liên tiếp hỏi:
Anh đừng có nôn nóng, trước khi gặp Hạ thì em anh gặp một người khác, đảm bảo anh rât vui khi gặp:
Vui! Em muốn nói gì đây?
Anh có phải đang đi tìm con gái của anh với nó:
Phải! Chuyện đó có liên quan gì đến em!
Anh phải cảm ơn em đấy, vì em đã tìm giúp em!
Tìm giúp!
Đúng chắc anh bất ngờ lắm, vì anh cũng đã gặp nó rồi!
Gặp!
Nói luôn cho nhanh! Là nó đó, Băng nhi, nó chính là con gái anh với ả, sao vậy bất ngờ không?
Không! Không thể nào!
Định cũng rất bất ngờ khi băng nói vậy?
Sao vậy? Anh bất ngờ lắm phải không?
Nhưng đó 100% là sự thật!
Băng nhi!
Lâm khẽ quỳ gối trước mặt Băng nhi!
Chú Lâm! Cô ấy nói gì vậy? con là… là con của cháu sao?
Con!
Mẹ con bảo là bố con đã mất từ khi con mới sinh ra, không! Không phải đâu!
Băng nhi!
Em có gì chứng minh không?
Chứng minh! Ok anh hiểu em mà trước giờ em làm việc gì cũng cẩn thận, đây là bản xét nghiêm AND, kết quả 99,99% họ có quan hệ huyết thống, anh có muốn xem!
Em!
Lâm không thể kìm nén được cảm xúc của mình:
Băng nhi! Con… con… là … con của bố sao? Là con của bố sao?
Lâm khẽ đưa tay vuốt nhẹ má con bé:
Chú là bố con sao?
Ừm! chú… bố là bố của con!
Con đã từng ước mơ con có bố đưa con đi học, đưa đi ăn kem, có bố bảo vệ khi bị bạn bè bắt nạt…. nhưng mẹ bảo con phải sống mà không có bố… không có bố con vẫn sống tốt…( Băng nhi khẽ lau đi dòng nước mắt, cô bé rất kiên cường)
Con đừng nói vậy mà! Vì bây giờ bố đã tìm được con… bố sẽ bù đắp cho con mà! Hãy tin bố, con gái yêu của bố!
Lâm khẽ hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn, có chút run rẩy của cô bé:
Hãy tin bố! bố nhất định sẽ cứu con mà!
Băng rút cuộc em muốn làm gì đây? thả con bé ra đi, em muốn chuốc hận gì thì hãy tính với anh, đừng làm hại họ mà!
Hứ! thật nực cười! em yêu anh mà Lâm, em có thể làm hại anh sao? Không! Nhưng em muốn anh phải chịu đau đớn khi nhìn thấy hai người mà anh yêu thương nhất phải chịu đau đớn, như vậy em mới hả lòng.
Băng với giọng nói cay nghiệt, dường như thứ tình cảm sót lại của cô dành cho anh vô tình trở thành nguồn lực giúp cô thực hiện kế hoạch này.
Mang nó ra đây!
Hạ! em không sao chứ?
Anh!
Anh sót nó lắm sao, chụt chụt! em xem kìa hai người ở dưới kia đang vỡ tan cõi lòng vì em đó, em biết không chị ghen tị với em quá!
Băng! Anh xin em thả cô ấy ra đi!
Thả ư? Sao được chứ? Em nhọc công như vậy mà, hơn nữa kịch hay còn chưa bắt đầu mà!
Em muốn làm gì?
Hai anh nghĩ sao khi em sẽ làm cho cái khuôn mặt mỹ miều này có một vết sẹo dài trên mặt:
Em! đừng làm vậy?
Chị!
Hạ run lên khi lưỡi dao lạnh ngắt áp sát vào khuôn mặt:
Nhưng cái trò hèn hạ như vậy không đáng để em làm, nhưng Lâm, cả Định nữa em sẽ cho hai anh chọn.
Chọn gì?
Một là cứu Hạ bỏ Băng nhi, hai ngược lại:
Em!
Hai anh có hai phút để quyết định nên nhớ rằng số phận của hai người đang chờ hai anh đấy!
Sao rồi? Hai anh không chọn được sao, hứ đúng là đàn ông các anh rất tham lam và thường không dứt khoát, thôi được vậy thì em sẽ giúp các chọn nhanh hơn và dễ dàng hơn:
Em! Em định làm gì vậy?
Không có gì, em trước giờ rất thích cuộc sống giữa lưng trời, bay bổng, nâng nâng, em rất muốn thử cảm giác đó, nhưng thiết nỗi em vẫn còn yêu đời lắm, vậy nên người ta nói làm em thì nên ăn thèm vác nặng, nên Hạ hãy giúp chị thử nghiệm nó nha!
Không! Không!
Hạ cố cựa quậy nhưng Băng ánh mắt sắc khí dồn dập về phía cô, Hạ càng lùi lại thì càng giống như đến gần với địa ngục, những bước chân ngập ngừng:
Chị Băng! dừng lại đi! Em xin chị đấy!
Hạ khóc lóc van xin:
Băng! Anh xin em dừng lại đi!
Băng không còn nghe thấy gì, xô mạnh Hạ một cái, Hạ bị mất đi chỗ đứng, rơi xuống, quá sợ hãi không còn biết làm gì chỉ biết hét lớn. Hạ bị đẩy xuống trước mắt của Lâm và Định, sợi dây thừng nhanh chóng bị kéo căng, treo lơ lửng Hạ trên không trung giống như lời Băng nói vậy:
Sao rồi hai anh chọn đi! Hạ hay Băng Nhi, trò này rất hay phải không?
Em! Sao lại làm vậy chứ?
Sao nào! Anh làm em như vậy mà! Chính anh làm em như vậy mà! Chính anh bảo là muốn mình sống thì phải đè nên người khác sao, bây giờ em cũng làm vậy thôi
Em!
Hai anh hãy mau quyết định đi, nói thêm cho hai anh biết là sợi dây này em có thể cắt đứt bất cứ lúc nào, nhanh lên, các anh hãy xác nhận kết cục của chúng ta đi:
Em!
Em nói đúng chúng ta nên dứt khoát đi, anh quyết định rồi:
Cậu, đừng nóng vội như vậy mà!
Không cậu đừng cản mình, việc này hãy cứ để mình.
Tiếng gọi của cả Lâm và Định gọi cô, sau khi đưa Hạ đến một căn hộ bỏ hoang, rồi gửi tin nhắn báo cho cả hai người. Đúng như cô dự đoán cả hai người họ đều lo lắng mà chạy tới.
Có đúng là chỗ này không?( Lâm hỏi Định)
Đúng mà!
Băng! Anh biết em đang ở đây? Có gì hãy mau ra đi!
Vẫn không một tiếng trả lời không gian rất tĩnh lặng, nhưng khi lắng tai nghe, thì có tiếng khóc thút thít của một trẻ con:
Ai vậy? ai vậy lên tiếng đi!
Định và Lâm đều tò mò:
Băng nhi! Sao cháu lại ở đây vậy?
Chú Lâm! Cháu sợ quá! người đó!
Cô bé ôm trầm lấy Lâm khóc òa!
Đừng sợ! đừng sợ mà!
Sao cậu lại biết con bé!
Tình cờ thôi! chuyện dài lắm để sau nói đi!
Lâm đang cố cởi sợi dây cho cô bé:
Lâm! cẩn thận!
Định nhanh tay kéo Lâm ra:
Đó là một cái bẫy! cậu không sao chứ? Cậu chảy máu rồi!
Không! Mình không sao!
Băng này không biết làm gì đây?
Ả ta quá độc ác mà! Sao lại làm vậy con bé chứ, dù gì nó cũng vô can mà!
Lâm quay sang nhìn Băng Nhi:
Con đừng sợ nhất định chú sẽ cứu con mà!
Đừng khóc, nhất định bọn chú sẽ cứu con mà!
Chú hứa rồi đó nha!
Thấy bé Băng nhi khóc như vậy, Lâm vô cùng bực tức, đấm mạnh tay vào thành sắt:
Băng! Em ra đây đi! Có gì em hãy làm trực tiếp với anh này! đừng làm hại họ! em mau ra đây đi!
Vẫn không có một tiếng trả lời, họ định rời đi thì khi Định vừa bước thêm một bước:
Cẩn thận!
Xung quanh đây toàn bẫy, hơn nữa chúng còn rất nguy hiểm.
Đúng nhưng dù có nguy hiểm như thế nào thì mình sẽ nhất định phải cứu cô ấy!
Mình cũng vậy?
Tiếng vỗ tay trên gác phía đối diện Lâm và Định:
Thật đúng là hai người đàn ông si tình nhất thế giới!
Băng! Đúng là em rồi!
Định vội chạy lại, anh muốn lại gần cô:
Em! Đúng là em rồi! em có biết anh tìm em vất vả như thế nào không?
Anh tìm tôi? thật là nực cười, trong khi anh đang sống vui vẻ với ả, tôi không thể nào chấp nhận được hai người, chỉ vì nó mà hai người nhẫn tâm đá văng tôi ra ngoài không thương tiếc!
Em đừng nói vậy mà, bọn anh không ai bỏ em cả, tin anh đi!
Tin anh! Tin anh mà tôi mới ra nông nỗi này, nghe này Định, anh với Lâm giống nhau cả thôi cùng một ruột, các người đều là một lũ đàn ông bội bạc!
Em!
Sự có mặt của hai người ở đây đã chứng minh tất cả rồi, hai người lo lắng cho ả, điều đó hiện rõ cả trên mặt của cả hai người rồi! có không chứ? Hay anh đanh hạnh phúc với nó!
Anh!
Hạ đâu rồi!( Lâm không thể kiên nhẫn hơn)
Anh yên tâm nó vẫn bình an, nhưng chỉ một chút nữa thôi tôi sẽ cho các anh thấy nó đau đơn như thế nào!
Băng! Dừng lại đi, em không được gì làm cô ấy!
Anh sao vậy? anh sót nó sao? vậy càng hay như vậy nó đau một thì anh sẽ đau mười phải không, anh cũng vậy phải không Lâm.
Cô ấy ở đâu rồi?
Lâm liên tiếp hỏi:
Anh đừng có nôn nóng, trước khi gặp Hạ thì em anh gặp một người khác, đảm bảo anh rât vui khi gặp:
Vui! Em muốn nói gì đây?
Anh có phải đang đi tìm con gái của anh với nó:
Phải! Chuyện đó có liên quan gì đến em!
Anh phải cảm ơn em đấy, vì em đã tìm giúp em!
Tìm giúp!
Đúng chắc anh bất ngờ lắm, vì anh cũng đã gặp nó rồi!
Gặp!
Nói luôn cho nhanh! Là nó đó, Băng nhi, nó chính là con gái anh với ả, sao vậy bất ngờ không?
Không! Không thể nào!
Định cũng rất bất ngờ khi băng nói vậy?
Sao vậy? Anh bất ngờ lắm phải không?
Nhưng đó 100% là sự thật!
Băng nhi!
Lâm khẽ quỳ gối trước mặt Băng nhi!
Chú Lâm! Cô ấy nói gì vậy? con là… là con của cháu sao?
Con!
Mẹ con bảo là bố con đã mất từ khi con mới sinh ra, không! Không phải đâu!
Băng nhi!
Em có gì chứng minh không?
Chứng minh! Ok anh hiểu em mà trước giờ em làm việc gì cũng cẩn thận, đây là bản xét nghiêm AND, kết quả 99,99% họ có quan hệ huyết thống, anh có muốn xem!
Em!
Lâm không thể kìm nén được cảm xúc của mình:
Băng nhi! Con… con… là … con của bố sao? Là con của bố sao?
Lâm khẽ đưa tay vuốt nhẹ má con bé:
Chú là bố con sao?
Ừm! chú… bố là bố của con!
Con đã từng ước mơ con có bố đưa con đi học, đưa đi ăn kem, có bố bảo vệ khi bị bạn bè bắt nạt…. nhưng mẹ bảo con phải sống mà không có bố… không có bố con vẫn sống tốt…( Băng nhi khẽ lau đi dòng nước mắt, cô bé rất kiên cường)
Con đừng nói vậy mà! Vì bây giờ bố đã tìm được con… bố sẽ bù đắp cho con mà! Hãy tin bố, con gái yêu của bố!
Lâm khẽ hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn, có chút run rẩy của cô bé:
Hãy tin bố! bố nhất định sẽ cứu con mà!
Băng rút cuộc em muốn làm gì đây? thả con bé ra đi, em muốn chuốc hận gì thì hãy tính với anh, đừng làm hại họ mà!
Hứ! thật nực cười! em yêu anh mà Lâm, em có thể làm hại anh sao? Không! Nhưng em muốn anh phải chịu đau đớn khi nhìn thấy hai người mà anh yêu thương nhất phải chịu đau đớn, như vậy em mới hả lòng.
Băng với giọng nói cay nghiệt, dường như thứ tình cảm sót lại của cô dành cho anh vô tình trở thành nguồn lực giúp cô thực hiện kế hoạch này.
Mang nó ra đây!
Hạ! em không sao chứ?
Anh!
Anh sót nó lắm sao, chụt chụt! em xem kìa hai người ở dưới kia đang vỡ tan cõi lòng vì em đó, em biết không chị ghen tị với em quá!
Băng! Anh xin em thả cô ấy ra đi!
Thả ư? Sao được chứ? Em nhọc công như vậy mà, hơn nữa kịch hay còn chưa bắt đầu mà!
Em muốn làm gì?
Hai anh nghĩ sao khi em sẽ làm cho cái khuôn mặt mỹ miều này có một vết sẹo dài trên mặt:
Em! đừng làm vậy?
Chị!
Hạ run lên khi lưỡi dao lạnh ngắt áp sát vào khuôn mặt:
Nhưng cái trò hèn hạ như vậy không đáng để em làm, nhưng Lâm, cả Định nữa em sẽ cho hai anh chọn.
Chọn gì?
Một là cứu Hạ bỏ Băng nhi, hai ngược lại:
Em!
Hai anh có hai phút để quyết định nên nhớ rằng số phận của hai người đang chờ hai anh đấy!
Sao rồi? Hai anh không chọn được sao, hứ đúng là đàn ông các anh rất tham lam và thường không dứt khoát, thôi được vậy thì em sẽ giúp các chọn nhanh hơn và dễ dàng hơn:
Em! Em định làm gì vậy?
Không có gì, em trước giờ rất thích cuộc sống giữa lưng trời, bay bổng, nâng nâng, em rất muốn thử cảm giác đó, nhưng thiết nỗi em vẫn còn yêu đời lắm, vậy nên người ta nói làm em thì nên ăn thèm vác nặng, nên Hạ hãy giúp chị thử nghiệm nó nha!
Không! Không!
Hạ cố cựa quậy nhưng Băng ánh mắt sắc khí dồn dập về phía cô, Hạ càng lùi lại thì càng giống như đến gần với địa ngục, những bước chân ngập ngừng:
Chị Băng! dừng lại đi! Em xin chị đấy!
Hạ khóc lóc van xin:
Băng! Anh xin em dừng lại đi!
Băng không còn nghe thấy gì, xô mạnh Hạ một cái, Hạ bị mất đi chỗ đứng, rơi xuống, quá sợ hãi không còn biết làm gì chỉ biết hét lớn. Hạ bị đẩy xuống trước mắt của Lâm và Định, sợi dây thừng nhanh chóng bị kéo căng, treo lơ lửng Hạ trên không trung giống như lời Băng nói vậy:
Sao rồi hai anh chọn đi! Hạ hay Băng Nhi, trò này rất hay phải không?
Em! Sao lại làm vậy chứ?
Sao nào! Anh làm em như vậy mà! Chính anh làm em như vậy mà! Chính anh bảo là muốn mình sống thì phải đè nên người khác sao, bây giờ em cũng làm vậy thôi
Em!
Hai anh hãy mau quyết định đi, nói thêm cho hai anh biết là sợi dây này em có thể cắt đứt bất cứ lúc nào, nhanh lên, các anh hãy xác nhận kết cục của chúng ta đi:
Em!
Em nói đúng chúng ta nên dứt khoát đi, anh quyết định rồi:
Cậu, đừng nóng vội như vậy mà!
Không cậu đừng cản mình, việc này hãy cứ để mình.