“Nô tì tham kiến Dương công tử. Nô tì tham kiến Dương công tử.”
Rất nhanh, nha hoàn cùng hạ nhân trong vương phủ liền tụ tập trong địa lao, nhìn thấy Vương phi đứng ở đó, trên mặt mỗi người đều mang theo niềm vui sướng tươi cười khi người gặp họa.
Mạn Tâm không rõ, bọn họ hận mình đến vậy sao?
“Mọi người nghe cho kỹ, vương phi của chúng ta nói mình bị mất trí nhớ, đã quên hết sự tình trước kia.” Dương Tử Vân nhìn nàng, sau đó lại nói tiếp: “Cho nên ta bảo mọi người đến là muốn để mọi người nói cho nàng biết trước kia nàng đã làm ra chuyện gì đối với các ngươi!”
“Mất trí nhớ?” Có người thốt ra tiếng nói đầy nghi ngờ, sau đó mọi người nhìn nhau, không dám nói lời nào, sợ đây là âm mưu của nàng, sau này sẽ đòi lại càng tệ hại hơn.
“Các ngươi không cần hoài nghi, ta thật sự bị mất trí nhớ cho nên còn muốn các ngươi bẩm báo chi tiết để ta biết mình trước kia là hạng người gì?” Mạn Tâm nhìn bọn họ nói, nàng phải hiểu quá khứ của Trữ An công chúa.
“Thật sự mất trí nhớ sao?”
“Hình như từ sau lần Vương phi tỉnh lại thật không có tìm chúng ta, bất luận có phiền toái gì cũng không trừng phạt qua chúng ta.”
“Giờ ngẫm lại cũng đúng đó, chẳng lẽ người thật sự bị mất trí nhớ?”
Mọi người xầm xì bàn tán, không biết có nên tin hay không.
“Ngừng.” Dương Tử Vân hô lên, “Vương phi đã nói nàng mất trí nhớ, các ngươi không cần đoán là thật hay giả, cứ nói cho nàng biết sẽ tốt hơn.”
Mọi người vẫn cứ quay mặt nhìn nhau, muốn nói lại không dám nói, trầm mặc một hồi.
“Được thôi, nô tì đây nói trước.” Một tỳ nữ thanh tú đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt nàng, trong mắt đều là hận ý. “Vương phi, người còn nhớ rõ nô tì không?”
Mạn Tâm lắc đầu, tại sao mình lại nhớ rõ cô ta?
“Vậy người nhất định nhớ rõ ngón tay này của nô tì.” Tỳ nữ đột nhiên đưa tay đến trước mặt nàng.
Nàng liền thấy tỳ nữ trông cũng xinh đẹp này, đích thực ngón tay út đã không còn, giật mình nhìn lại cô ta, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến nàng sao?
“Vương phi, người không cần tỏ ra vẻ mặt vô tội, chẳng qua trong lúc nô tì cắt móng tay cho người không cẩn thận đụng phải ngón tay của người, người sai người chặt đứt một ngón tay của nô tì, coi như trừng phạt, người thật tàn nhẫn vô cùng.” Trong viền mắt của nô tì đã ứa nước mắt, tia nhìn oán hận chiếu thẳng vào nàng.
“Cái gì?” Mạn Tâm kinh hãi lùi về sau từng bước, Trữ An công chúa thật sự tàn nhẫn như vậy sao?
“Còn có tôi nữa.” Một hạ nhân khỏe mạnh trẻ tuổi đi tới, mới vừa muốn nói chuyện đã bị Dương Tử Vân cắt ngang.
Hắn sắc mặt bình tĩnh ra lệnh: “Vì trợ giúp Vương phi mau chóng hồi phục trí nhớ, các ngươi hãy lặp lại những việc nàng làm với các người một lần nữa, nghe rõ không?”
Mọi người không thể tin được, hiểu được ý tứ của hắn là nói nếu Vương phi chặt đứt ngón tay của các cô, thì các cô bây giờ cũng phải chặt đứt ngón tay của Vương phi sao?
Dương Tử Vân nhìn được các cô còn nghi hoặc trong lòng, đột nhiên bắt lấy ngón tay của Mạn Tâm làm mẫu một lần cho mọi người, “Thí dụ Vương phi đã chặt đứt ngón tay của ngươi, ngươi bây giờ có thể làm như vậy…”
Không đợi mọi người hiểu được, chợt nghe một tiếng ‘rắc’ vang lên.
Một cơn đau đớn như kim châm muối xát từ ngón tay truyền tới, Mạn Tâm nhịn không được kêu to ra tiếng, ngón tay đã bị hắn bẻ gẫy, phẫn nộ nhìn hắn, giờ đây nàng rốt cuộc đã hiểu được ý đồ của hắn là gì? Hóa ra chính là làm mình phải chịu hình.
“Tất cả mọi người thấy rõ rồi đấy, chúng ta không nhất định chặt đứt ngón tay của Vương phi nhưng tất nhiên phải làm cho nàng hiểu được lúc ấy các ngươi đau đến mức nào, các ngươi cứ việc động thủ,,làm bất cứ chuyện gì, ta một mình gánh chịu.” Dương Tử Vân phân phó xong liền ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mà thị vệ chuẩn bị chu đáo, nhìn nàng, hôm nay nhất định phải tra tấn nàng thật đã tay mới được.
“Nô tì tham kiến Dương công tử. Nô tì tham kiến Dương công tử.”
Rất nhanh, nha hoàn cùng hạ nhân trong vương phủ liền tụ tập trong địa lao, nhìn thấy Vương phi đứng ở đó, trên mặt mỗi người đều mang theo niềm vui sướng tươi cười khi người gặp họa.
Mạn Tâm không rõ, bọn họ hận mình đến vậy sao?
“Mọi người nghe cho kỹ, vương phi của chúng ta nói mình bị mất trí nhớ, đã quên hết sự tình trước kia.” Dương Tử Vân nhìn nàng, sau đó lại nói tiếp: “Cho nên ta bảo mọi người đến là muốn để mọi người nói cho nàng biết trước kia nàng đã làm ra chuyện gì đối với các ngươi!”
“Mất trí nhớ?” Có người thốt ra tiếng nói đầy nghi ngờ, sau đó mọi người nhìn nhau, không dám nói lời nào, sợ đây là âm mưu của nàng, sau này sẽ đòi lại càng tệ hại hơn.
“Các ngươi không cần hoài nghi, ta thật sự bị mất trí nhớ cho nên còn muốn các ngươi bẩm báo chi tiết để ta biết mình trước kia là hạng người gì?” Mạn Tâm nhìn bọn họ nói, nàng phải hiểu quá khứ của Trữ An công chúa.
“Thật sự mất trí nhớ sao?”
“Hình như từ sau lần Vương phi tỉnh lại thật không có tìm chúng ta, bất luận có phiền toái gì cũng không trừng phạt qua chúng ta.”
“Giờ ngẫm lại cũng đúng đó, chẳng lẽ người thật sự bị mất trí nhớ?”
Mọi người xầm xì bàn tán, không biết có nên tin hay không.
“Ngừng.” Dương Tử Vân hô lên, “Vương phi đã nói nàng mất trí nhớ, các ngươi không cần đoán là thật hay giả, cứ nói cho nàng biết sẽ tốt hơn.”
Mọi người vẫn cứ quay mặt nhìn nhau, muốn nói lại không dám nói, trầm mặc một hồi.
“Được thôi, nô tì đây nói trước.” Một tỳ nữ thanh tú đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt nàng, trong mắt đều là hận ý. “Vương phi, người còn nhớ rõ nô tì không?”
Mạn Tâm lắc đầu, tại sao mình lại nhớ rõ cô ta?
“Vậy người nhất định nhớ rõ ngón tay này của nô tì.” Tỳ nữ đột nhiên đưa tay đến trước mặt nàng.
Nàng liền thấy tỳ nữ trông cũng xinh đẹp này, đích thực ngón tay út đã không còn, giật mình nhìn lại cô ta, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến nàng sao?
“Vương phi, người không cần tỏ ra vẻ mặt vô tội, chẳng qua trong lúc nô tì cắt móng tay cho người không cẩn thận đụng phải ngón tay của người, người sai người chặt đứt một ngón tay của nô tì, coi như trừng phạt, người thật tàn nhẫn vô cùng.” Trong viền mắt của nô tì đã ứa nước mắt, tia nhìn oán hận chiếu thẳng vào nàng.
“Cái gì?” Mạn Tâm kinh hãi lùi về sau từng bước, Trữ An công chúa thật sự tàn nhẫn như vậy sao?
“Còn có tôi nữa.” Một hạ nhân khỏe mạnh trẻ tuổi đi tới, mới vừa muốn nói chuyện đã bị Dương Tử Vân cắt ngang.
Hắn sắc mặt bình tĩnh ra lệnh: “Vì trợ giúp Vương phi mau chóng hồi phục trí nhớ, các ngươi hãy lặp lại những việc nàng làm với các người một lần nữa, nghe rõ không?”
Mọi người không thể tin được, hiểu được ý tứ của hắn là nói nếu Vương phi chặt đứt ngón tay của các cô, thì các cô bây giờ cũng phải chặt đứt ngón tay của Vương phi sao?
Dương Tử Vân nhìn được các cô còn nghi hoặc trong lòng, đột nhiên bắt lấy ngón tay của Mạn Tâm làm mẫu một lần cho mọi người, “Thí dụ Vương phi đã chặt đứt ngón tay của ngươi, ngươi bây giờ có thể làm như vậy…”
Không đợi mọi người hiểu được, chợt nghe một tiếng ‘rắc’ vang lên.
Một cơn đau đớn như kim châm muối xát từ ngón tay truyền tới, Mạn Tâm nhịn không được kêu to ra tiếng, ngón tay đã bị hắn bẻ gẫy, phẫn nộ nhìn hắn, giờ đây nàng rốt cuộc đã hiểu được ý đồ của hắn là gì? Hóa ra chính là làm mình phải chịu hình.
“Tất cả mọi người thấy rõ rồi đấy, chúng ta không nhất định chặt đứt ngón tay của Vương phi nhưng tất nhiên phải làm cho nàng hiểu được lúc ấy các ngươi đau đến mức nào, các ngươi cứ việc động thủ,,làm bất cứ chuyện gì, ta một mình gánh chịu.” Dương Tử Vân phân phó xong liền ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mà thị vệ chuẩn bị chu đáo, nhìn nàng, hôm nay nhất định phải tra tấn nàng thật đã tay mới được.