Mạn Tâm nhìn thấy bọn họ vẫn không chịu tránh ra, hung hăng cầm kiếm vận dụng một chút lực, lập tức một vết máu đỏ tươi xuất hiện trên làn da cổ trắng nõn mịn màng.
“Công chúa, đừng.” Song Nhi kinh hoàng hô lên.
“Song Nhi ,dẫn đường. Mang ta đi gặp Vương gia.” Bỏ qua đau đớn nhè nhẹ ở cổ, Mạn Tâm một bước đi ra ngoài.
“Vương phi, không cần thương tổn chính mình.” Thị vệ cũng sợ hãi lùi lại phía sau một bước.
“Công chúa trước hết người hãy buông thanh kiếm ra đi,Vương gia ở thư phòng, nô tỳ sẽ dẫn người đi.” Song Nhi như sắp khóc,vừa dẫn đường vừa không ngừng quay đầu lại xem chừng nàng, công chúa ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì.
Hai thị vệ lại thật cẩn thận đi theo sợ nàng lại làm tổn thương đến thân thể.
Cứ giằng co như vậy, cuối cùng bọn họ cũng đi đến thư phòng của Vương gia.
“Công chúa, tới thư phòng rồi.” Song Nhi dừng lại, nhìn thấy cổ nàng chảy máu mà lo lắng: “Công chúa hãy để nô tỳ giúp người băng bó vết thương một chút nha.”
“Không cần.” Mạn Tâm trực tiếp đi thẳng đến cửa thư phòng.
Thị vệ canh cửa thấy nàng đặt kiếm trên cổ, lại còn bị thương, tuy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn lập tức ngăn nàng lại.
“Vương phi, xin dừng bước.Vương gia cùng Dương công tử đang ở thư phòng nói chuyện, bất kì ai cũng không được đi vào.Thỉnh Vương phi chờ.”
Mạn Tâm chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không nói một câu, thanh kiếm trong tay vẫn đặt sát trên cổ, tiến lên phía trước.
“Vương phi đắc tội.” Thấy nàng không nhúc nhích liền rút ra thanh bảo kiếm chỉ vào nàng với ý đồ ngăn cản nàng.
Mạn Tâm cũng không nhăn mặt nhíu mày một chút, tựa như không phát hiện kiếm đang chỉ trước ngực mình mà vẫn tiếp tục đi tới. Không phải nàng không sợ chết mà vì nàng tin tưởng một thị vệ nho nhỏ tuyệt đối không dám thương tổn đến vị Vương phi như nàng.
“Công chúa.” Song Nhi bị dọa đến mức sắc mặt thay đổi, cả người mềm nhũn, nàng chưa từng thấy qua công chúa như vậy.Từ lúc công chúa bị thương, rồi tỉnh lại dường như là một người khác.
Thị vệ nhìn nàng dường như thấy chết không sờn cũng không dám thật sự lấy kiếm đả thương nàng, đành phải lui sang một bên, dưới tình thế cấp bách đành phải lớn tiếng bẩm báo: “Bẩm Vương gia, Vương phi cầu kiến.”
Ầm, không đợi người trong phòng trả lời, Mạn Tâm một cước đá văng cửa phòng liền thấy một nam nhân mặc bộ y phục cẩm bào màu trắng, bên hông đeo một mảnh ngọc bội, tóc buộc lên cao, nam nhân tuấn mỹ vừa uy nghiêm vừa tản ra khí chất tôn quý đang nhìn nàng chằm chằm.
Lông mày tựa kiếm, mũi cao, lông mi vừa rậm vừa dài như cánh quạt, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ như được điêu khắc, thế nhưng giờ phút này lại giống như bị bao phủ bởi một tầng khí lạnh thấu xương, hàn ý thâm thúy, hai tròng mắt thâm thúy tựa như hàn băng ngàn năm. Mặc dù khóe môi khẽ cười nhưng lại mang theo sự trào phúng, nàng không khỏi ngây ngẩn cả người, trên đời còn có một nam tử tuyệt mỹ lạnh lùng như thế sao?
Trong lòng có một cảm giác mãnh liệt, hắn, hẳn là Ưng Vương – Mộ Dung Ưng.
“Chậc chậc, thật không biết Trữ An công chúa đây lại đang muốn giở chiêu gì? ” Một giọng nói mang theo trào phúng từ bên cạnh truyền đến.
Nghe được thanh âm ấy Mạn Tâm mới xoay người nhìn sang bên cạnh, trên ghế ngồi có một nam nhân chừng hai mươi mấy tuổi, mặc bộ y phục màu xanh, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người thon dài, khóe môi hàm chứa nụ cười bất cần đời, ánh mắt lại nhìn nàng với vẻ khinh bỉ.
“Ta muốn giở chiêu gì, ngươi xem không phải sẽ biết sao ?” Mạn Tâm lại mỉm cười, hắn hẳn là người mà Song Nhi đã nhắc tới, huynh đệ kết nghĩa của Ưng Vương – Dương Tử Vân.
Hả? Dương Tử Vân sửng sốt một chút liền đứng dậy đi đến trước mặt của nàng, ánh mắt tùy ý đánh giá nàng: “Từ khi nào thì Trữ An công chúa ngoại trừ lòng dạ độc ác, còn miệng lưỡi lợi hại như vậy?”
“Ta chẳng những miệng lưỡi lợi hại mà kiếm của ta cũng rất sắc bén, ngươi có muốn thử một lần hay không?” Mạn Tâm cười cười, kiếm trong tay đột nhiên hướng về phía hắn, rõ ràng tên này cố ý muốn làm khó dễ nàng. Mấy ngày nay nàng đã chịu đủ ủy khuất, giờ còn muốn nàng chịu sự vũ nhục của hắn sao ?
Mạn Tâm nhìn thấy bọn họ vẫn không chịu tránh ra, hung hăng cầm kiếm vận dụng một chút lực, lập tức một vết máu đỏ tươi xuất hiện trên làn da cổ trắng nõn mịn màng.
“Công chúa, đừng.” Song Nhi kinh hoàng hô lên.
“Song Nhi ,dẫn đường. Mang ta đi gặp Vương gia.” Bỏ qua đau đớn nhè nhẹ ở cổ, Mạn Tâm một bước đi ra ngoài.
“Vương phi, không cần thương tổn chính mình.” Thị vệ cũng sợ hãi lùi lại phía sau một bước.
“Công chúa trước hết người hãy buông thanh kiếm ra đi,Vương gia ở thư phòng, nô tỳ sẽ dẫn người đi.” Song Nhi như sắp khóc,vừa dẫn đường vừa không ngừng quay đầu lại xem chừng nàng, công chúa ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì.
Hai thị vệ lại thật cẩn thận đi theo sợ nàng lại làm tổn thương đến thân thể.
Cứ giằng co như vậy, cuối cùng bọn họ cũng đi đến thư phòng của Vương gia.
“Công chúa, tới thư phòng rồi.” Song Nhi dừng lại, nhìn thấy cổ nàng chảy máu mà lo lắng: “Công chúa hãy để nô tỳ giúp người băng bó vết thương một chút nha.”
“Không cần.” Mạn Tâm trực tiếp đi thẳng đến cửa thư phòng.
Thị vệ canh cửa thấy nàng đặt kiếm trên cổ, lại còn bị thương, tuy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn lập tức ngăn nàng lại.
“Vương phi, xin dừng bước.Vương gia cùng Dương công tử đang ở thư phòng nói chuyện, bất kì ai cũng không được đi vào.Thỉnh Vương phi chờ.”
Mạn Tâm chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không nói một câu, thanh kiếm trong tay vẫn đặt sát trên cổ, tiến lên phía trước.
“Vương phi đắc tội.” Thấy nàng không nhúc nhích liền rút ra thanh bảo kiếm chỉ vào nàng với ý đồ ngăn cản nàng.
Mạn Tâm cũng không nhăn mặt nhíu mày một chút, tựa như không phát hiện kiếm đang chỉ trước ngực mình mà vẫn tiếp tục đi tới. Không phải nàng không sợ chết mà vì nàng tin tưởng một thị vệ nho nhỏ tuyệt đối không dám thương tổn đến vị Vương phi như nàng.
“Công chúa.” Song Nhi bị dọa đến mức sắc mặt thay đổi, cả người mềm nhũn, nàng chưa từng thấy qua công chúa như vậy.Từ lúc công chúa bị thương, rồi tỉnh lại dường như là một người khác.
Thị vệ nhìn nàng dường như thấy chết không sờn cũng không dám thật sự lấy kiếm đả thương nàng, đành phải lui sang một bên, dưới tình thế cấp bách đành phải lớn tiếng bẩm báo: “Bẩm Vương gia, Vương phi cầu kiến.”
Ầm, không đợi người trong phòng trả lời, Mạn Tâm một cước đá văng cửa phòng liền thấy một nam nhân mặc bộ y phục cẩm bào màu trắng, bên hông đeo một mảnh ngọc bội, tóc buộc lên cao, nam nhân tuấn mỹ vừa uy nghiêm vừa tản ra khí chất tôn quý đang nhìn nàng chằm chằm.
Lông mày tựa kiếm, mũi cao, lông mi vừa rậm vừa dài như cánh quạt, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ như được điêu khắc, thế nhưng giờ phút này lại giống như bị bao phủ bởi một tầng khí lạnh thấu xương, hàn ý thâm thúy, hai tròng mắt thâm thúy tựa như hàn băng ngàn năm. Mặc dù khóe môi khẽ cười nhưng lại mang theo sự trào phúng, nàng không khỏi ngây ngẩn cả người, trên đời còn có một nam tử tuyệt mỹ lạnh lùng như thế sao?
Trong lòng có một cảm giác mãnh liệt, hắn, hẳn là Ưng Vương – Mộ Dung Ưng.
“Chậc chậc, thật không biết Trữ An công chúa đây lại đang muốn giở chiêu gì? ” Một giọng nói mang theo trào phúng từ bên cạnh truyền đến.
Nghe được thanh âm ấy Mạn Tâm mới xoay người nhìn sang bên cạnh, trên ghế ngồi có một nam nhân chừng hai mươi mấy tuổi, mặc bộ y phục màu xanh, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người thon dài, khóe môi hàm chứa nụ cười bất cần đời, ánh mắt lại nhìn nàng với vẻ khinh bỉ.
“Ta muốn giở chiêu gì, ngươi xem không phải sẽ biết sao ?” Mạn Tâm lại mỉm cười, hắn hẳn là người mà Song Nhi đã nhắc tới, huynh đệ kết nghĩa của Ưng Vương – Dương Tử Vân.
Hả? Dương Tử Vân sửng sốt một chút liền đứng dậy đi đến trước mặt của nàng, ánh mắt tùy ý đánh giá nàng: “Từ khi nào thì Trữ An công chúa ngoại trừ lòng dạ độc ác, còn miệng lưỡi lợi hại như vậy?”
“Ta chẳng những miệng lưỡi lợi hại mà kiếm của ta cũng rất sắc bén, ngươi có muốn thử một lần hay không?” Mạn Tâm cười cười, kiếm trong tay đột nhiên hướng về phía hắn, rõ ràng tên này cố ý muốn làm khó dễ nàng. Mấy ngày nay nàng đã chịu đủ ủy khuất, giờ còn muốn nàng chịu sự vũ nhục của hắn sao ?