Khi đi vào Ưng Vương phủ, Mạn Tâm dừng bước nhìn hắn nói: “Dẫn ta đi mua y phục.” Nàng cũng không nói gì thêm? Nhưng nàng tin là hắn nghe được.
Mộ Dung Ưng đã thấy bộ dạng chật vật của nàng, biết nàng không muốn để người trong vương phủ nhìn thấy, xoay người đi đến một bên ở ngã tư đường.
Mạn Tâm đi theo phía sau hắn, lại thấy hắn dẫn mình vào một khách điếm, trong lúc còn nghi hoặc thì chợt nghe hắn phân phó tiểu nhị đang đứng bên cạnh: “Lấy một gian phòng hảo hạng, chuẩn bị tốt nước tắm.”
“Dạ, tiểu nhân đi đây.” Tiểu nhị nhìn hắn vô cùng cung kính, đánh giá được thân phận của hắn nên không dám chậm trễ.
“Thì ra là thế.” Mạn Tâm lúc này mới hiểu ra, không thể phủ nhận hắn thật sự là một người đàn ông rất chu đáo, nếu sống cả đời cùng một người đàn ông như vậy thì nhất định là lựa chọn không tồi. Sống cả đời? Nàng thiếu chút nữa bị ý nghĩ của chính mình hù cho sợ hãi, sao nàng lại nghĩ như vậy? Nói cho cùng, cho dù hắn thật tốt bụng, nhưng trong lòng của nàng vẫn yêu Vân mà thôi.
Cởi bỏ y phục rách nát trên người ra, nàng ngồi vào mây mù lượn lờ trong thùng tắm, cố gắng hết sức để tránh vết thương trên ngực mình bị thấm nước. Tuy vết thương không sâu nhưng vẫn còn rất đau, mặc dù hắn đâm mình bị thương nhưng nàng thật sự không hận hắn, chỉ có hơi lo lắng bọn họ thật sự sẽ không tìm nữ tử đế hút máu luyện công nữa chứ? Nhưng dù sao chuyện đó cũng không phải việc nàng có thể chi phối.
Mộ Dung Ưng nhìn vào y phục mới vừa mua được trong tay mình, nghĩ làm sao để đưa cho nàng? Chỉ vì khách điếm này không có nữ nhân, hắn đành đứng ở cửa, đẩy ra một chút khe hở.
“Ai?” Nghe được tiếng mở cửa, Mạn Tâm hoảng sợ, lập tức lấy tay che ngực.
“Là bổn vương, y phục để ở chỗ này, ngươi tự lấy đi.” Mộ Dung Ưng đặt y phục vào trong khay, đút vào qua khe cửa.
“Cám ơn.” Mạn Tâm nói lời cám ơn theo bản năng.
Mộ Dung Ưng lại nhanh chóng quay về giữ cửa, nhưng từ khe hở vừa rồi đã để cho hắn thấy rõ ràng tình cảnh xuân bên trong. Tóc dài xõa qua bờ vai trắng ngần, làn da lộ ra bên ngoài, hơn nữa còn có hơi nước mờ ảo làm cho người ta cứ liên tục hồi tưởng lại trong đầu.
Nghĩ đến lần kia nàng trần trụi nằm dưới thân thể của mình, hắn cũng cảm giác cơ thể lờ mờ dâng trào một loại xúc động, muốn tìm nữ nhân để phát tiết.
“Két’ một tiếng, cánh cửa đột nhiên được mở ra, Mạn Tâm toàn thân y phục hồng nhạt, tóc rối tung ở phía sau, phía dưới người còn đọng lại vài giọt nước, sắc mặt nàng đỏ hồng, đúng là một bức tranh mỹ nhân đi tắm mà!
Ánh mắt của Mộ Dung Ưng trở nên hơi nóng bỏng, cơn kích thích bị kiềm nén trong thân thể lập tức xông lên não, lập tức kéo nàng trở vào phòng, dùng chân đá lên đóng cửa, lại dùng sức giam cầm nàng trong ngực, đôi môi liền mang theo sự cưỡng đoạt, mang theo sự bá đạo hôn lên nàng…
Hắn áp sát nàng, kéo nàng vào vòng tay, siết chặt. Không để nàng kịp phản ứng môi hắn đã áp chặt môi nàng, đầu lưỡi mềm luồn vào miệng nàng càn quét, mút mát.
Vừa hôn, vừa bế nàng đến bên giường, hắn để nàng đứng dựa sát vào hắn, đôi môi vẫn dán chặt không rời. Hắn hé mắt nhìn nàng, hai bàn tay vuốt ve bờ vai, lan dần xuống eo, một tay vuốt tấm lưng thon thả rồi vuốt dần xuống đôi mông tròn trĩnh, một tay ôm cằm nàng khẽ bóp. Đôi môi ép chặt hơn, đầu lưỡi sục sạo sâu hơn quấn lấy lưỡi nàng, rồi mút mạnh.
Thân nhiệt hắn nóng hừng hực truyền qua cơ thể mát lạnh vừa tắm xong của nàng, nàng muốn buông thả, muốn đáp lại hắn, muốn xem hắn như Vân.
Nhưng lý trí nói cho nàng biết rất rõ, hắn không phải Vân, nhưng trong lòng lại đấu tranh, lên giường là biện pháp rút ngắn khoảng cách tình cảm nhanh nhất, nàng có muốn hay không? Cơ thể bên ngoài linh hồn… Nàng có tính là đã phản bội Vân hay không?
Nụ hôn rời môi lướt dần qua tai, liếm láp vành tai nàng, rồi rà xuống hõm cổ. Đầu lưỡi hắn ươn ướt liếm nhẹ lên cạnh cổ trơn mịn, bàn tay to lớn trên mông ép nàng vào hạ thân của hắn. Hắn liếm dọc theo cạnh cổ đến xương quai xanh, hôn ngược lên cổ rồi hé răng cắn nhẹ.
“Ưm…” Tiếng rên rất nhỏ cùng tiếng thở gấp, đã không khóng chế được khẽ ngân lên.
Khi đi vào Ưng Vương phủ, Mạn Tâm dừng bước nhìn hắn nói: “Dẫn ta đi mua y phục.” Nàng cũng không nói gì thêm? Nhưng nàng tin là hắn nghe được.
Mộ Dung Ưng đã thấy bộ dạng chật vật của nàng, biết nàng không muốn để người trong vương phủ nhìn thấy, xoay người đi đến một bên ở ngã tư đường.
Mạn Tâm đi theo phía sau hắn, lại thấy hắn dẫn mình vào một khách điếm, trong lúc còn nghi hoặc thì chợt nghe hắn phân phó tiểu nhị đang đứng bên cạnh: “Lấy một gian phòng hảo hạng, chuẩn bị tốt nước tắm.”
“Dạ, tiểu nhân đi đây.” Tiểu nhị nhìn hắn vô cùng cung kính, đánh giá được thân phận của hắn nên không dám chậm trễ.
“Thì ra là thế.” Mạn Tâm lúc này mới hiểu ra, không thể phủ nhận hắn thật sự là một người đàn ông rất chu đáo, nếu sống cả đời cùng một người đàn ông như vậy thì nhất định là lựa chọn không tồi. Sống cả đời? Nàng thiếu chút nữa bị ý nghĩ của chính mình hù cho sợ hãi, sao nàng lại nghĩ như vậy? Nói cho cùng, cho dù hắn thật tốt bụng, nhưng trong lòng của nàng vẫn yêu Vân mà thôi.
Cởi bỏ y phục rách nát trên người ra, nàng ngồi vào mây mù lượn lờ trong thùng tắm, cố gắng hết sức để tránh vết thương trên ngực mình bị thấm nước. Tuy vết thương không sâu nhưng vẫn còn rất đau, mặc dù hắn đâm mình bị thương nhưng nàng thật sự không hận hắn, chỉ có hơi lo lắng bọn họ thật sự sẽ không tìm nữ tử đế hút máu luyện công nữa chứ? Nhưng dù sao chuyện đó cũng không phải việc nàng có thể chi phối.
Mộ Dung Ưng nhìn vào y phục mới vừa mua được trong tay mình, nghĩ làm sao để đưa cho nàng? Chỉ vì khách điếm này không có nữ nhân, hắn đành đứng ở cửa, đẩy ra một chút khe hở.
“Ai?” Nghe được tiếng mở cửa, Mạn Tâm hoảng sợ, lập tức lấy tay che ngực.
“Là bổn vương, y phục để ở chỗ này, ngươi tự lấy đi.” Mộ Dung Ưng đặt y phục vào trong khay, đút vào qua khe cửa.
“Cám ơn.” Mạn Tâm nói lời cám ơn theo bản năng.
Mộ Dung Ưng lại nhanh chóng quay về giữ cửa, nhưng từ khe hở vừa rồi đã để cho hắn thấy rõ ràng tình cảnh xuân bên trong. Tóc dài xõa qua bờ vai trắng ngần, làn da lộ ra bên ngoài, hơn nữa còn có hơi nước mờ ảo làm cho người ta cứ liên tục hồi tưởng lại trong đầu.
Nghĩ đến lần kia nàng trần trụi nằm dưới thân thể của mình, hắn cũng cảm giác cơ thể lờ mờ dâng trào một loại xúc động, muốn tìm nữ nhân để phát tiết.
“Két’ một tiếng, cánh cửa đột nhiên được mở ra, Mạn Tâm toàn thân y phục hồng nhạt, tóc rối tung ở phía sau, phía dưới người còn đọng lại vài giọt nước, sắc mặt nàng đỏ hồng, đúng là một bức tranh mỹ nhân đi tắm mà!
Ánh mắt của Mộ Dung Ưng trở nên hơi nóng bỏng, cơn kích thích bị kiềm nén trong thân thể lập tức xông lên não, lập tức kéo nàng trở vào phòng, dùng chân đá lên đóng cửa, lại dùng sức giam cầm nàng trong ngực, đôi môi liền mang theo sự cưỡng đoạt, mang theo sự bá đạo hôn lên nàng…
Hắn áp sát nàng, kéo nàng vào vòng tay, siết chặt. Không để nàng kịp phản ứng môi hắn đã áp chặt môi nàng, đầu lưỡi mềm luồn vào miệng nàng càn quét, mút mát.
Vừa hôn, vừa bế nàng đến bên giường, hắn để nàng đứng dựa sát vào hắn, đôi môi vẫn dán chặt không rời. Hắn hé mắt nhìn nàng, hai bàn tay vuốt ve bờ vai, lan dần xuống eo, một tay vuốt tấm lưng thon thả rồi vuốt dần xuống đôi mông tròn trĩnh, một tay ôm cằm nàng khẽ bóp. Đôi môi ép chặt hơn, đầu lưỡi sục sạo sâu hơn quấn lấy lưỡi nàng, rồi mút mạnh.
Thân nhiệt hắn nóng hừng hực truyền qua cơ thể mát lạnh vừa tắm xong của nàng, nàng muốn buông thả, muốn đáp lại hắn, muốn xem hắn như Vân.
Nhưng lý trí nói cho nàng biết rất rõ, hắn không phải Vân, nhưng trong lòng lại đấu tranh, lên giường là biện pháp rút ngắn khoảng cách tình cảm nhanh nhất, nàng có muốn hay không? Cơ thể bên ngoài linh hồn… Nàng có tính là đã phản bội Vân hay không?
Nụ hôn rời môi lướt dần qua tai, liếm láp vành tai nàng, rồi rà xuống hõm cổ. Đầu lưỡi hắn ươn ướt liếm nhẹ lên cạnh cổ trơn mịn, bàn tay to lớn trên mông ép nàng vào hạ thân của hắn. Hắn liếm dọc theo cạnh cổ đến xương quai xanh, hôn ngược lên cổ rồi hé răng cắn nhẹ.
“Ưm…” Tiếng rên rất nhỏ cùng tiếng thở gấp, đã không khóng chế được khẽ ngân lên.