“Thế nào? Các vị nghĩ ra được chưa? Tin rằng đại quốc mênh mông của Thiên triều quốc nhất định sẽ không bị một vấn đề đơn giản làm khó.” Hoàng tử Vô Cương cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘đơn giản’, dường như không kiên nhẫn chờ, trên mặt rõ ràng còn hiện ra biểu tình chế giễu.
“Hoàng tử chờ không được, nhưng bổnvương đã nghĩ ra được đáp án của vấn đề.” Mộ Dung Ưng lộ ra nụ cười lạnh, lại định liệu trước.
“Được được.” Vẻ mặt của Hoàng đế Vô Ưu lập tức biến thành tươi cười, đúng vào thời điểm mấu chốt vẫn là đứa con tài cán này phân ưu giải sầu giúp mình.
Các đại thần cũng sôi nổi gật đầu, Tam vương gia quả nhiên là Tam vương gia đa mưu túc trí, không ai địch nổi.
“Ngài đã biết sao?” Hoàng tử Vô Cương ngây ngẩn cả người, sao có thể chứ? Thử hỏi trên thiên hạ ai lại có bản lĩnh cao cường như vậy, có thể chỉ dùng tay mà biết cân nặng bằng nhau của hai vật không sai tý nào. Nghĩ vậy nên có hơi lo lắng, hỏi: “Vậy nói đi, cái gì trong đại điện có cân nặng bằng thủy tinh cầu này?”
“Bổn vương quả thật đã biết, chỉ là bổn vương sợ nói ra đáp án này, Hoàng tử sẽ không vui.” Mộ Dung Ưng nhìn hắn nói.
“Bổn Hoàng tử sẽ không hề buồn, ngài cứ việc nói ra, chỉ cần ngài lấy ra vật gì bằng cân nặng của thứ vừa sờ vào này, bổn Hoàng tử liền tâm phục khẩu phục.” Hoàng tử Vô Cương cũng không tin hắn thật có thể lấy ra được.
Mạn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ sợ lúc hắn biết được đáp án sẽ không còn càn rỡ như vậy.
“Vậy bổn vương xin đắc tội.” Mộ Dung Ưng vừa chắp tay lập tức nói thêm, “Vật ở trên đại điện này cùng thủy tinh cầu có cân nặng không sai tí nào, đó chính là.” Hắn cố ý tạm dừng lại.
Đại thần thầm khẩn trương trong lòng, là vật gì? Vừa rồi bọn họ đều nhìn qua thật tỉ mỉ, ai cũng không nói chính xác được, Vương gia ngàn vạn lần đừng cố làm ra vẻ huyền bí nha!
“Là vật gì? Nói mau.” Hoàng tử Vô Cương rất muốn nhìn thấy một màn xấu hổ kia của hắn.
“Chính là…cái đầu trên cổ của Hoàng tử.” Mộ Dung Ưng nói ra từng chữ từng chữ một.
Hơ, hắn vừa thốt lên xong, toàn bộ mọi người đều hít phải một ngụm khí lạnh.
“Cái gì?” Sắc mặt của Hoàng tử Vô Cương lập tức thay đổi, đáp án được lắm, mọi người liếc mắt một cái cũng nhìn ra được trọng lượng hai vật này căn bản không thể bằng nhau, nhưng nếu mình nói không bằng nhau, chẳng lẽ mình muốn đem đầu mình đi cân lại sao? Thật sự là buộc hắn vả vào miệng mình, không thể không thừa nhận được.
Mọi người trong nháy mắt cũng hiểu rõ dụng ý của Vương gia, không khỏi bội phục hắn vô cùng, biện pháp thật thông minh làm cho hắn không thể không thừa nhận, nuốt xuống cái gai trong bụng.
“Thế nào? Chẳng lẽ đáp án của bổn vương là sai rồi sao?” Mộ Dung Ưng cố ý hỏi ngược lại, đưa vấn đề trả lại cho hắn.
“Ha ha.” Hoàng tử Vô Cương cười lớn, trong lòng lại hận nghiến răng nghiến lợi, nói: “Ưng Vương văn võ song toàn, đa mưu túc trí, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền, đã lĩnh giáo, xin bái phục.”
“Hoàng tử Vô Cương khách sáo rồi, xin hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của bổn vương, bổn vương xin kính Hoàng tử một ly coi như xin lỗi.” Mộ Dung Ưng nói xong, cầm lấy chén rượu, để cho hắn biết lợi hại là được rồi, không thể tổn hại đến hòa khí hai nước.
“Được.” Hoàng tử Vô Cương uống sạch chén rượu trong tay, buồn bực ngồi xuống, hắn thật sự là được lợi còn khoe mẽ nhục nhã, bản thân mình lại không thể phản kích.
“Vừa rồi chẳng qua là trò đùa vui thôi, mọi người không cần để ý, uống rượu, uống rượu đi.” Hoàng đế Vô Ưu giơ lên chén rượu trong tay, trong lòng lại vui vẻ, tưởng Thiên triều quốc của ông dễ bị ức hiếp lắm sao? Bây giờ biết lợi hại chưa!
Chứng kiến cả hai tình tiết của sự việc, Hạ Duẫn Ngân chẳng hề hé một câu, ánh mắt của hắn chiếu thẳng vào Mạn Tâm. Có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng hắn lại biết đáp án của vấn đế này là do nàng nói cho Mộ Dung Ưng biết.
“Thế nào? Các vị nghĩ ra được chưa? Tin rằng đại quốc mênh mông của Thiên triều quốc nhất định sẽ không bị một vấn đề đơn giản làm khó.” Hoàng tử Vô Cương cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘đơn giản’, dường như không kiên nhẫn chờ, trên mặt rõ ràng còn hiện ra biểu tình chế giễu.
“Hoàng tử chờ không được, nhưng bổnvương đã nghĩ ra được đáp án của vấn đề.” Mộ Dung Ưng lộ ra nụ cười lạnh, lại định liệu trước.
“Được được.” Vẻ mặt của Hoàng đế Vô Ưu lập tức biến thành tươi cười, đúng vào thời điểm mấu chốt vẫn là đứa con tài cán này phân ưu giải sầu giúp mình.
Các đại thần cũng sôi nổi gật đầu, Tam vương gia quả nhiên là Tam vương gia đa mưu túc trí, không ai địch nổi.
“Ngài đã biết sao?” Hoàng tử Vô Cương ngây ngẩn cả người, sao có thể chứ? Thử hỏi trên thiên hạ ai lại có bản lĩnh cao cường như vậy, có thể chỉ dùng tay mà biết cân nặng bằng nhau của hai vật không sai tý nào. Nghĩ vậy nên có hơi lo lắng, hỏi: “Vậy nói đi, cái gì trong đại điện có cân nặng bằng thủy tinh cầu này?”
“Bổn vương quả thật đã biết, chỉ là bổn vương sợ nói ra đáp án này, Hoàng tử sẽ không vui.” Mộ Dung Ưng nhìn hắn nói.
“Bổn Hoàng tử sẽ không hề buồn, ngài cứ việc nói ra, chỉ cần ngài lấy ra vật gì bằng cân nặng của thứ vừa sờ vào này, bổn Hoàng tử liền tâm phục khẩu phục.” Hoàng tử Vô Cương cũng không tin hắn thật có thể lấy ra được.
Mạn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ sợ lúc hắn biết được đáp án sẽ không còn càn rỡ như vậy.
“Vậy bổn vương xin đắc tội.” Mộ Dung Ưng vừa chắp tay lập tức nói thêm, “Vật ở trên đại điện này cùng thủy tinh cầu có cân nặng không sai tí nào, đó chính là.” Hắn cố ý tạm dừng lại.
Đại thần thầm khẩn trương trong lòng, là vật gì? Vừa rồi bọn họ đều nhìn qua thật tỉ mỉ, ai cũng không nói chính xác được, Vương gia ngàn vạn lần đừng cố làm ra vẻ huyền bí nha!
“Là vật gì? Nói mau.” Hoàng tử Vô Cương rất muốn nhìn thấy một màn xấu hổ kia của hắn.
“Chính là…cái đầu trên cổ của Hoàng tử.” Mộ Dung Ưng nói ra từng chữ từng chữ một.
Hơ, hắn vừa thốt lên xong, toàn bộ mọi người đều hít phải một ngụm khí lạnh.
“Cái gì?” Sắc mặt của Hoàng tử Vô Cương lập tức thay đổi, đáp án được lắm, mọi người liếc mắt một cái cũng nhìn ra được trọng lượng hai vật này căn bản không thể bằng nhau, nhưng nếu mình nói không bằng nhau, chẳng lẽ mình muốn đem đầu mình đi cân lại sao? Thật sự là buộc hắn vả vào miệng mình, không thể không thừa nhận được.
Mọi người trong nháy mắt cũng hiểu rõ dụng ý của Vương gia, không khỏi bội phục hắn vô cùng, biện pháp thật thông minh làm cho hắn không thể không thừa nhận, nuốt xuống cái gai trong bụng.
“Thế nào? Chẳng lẽ đáp án của bổn vương là sai rồi sao?” Mộ Dung Ưng cố ý hỏi ngược lại, đưa vấn đề trả lại cho hắn.
“Ha ha.” Hoàng tử Vô Cương cười lớn, trong lòng lại hận nghiến răng nghiến lợi, nói: “Ưng Vương văn võ song toàn, đa mưu túc trí, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền, đã lĩnh giáo, xin bái phục.”
“Hoàng tử Vô Cương khách sáo rồi, xin hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của bổn vương, bổn vương xin kính Hoàng tử một ly coi như xin lỗi.” Mộ Dung Ưng nói xong, cầm lấy chén rượu, để cho hắn biết lợi hại là được rồi, không thể tổn hại đến hòa khí hai nước.
“Được.” Hoàng tử Vô Cương uống sạch chén rượu trong tay, buồn bực ngồi xuống, hắn thật sự là được lợi còn khoe mẽ nhục nhã, bản thân mình lại không thể phản kích.
“Vừa rồi chẳng qua là trò đùa vui thôi, mọi người không cần để ý, uống rượu, uống rượu đi.” Hoàng đế Vô Ưu giơ lên chén rượu trong tay, trong lòng lại vui vẻ, tưởng Thiên triều quốc của ông dễ bị ức hiếp lắm sao? Bây giờ biết lợi hại chưa!
Chứng kiến cả hai tình tiết của sự việc, Hạ Duẫn Ngân chẳng hề hé một câu, ánh mắt của hắn chiếu thẳng vào Mạn Tâm. Có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng hắn lại biết đáp án của vấn đế này là do nàng nói cho Mộ Dung Ưng biết.