Hắn tập hợp toàn bộ người trong bang của mình thông qua bang phó, sau đó tới địa điểm, nhưng hắn vừa nhìn lại điện thoại, chấm đỏ trên đó đã biến mất, đành tự tìm.
Cố gắng nhớ lại con đường trên điện thoại, hắn xuống xe và chạy theo hướng đó, dừng lại ngay trước mặt là khu rừng tối âm u.
“Có phải là đây không?”
Miệng nói nhưng chân hắn liền chạy thật nhanh đến, hắn đã thấy được điều kỳ lạ, sau khi đi xuống dưới lòng đất, nhìn vào bên trong hắn thoáng bất ngờ và nhìn lên thấy nó đang bị treo lơ lửng.
“Song Đào!”
“Ừng ới ây”
Dịch là đừng tới đây, nó bị bịt miệng nên bị nuốt mất chữ đầu, giãy dụa nhưng hắn chẳng hiểu gì, thấy nó như vậy hắn rất đau lòng, chỉ biết trong tim hắn giờ đây chỉ có hình bóng của nó, đôi chân hắn nhanh chóng chạy tới, Phùng Lập đã đặt cái bẫy bên dưới, nó giãy dụa mạnh hơn, nhưng hắn lớn tiếng áp đảo nó.
“CÓ CHẾT THÌ ANH CŨNG PHẢI CỨU ĐƯỢC EM”
Nó lặng người đi trong năm giây, lúc hắn xuất hiện từ sâu trong tim nó rất mừng và hạnh phúc, nó cứ nghĩ chẳng ai đến cứu mình, nhưng hắn lại vội vã như vậy khiến nó không cầm lòng được.
Trong suy nghĩ của hắn chẳng có gì quan trọng bằng nó cả, hắn chạy tới cởi dây trói cho nó, nhưng lại bị cái bẫy do Phùng Lập tạo ra, cả cơ thể hắn bị một tấm lưới lớn trùm lên người và hắn cũng bị treo như nó.
Phùng Lập cười thật lớn bước ra, đằng sau còn con trăn cũng trườn theo, cậu ta cũng sợ vì võ của hắn rất giỏi, nhưng bây giờ ở trên lưới chẳng có cách nào thoát được.
Sau khi nghe thấy Liên Kỳ bị phát hiện, cậu nghĩ sớm muộn gì mình cũng vạ lây, nên chuẩn bị mai phục với người tới cứu nó.
Cậu rất thảnh thơi, ngồi vắt chân uống nước và nhìn hai con mồi chuẩn bị làm món ăn cho con trăn kia, cất giọng đùa cợt.
“Thành Khang, cậu quả là người đàn ông bản lĩnh, dám một mình đến đây cứu người.”
Bị mắc trên lưới, nhưng hắn chẳng sợ gì, bỏ lơ Phùng Lập mà quay sang nhìn toàn cơ thể nó, nhìn chằm chằm, dò xét xem trên người nó bị thương chỗ nào, hắn sẽ cho tên kia gấp đôi như thế.
Phùng Lập tức giận bóp vỡ ly thủy tinh trên tay, nhìn qua con trăn.
“Mau dùng bữa đi”
Như được lệnh, con trăn to khỏe leo vòng tròn lên cây cột đang treo nó, lưỡi lè dài ra, nhìn thấy gớm.
Hắn đang cố gắng lấy con dao nhọn cứa những sợi lưới, sợi lưới này khá chắc, cũng phải mất một ít thời gian, ngay lúc con trăn chuẩn bị há mỏ nuốt chửng nó thì đám người của bang hắn cũng tới nơi.
“Bang chủ”
Lãnh Huyết gọi hắn, nhìn hoàn cảnh hắn bị treo lơ lửng, và một con trăn chuẩn bị ăn cô gái, phó bang lập tức cho người xông vào bắt tên ngồi dưới kia.
Phùng Lập cũng có võ, nên chống cự được mười tên, những vệ sĩ trong bang hắn đâu phải dễ đối phó, bọn họ đều là những người được tuyển chọn, võ nghệ đều phải từ trung cấp trở lên, chảy ít máu cũng không xi nhê, một vài tên khác được lệnh của hắn đến cứu nó.
Con trăn kia cũng dùng sự bạo chúa của mình chống cự, dùng đuôi mình quấn vào người họ đến mức tím tái và bật máu, nhưng chẳng ăn nhằm gì, vệ sĩ xếp thành hai hàng dài bao vây, hợp nhất lại rồi dùng tay đập thật mạnh vào người con trăn, hợp lực thành công, con trăn lè lưỡi bẹp lép.
Vừa kịp lúc hắn thoát được khỏi bẫy, dùng một chân bật nhảy lên cứa đứt sợi dây thừng và cứu nó, nhưng chưa kịp hỏi xem cơ thể nó có bị làm sao không, thì nó liền chạy vào mật thất, vì nó sợ người của hắn bị thương do những binh khí đáng sợ đó.
Quả đúng như nó nghĩ, một vài người đang nằm dưới đất ôm bụng, chất độc lan truyền rất nhanh, nếu không có sức kháng cự thì sẽ đột tử ngay tại chỗ.
Phùng Lập đang cười rất sảng khoái, và ngay bên cạnh, cậu ta bật cầu giao lên, lập tức nó và hắn lùi lại, những người bị thương còn di chuyển được thì mau chóng đi ra ngoài.
“Song Đào, chuyện này là sao?”
Thành Khang lần đầu tiên vào nơi này, nên chỉ biết bất ngờ, cũng không nghĩ là nơi thế này tồn tại.
“Em sẽ giải thích sau, những binh khí kia đều có độc mạnh, anh nên cẩn thận”
Nó chỉ nhìn những hình nộm kia đang di chuyển, nếu đúng hơn thì đó chính là một binh đoàn thời xưa, chiến đấu với người thời nay.
Sau đó nó và hắn liền xông lên chiến đấu, phó bang cũng hạ lệnh cho những người còn lại cẩn thận, cùng phụ giúp bang chủ và nó.
Những tên đó chỉ là tượng thôi, vậy nên để bọn chúng chết là không thể nào, chỉ còn cách dùng chính những đao, kiếm đó và chặt hết những sợi xích dưới chân bọn họ, để kết nối bị nới lỏng rồi sau đó đạp đổ, khiến các bộ giáp vỡ ra, thì bọn chúng mới không di chuyển được.
Nhưng phải luồn vào và di chuyển nhẹ nhàng, gần như là áp sát vào bọn chúng và phải tránh để bọn chúng quay lại dùng đao chém mình, những bộ đao, kiếm và áo giáp đều là đồ thật.
Vật lộn một hồi cuối cùng cũng xong, những võ tướng đã bại trận nằm la liệt dưới đất.
“Để xem lần này các người làm được gì?”
Phùng Lập cầm trên tay mình, đó là nút điều khiển của quả bom, do chính cậu đã đặt dưới đây, và phía sau cậu chính là con đường ngắn nhất để thông lên mặt đất, lúc này cậu đứng bên ngoài và chuẩn bị nhốt bọn họ trong đó.
“Cậu muốn làm gì?”
Nó còn chưa biết ý của cậu ta.
“Dưới đây có một quả bom hẹn giờ, và trên tay tôi đang cầm nút điều khiển, trong vòng một phút, các người không gỡ được bom thì coi như… BÙM… tất cả các người sẽ đi gặp Diêm Vương?”
Phùng Lập rất hài lòng và thảnh thơi với việc mình làm, tất cả cũng chỉ vì yêu mà thành hận.
“Cậu dám”
Lần này là hắn không nhẫn nại được, mau chóng chạy tới giật lại nút điều khiển nhưng cậu ta nhanh tay hơn, liền ấn nút và cánh cửa cũng đóng lại, thời gian bắt đầu trôi qua.
“Bang chủ, chúng tôi sẽ chia nhau ra tìm”
Phó bang và mọi người bắt đầu tìm kiếm, trong này họ nghĩ chắc chỉ là một mảnh đất nhỏ thôi, khi chiến đấu họ đi cũng gần hết.
Nó nhanh chóng ra chỗ hình nộm bên ngoài, tất cả lá bùa bên trên hình đều biến mất, nó cảm giác cả cơ thể nhẹ nhõm đi rất nhiều, dường như nó không còn bị bùa chú nào nữa.
“Song Đào, anh xin lỗi đã hiểu lầm em.”
Hắn ôm nó chặt cứng, không để cho nó thở nữa, mới nãy nó vừa hít vào trong vì nó an tâm là từ nay không bị ai sai khiến nữa, nhưng hắn liền ôm nó mà nó chưa thở ra.
“Em còn giận anh à, sao mặt em tím tái lại vậy, có phải là em bị gì rồi không?”
Hắn ôm nó cứng hơn, còn nó thì vẫn trạng thái cũ không thở được.
Những người khác chỉ lắc đầu, giờ phút quan trọng này mà bang chủ của họ vẫn còn thời gian âu yếm bên người yêu, bọn họ khá ngỡ ngàng, phó bang cũng không ngoại lệ, nhìn cảnh tình tứ vừa rồi, cơ thể họ bỗng dưng lạnh toát, lần đầu tiên thấy bang chủ dịu dàng và ôn nhu như vậy, trước nay hoàn toàn là một người sát khí.
Sau đó hắn buông người nó ra, nó thở một hơi dài thật dài rồi mới nói.
“Chúng ta nên tìm ra quả bom thôi, sắp hết thời gian rồi”
“Không cần đâu?”
Hắn mỉm cười vì hắn đã có người hậu thuẫn phía sau.
Hắn tập hợp toàn bộ người trong bang của mình thông qua bang phó, sau đó tới địa điểm, nhưng hắn vừa nhìn lại điện thoại, chấm đỏ trên đó đã biến mất, đành tự tìm.
Cố gắng nhớ lại con đường trên điện thoại, hắn xuống xe và chạy theo hướng đó, dừng lại ngay trước mặt là khu rừng tối âm u.
“Có phải là đây không?”
Miệng nói nhưng chân hắn liền chạy thật nhanh đến, hắn đã thấy được điều kỳ lạ, sau khi đi xuống dưới lòng đất, nhìn vào bên trong hắn thoáng bất ngờ và nhìn lên thấy nó đang bị treo lơ lửng.
“Song Đào!”
“Ừng ới ây”
Dịch là đừng tới đây, nó bị bịt miệng nên bị nuốt mất chữ đầu, giãy dụa nhưng hắn chẳng hiểu gì, thấy nó như vậy hắn rất đau lòng, chỉ biết trong tim hắn giờ đây chỉ có hình bóng của nó, đôi chân hắn nhanh chóng chạy tới, Phùng Lập đã đặt cái bẫy bên dưới, nó giãy dụa mạnh hơn, nhưng hắn lớn tiếng áp đảo nó.
“CÓ CHẾT THÌ ANH CŨNG PHẢI CỨU ĐƯỢC EM”
Nó lặng người đi trong năm giây, lúc hắn xuất hiện từ sâu trong tim nó rất mừng và hạnh phúc, nó cứ nghĩ chẳng ai đến cứu mình, nhưng hắn lại vội vã như vậy khiến nó không cầm lòng được.
Trong suy nghĩ của hắn chẳng có gì quan trọng bằng nó cả, hắn chạy tới cởi dây trói cho nó, nhưng lại bị cái bẫy do Phùng Lập tạo ra, cả cơ thể hắn bị một tấm lưới lớn trùm lên người và hắn cũng bị treo như nó.
Phùng Lập cười thật lớn bước ra, đằng sau còn con trăn cũng trườn theo, cậu ta cũng sợ vì võ của hắn rất giỏi, nhưng bây giờ ở trên lưới chẳng có cách nào thoát được.
Sau khi nghe thấy Liên Kỳ bị phát hiện, cậu nghĩ sớm muộn gì mình cũng vạ lây, nên chuẩn bị mai phục với người tới cứu nó.
Cậu rất thảnh thơi, ngồi vắt chân uống nước và nhìn hai con mồi chuẩn bị làm món ăn cho con trăn kia, cất giọng đùa cợt.
“Thành Khang, cậu quả là người đàn ông bản lĩnh, dám một mình đến đây cứu người.”
Bị mắc trên lưới, nhưng hắn chẳng sợ gì, bỏ lơ Phùng Lập mà quay sang nhìn toàn cơ thể nó, nhìn chằm chằm, dò xét xem trên người nó bị thương chỗ nào, hắn sẽ cho tên kia gấp đôi như thế.
Phùng Lập tức giận bóp vỡ ly thủy tinh trên tay, nhìn qua con trăn.
“Mau dùng bữa đi”
Như được lệnh, con trăn to khỏe leo vòng tròn lên cây cột đang treo nó, lưỡi lè dài ra, nhìn thấy gớm.
Hắn đang cố gắng lấy con dao nhọn cứa những sợi lưới, sợi lưới này khá chắc, cũng phải mất một ít thời gian, ngay lúc con trăn chuẩn bị há mỏ nuốt chửng nó thì đám người của bang hắn cũng tới nơi.
“Bang chủ”
Lãnh Huyết gọi hắn, nhìn hoàn cảnh hắn bị treo lơ lửng, và một con trăn chuẩn bị ăn cô gái, phó bang lập tức cho người xông vào bắt tên ngồi dưới kia.
Phùng Lập cũng có võ, nên chống cự được mười tên, những vệ sĩ trong bang hắn đâu phải dễ đối phó, bọn họ đều là những người được tuyển chọn, võ nghệ đều phải từ trung cấp trở lên, chảy ít máu cũng không xi nhê, một vài tên khác được lệnh của hắn đến cứu nó.
Con trăn kia cũng dùng sự bạo chúa của mình chống cự, dùng đuôi mình quấn vào người họ đến mức tím tái và bật máu, nhưng chẳng ăn nhằm gì, vệ sĩ xếp thành hai hàng dài bao vây, hợp nhất lại rồi dùng tay đập thật mạnh vào người con trăn, hợp lực thành công, con trăn lè lưỡi bẹp lép.
Vừa kịp lúc hắn thoát được khỏi bẫy, dùng một chân bật nhảy lên cứa đứt sợi dây thừng và cứu nó, nhưng chưa kịp hỏi xem cơ thể nó có bị làm sao không, thì nó liền chạy vào mật thất, vì nó sợ người của hắn bị thương do những binh khí đáng sợ đó.
Quả đúng như nó nghĩ, một vài người đang nằm dưới đất ôm bụng, chất độc lan truyền rất nhanh, nếu không có sức kháng cự thì sẽ đột tử ngay tại chỗ.
Phùng Lập đang cười rất sảng khoái, và ngay bên cạnh, cậu ta bật cầu giao lên, lập tức nó và hắn lùi lại, những người bị thương còn di chuyển được thì mau chóng đi ra ngoài.
“Song Đào, chuyện này là sao?”
Thành Khang lần đầu tiên vào nơi này, nên chỉ biết bất ngờ, cũng không nghĩ là nơi thế này tồn tại.
“Em sẽ giải thích sau, những binh khí kia đều có độc mạnh, anh nên cẩn thận”
Nó chỉ nhìn những hình nộm kia đang di chuyển, nếu đúng hơn thì đó chính là một binh đoàn thời xưa, chiến đấu với người thời nay.
Sau đó nó và hắn liền xông lên chiến đấu, phó bang cũng hạ lệnh cho những người còn lại cẩn thận, cùng phụ giúp bang chủ và nó.
Những tên đó chỉ là tượng thôi, vậy nên để bọn chúng chết là không thể nào, chỉ còn cách dùng chính những đao, kiếm đó và chặt hết những sợi xích dưới chân bọn họ, để kết nối bị nới lỏng rồi sau đó đạp đổ, khiến các bộ giáp vỡ ra, thì bọn chúng mới không di chuyển được.
Nhưng phải luồn vào và di chuyển nhẹ nhàng, gần như là áp sát vào bọn chúng và phải tránh để bọn chúng quay lại dùng đao chém mình, những bộ đao, kiếm và áo giáp đều là đồ thật.
Vật lộn một hồi cuối cùng cũng xong, những võ tướng đã bại trận nằm la liệt dưới đất.
“Để xem lần này các người làm được gì?”
Phùng Lập cầm trên tay mình, đó là nút điều khiển của quả bom, do chính cậu đã đặt dưới đây, và phía sau cậu chính là con đường ngắn nhất để thông lên mặt đất, lúc này cậu đứng bên ngoài và chuẩn bị nhốt bọn họ trong đó.
“Cậu muốn làm gì?”
Nó còn chưa biết ý của cậu ta.
“Dưới đây có một quả bom hẹn giờ, và trên tay tôi đang cầm nút điều khiển, trong vòng một phút, các người không gỡ được bom thì coi như… BÙM… tất cả các người sẽ đi gặp Diêm Vương?”
Phùng Lập rất hài lòng và thảnh thơi với việc mình làm, tất cả cũng chỉ vì yêu mà thành hận.
“Cậu dám”
Lần này là hắn không nhẫn nại được, mau chóng chạy tới giật lại nút điều khiển nhưng cậu ta nhanh tay hơn, liền ấn nút và cánh cửa cũng đóng lại, thời gian bắt đầu trôi qua.
“Bang chủ, chúng tôi sẽ chia nhau ra tìm”
Phó bang và mọi người bắt đầu tìm kiếm, trong này họ nghĩ chắc chỉ là một mảnh đất nhỏ thôi, khi chiến đấu họ đi cũng gần hết.
Nó nhanh chóng ra chỗ hình nộm bên ngoài, tất cả lá bùa bên trên hình đều biến mất, nó cảm giác cả cơ thể nhẹ nhõm đi rất nhiều, dường như nó không còn bị bùa chú nào nữa.
“Song Đào, anh xin lỗi đã hiểu lầm em.”
Hắn ôm nó chặt cứng, không để cho nó thở nữa, mới nãy nó vừa hít vào trong vì nó an tâm là từ nay không bị ai sai khiến nữa, nhưng hắn liền ôm nó mà nó chưa thở ra.
“Em còn giận anh à, sao mặt em tím tái lại vậy, có phải là em bị gì rồi không?”
Hắn ôm nó cứng hơn, còn nó thì vẫn trạng thái cũ không thở được.
Những người khác chỉ lắc đầu, giờ phút quan trọng này mà bang chủ của họ vẫn còn thời gian âu yếm bên người yêu, bọn họ khá ngỡ ngàng, phó bang cũng không ngoại lệ, nhìn cảnh tình tứ vừa rồi, cơ thể họ bỗng dưng lạnh toát, lần đầu tiên thấy bang chủ dịu dàng và ôn nhu như vậy, trước nay hoàn toàn là một người sát khí.
Sau đó hắn buông người nó ra, nó thở một hơi dài thật dài rồi mới nói.
“Chúng ta nên tìm ra quả bom thôi, sắp hết thời gian rồi”
“Không cần đâu?”
Hắn mỉm cười vì hắn đã có người hậu thuẫn phía sau.