Khi Bắc Dao Quang ngủ thiếp đi, nàng đã không phát hiện trong bóng đêm một đôi mắc xanh biếc sáng lên, u lãnh (âm u, lạnh lẽo) xanh biếc như bảo thạch quý hiếm, không có độ ấm, chính là ở trên cao nhìn xuống nàng.
Mà rơi vào giấc ngủ say, Bắc Dao Quang càng không thấy được thân hình nam tử trơn bóng, cường tráng mà nàng ôm trong ngực lúc này đã biến thành một thân rắn xanh thẫm, to lớn, còn nàng vẫn hồn nhiên tứ bình bát ổn nằm giữa thân rắn, hòan tòan không biết nguy hiểm.
Như Mặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng một lúc, đuôi rắn giơ lên mấy lần lại thả xuống, xem ra đúng là kiếp số, hắn trốn đến nơi thâm sâu này vẫn không thể thóat được.
Nhưng mà, vì cái gì lại ở lúc này?
Như Mặc thực sự không biết là nên hận hay là nên nhận mệnh, chỉ cần vài canh giờ nữa là hắn có thể vượt qua thiên kiếp lần này, bò được lớp rắn, đắc đạo thành tiên, không ngờ người tính không bằng trờ tính, chuyện nên tới rốt cuộc cũng sẽ tới, nhưng điều làm hắn không rõ là nữ nhân này chỉ là một người phàm, sao có thể tiến vào huyệt động ở sâu dưới đất này của hắn?
Giết nàng, khẳng định là không được, đừng nói là hắn tu hành không được phép sát sinh, mặc dù có thể giết thì lúc này cũng không giết được, nữ nhân này trong lúc hắn ở tình trạng khẩn yếu nhất còn cắn hắn một cái, uống vào máu của hắn, như vậy hắn phải bảo vệ nàng cả đời, làm sao còn có thể giết được đây?
Nhưng nghĩ tới hắn đã vượt qua đại kiếp nạn trong tám ngàn năm, đã thấy sắp vượt qua lần thứ chín thì lại thất bại trong gang tấc, điều này chỉ có thể dùng một chữ “hận” để diễn tả.
Quả thật là ân tình hồng trần không thể thiếu, có lẽ trên trời muốn hắn trả xong ân tình này thì mới có thể đắc đạo, trong thời điểm mấu chốt hiện nay còn rơi xuống nàng này, tất nhiên là ba ngàn năm trước hắn từng chịu ơn của ngư nương, mấy năm nay tu luyện rất nhiều, cũng không phải hắn chưa từng đi tìm nàng mà dù hắn tìm kiếm thế nào thì cũng là tìm không thấy. Mắt thấy thiên kiếp sắp tới, hắn cũng không muốn giống như năm trăm năm trước nên liền chui vào huyệt động sâu dưới lòng đất này để tránh thiên lôi đả kiếp.
Mà nàng ngay lúc này lại đột nhiên xuất hiện, hủy đi hết thảy, xem ra hắn cung quy không tránh được, đành phải nhập hồng trần lịch kiếp một phen.
Thôi!
Như Mặc bất đắc dĩ hít sâu ba tiếng, giơ cái đuôi lên, nhẹ nhàng quấn lấy thân thể của Bắc Dao Quang, lập tức hóa thành một đạo mặc lục sắc bình thường, hướng phía trước mà đi.
Không bao lâu, đã ra khỏi quả đất, thấy lại ánh mặt trời, núi xanh, cỏ cây hoa lá..đúng là cảnh sắc rực rỡ của tháng ba mùa xuân, buông thân thể của Bắc Dao Quang xuống, thân rắn xanh thẫm của hắn cũng biến thành thân hình thon dài, rắn chắc của một mĩ nam tử, da thịt tuyết trắng vô cùng mịn màng, ánh mắt xanh thẫm cũng biến thành màu đen thuần khiết, mái tóc đen dài buông tùy hứng, ngón tay thon dài cũng trong suốt trắng nõn, đồng dạng là hai chân tuyết trắng cũng ổn thỏa đứng trên mặt đất.
Như Mặc cẩn thận xem xét thân thể, thấy không có sơ hở gì mới hài lòng điểm chỉ bắn ra, một tấm áo gấm màu lục có hoa văn mây bay đã mặc vừa vặn trên người, bên ngòai còn có áo khóac bằng lụa mỏng, tòan bộ đều tóat ra phong thái tuyệt thế của tuấn mĩ nam tử.
Không ăn mặ như vậy đã hơn một ngàn năm, có chút không quen, Như Mặc cảm thán nhìn thân hình của mình, lại nhìn Bắc Dao Quang vẫn còn hôn mê trên mặt đất, mặc dù dưới huyệt động sâu trong lòng đất, hắn cũng đã nhìn thấy rõ nàng mặc cái gì trên người, nhưng giờ phút này nhìn lại, hắn nhịn không được mà nhíu mày, so với ngư nương bảo thủ của ba nàng năm trước, trang phục của nàng thật sự có chút lớn mật, mặc dù trong xà tộc của hắn, các xà cơ xinh đẹp cũng hiếm khi ăn mặc như vậy.
Thôi, dù sao sau này cũng có mình ở bên cạnh nàng xem xét, cách ăn mặc phô bày cơ thể này chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng dù sao hắn vẫn phải công nận, nàng mặc như vậy nhìn rất đẹp.
Nghĩ nghĩ, tay lại vung lên, áo ngực và quần bò trên người Bắc Dao Quang biến mất, thay vào đó là một bộ y phục mày trắng, ôn nhu, thanh lịch làm cho Bắc Dao Quang vốn có khuôn mặt xinh xắn lại tăng thêm vài phần nhu thuận động lòng người.
Như Mặc nhẹ nhàng thở dài, nàng uống máu của hắn, không ngủ đủ mười tám ngày, sợ là không tỉnh lại nữa, tay lại vung lên lần nữa, dưới chân núi xinh đẹp lập tức xuất hiện một trang viện nho nhỏ. Như Mặc xoay người ôm lấy nàng, từng bước đi vào trong trang viện.
Khi Bắc Dao Quang ngủ thiếp đi, nàng đã không phát hiện trong bóng đêm một đôi mắc xanh biếc sáng lên, u lãnh (âm u, lạnh lẽo) xanh biếc như bảo thạch quý hiếm, không có độ ấm, chính là ở trên cao nhìn xuống nàng.
Mà rơi vào giấc ngủ say, Bắc Dao Quang càng không thấy được thân hình nam tử trơn bóng, cường tráng mà nàng ôm trong ngực lúc này đã biến thành một thân rắn xanh thẫm, to lớn, còn nàng vẫn hồn nhiên tứ bình bát ổn nằm giữa thân rắn, hòan tòan không biết nguy hiểm.
Như Mặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng một lúc, đuôi rắn giơ lên mấy lần lại thả xuống, xem ra đúng là kiếp số, hắn trốn đến nơi thâm sâu này vẫn không thể thóat được.
Nhưng mà, vì cái gì lại ở lúc này?
Như Mặc thực sự không biết là nên hận hay là nên nhận mệnh, chỉ cần vài canh giờ nữa là hắn có thể vượt qua thiên kiếp lần này, bò được lớp rắn, đắc đạo thành tiên, không ngờ người tính không bằng trờ tính, chuyện nên tới rốt cuộc cũng sẽ tới, nhưng điều làm hắn không rõ là nữ nhân này chỉ là một người phàm, sao có thể tiến vào huyệt động ở sâu dưới đất này của hắn?
Giết nàng, khẳng định là không được, đừng nói là hắn tu hành không được phép sát sinh, mặc dù có thể giết thì lúc này cũng không giết được, nữ nhân này trong lúc hắn ở tình trạng khẩn yếu nhất còn cắn hắn một cái, uống vào máu của hắn, như vậy hắn phải bảo vệ nàng cả đời, làm sao còn có thể giết được đây?
Nhưng nghĩ tới hắn đã vượt qua đại kiếp nạn trong tám ngàn năm, đã thấy sắp vượt qua lần thứ chín thì lại thất bại trong gang tấc, điều này chỉ có thể dùng một chữ “hận” để diễn tả.
Quả thật là ân tình hồng trần không thể thiếu, có lẽ trên trời muốn hắn trả xong ân tình này thì mới có thể đắc đạo, trong thời điểm mấu chốt hiện nay còn rơi xuống nàng này, tất nhiên là ba ngàn năm trước hắn từng chịu ơn của ngư nương, mấy năm nay tu luyện rất nhiều, cũng không phải hắn chưa từng đi tìm nàng mà dù hắn tìm kiếm thế nào thì cũng là tìm không thấy. Mắt thấy thiên kiếp sắp tới, hắn cũng không muốn giống như năm trăm năm trước nên liền chui vào huyệt động sâu dưới lòng đất này để tránh thiên lôi đả kiếp.
Mà nàng ngay lúc này lại đột nhiên xuất hiện, hủy đi hết thảy, xem ra hắn cung quy không tránh được, đành phải nhập hồng trần lịch kiếp một phen.
Thôi!
Như Mặc bất đắc dĩ hít sâu ba tiếng, giơ cái đuôi lên, nhẹ nhàng quấn lấy thân thể của Bắc Dao Quang, lập tức hóa thành một đạo mặc lục sắc bình thường, hướng phía trước mà đi.
Không bao lâu, đã ra khỏi quả đất, thấy lại ánh mặt trời, núi xanh, cỏ cây hoa lá..đúng là cảnh sắc rực rỡ của tháng ba mùa xuân, buông thân thể của Bắc Dao Quang xuống, thân rắn xanh thẫm của hắn cũng biến thành thân hình thon dài, rắn chắc của một mĩ nam tử, da thịt tuyết trắng vô cùng mịn màng, ánh mắt xanh thẫm cũng biến thành màu đen thuần khiết, mái tóc đen dài buông tùy hứng, ngón tay thon dài cũng trong suốt trắng nõn, đồng dạng là hai chân tuyết trắng cũng ổn thỏa đứng trên mặt đất.
Như Mặc cẩn thận xem xét thân thể, thấy không có sơ hở gì mới hài lòng điểm chỉ bắn ra, một tấm áo gấm màu lục có hoa văn mây bay đã mặc vừa vặn trên người, bên ngòai còn có áo khóac bằng lụa mỏng, tòan bộ đều tóat ra phong thái tuyệt thế của tuấn mĩ nam tử.
Không ăn mặ như vậy đã hơn một ngàn năm, có chút không quen, Như Mặc cảm thán nhìn thân hình của mình, lại nhìn Bắc Dao Quang vẫn còn hôn mê trên mặt đất, mặc dù dưới huyệt động sâu trong lòng đất, hắn cũng đã nhìn thấy rõ nàng mặc cái gì trên người, nhưng giờ phút này nhìn lại, hắn nhịn không được mà nhíu mày, so với ngư nương bảo thủ của ba nàng năm trước, trang phục của nàng thật sự có chút lớn mật, mặc dù trong xà tộc của hắn, các xà cơ xinh đẹp cũng hiếm khi ăn mặc như vậy.
Thôi, dù sao sau này cũng có mình ở bên cạnh nàng xem xét, cách ăn mặc phô bày cơ thể này chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng dù sao hắn vẫn phải công nận, nàng mặc như vậy nhìn rất đẹp.
Nghĩ nghĩ, tay lại vung lên, áo ngực và quần bò trên người Bắc Dao Quang biến mất, thay vào đó là một bộ y phục mày trắng, ôn nhu, thanh lịch làm cho Bắc Dao Quang vốn có khuôn mặt xinh xắn lại tăng thêm vài phần nhu thuận động lòng người.
Như Mặc nhẹ nhàng thở dài, nàng uống máu của hắn, không ngủ đủ mười tám ngày, sợ là không tỉnh lại nữa, tay lại vung lên lần nữa, dưới chân núi xinh đẹp lập tức xuất hiện một trang viện nho nhỏ. Như Mặc xoay người ôm lấy nàng, từng bước đi vào trong trang viện.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi Bắc Dao Quang ngủ thiếp đi, nàng đã không phát hiện trong bóng đêm một đôi mắc xanh biếc sáng lên, u lãnh (âm u, lạnh lẽo) xanh biếc như bảo thạch quý hiếm, không có độ ấm, chính là ở trên cao nhìn xuống nàng.
Mà rơi vào giấc ngủ say, Bắc Dao Quang càng không thấy được thân hình nam tử trơn bóng, cường tráng mà nàng ôm trong ngực lúc này đã biến thành một thân rắn xanh thẫm, to lớn, còn nàng vẫn hồn nhiên tứ bình bát ổn nằm giữa thân rắn, hòan tòan không biết nguy hiểm.
Như Mặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng một lúc, đuôi rắn giơ lên mấy lần lại thả xuống, xem ra đúng là kiếp số, hắn trốn đến nơi thâm sâu này vẫn không thể thóat được.
Nhưng mà, vì cái gì lại ở lúc này?
Như Mặc thực sự không biết là nên hận hay là nên nhận mệnh, chỉ cần vài canh giờ nữa là hắn có thể vượt qua thiên kiếp lần này, bò được lớp rắn, đắc đạo thành tiên, không ngờ người tính không bằng trờ tính, chuyện nên tới rốt cuộc cũng sẽ tới, nhưng điều làm hắn không rõ là nữ nhân này chỉ là một người phàm, sao có thể tiến vào huyệt động ở sâu dưới đất này của hắn?
Giết nàng, khẳng định là không được, đừng nói là hắn tu hành không được phép sát sinh, mặc dù có thể giết thì lúc này cũng không giết được, nữ nhân này trong lúc hắn ở tình trạng khẩn yếu nhất còn cắn hắn một cái, uống vào máu của hắn, như vậy hắn phải bảo vệ nàng cả đời, làm sao còn có thể giết được đây?
Nhưng nghĩ tới hắn đã vượt qua đại kiếp nạn trong tám ngàn năm, đã thấy sắp vượt qua lần thứ chín thì lại thất bại trong gang tấc, điều này chỉ có thể dùng một chữ “hận” để diễn tả.
Quả thật là ân tình hồng trần không thể thiếu, có lẽ trên trời muốn hắn trả xong ân tình này thì mới có thể đắc đạo, trong thời điểm mấu chốt hiện nay còn rơi xuống nàng này, tất nhiên là ba ngàn năm trước hắn từng chịu ơn của ngư nương, mấy năm nay tu luyện rất nhiều, cũng không phải hắn chưa từng đi tìm nàng mà dù hắn tìm kiếm thế nào thì cũng là tìm không thấy. Mắt thấy thiên kiếp sắp tới, hắn cũng không muốn giống như năm trăm năm trước nên liền chui vào huyệt động sâu dưới lòng đất này để tránh thiên lôi đả kiếp.
Mà nàng ngay lúc này lại đột nhiên xuất hiện, hủy đi hết thảy, xem ra hắn cung quy không tránh được, đành phải nhập hồng trần lịch kiếp một phen.
Thôi!
Như Mặc bất đắc dĩ hít sâu ba tiếng, giơ cái đuôi lên, nhẹ nhàng quấn lấy thân thể của Bắc Dao Quang, lập tức hóa thành một đạo mặc lục sắc bình thường, hướng phía trước mà đi.
Không bao lâu, đã ra khỏi quả đất, thấy lại ánh mặt trời, núi xanh, cỏ cây hoa lá..đúng là cảnh sắc rực rỡ của tháng ba mùa xuân, buông thân thể của Bắc Dao Quang xuống, thân rắn xanh thẫm của hắn cũng biến thành thân hình thon dài, rắn chắc của một mĩ nam tử, da thịt tuyết trắng vô cùng mịn màng, ánh mắt xanh thẫm cũng biến thành màu đen thuần khiết, mái tóc đen dài buông tùy hứng, ngón tay thon dài cũng trong suốt trắng nõn, đồng dạng là hai chân tuyết trắng cũng ổn thỏa đứng trên mặt đất.
Như Mặc cẩn thận xem xét thân thể, thấy không có sơ hở gì mới hài lòng điểm chỉ bắn ra, một tấm áo gấm màu lục có hoa văn mây bay đã mặc vừa vặn trên người, bên ngòai còn có áo khóac bằng lụa mỏng, tòan bộ đều tóat ra phong thái tuyệt thế của tuấn mĩ nam tử.
Không ăn mặ như vậy đã hơn một ngàn năm, có chút không quen, Như Mặc cảm thán nhìn thân hình của mình, lại nhìn Bắc Dao Quang vẫn còn hôn mê trên mặt đất, mặc dù dưới huyệt động sâu trong lòng đất, hắn cũng đã nhìn thấy rõ nàng mặc cái gì trên người, nhưng giờ phút này nhìn lại, hắn nhịn không được mà nhíu mày, so với ngư nương bảo thủ của ba nàng năm trước, trang phục của nàng thật sự có chút lớn mật, mặc dù trong xà tộc của hắn, các xà cơ xinh đẹp cũng hiếm khi ăn mặc như vậy.
Thôi, dù sao sau này cũng có mình ở bên cạnh nàng xem xét, cách ăn mặc phô bày cơ thể này chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng dù sao hắn vẫn phải công nận, nàng mặc như vậy nhìn rất đẹp.
Nghĩ nghĩ, tay lại vung lên, áo ngực và quần bò trên người Bắc Dao Quang biến mất, thay vào đó là một bộ y phục mày trắng, ôn nhu, thanh lịch làm cho Bắc Dao Quang vốn có khuôn mặt xinh xắn lại tăng thêm vài phần nhu thuận động lòng người.
Như Mặc nhẹ nhàng thở dài, nàng uống máu của hắn, không ngủ đủ mười tám ngày, sợ là không tỉnh lại nữa, tay lại vung lên lần nữa, dưới chân núi xinh đẹp lập tức xuất hiện một trang viện nho nhỏ. Như Mặc xoay người ôm lấy nàng, từng bước đi vào trong trang viện.