Cảnh Xuân Viện, Phong Vô Ảnh đang chẩn mạch cho nàng, trên bàn còn có điểm tâm rất tinh xảo đã vơi bớt mấy khối, hai ly trà đã nguội.
Một chiếc xích đu trên phủ nệm dựa vào cửa sổ, còn có lụa mỏng thượng đẳng làm màn ngăn cách, một cửa tròn ngăn giữa gian ngoài và gian trong, không cản trở tầm nhìn nhưng cũng tạo nên một cảm giác mờ ảo, cửa sổ được mở rộng làm cho ánh mặt trời cùng ngọn gió nhẹ từ ngoài lùa vào, làm bay bay mấy sợi tóc của hai người, làm cho Xuân Hoa, Xuân Thủy cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật đẹp.
” Thế nào?” Bắc Dao Quang nhìn Phong Vô Ảnh, thời đại này không có siêu âm để quan sát thai nhi nên chỉ có thể dựa vào bắt mạch của đại phu để biết tình trạng đứa nhỏ thế nào, điều này làm cho Bắc Dao Quang có chút lo lắng, bất an.
” Ngươi không cần lo lắng, nó tốt lắm, rất có sức sống, rất có thể là nam hài, ngươi chỉ cần giữ cho tinh thần thoải mái, ăn uống đầy đủ thì tám tháng sau có thể sinh nó”, Phong Vô Ảnh mỉm cười nhìn nàng, nhìn đến lúc thấy nàng tươi cười trở lại, tuy biết rằng tươi cười này không phải vì hắn mà là vì đứa nhỏ trong bụng nàng nhưng hắn vẫn thích ngắm nhìn.
“Tám tháng sao?”, Bắc Dao Quang hỏi lại “ nếu tám tháng sau ta còn chưa sinh được thì sao?”
” Bắc Dao, ngươi lo lắng dư thừa, toàn bộ quá trình mang thai chỉ mất khoảng chín tháng mười ngày, cho nên nhiều lắm là chỉ tám tháng nữa ngươi sẽ sinh”. Phong Vô Ảnh không khỏi bật cười, không nghĩ tới có lúc một nam nhân như hắn lại trả lời các vấn đề về sinh nở mà nữ nhân nào cũng nên biết “ ngươi không cần phải lo lắng, cũng đừng nghĩ lung tung, phải giữ cho tinh thần sảng khoái, thoải mái, có ta đây, đừng lo, ta sẽ để cho tiểu tử của ngươi an toàn ra đời, được chưa?”
” Ân! Ta có lẽ là ta nghĩ quá nhiều, chỉ mong được như vậy”. Tám tháng nói dài thì không quá dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, rồi Phong Vô Ảnh cũng sẽ biết sau tám tháng nữa nàng vẫn chưa sinh, không biết lúc đó hắn có nghĩ nàng là quái vật hay không? Quên đi, đi một bước thì tính một bước vậy, giống như Phong Vô Ảnh đã nói, lo lắng hơi sớm, phải chờ đợi thôi.
“Ngọc Bạch là bằng hữu của ta, nếu lát nữa hắn có nói gì thất lễ với ngươi thì đừng để trong lòng”, lúc gã sai vặt vào báo có Trần Ngọc Bạch đến, Phong Vô Ảnh đã tâm thần không yên, hắn biết vì sao Trần Ngọc Bạch đến gặp Bắc Dao Quang, nên muốn nói gì đó mà lại chần chờ.
“Vô Ảnh, vị Trần thiếu thành chủ kia là bằng hữu tốt của ngươi sao?”, khi nghe gã sai vặt báo có Trần thiếu thành chủ đến thăm, nàng mới biết hạ nhân trong phủ đều do Trần Ngọc Bạch tặng, đối với vị thiếu thành chủ của Hiệp Khách thành càng thêm có hảo cảm, nhưng giờ nghe Vô Ảnh nói, nàng lại có chút không được tự nhiên, thì ra thiếu thành chủ tới cửa bái phỏng là vì Vô Ảnh, hay nói đúng hơn là hắn đối với nàng có phần hiều kì.
“Ân, chúng ta gần như là cùng nhau lớn lên, ta lớn hơn hắn một tuổi, hôm qua ta trở về thì đã thấy hắn ở trong y quán chờ ta, biết ta ở lại dùng bữa tối với ngươi, sợ là hắn đối với ngươi sẽ có hiểu lầm, cho nên..”
” Vô Ảnh, ngươi không cần lo lắng, nghe Thanh nhi miêu tả, thiếu thành chủ là một người hào sảng, phong nhã, lòng dạ tất nhiên sẽ rộng rãi hơn người khác, cho nên ngươi đừng lo, vì Phong Vô Ảnh ngươi ngày thường là một chính nhân quân tử lại ôn lương, ít tiếp xúc với nữ tử mà hôm qua lại ăn cơm cùng với một nữ nhân mới vừa quen biết như ta, cho nên thiếu thành chủ mới tò mò, hiếu kỳ về ta, hôm nay chẳng qua là muốn gặp ta mà thôi, ngươi đừng sợ ta khó chịu, ngươi là bằng hữu của ta, cho nên bằng hữu của ngươi cũng là bằng hữu của ra, mà bằng hữu gặp nhau, uống chén trà, ăn cái bánh thì là chuyện bình thường, có đúng không?”. Bắc Dao Quang vỗ tay hắn trấn an, tâm tình Phong Vô Ảnh cũng được thả lỏng hơn, cảm kích nhìn nàng “Bắc Dao, ta cũng không nói quá, ngươi thực sự là bất đồng với nữ tử bình thường khác”
” Không có! Nhưng giờ nghe ngươi nói vật thì có phải ngươi đang ca ngợi ta sao?”, Bắc Dao Quang trừng mắt nhìn hắn, có chút bướng bỉnh nói
” Đương nhiên! Đương nhiên là ca ngợi, nhưng chỉ ca ngợi một mình ngươi”, Phong Vô Ảnh không chút do dự nói.
Bắc Dao Quang còn đang mỉm cười, tìm cách đáp lại thì Thanh nhi đã dẫn Trần Ngọc Bạch cùng huynh đệ Tư Đồ Y tiến vào, hai người liền đứng lên, Bắc Dao Quang mỉm cười nhìn Trần Ngọc Bạch tuấn dật phi phàm, rồi nhìn thấy hai huynh đệ Tư Đồ Y thì ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn cố trấn tĩnh “ vị này chắc là thiếu thành chủ? Thiếp thân gặp qua thiếu thành chủ”
” Bắc Dao phu nhân khách khí, là ta đường đột, phu nhân không trách đã là may mắn”, Trần Ngọc Bạch cũng thầm đánh giá Bắc Dao Quang, quả nhiên là một giai nhân, lệ mà không yêu, mị mà không nhiêu, ánh mắt đoan trang, khí độ hào phóng làm cho nàng có một lực hấp dẫn đặc biệt, khó trách Vô Ảnh dù biết nàng đã có chồng vẫn không thể kiềm chế mà thích nàng.
“Thiếu thành chủ mới là quá khách khí, cũng do Thanh nhi sơ suất, không nói cho ta biết người giúp đỡ hôm trước là thiếu thành chủ, làm cho ta thất lễ, mời thiếu thành chủ mau an tọa. Xin mời vào, phủ đệ đơn sơ xin thiếu thành chủ đừng chê cười”. Lúc cần nói những lời khách khí, Bắc Dao Quang cũng sẽ nói rất tốt, giờ phút này rất ra bộ dáng của một phu nhân, vừa đoan trang, vừa uy nghiêm, lại có phần khí phách.
” Phu nhân nói như vậy,làm ta xấu hổ vô cùng, chỉ là chút việc vặt, phu nhân cần gì phải nhớ mãi, hôm nay mạo muội tới chơi, hi vọng không gây phiền phức gì cho phu nhân”. Trần Ngọc Bạch vội vàng thi lễ, mặt còn mang theo vẻ xin lỗi mỉm cười, rất tao nhã lại đúng mực, làm cho người ta nhìn thấy cảm giác là cảnh đẹp ý vui, trên đời này ngoại trừ Như Mặc chắc không còn nam tử nào sánh được với hắn, tuy rằng nam tử mặc hồng y bên cạnh Tư Đồ Y cũng rất đặc sắc nhưng vẫn không thể so sánh bằng.
“làm gì có, khách quý tới cửa, cao hứng còn không kịp nữa là, hơn nữa thiếu thành chủ là bằng hữu của Vô Ảnh, Tư Đồ vương gia cũng xem như là cố nhân của ta, như vậy mọi người đều không xa lạ với nhau, mau mời vào, Xuân Hoa, Xuân Thủy, nhanh chóng mang trà đến đây”, Bắc Dao Quang hơi nghiêng mình, tạo ra thư thái mời khách cao nhã .
“Vậy tại hạ xin quấy rầy”, thiếu thành chủ dẫn đầu thi lễ, tiếp theo là huynh đệ Tư Đồ Y, sau đó mới tiến vào trong sảnh.
Lúc này Xuân Hoa, Xuân Thủy cũng đã mang ấm trà nguội lạnh trên bàn đi xuống.
“Các vị mời vào”
Mấy người kia cũng không khách khí mà ngồi xuống, Bắc Dao Quang là người ngồi xuống sau cùng “ vương gia, đã lâu không gặp, chúng ta thực có duyên, ở nơi này cũng có thể gặp lại vương gia, người gần đây có khỏe không?”
Thực ra trong ấn tượng của Bắc Dao Quang, sau khi rời khỏi trang viện trên núi cũng không quá mười ngày nhưng vì ở lại một đêm trong đào yêu cốc, cách biệt với thế gian tới ba mươi năm, cho nên nàng vẫn phải hỏi thăm cho dù thực ra nàng hi vọng vĩnh viễn không gặp lại hắn nữa.
” Đa tạ Bắc Dao tiểu thư quan tâm, tại hạ hết thảy đều hảo, tiểu thư như thế nào?”, Tư Đồ Y vẫn cố ý gọi Bắc Dao Quang là tiểu thư mà không phải là phu nhân, bởi vì trong lòng vẫn không cam lòng là vô duyên với nàng.
“Nhờ phúc của vương gia, mọi thứ đều tốt, không biết vị công tử này là ai?”, Bắc Dao Quang vẫn duy trì vẻ mỉm cười khách khí, nhìn về phía Tư Đồ Huyền, người này từ lúc bước vào tới giờ vẫn dùng ánh mắt để đánh giá nàng, nàng dù muốn bỏ qua cũng không được, mặc kệ tướng mạo hắn rất đẹp nhưng cứ dùng ánh mắt tà nịnh lại âm dương quái khí như thế thì tâm tình gì cũng bị phá hư.
“Vị này chính là nhị hoàng tử của hoàng thượng, Thiên Tuyền vương gia”, Trần Ngọc Bạch lên tiếng giới thiệu.
” Tại hạ Tư Đồ huyền, nếu ra cung, sẽ không để tâm tới thân phận vương gia, mọi người tùy ý xưng hô là được nhưng thật ra tại hạ nên gọi cô nương như thế nào cho thỏa đáng? Là Bắc Dao phu nhân hay là Bắc Dao tiểu thư?”, Tư Đồ Huyền quả nhiên không phải là đèn cạn dầu, vừa lên tiếng đã gây khó cho người khác.
Bắc Dao Quang vẫn thản nhiên cười “ xưng hô như thế nào cũng vậy, chẳng qua chỉ là một loại danh hiệu, chỉ cần ta biết đối tượng đượcgọi đúng là ta là được rồi, cần gì phải câu nệ kiểu cách xưng hô, giống như lời nhị vương gia, tùy ý xưng hô là tốt rồi, dù sao đang ngồi đây, trừ bỏ thiếp thân mang họ Bắc Dao thì không còn ai nữa không phải sao? Cho nên mặc kệ là Bắc Dao cô nương hay là Bắc Dao tiểu thư cũng được, đều là nói tới thiếp thân không đúng sao? Nhị vương gia, người nói đúng không?”
” Bắc Dao phu nhân thật sự là có tài ăn nói, làm cho Huyền mở rộng hiểu biết”, trong mắt Tư Đồ Huyền lộ ra thâm ý, Bắc Dao Quang nhìn thấy thì nghĩ rằng ánh mắt đó thể hiện cho sự hứng thú và khiêu khích, quả nhiên không hổ là huynh đệ, giống y chang ánh mắt lúc trước Tư Đồ Y nhìn nàng ở trong sơn trang, đáy lòng không khỏi nảy sinh sự chán ghét.
“là nhị vương gia quá khen”, Bắc Dao Quang thần sắc thản nhiên đáp tạ.
Lúc này, Xuân Hoa, Xuân Thủy cũng đã mang trà cùng điểm tâm đến, Thanh nhi phất phất tay, ý bảo nơi này không có chuyện của bọn họ, đều lui ra đi. Hai nha đầu cung kính thi lễ rồi chậm rãi lui ra ngoài.
“Thiếu thành chủ, hai vị vương gia, xin mời chút trà chiều”, Bắc Dao Quang khách khí mời.
“Buổi trà chiều?”, Trần Ngọc Bạch lại nghe được mấy từ này lần nữa, không khỏi nghi ngờ, làm cho không khí có chút xấu hổ lại nặng nề. Vô Ảnh tuy rằng không dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn nhưng nếu hai người tình cờ chạm mắt nhau thì vẫn làm cho hắn có chút không tự nhiên, quen biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thất tin với Vô Ảnh, còn bị hắn bắt gặp, mà lúc này hai huynh đệ Tư Đồ nhìn như là tình cảm rất tốt, không giống tình cảm hoàng gia mà người ta vẫn nghĩ nhưng Tư Đồ Huyền luôn cho người ta cảm giác hắn cố ý nhằm vào Tư Đồ Y.
Mà nữ chủ nhân Bắc Dao Quang cũng không giống như lời Hàn Tùy đã báo cáo hôm qua, nói chuyện khéo léo, khách khí lại rất cẩn thận, dù biết nàng nói không thật nhưng cũng không thể bắt bẻ được. Xem ra hôm nay không phải là hành động sáng suốt, không nên nói chuyện kia, Trần Ngọc Bạch hắn đã rơi vào thế hạ phong, một khi đã vậy thì không bằng dùng tâm tình thoải mái mà uốn trà, nói chuyện phiếm, sau đó sẽ lấy cớ rời đi, còn có thể giữ lại một chút thể diện, cũng không ảnh hưởng đến tình bằng hữu của hắn và Phong Vô Ảnh, về chuyện Phong Vô Ảnh thích nàng, chờ sau này suy nghĩ biện pháp khác đi.
“À, đây không phải là tên một loại trà mà là một hình thức tiêu khiển, ở quê hương ta, thời gian dùng trà ở giữa buổi cơm trưa và buổi cơm chiều thì gọi là buổi trà chiều, thường là dùng các loại điểm tâm, bánh ngọt với trà, sữa…Cả đám bằng hữu cùng ngồi uống trà, ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm như vậy thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Ta cùng Vô Ảnh vừa dùng qua, các vị thường ngày bận rộn nhiều việc chắc ít có thời gian rảnh để tiêu khiển, không bằng bây giờ hưởng thụ một chút đi”, Bắc Dao Quang mỉm cười nhìn thoáng qua Phong Vô Ảnh, rồi lại nhìn mọi người mà nói.
“Quả là một phong tục mới, không biết quê hương của Bắc Dao phu nhân ở đâu?”, Trần Ngọc Bạch tao nhã cầm chén trà lên, uống một ngụm, sau đó mới tò mò hỏi.
“Ở một nơi rất xa”, Bắc Dao Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng đáp, nghe thanh âm của nàng, Trần Ngọc Bạch lập tức ý thức được hắn đã hỏi nàng chuyện không nên hỏi, vội vàng áy náy nói “ thực ngượng ngùng, Ngọc Bạch dường như đã hỏi chuyện không nên hỏi”
” Không có gì, con người luôn hoài niệm về quá khứ, khi mất đi rồi mới thấy quý, mới thấy tốt đẹp, khi đó hối tiếc cũng đã không kịp, nhưng dù sao cũng đã mất đi, cái hiện tại cũng chưa chắc là không tốt, cho nên ta thích Hiệp Khách thành, sau này nơi đây chính là quê hương của ta. Giữ lại một đoạn ký ức của quá khứ xem như là kỷ niệm, để không phải quên hết thôi”
Bắc Dao Quang lắc đầu, cuộc sống ở hiện đại trong hai mươi mấy năm dường như đã cách nàng rất xa, đêm khuya nằm mộng cũng không nhớ lại, chỉ cảm thán thế giới này có nhiều điều không tiện, gần như là đối lập với cuộc sống hiện đại, lúc đầu nàng còn lo lắng đến chuyện học hành, đến bạn bè của nàng…nhưng nếu nàng đã không thể trở lại thì không cần nhớ tới quá khứ.
” Bắc Dao tiểu thư tựa hồ như trong mấy tháng qua đã thay đổi rất nhiều”, ánh mắt của Tư Đồ Y nhì nàng như muốn tận lực che dấu dục vọng chiếm hữu nàng của hắn, nhưng ánh sáng trong mắt hắn đã thể hiện tâm tình thực sự của hắn với nàng.
“Con người không ngừng trải qua nhiều chuyện, thay đổi là tất nhiên, bất quá có nhiều thứ dù trải qua bao nhiêu lâu thì cũng không thay đổi, cũng không thể thay thế, vương gia chẳng lẽ không nghĩ vậy sao?”. Bắc Dao Quang không chút yếu thế, lãnh đạm nhìn lại hắn, trên ghét nhất ba loại nam nhân, một là vô lại, hai là kẻ lừa đảo, loại thứ ba chính là kẻ tự cho là đúng, mà Tư Đồ Y lại chính là loại thứ ba này. Hắn tốt nhất đừng làm ra chuyện khiến nàng chán ghét quá mức, nếu không nàng sẽ không quản hắn có là vương gia hay không, nàng sẽ cho hắn đẹp mặt, giống như khi ở sơn trang, hắn khiêu khích Như Mặc đã làm cho ấn tượng của nàng dành cho hắn hoàn toàn bị phá hư.
” Đương nhiên, tiểu thư vẫn mồm miệng lanh lợi, lời lẽ sắc bén như trước, chính xác là có một số thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi”, ánh mắt của Tư Đồ Y cũng tối lại, hắn muốn cái gì là sẽ phải có cho bằng được, dù người khác không muốn cũng không thể không cấp cho hắn, mà Bắc Dao Quang lại là người mà hắn muốn có cho bằng được “ sao hôm nay lại không thấy Như Mặc công tử đâu?”
Nghe hắn nhắc tới Như Mặc, Bắc Dao Quang vừa định trả lời, Thanh nhi đứng sau lưng nàng đã lên tiếng “ chủ nhân nhà ta có việc phải ra ngoài, chắc vài ngày nữa sẽ trở về, nếu lúc đó vương gia còn chưa rời khỏi Hiệp Khách thành thì hoan nghênh người lại đến làm khách”
“Thì ra là nam chủ nhân đã ra ngoài, ta còn đang ngạc nhiên sao chỉ có một mình phu nhân ở nhà, làm cho phủ đệ vắng lặng như vậy, cũng nên tìm người đến nói chuyện mới tốt, thực sư là làm người ta hâm mộ a”. Tư Đồ Huyền buông lời kích thích Tư Đồ Y mà cũng chế giễu Bắc Dao Quang không tuân thủ nữ tắc, khi bọn họ tiến vào, những lời của Phong Vô Ảnh nói với Bắc Dao Quang đều nghe được rất rõ ràng.
Tư Đồ Y giận mà không dám nói gì chỉ cắn răng nuốt xuống, Trần Ngọc Bạch vẻ mặt lo lắng nhìn thoáng qua Phong Vô Ảnh, còn Phong Vô Ảnh thì giận đến mức muốn đứng dậy nhưng lại bị tay của Bắc Dao Quang ở dưới bàn đè lại, ý nói hắn nên bình tĩnh. Phong Vô Ảnh cảm nhận được bàn tay của nàng liền ngưng động tác, quay đầu lại nhìn nàng, động tác của Bắc Dao Quang có thể qua mắt người khác nhưng không thể qua mắt ba cao thủ võ công đang có mặ trong phòng nên ba người có ba biểu tình khác nhau.
Bắc Dao Quang lại làm như không thấy, chỉ mỉm cười với Phong Vô Ảnh, mà đối với Tư Đồ Huyền thì nét cười có mấy phần thâm ý, dường như không chút để tâm tới những lời khiêu khích, trêu chọc của hắn. Thực ra trong lòng nàng tức muốn điên rồi, Tư Đồ Huyền so với đệ đệ hắn còn đáng ghét hơn gấp trăm lần, hắn nghĩ Bắc Dao Quang nàng là quả hồng mềm sao? Hắn muốn châm chọc ai, muốn minh tranh ám đấu gì đó với ai, nàng không quản, dù sao cũng là chuyện của huynh đệ bọn họ, nhưng hắn không nên kéo nàng xuống nước.
“Nhị vương gia thật hâm mộ sao? cũng khó trách, bộ dáng vương gia hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, nói vậy làm phức tạp là tránh không được, hơn nữa vương gia sinh trưởng trong hoàng tộc, cho dù muốn tìm một người để tâm sự e rằng cũng không tìm được người như mình. Không thể so với tiểu nữ tử có thể tiêu dao tự tại, cũng khó trách vương gia lại hâm mộ như thế”
Những lời của Bắc Dao Quang mới nghe thì hay nhưng nghĩ kỹ thì lời nào cũng tràn đầy ý tứ châm chọc, nếu Tư Đồ Huyền ám chỉ nàng thừa dịp không có Như Mặc ở nhà, không tuân thủ nữ tắc cùng Phong Vô Ảnh có quan hệ mờ ám. Nàng chẳng những không phản ứng mà còn lấy giọng điệu cảm thán mà thương tiếc hắn so với nàng rất cô đơn, tịch mịch, nói hắn bế nguyệ tu hoa là chê hắn không giống nam nhân, còn châm chọc hắn dù đẹp hơn mỹ nhân cũng không có nam nhân nào thích hắn, sâu xa hơn nữa là sẽ không có nữ nhân nào coi trọng hắn, cuối cùng là phản kích lại cái câu hâm mộ hắn nói với Tư Đồ Y, bỏ qua việc hắn nói chuyện với nàng như vậy, đó là do hắn hâm mộ nàng quá mức.
Những lời của nàng như cái tát giáng vào mặt Tư Đồ Huyền, làm cho hắn dù muốn phản kích cũng không tìm ra lời, ánh mắt nhìn Bắc Dao Quang càng thêm sắc bén, u tối, còn có tức giận, cố gắng lắm mới kiềm chế được mà nở nụ cười lạnh lùng “ Bắc Dao phu nhân quả có tài ăn nói, tại hạ bội phục”
” Làm sao, là Vương gia quá khen!” Bắc Dao Quang cũng dường như không có việc gì tươi cười quay về nhìn.
Thuốc súng nổi lên bốn phía, Phong Vô Ảnh trầm tĩnh hơn, Bắc Dao Quang lợi hại hơn so với hắn tưởng tượng, còn Trần Ngọc Bạch vẫn giữ nguyên ý nghĩ về nàng như ban đầu, Tư Đồ Y thì cố nén cười đến mức thống khổ, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhị hoàng huynh giảo hoạt hơn hồ ly của hắn rơi vào thế hạ phong. Thật sự là khoái hoạt, cái này không biết có phải là ăn trộm gà còn mất nắm gạo không? Dục vọng chiếm giữ của hắn với Bắc Dao Quang lại tăng thêm vài phần, nếu hắn có một nữ tử như vậy bên người, về sau còn không làm Tư Đồ Huyền tức chết sao?
Thanh nhi đứng sau lưng Bắc Dao Quang cũng mỉm cười, cuối cùng cũng biết phu nhân hắn tài giỏi thế nào.
Cảnh Xuân Viện, Phong Vô Ảnh đang chẩn mạch cho nàng, trên bàn còn có điểm tâm rất tinh xảo đã vơi bớt mấy khối, hai ly trà đã nguội.
Một chiếc xích đu trên phủ nệm dựa vào cửa sổ, còn có lụa mỏng thượng đẳng làm màn ngăn cách, một cửa tròn ngăn giữa gian ngoài và gian trong, không cản trở tầm nhìn nhưng cũng tạo nên một cảm giác mờ ảo, cửa sổ được mở rộng làm cho ánh mặt trời cùng ngọn gió nhẹ từ ngoài lùa vào, làm bay bay mấy sợi tóc của hai người, làm cho Xuân Hoa, Xuân Thủy cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật đẹp.
” Thế nào?” Bắc Dao Quang nhìn Phong Vô Ảnh, thời đại này không có siêu âm để quan sát thai nhi nên chỉ có thể dựa vào bắt mạch của đại phu để biết tình trạng đứa nhỏ thế nào, điều này làm cho Bắc Dao Quang có chút lo lắng, bất an.
” Ngươi không cần lo lắng, nó tốt lắm, rất có sức sống, rất có thể là nam hài, ngươi chỉ cần giữ cho tinh thần thoải mái, ăn uống đầy đủ thì tám tháng sau có thể sinh nó”, Phong Vô Ảnh mỉm cười nhìn nàng, nhìn đến lúc thấy nàng tươi cười trở lại, tuy biết rằng tươi cười này không phải vì hắn mà là vì đứa nhỏ trong bụng nàng nhưng hắn vẫn thích ngắm nhìn.
“Tám tháng sao?”, Bắc Dao Quang hỏi lại “ nếu tám tháng sau ta còn chưa sinh được thì sao?”
” Bắc Dao, ngươi lo lắng dư thừa, toàn bộ quá trình mang thai chỉ mất khoảng chín tháng mười ngày, cho nên nhiều lắm là chỉ tám tháng nữa ngươi sẽ sinh”. Phong Vô Ảnh không khỏi bật cười, không nghĩ tới có lúc một nam nhân như hắn lại trả lời các vấn đề về sinh nở mà nữ nhân nào cũng nên biết “ ngươi không cần phải lo lắng, cũng đừng nghĩ lung tung, phải giữ cho tinh thần sảng khoái, thoải mái, có ta đây, đừng lo, ta sẽ để cho tiểu tử của ngươi an toàn ra đời, được chưa?”
” Ân! Ta có lẽ là ta nghĩ quá nhiều, chỉ mong được như vậy”. Tám tháng nói dài thì không quá dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, rồi Phong Vô Ảnh cũng sẽ biết sau tám tháng nữa nàng vẫn chưa sinh, không biết lúc đó hắn có nghĩ nàng là quái vật hay không? Quên đi, đi một bước thì tính một bước vậy, giống như Phong Vô Ảnh đã nói, lo lắng hơi sớm, phải chờ đợi thôi.
“Ngọc Bạch là bằng hữu của ta, nếu lát nữa hắn có nói gì thất lễ với ngươi thì đừng để trong lòng”, lúc gã sai vặt vào báo có Trần Ngọc Bạch đến, Phong Vô Ảnh đã tâm thần không yên, hắn biết vì sao Trần Ngọc Bạch đến gặp Bắc Dao Quang, nên muốn nói gì đó mà lại chần chờ.
“Vô Ảnh, vị Trần thiếu thành chủ kia là bằng hữu tốt của ngươi sao?”, khi nghe gã sai vặt báo có Trần thiếu thành chủ đến thăm, nàng mới biết hạ nhân trong phủ đều do Trần Ngọc Bạch tặng, đối với vị thiếu thành chủ của Hiệp Khách thành càng thêm có hảo cảm, nhưng giờ nghe Vô Ảnh nói, nàng lại có chút không được tự nhiên, thì ra thiếu thành chủ tới cửa bái phỏng là vì Vô Ảnh, hay nói đúng hơn là hắn đối với nàng có phần hiều kì.
“Ân, chúng ta gần như là cùng nhau lớn lên, ta lớn hơn hắn một tuổi, hôm qua ta trở về thì đã thấy hắn ở trong y quán chờ ta, biết ta ở lại dùng bữa tối với ngươi, sợ là hắn đối với ngươi sẽ có hiểu lầm, cho nên..”
” Vô Ảnh, ngươi không cần lo lắng, nghe Thanh nhi miêu tả, thiếu thành chủ là một người hào sảng, phong nhã, lòng dạ tất nhiên sẽ rộng rãi hơn người khác, cho nên ngươi đừng lo, vì Phong Vô Ảnh ngươi ngày thường là một chính nhân quân tử lại ôn lương, ít tiếp xúc với nữ tử mà hôm qua lại ăn cơm cùng với một nữ nhân mới vừa quen biết như ta, cho nên thiếu thành chủ mới tò mò, hiếu kỳ về ta, hôm nay chẳng qua là muốn gặp ta mà thôi, ngươi đừng sợ ta khó chịu, ngươi là bằng hữu của ta, cho nên bằng hữu của ngươi cũng là bằng hữu của ra, mà bằng hữu gặp nhau, uống chén trà, ăn cái bánh thì là chuyện bình thường, có đúng không?”. Bắc Dao Quang vỗ tay hắn trấn an, tâm tình Phong Vô Ảnh cũng được thả lỏng hơn, cảm kích nhìn nàng “Bắc Dao, ta cũng không nói quá, ngươi thực sự là bất đồng với nữ tử bình thường khác”
” Không có! Nhưng giờ nghe ngươi nói vật thì có phải ngươi đang ca ngợi ta sao?”, Bắc Dao Quang trừng mắt nhìn hắn, có chút bướng bỉnh nói
” Đương nhiên! Đương nhiên là ca ngợi, nhưng chỉ ca ngợi một mình ngươi”, Phong Vô Ảnh không chút do dự nói.
Bắc Dao Quang còn đang mỉm cười, tìm cách đáp lại thì Thanh nhi đã dẫn Trần Ngọc Bạch cùng huynh đệ Tư Đồ Y tiến vào, hai người liền đứng lên, Bắc Dao Quang mỉm cười nhìn Trần Ngọc Bạch tuấn dật phi phàm, rồi nhìn thấy hai huynh đệ Tư Đồ Y thì ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn cố trấn tĩnh “ vị này chắc là thiếu thành chủ? Thiếp thân gặp qua thiếu thành chủ”
” Bắc Dao phu nhân khách khí, là ta đường đột, phu nhân không trách đã là may mắn”, Trần Ngọc Bạch cũng thầm đánh giá Bắc Dao Quang, quả nhiên là một giai nhân, lệ mà không yêu, mị mà không nhiêu, ánh mắt đoan trang, khí độ hào phóng làm cho nàng có một lực hấp dẫn đặc biệt, khó trách Vô Ảnh dù biết nàng đã có chồng vẫn không thể kiềm chế mà thích nàng.
“Thiếu thành chủ mới là quá khách khí, cũng do Thanh nhi sơ suất, không nói cho ta biết người giúp đỡ hôm trước là thiếu thành chủ, làm cho ta thất lễ, mời thiếu thành chủ mau an tọa. Xin mời vào, phủ đệ đơn sơ xin thiếu thành chủ đừng chê cười”. Lúc cần nói những lời khách khí, Bắc Dao Quang cũng sẽ nói rất tốt, giờ phút này rất ra bộ dáng của một phu nhân, vừa đoan trang, vừa uy nghiêm, lại có phần khí phách.
” Phu nhân nói như vậy,làm ta xấu hổ vô cùng, chỉ là chút việc vặt, phu nhân cần gì phải nhớ mãi, hôm nay mạo muội tới chơi, hi vọng không gây phiền phức gì cho phu nhân”. Trần Ngọc Bạch vội vàng thi lễ, mặt còn mang theo vẻ xin lỗi mỉm cười, rất tao nhã lại đúng mực, làm cho người ta nhìn thấy cảm giác là cảnh đẹp ý vui, trên đời này ngoại trừ Như Mặc chắc không còn nam tử nào sánh được với hắn, tuy rằng nam tử mặc hồng y bên cạnh Tư Đồ Y cũng rất đặc sắc nhưng vẫn không thể so sánh bằng.
“làm gì có, khách quý tới cửa, cao hứng còn không kịp nữa là, hơn nữa thiếu thành chủ là bằng hữu của Vô Ảnh, Tư Đồ vương gia cũng xem như là cố nhân của ta, như vậy mọi người đều không xa lạ với nhau, mau mời vào, Xuân Hoa, Xuân Thủy, nhanh chóng mang trà đến đây”, Bắc Dao Quang hơi nghiêng mình, tạo ra thư thái mời khách cao nhã .
“Vậy tại hạ xin quấy rầy”, thiếu thành chủ dẫn đầu thi lễ, tiếp theo là huynh đệ Tư Đồ Y, sau đó mới tiến vào trong sảnh.
Lúc này Xuân Hoa, Xuân Thủy cũng đã mang ấm trà nguội lạnh trên bàn đi xuống.
“Các vị mời vào”
Mấy người kia cũng không khách khí mà ngồi xuống, Bắc Dao Quang là người ngồi xuống sau cùng “ vương gia, đã lâu không gặp, chúng ta thực có duyên, ở nơi này cũng có thể gặp lại vương gia, người gần đây có khỏe không?”
Thực ra trong ấn tượng của Bắc Dao Quang, sau khi rời khỏi trang viện trên núi cũng không quá mười ngày nhưng vì ở lại một đêm trong đào yêu cốc, cách biệt với thế gian tới ba mươi năm, cho nên nàng vẫn phải hỏi thăm cho dù thực ra nàng hi vọng vĩnh viễn không gặp lại hắn nữa.
” Đa tạ Bắc Dao tiểu thư quan tâm, tại hạ hết thảy đều hảo, tiểu thư như thế nào?”, Tư Đồ Y vẫn cố ý gọi Bắc Dao Quang là tiểu thư mà không phải là phu nhân, bởi vì trong lòng vẫn không cam lòng là vô duyên với nàng.
“Nhờ phúc của vương gia, mọi thứ đều tốt, không biết vị công tử này là ai?”, Bắc Dao Quang vẫn duy trì vẻ mỉm cười khách khí, nhìn về phía Tư Đồ Huyền, người này từ lúc bước vào tới giờ vẫn dùng ánh mắt để đánh giá nàng, nàng dù muốn bỏ qua cũng không được, mặc kệ tướng mạo hắn rất đẹp nhưng cứ dùng ánh mắt tà nịnh lại âm dương quái khí như thế thì tâm tình gì cũng bị phá hư.
“Vị này chính là nhị hoàng tử của hoàng thượng, Thiên Tuyền vương gia”, Trần Ngọc Bạch lên tiếng giới thiệu.
” Tại hạ Tư Đồ huyền, nếu ra cung, sẽ không để tâm tới thân phận vương gia, mọi người tùy ý xưng hô là được nhưng thật ra tại hạ nên gọi cô nương như thế nào cho thỏa đáng? Là Bắc Dao phu nhân hay là Bắc Dao tiểu thư?”, Tư Đồ Huyền quả nhiên không phải là đèn cạn dầu, vừa lên tiếng đã gây khó cho người khác.
Bắc Dao Quang vẫn thản nhiên cười “ xưng hô như thế nào cũng vậy, chẳng qua chỉ là một loại danh hiệu, chỉ cần ta biết đối tượng đượcgọi đúng là ta là được rồi, cần gì phải câu nệ kiểu cách xưng hô, giống như lời nhị vương gia, tùy ý xưng hô là tốt rồi, dù sao đang ngồi đây, trừ bỏ thiếp thân mang họ Bắc Dao thì không còn ai nữa không phải sao? Cho nên mặc kệ là Bắc Dao cô nương hay là Bắc Dao tiểu thư cũng được, đều là nói tới thiếp thân không đúng sao? Nhị vương gia, người nói đúng không?”
” Bắc Dao phu nhân thật sự là có tài ăn nói, làm cho Huyền mở rộng hiểu biết”, trong mắt Tư Đồ Huyền lộ ra thâm ý, Bắc Dao Quang nhìn thấy thì nghĩ rằng ánh mắt đó thể hiện cho sự hứng thú và khiêu khích, quả nhiên không hổ là huynh đệ, giống y chang ánh mắt lúc trước Tư Đồ Y nhìn nàng ở trong sơn trang, đáy lòng không khỏi nảy sinh sự chán ghét.
“là nhị vương gia quá khen”, Bắc Dao Quang thần sắc thản nhiên đáp tạ.
Lúc này, Xuân Hoa, Xuân Thủy cũng đã mang trà cùng điểm tâm đến, Thanh nhi phất phất tay, ý bảo nơi này không có chuyện của bọn họ, đều lui ra đi. Hai nha đầu cung kính thi lễ rồi chậm rãi lui ra ngoài.
“Thiếu thành chủ, hai vị vương gia, xin mời chút trà chiều”, Bắc Dao Quang khách khí mời.
“Buổi trà chiều?”, Trần Ngọc Bạch lại nghe được mấy từ này lần nữa, không khỏi nghi ngờ, làm cho không khí có chút xấu hổ lại nặng nề. Vô Ảnh tuy rằng không dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn nhưng nếu hai người tình cờ chạm mắt nhau thì vẫn làm cho hắn có chút không tự nhiên, quen biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thất tin với Vô Ảnh, còn bị hắn bắt gặp, mà lúc này hai huynh đệ Tư Đồ nhìn như là tình cảm rất tốt, không giống tình cảm hoàng gia mà người ta vẫn nghĩ nhưng Tư Đồ Huyền luôn cho người ta cảm giác hắn cố ý nhằm vào Tư Đồ Y.
Mà nữ chủ nhân Bắc Dao Quang cũng không giống như lời Hàn Tùy đã báo cáo hôm qua, nói chuyện khéo léo, khách khí lại rất cẩn thận, dù biết nàng nói không thật nhưng cũng không thể bắt bẻ được. Xem ra hôm nay không phải là hành động sáng suốt, không nên nói chuyện kia, Trần Ngọc Bạch hắn đã rơi vào thế hạ phong, một khi đã vậy thì không bằng dùng tâm tình thoải mái mà uốn trà, nói chuyện phiếm, sau đó sẽ lấy cớ rời đi, còn có thể giữ lại một chút thể diện, cũng không ảnh hưởng đến tình bằng hữu của hắn và Phong Vô Ảnh, về chuyện Phong Vô Ảnh thích nàng, chờ sau này suy nghĩ biện pháp khác đi.
“À, đây không phải là tên một loại trà mà là một hình thức tiêu khiển, ở quê hương ta, thời gian dùng trà ở giữa buổi cơm trưa và buổi cơm chiều thì gọi là buổi trà chiều, thường là dùng các loại điểm tâm, bánh ngọt với trà, sữa…Cả đám bằng hữu cùng ngồi uống trà, ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm như vậy thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Ta cùng Vô Ảnh vừa dùng qua, các vị thường ngày bận rộn nhiều việc chắc ít có thời gian rảnh để tiêu khiển, không bằng bây giờ hưởng thụ một chút đi”, Bắc Dao Quang mỉm cười nhìn thoáng qua Phong Vô Ảnh, rồi lại nhìn mọi người mà nói.
“Quả là một phong tục mới, không biết quê hương của Bắc Dao phu nhân ở đâu?”, Trần Ngọc Bạch tao nhã cầm chén trà lên, uống một ngụm, sau đó mới tò mò hỏi.
“Ở một nơi rất xa”, Bắc Dao Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng đáp, nghe thanh âm của nàng, Trần Ngọc Bạch lập tức ý thức được hắn đã hỏi nàng chuyện không nên hỏi, vội vàng áy náy nói “ thực ngượng ngùng, Ngọc Bạch dường như đã hỏi chuyện không nên hỏi”
” Không có gì, con người luôn hoài niệm về quá khứ, khi mất đi rồi mới thấy quý, mới thấy tốt đẹp, khi đó hối tiếc cũng đã không kịp, nhưng dù sao cũng đã mất đi, cái hiện tại cũng chưa chắc là không tốt, cho nên ta thích Hiệp Khách thành, sau này nơi đây chính là quê hương của ta. Giữ lại một đoạn ký ức của quá khứ xem như là kỷ niệm, để không phải quên hết thôi”
Bắc Dao Quang lắc đầu, cuộc sống ở hiện đại trong hai mươi mấy năm dường như đã cách nàng rất xa, đêm khuya nằm mộng cũng không nhớ lại, chỉ cảm thán thế giới này có nhiều điều không tiện, gần như là đối lập với cuộc sống hiện đại, lúc đầu nàng còn lo lắng đến chuyện học hành, đến bạn bè của nàng…nhưng nếu nàng đã không thể trở lại thì không cần nhớ tới quá khứ.
” Bắc Dao tiểu thư tựa hồ như trong mấy tháng qua đã thay đổi rất nhiều”, ánh mắt của Tư Đồ Y nhì nàng như muốn tận lực che dấu dục vọng chiếm hữu nàng của hắn, nhưng ánh sáng trong mắt hắn đã thể hiện tâm tình thực sự của hắn với nàng.
“Con người không ngừng trải qua nhiều chuyện, thay đổi là tất nhiên, bất quá có nhiều thứ dù trải qua bao nhiêu lâu thì cũng không thay đổi, cũng không thể thay thế, vương gia chẳng lẽ không nghĩ vậy sao?”. Bắc Dao Quang không chút yếu thế, lãnh đạm nhìn lại hắn, trên ghét nhất ba loại nam nhân, một là vô lại, hai là kẻ lừa đảo, loại thứ ba chính là kẻ tự cho là đúng, mà Tư Đồ Y lại chính là loại thứ ba này. Hắn tốt nhất đừng làm ra chuyện khiến nàng chán ghét quá mức, nếu không nàng sẽ không quản hắn có là vương gia hay không, nàng sẽ cho hắn đẹp mặt, giống như khi ở sơn trang, hắn khiêu khích Như Mặc đã làm cho ấn tượng của nàng dành cho hắn hoàn toàn bị phá hư.
” Đương nhiên, tiểu thư vẫn mồm miệng lanh lợi, lời lẽ sắc bén như trước, chính xác là có một số thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi”, ánh mắt của Tư Đồ Y cũng tối lại, hắn muốn cái gì là sẽ phải có cho bằng được, dù người khác không muốn cũng không thể không cấp cho hắn, mà Bắc Dao Quang lại là người mà hắn muốn có cho bằng được “ sao hôm nay lại không thấy Như Mặc công tử đâu?”
Nghe hắn nhắc tới Như Mặc, Bắc Dao Quang vừa định trả lời, Thanh nhi đứng sau lưng nàng đã lên tiếng “ chủ nhân nhà ta có việc phải ra ngoài, chắc vài ngày nữa sẽ trở về, nếu lúc đó vương gia còn chưa rời khỏi Hiệp Khách thành thì hoan nghênh người lại đến làm khách”
“Thì ra là nam chủ nhân đã ra ngoài, ta còn đang ngạc nhiên sao chỉ có một mình phu nhân ở nhà, làm cho phủ đệ vắng lặng như vậy, cũng nên tìm người đến nói chuyện mới tốt, thực sư là làm người ta hâm mộ a”. Tư Đồ Huyền buông lời kích thích Tư Đồ Y mà cũng chế giễu Bắc Dao Quang không tuân thủ nữ tắc, khi bọn họ tiến vào, những lời của Phong Vô Ảnh nói với Bắc Dao Quang đều nghe được rất rõ ràng.
Tư Đồ Y giận mà không dám nói gì chỉ cắn răng nuốt xuống, Trần Ngọc Bạch vẻ mặt lo lắng nhìn thoáng qua Phong Vô Ảnh, còn Phong Vô Ảnh thì giận đến mức muốn đứng dậy nhưng lại bị tay của Bắc Dao Quang ở dưới bàn đè lại, ý nói hắn nên bình tĩnh. Phong Vô Ảnh cảm nhận được bàn tay của nàng liền ngưng động tác, quay đầu lại nhìn nàng, động tác của Bắc Dao Quang có thể qua mắt người khác nhưng không thể qua mắt ba cao thủ võ công đang có mặ trong phòng nên ba người có ba biểu tình khác nhau.
Bắc Dao Quang lại làm như không thấy, chỉ mỉm cười với Phong Vô Ảnh, mà đối với Tư Đồ Huyền thì nét cười có mấy phần thâm ý, dường như không chút để tâm tới những lời khiêu khích, trêu chọc của hắn. Thực ra trong lòng nàng tức muốn điên rồi, Tư Đồ Huyền so với đệ đệ hắn còn đáng ghét hơn gấp trăm lần, hắn nghĩ Bắc Dao Quang nàng là quả hồng mềm sao? Hắn muốn châm chọc ai, muốn minh tranh ám đấu gì đó với ai, nàng không quản, dù sao cũng là chuyện của huynh đệ bọn họ, nhưng hắn không nên kéo nàng xuống nước.
“Nhị vương gia thật hâm mộ sao? cũng khó trách, bộ dáng vương gia hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, nói vậy làm phức tạp là tránh không được, hơn nữa vương gia sinh trưởng trong hoàng tộc, cho dù muốn tìm một người để tâm sự e rằng cũng không tìm được người như mình. Không thể so với tiểu nữ tử có thể tiêu dao tự tại, cũng khó trách vương gia lại hâm mộ như thế”
Những lời của Bắc Dao Quang mới nghe thì hay nhưng nghĩ kỹ thì lời nào cũng tràn đầy ý tứ châm chọc, nếu Tư Đồ Huyền ám chỉ nàng thừa dịp không có Như Mặc ở nhà, không tuân thủ nữ tắc cùng Phong Vô Ảnh có quan hệ mờ ám. Nàng chẳng những không phản ứng mà còn lấy giọng điệu cảm thán mà thương tiếc hắn so với nàng rất cô đơn, tịch mịch, nói hắn bế nguyệ tu hoa là chê hắn không giống nam nhân, còn châm chọc hắn dù đẹp hơn mỹ nhân cũng không có nam nhân nào thích hắn, sâu xa hơn nữa là sẽ không có nữ nhân nào coi trọng hắn, cuối cùng là phản kích lại cái câu hâm mộ hắn nói với Tư Đồ Y, bỏ qua việc hắn nói chuyện với nàng như vậy, đó là do hắn hâm mộ nàng quá mức.
Những lời của nàng như cái tát giáng vào mặt Tư Đồ Huyền, làm cho hắn dù muốn phản kích cũng không tìm ra lời, ánh mắt nhìn Bắc Dao Quang càng thêm sắc bén, u tối, còn có tức giận, cố gắng lắm mới kiềm chế được mà nở nụ cười lạnh lùng “ Bắc Dao phu nhân quả có tài ăn nói, tại hạ bội phục”
” Làm sao, là Vương gia quá khen!” Bắc Dao Quang cũng dường như không có việc gì tươi cười quay về nhìn.
Thuốc súng nổi lên bốn phía, Phong Vô Ảnh trầm tĩnh hơn, Bắc Dao Quang lợi hại hơn so với hắn tưởng tượng, còn Trần Ngọc Bạch vẫn giữ nguyên ý nghĩ về nàng như ban đầu, Tư Đồ Y thì cố nén cười đến mức thống khổ, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhị hoàng huynh giảo hoạt hơn hồ ly của hắn rơi vào thế hạ phong. Thật sự là khoái hoạt, cái này không biết có phải là ăn trộm gà còn mất nắm gạo không? Dục vọng chiếm giữ của hắn với Bắc Dao Quang lại tăng thêm vài phần, nếu hắn có một nữ tử như vậy bên người, về sau còn không làm Tư Đồ Huyền tức chết sao?
Thanh nhi đứng sau lưng Bắc Dao Quang cũng mỉm cười, cuối cùng cũng biết phu nhân hắn tài giỏi thế nào.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cảnh Xuân Viện, Phong Vô Ảnh đang chẩn mạch cho nàng, trên bàn còn có điểm tâm rất tinh xảo đã vơi bớt mấy khối, hai ly trà đã nguội.
Một chiếc xích đu trên phủ nệm dựa vào cửa sổ, còn có lụa mỏng thượng đẳng làm màn ngăn cách, một cửa tròn ngăn giữa gian ngoài và gian trong, không cản trở tầm nhìn nhưng cũng tạo nên một cảm giác mờ ảo, cửa sổ được mở rộng làm cho ánh mặt trời cùng ngọn gió nhẹ từ ngoài lùa vào, làm bay bay mấy sợi tóc của hai người, làm cho Xuân Hoa, Xuân Thủy cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật đẹp.
” Thế nào?” Bắc Dao Quang nhìn Phong Vô Ảnh, thời đại này không có siêu âm để quan sát thai nhi nên chỉ có thể dựa vào bắt mạch của đại phu để biết tình trạng đứa nhỏ thế nào, điều này làm cho Bắc Dao Quang có chút lo lắng, bất an.
” Ngươi không cần lo lắng, nó tốt lắm, rất có sức sống, rất có thể là nam hài, ngươi chỉ cần giữ cho tinh thần thoải mái, ăn uống đầy đủ thì tám tháng sau có thể sinh nó”, Phong Vô Ảnh mỉm cười nhìn nàng, nhìn đến lúc thấy nàng tươi cười trở lại, tuy biết rằng tươi cười này không phải vì hắn mà là vì đứa nhỏ trong bụng nàng nhưng hắn vẫn thích ngắm nhìn.
“Tám tháng sao?”, Bắc Dao Quang hỏi lại “ nếu tám tháng sau ta còn chưa sinh được thì sao?”
” Bắc Dao, ngươi lo lắng dư thừa, toàn bộ quá trình mang thai chỉ mất khoảng chín tháng mười ngày, cho nên nhiều lắm là chỉ tám tháng nữa ngươi sẽ sinh”. Phong Vô Ảnh không khỏi bật cười, không nghĩ tới có lúc một nam nhân như hắn lại trả lời các vấn đề về sinh nở mà nữ nhân nào cũng nên biết “ ngươi không cần phải lo lắng, cũng đừng nghĩ lung tung, phải giữ cho tinh thần sảng khoái, thoải mái, có ta đây, đừng lo, ta sẽ để cho tiểu tử của ngươi an toàn ra đời, được chưa?”
” Ân! Ta có lẽ là ta nghĩ quá nhiều, chỉ mong được như vậy”. Tám tháng nói dài thì không quá dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, rồi Phong Vô Ảnh cũng sẽ biết sau tám tháng nữa nàng vẫn chưa sinh, không biết lúc đó hắn có nghĩ nàng là quái vật hay không? Quên đi, đi một bước thì tính một bước vậy, giống như Phong Vô Ảnh đã nói, lo lắng hơi sớm, phải chờ đợi thôi.
“Ngọc Bạch là bằng hữu của ta, nếu lát nữa hắn có nói gì thất lễ với ngươi thì đừng để trong lòng”, lúc gã sai vặt vào báo có Trần Ngọc Bạch đến, Phong Vô Ảnh đã tâm thần không yên, hắn biết vì sao Trần Ngọc Bạch đến gặp Bắc Dao Quang, nên muốn nói gì đó mà lại chần chờ.
“Vô Ảnh, vị Trần thiếu thành chủ kia là bằng hữu tốt của ngươi sao?”, khi nghe gã sai vặt báo có Trần thiếu thành chủ đến thăm, nàng mới biết hạ nhân trong phủ đều do Trần Ngọc Bạch tặng, đối với vị thiếu thành chủ của Hiệp Khách thành càng thêm có hảo cảm, nhưng giờ nghe Vô Ảnh nói, nàng lại có chút không được tự nhiên, thì ra thiếu thành chủ tới cửa bái phỏng là vì Vô Ảnh, hay nói đúng hơn là hắn đối với nàng có phần hiều kì.
“Ân, chúng ta gần như là cùng nhau lớn lên, ta lớn hơn hắn một tuổi, hôm qua ta trở về thì đã thấy hắn ở trong y quán chờ ta, biết ta ở lại dùng bữa tối với ngươi, sợ là hắn đối với ngươi sẽ có hiểu lầm, cho nên..”
” Vô Ảnh, ngươi không cần lo lắng, nghe Thanh nhi miêu tả, thiếu thành chủ là một người hào sảng, phong nhã, lòng dạ tất nhiên sẽ rộng rãi hơn người khác, cho nên ngươi đừng lo, vì Phong Vô Ảnh ngươi ngày thường là một chính nhân quân tử lại ôn lương, ít tiếp xúc với nữ tử mà hôm qua lại ăn cơm cùng với một nữ nhân mới vừa quen biết như ta, cho nên thiếu thành chủ mới tò mò, hiếu kỳ về ta, hôm nay chẳng qua là muốn gặp ta mà thôi, ngươi đừng sợ ta khó chịu, ngươi là bằng hữu của ta, cho nên bằng hữu của ngươi cũng là bằng hữu của ra, mà bằng hữu gặp nhau, uống chén trà, ăn cái bánh thì là chuyện bình thường, có đúng không?”. Bắc Dao Quang vỗ tay hắn trấn an, tâm tình Phong Vô Ảnh cũng được thả lỏng hơn, cảm kích nhìn nàng “Bắc Dao, ta cũng không nói quá, ngươi thực sự là bất đồng với nữ tử bình thường khác”
” Không có! Nhưng giờ nghe ngươi nói vật thì có phải ngươi đang ca ngợi ta sao?”, Bắc Dao Quang trừng mắt nhìn hắn, có chút bướng bỉnh nói
” Đương nhiên! Đương nhiên là ca ngợi, nhưng chỉ ca ngợi một mình ngươi”, Phong Vô Ảnh không chút do dự nói.
Bắc Dao Quang còn đang mỉm cười, tìm cách đáp lại thì Thanh nhi đã dẫn Trần Ngọc Bạch cùng huynh đệ Tư Đồ Y tiến vào, hai người liền đứng lên, Bắc Dao Quang mỉm cười nhìn Trần Ngọc Bạch tuấn dật phi phàm, rồi nhìn thấy hai huynh đệ Tư Đồ Y thì ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn cố trấn tĩnh “ vị này chắc là thiếu thành chủ? Thiếp thân gặp qua thiếu thành chủ”
” Bắc Dao phu nhân khách khí, là ta đường đột, phu nhân không trách đã là may mắn”, Trần Ngọc Bạch cũng thầm đánh giá Bắc Dao Quang, quả nhiên là một giai nhân, lệ mà không yêu, mị mà không nhiêu, ánh mắt đoan trang, khí độ hào phóng làm cho nàng có một lực hấp dẫn đặc biệt, khó trách Vô Ảnh dù biết nàng đã có chồng vẫn không thể kiềm chế mà thích nàng.
“Thiếu thành chủ mới là quá khách khí, cũng do Thanh nhi sơ suất, không nói cho ta biết người giúp đỡ hôm trước là thiếu thành chủ, làm cho ta thất lễ, mời thiếu thành chủ mau an tọa. Xin mời vào, phủ đệ đơn sơ xin thiếu thành chủ đừng chê cười”. Lúc cần nói những lời khách khí, Bắc Dao Quang cũng sẽ nói rất tốt, giờ phút này rất ra bộ dáng của một phu nhân, vừa đoan trang, vừa uy nghiêm, lại có phần khí phách.
” Phu nhân nói như vậy,làm ta xấu hổ vô cùng, chỉ là chút việc vặt, phu nhân cần gì phải nhớ mãi, hôm nay mạo muội tới chơi, hi vọng không gây phiền phức gì cho phu nhân”. Trần Ngọc Bạch vội vàng thi lễ, mặt còn mang theo vẻ xin lỗi mỉm cười, rất tao nhã lại đúng mực, làm cho người ta nhìn thấy cảm giác là cảnh đẹp ý vui, trên đời này ngoại trừ Như Mặc chắc không còn nam tử nào sánh được với hắn, tuy rằng nam tử mặc hồng y bên cạnh Tư Đồ Y cũng rất đặc sắc nhưng vẫn không thể so sánh bằng.
“làm gì có, khách quý tới cửa, cao hứng còn không kịp nữa là, hơn nữa thiếu thành chủ là bằng hữu của Vô Ảnh, Tư Đồ vương gia cũng xem như là cố nhân của ta, như vậy mọi người đều không xa lạ với nhau, mau mời vào, Xuân Hoa, Xuân Thủy, nhanh chóng mang trà đến đây”, Bắc Dao Quang hơi nghiêng mình, tạo ra thư thái mời khách cao nhã .
“Vậy tại hạ xin quấy rầy”, thiếu thành chủ dẫn đầu thi lễ, tiếp theo là huynh đệ Tư Đồ Y, sau đó mới tiến vào trong sảnh.
Lúc này Xuân Hoa, Xuân Thủy cũng đã mang ấm trà nguội lạnh trên bàn đi xuống.
“Các vị mời vào”
Mấy người kia cũng không khách khí mà ngồi xuống, Bắc Dao Quang là người ngồi xuống sau cùng “ vương gia, đã lâu không gặp, chúng ta thực có duyên, ở nơi này cũng có thể gặp lại vương gia, người gần đây có khỏe không?”
Thực ra trong ấn tượng của Bắc Dao Quang, sau khi rời khỏi trang viện trên núi cũng không quá mười ngày nhưng vì ở lại một đêm trong đào yêu cốc, cách biệt với thế gian tới ba mươi năm, cho nên nàng vẫn phải hỏi thăm cho dù thực ra nàng hi vọng vĩnh viễn không gặp lại hắn nữa.
” Đa tạ Bắc Dao tiểu thư quan tâm, tại hạ hết thảy đều hảo, tiểu thư như thế nào?”, Tư Đồ Y vẫn cố ý gọi Bắc Dao Quang là tiểu thư mà không phải là phu nhân, bởi vì trong lòng vẫn không cam lòng là vô duyên với nàng.
“Nhờ phúc của vương gia, mọi thứ đều tốt, không biết vị công tử này là ai?”, Bắc Dao Quang vẫn duy trì vẻ mỉm cười khách khí, nhìn về phía Tư Đồ Huyền, người này từ lúc bước vào tới giờ vẫn dùng ánh mắt để đánh giá nàng, nàng dù muốn bỏ qua cũng không được, mặc kệ tướng mạo hắn rất đẹp nhưng cứ dùng ánh mắt tà nịnh lại âm dương quái khí như thế thì tâm tình gì cũng bị phá hư.
“Vị này chính là nhị hoàng tử của hoàng thượng, Thiên Tuyền vương gia”, Trần Ngọc Bạch lên tiếng giới thiệu.
” Tại hạ Tư Đồ huyền, nếu ra cung, sẽ không để tâm tới thân phận vương gia, mọi người tùy ý xưng hô là được nhưng thật ra tại hạ nên gọi cô nương như thế nào cho thỏa đáng? Là Bắc Dao phu nhân hay là Bắc Dao tiểu thư?”, Tư Đồ Huyền quả nhiên không phải là đèn cạn dầu, vừa lên tiếng đã gây khó cho người khác.
Bắc Dao Quang vẫn thản nhiên cười “ xưng hô như thế nào cũng vậy, chẳng qua chỉ là một loại danh hiệu, chỉ cần ta biết đối tượng đượcgọi đúng là ta là được rồi, cần gì phải câu nệ kiểu cách xưng hô, giống như lời nhị vương gia, tùy ý xưng hô là tốt rồi, dù sao đang ngồi đây, trừ bỏ thiếp thân mang họ Bắc Dao thì không còn ai nữa không phải sao? Cho nên mặc kệ là Bắc Dao cô nương hay là Bắc Dao tiểu thư cũng được, đều là nói tới thiếp thân không đúng sao? Nhị vương gia, người nói đúng không?”
” Bắc Dao phu nhân thật sự là có tài ăn nói, làm cho Huyền mở rộng hiểu biết”, trong mắt Tư Đồ Huyền lộ ra thâm ý, Bắc Dao Quang nhìn thấy thì nghĩ rằng ánh mắt đó thể hiện cho sự hứng thú và khiêu khích, quả nhiên không hổ là huynh đệ, giống y chang ánh mắt lúc trước Tư Đồ Y nhìn nàng ở trong sơn trang, đáy lòng không khỏi nảy sinh sự chán ghét.
“là nhị vương gia quá khen”, Bắc Dao Quang thần sắc thản nhiên đáp tạ.
Lúc này, Xuân Hoa, Xuân Thủy cũng đã mang trà cùng điểm tâm đến, Thanh nhi phất phất tay, ý bảo nơi này không có chuyện của bọn họ, đều lui ra đi. Hai nha đầu cung kính thi lễ rồi chậm rãi lui ra ngoài.
“Thiếu thành chủ, hai vị vương gia, xin mời chút trà chiều”, Bắc Dao Quang khách khí mời.
“Buổi trà chiều?”, Trần Ngọc Bạch lại nghe được mấy từ này lần nữa, không khỏi nghi ngờ, làm cho không khí có chút xấu hổ lại nặng nề. Vô Ảnh tuy rằng không dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn nhưng nếu hai người tình cờ chạm mắt nhau thì vẫn làm cho hắn có chút không tự nhiên, quen biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thất tin với Vô Ảnh, còn bị hắn bắt gặp, mà lúc này hai huynh đệ Tư Đồ nhìn như là tình cảm rất tốt, không giống tình cảm hoàng gia mà người ta vẫn nghĩ nhưng Tư Đồ Huyền luôn cho người ta cảm giác hắn cố ý nhằm vào Tư Đồ Y.
Mà nữ chủ nhân Bắc Dao Quang cũng không giống như lời Hàn Tùy đã báo cáo hôm qua, nói chuyện khéo léo, khách khí lại rất cẩn thận, dù biết nàng nói không thật nhưng cũng không thể bắt bẻ được. Xem ra hôm nay không phải là hành động sáng suốt, không nên nói chuyện kia, Trần Ngọc Bạch hắn đã rơi vào thế hạ phong, một khi đã vậy thì không bằng dùng tâm tình thoải mái mà uốn trà, nói chuyện phiếm, sau đó sẽ lấy cớ rời đi, còn có thể giữ lại một chút thể diện, cũng không ảnh hưởng đến tình bằng hữu của hắn và Phong Vô Ảnh, về chuyện Phong Vô Ảnh thích nàng, chờ sau này suy nghĩ biện pháp khác đi.
“À, đây không phải là tên một loại trà mà là một hình thức tiêu khiển, ở quê hương ta, thời gian dùng trà ở giữa buổi cơm trưa và buổi cơm chiều thì gọi là buổi trà chiều, thường là dùng các loại điểm tâm, bánh ngọt với trà, sữa…Cả đám bằng hữu cùng ngồi uống trà, ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm như vậy thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Ta cùng Vô Ảnh vừa dùng qua, các vị thường ngày bận rộn nhiều việc chắc ít có thời gian rảnh để tiêu khiển, không bằng bây giờ hưởng thụ một chút đi”, Bắc Dao Quang mỉm cười nhìn thoáng qua Phong Vô Ảnh, rồi lại nhìn mọi người mà nói.
“Quả là một phong tục mới, không biết quê hương của Bắc Dao phu nhân ở đâu?”, Trần Ngọc Bạch tao nhã cầm chén trà lên, uống một ngụm, sau đó mới tò mò hỏi.
“Ở một nơi rất xa”, Bắc Dao Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng đáp, nghe thanh âm của nàng, Trần Ngọc Bạch lập tức ý thức được hắn đã hỏi nàng chuyện không nên hỏi, vội vàng áy náy nói “ thực ngượng ngùng, Ngọc Bạch dường như đã hỏi chuyện không nên hỏi”
” Không có gì, con người luôn hoài niệm về quá khứ, khi mất đi rồi mới thấy quý, mới thấy tốt đẹp, khi đó hối tiếc cũng đã không kịp, nhưng dù sao cũng đã mất đi, cái hiện tại cũng chưa chắc là không tốt, cho nên ta thích Hiệp Khách thành, sau này nơi đây chính là quê hương của ta. Giữ lại một đoạn ký ức của quá khứ xem như là kỷ niệm, để không phải quên hết thôi”
Bắc Dao Quang lắc đầu, cuộc sống ở hiện đại trong hai mươi mấy năm dường như đã cách nàng rất xa, đêm khuya nằm mộng cũng không nhớ lại, chỉ cảm thán thế giới này có nhiều điều không tiện, gần như là đối lập với cuộc sống hiện đại, lúc đầu nàng còn lo lắng đến chuyện học hành, đến bạn bè của nàng…nhưng nếu nàng đã không thể trở lại thì không cần nhớ tới quá khứ.
” Bắc Dao tiểu thư tựa hồ như trong mấy tháng qua đã thay đổi rất nhiều”, ánh mắt của Tư Đồ Y nhì nàng như muốn tận lực che dấu dục vọng chiếm hữu nàng của hắn, nhưng ánh sáng trong mắt hắn đã thể hiện tâm tình thực sự của hắn với nàng.
“Con người không ngừng trải qua nhiều chuyện, thay đổi là tất nhiên, bất quá có nhiều thứ dù trải qua bao nhiêu lâu thì cũng không thay đổi, cũng không thể thay thế, vương gia chẳng lẽ không nghĩ vậy sao?”. Bắc Dao Quang không chút yếu thế, lãnh đạm nhìn lại hắn, trên ghét nhất ba loại nam nhân, một là vô lại, hai là kẻ lừa đảo, loại thứ ba chính là kẻ tự cho là đúng, mà Tư Đồ Y lại chính là loại thứ ba này. Hắn tốt nhất đừng làm ra chuyện khiến nàng chán ghét quá mức, nếu không nàng sẽ không quản hắn có là vương gia hay không, nàng sẽ cho hắn đẹp mặt, giống như khi ở sơn trang, hắn khiêu khích Như Mặc đã làm cho ấn tượng của nàng dành cho hắn hoàn toàn bị phá hư.
” Đương nhiên, tiểu thư vẫn mồm miệng lanh lợi, lời lẽ sắc bén như trước, chính xác là có một số thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi”, ánh mắt của Tư Đồ Y cũng tối lại, hắn muốn cái gì là sẽ phải có cho bằng được, dù người khác không muốn cũng không thể không cấp cho hắn, mà Bắc Dao Quang lại là người mà hắn muốn có cho bằng được “ sao hôm nay lại không thấy Như Mặc công tử đâu?”
Nghe hắn nhắc tới Như Mặc, Bắc Dao Quang vừa định trả lời, Thanh nhi đứng sau lưng nàng đã lên tiếng “ chủ nhân nhà ta có việc phải ra ngoài, chắc vài ngày nữa sẽ trở về, nếu lúc đó vương gia còn chưa rời khỏi Hiệp Khách thành thì hoan nghênh người lại đến làm khách”
“Thì ra là nam chủ nhân đã ra ngoài, ta còn đang ngạc nhiên sao chỉ có một mình phu nhân ở nhà, làm cho phủ đệ vắng lặng như vậy, cũng nên tìm người đến nói chuyện mới tốt, thực sư là làm người ta hâm mộ a”. Tư Đồ Huyền buông lời kích thích Tư Đồ Y mà cũng chế giễu Bắc Dao Quang không tuân thủ nữ tắc, khi bọn họ tiến vào, những lời của Phong Vô Ảnh nói với Bắc Dao Quang đều nghe được rất rõ ràng.
Tư Đồ Y giận mà không dám nói gì chỉ cắn răng nuốt xuống, Trần Ngọc Bạch vẻ mặt lo lắng nhìn thoáng qua Phong Vô Ảnh, còn Phong Vô Ảnh thì giận đến mức muốn đứng dậy nhưng lại bị tay của Bắc Dao Quang ở dưới bàn đè lại, ý nói hắn nên bình tĩnh. Phong Vô Ảnh cảm nhận được bàn tay của nàng liền ngưng động tác, quay đầu lại nhìn nàng, động tác của Bắc Dao Quang có thể qua mắt người khác nhưng không thể qua mắt ba cao thủ võ công đang có mặ trong phòng nên ba người có ba biểu tình khác nhau.
Bắc Dao Quang lại làm như không thấy, chỉ mỉm cười với Phong Vô Ảnh, mà đối với Tư Đồ Huyền thì nét cười có mấy phần thâm ý, dường như không chút để tâm tới những lời khiêu khích, trêu chọc của hắn. Thực ra trong lòng nàng tức muốn điên rồi, Tư Đồ Huyền so với đệ đệ hắn còn đáng ghét hơn gấp trăm lần, hắn nghĩ Bắc Dao Quang nàng là quả hồng mềm sao? Hắn muốn châm chọc ai, muốn minh tranh ám đấu gì đó với ai, nàng không quản, dù sao cũng là chuyện của huynh đệ bọn họ, nhưng hắn không nên kéo nàng xuống nước.
“Nhị vương gia thật hâm mộ sao? cũng khó trách, bộ dáng vương gia hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, nói vậy làm phức tạp là tránh không được, hơn nữa vương gia sinh trưởng trong hoàng tộc, cho dù muốn tìm một người để tâm sự e rằng cũng không tìm được người như mình. Không thể so với tiểu nữ tử có thể tiêu dao tự tại, cũng khó trách vương gia lại hâm mộ như thế”
Những lời của Bắc Dao Quang mới nghe thì hay nhưng nghĩ kỹ thì lời nào cũng tràn đầy ý tứ châm chọc, nếu Tư Đồ Huyền ám chỉ nàng thừa dịp không có Như Mặc ở nhà, không tuân thủ nữ tắc cùng Phong Vô Ảnh có quan hệ mờ ám. Nàng chẳng những không phản ứng mà còn lấy giọng điệu cảm thán mà thương tiếc hắn so với nàng rất cô đơn, tịch mịch, nói hắn bế nguyệ tu hoa là chê hắn không giống nam nhân, còn châm chọc hắn dù đẹp hơn mỹ nhân cũng không có nam nhân nào thích hắn, sâu xa hơn nữa là sẽ không có nữ nhân nào coi trọng hắn, cuối cùng là phản kích lại cái câu hâm mộ hắn nói với Tư Đồ Y, bỏ qua việc hắn nói chuyện với nàng như vậy, đó là do hắn hâm mộ nàng quá mức.
Những lời của nàng như cái tát giáng vào mặt Tư Đồ Huyền, làm cho hắn dù muốn phản kích cũng không tìm ra lời, ánh mắt nhìn Bắc Dao Quang càng thêm sắc bén, u tối, còn có tức giận, cố gắng lắm mới kiềm chế được mà nở nụ cười lạnh lùng “ Bắc Dao phu nhân quả có tài ăn nói, tại hạ bội phục”
” Làm sao, là Vương gia quá khen!” Bắc Dao Quang cũng dường như không có việc gì tươi cười quay về nhìn.
Thuốc súng nổi lên bốn phía, Phong Vô Ảnh trầm tĩnh hơn, Bắc Dao Quang lợi hại hơn so với hắn tưởng tượng, còn Trần Ngọc Bạch vẫn giữ nguyên ý nghĩ về nàng như ban đầu, Tư Đồ Y thì cố nén cười đến mức thống khổ, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhị hoàng huynh giảo hoạt hơn hồ ly của hắn rơi vào thế hạ phong. Thật sự là khoái hoạt, cái này không biết có phải là ăn trộm gà còn mất nắm gạo không? Dục vọng chiếm giữ của hắn với Bắc Dao Quang lại tăng thêm vài phần, nếu hắn có một nữ tử như vậy bên người, về sau còn không làm Tư Đồ Huyền tức chết sao?
Thanh nhi đứng sau lưng Bắc Dao Quang cũng mỉm cười, cuối cùng cũng biết phu nhân hắn tài giỏi thế nào.