Bên trong nhìn như gió dữ mưa rền thực ra chỉ là sợ bóng sợ gió, Phong Vô Ảnh cũng đi với Thanh nhi nhưng thực ra không có thực sự rời đi mà đang nói chuyện cùng với Thanh nhi.
” Thanh nhi, Mặc Mặc đi đâu?” Phong Vô Ảnh ôm Bảo Bảo đột nhiên ở trên đường tắt vắng vẻ hỏi một câu làm Thanh nhi ngẩn người, vội vàng đáp “ Mặc tiểu chủ được Xuân Hoa…”
“Thanh nhi, ngươi cũng đừng giúp Bắc Dao che giấu ta, ngươi cho rằng ta cái gì cũng không biết sao? Chẳng qua ta không muốn cho Bắc Dao thêm phiền, nàng đã không muốn ta lo lắng thì ta sẽ không hỏi nhưng cũng không có nghĩa là ta không muốn biết. Mặc Mặc và Bảo Bảo hiện giờ là con nuôi của ta, giống như ta sinh ra, ta nghĩ ta có quyền biết chuyện gì đã xảy ra? Bên ngoài có chuyện gì? Tại sao có người ở chung quanh người do Ngọc Bạch an bài?” Phong Vô Ảnh không còn vẻ tươi cười như lúc trước, mà là sự nghiêm túc thật sự, không cho Thanh nhi có cơ hội nói dối hắn.
“Phong đại phu, nếu phu nhân không muốn ngươi biết, ngươi cần gì phải hỏi?” Thanh nhi không ngờ Phong Vô Ảnh vốn tao nhã lại có cái nhìn sắc bé như vậy, lại thêm khí thế lãnh túc, biểu tình cứng nhắc của phu nhân ở trong phòng lúc nãy hắn đã thấy, đương nhiên chuyện nói dối về Mặc Mặc cũng không giấu được. Nhưng Thanh nhi không thể nói ra chân tướng sự việc, đây là chuyện mà một nhân loại không nên biết.
” Bắc Dao không muốn ta biết, đó là không muốn ta lo lắng, nhưng nếu ta đã biết mà ngươi không chịu nói rõ thì ta không thể nào yên tâm được, cho nên Thanh nhi, ngươi phải nói cho ta biết rốt cuộc trong phủ đã xảy ra chuyện gì? Mặc Mặc sao lại không thấy? Như Mặc đi đâu? Còn Ngọc Linh Lung tiểu thư kia thực sự là biểu muội của Như mặc sao? Bọn họ không hề giống nhau chút nào, thậm chí khí chất cũng trái ngược nhau, ngươi xác định Bắc Dao sẽ không bị tổn thương chứ?”
Phong Vô Ảnh hỏi dồn dập làm cho Thanh nhi thiếu chút nữa không chịu nổi. Tình yêu quả nhiên có thể thay dổi hoàn toàn một người, bởi vì thích phu nhân nên Phong Vô Ảnh cũng không biết dù hắn đã để ý từng lời nói, cử chỉ nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm dành cho phu nhân, cho nên mới để ý và bảo hộ sự an nguy của Bắc Dao phủ, nhưng hắn chỉ là một đại phu, dù không giúp được gì nhưng tâm vẫn rất lo cho bọn họ.
Thanh nhi động dung, phu nhân thực may mắn, ngay cả Phong Vô Ảnh cũng may mắn, bởi vì phu nhân dù không thuộc về hắn nhưng vẫn đáng giá để hắn trả giá bằng tình cảm chân thành, mà phu nhân có được một người yêu nàng như vậy cũng là một hạnh phúc. Cho nên đối với sự lo lắng vì yêu của hắn, Thanh nhi rốt cuộc cũng nói “ cừu nhân của chủ nhân mua chuộc Trân Châu, vụng trộm bắt tiểu chủ tử đi, chủ nhân đã đuổi theo, bây giờ còn chưa trở về, phu nhân lo lắng không thôi, Ngọc tiểu thư là theo lịnh của chủ nhân đến đây bảo hộ cho phu nhân và Bảo Bảo tiểu chủ, người bên ngoài đều là người của Ngọc tiểu thư, bọn họ chỉ tạm thời đánh hôn mê người của thiếu thành chủ, tạm thời che giấu mọi việc, đợi chủ nhân trở về thì tất cả sẽ tốt thôi”
” Quả nhiên đã xảy ra chuyện, ta chỉ biết, Bắc Dao sắc mặt thật sự rất khó xem, Trân Châu không phải là nữ tỳ xinh đẹp hầu hạ Bắc Dao sao?” Phong Vô Ảnh nhớ mang máng khi lần đầu tiên tới Bắc Dao phủ, ngươi mang trà đến cho hắn là nàng ta, nhưng sau này không thấy đâu, cũng không để chuyện này trong lòng, bây giờ nghe Thanh nhi nói mới chợt nghĩ ra.
Thanh nhi có chút ảm đạm gật gật đầu,” Đúng vậy! Nàng phản bội chủ nhân cùng phu nhân, liên hợp với người ngoài bắt đi Mặc tiểu chủ, lần này nàng đã bị trừng phạt thích đáng”
Phong Vô Ảnh thử dò hỏi “ ngươi thích nàng?”
Thanh nhi bối rối ngẩng đầu, vội vàng lắc đầu phủ nhận nói,” Không có!”
” Ngươi thật sự thích nàng!” Phong Vô Ảnh khẳng định, vừa lo lắng Mặc Mặc trong tay kẻ xấu không biết có an toàn hay không, vừa nhìn thấy ánh mắt tự trách và thống khổ của Thanh nhi, rồi lại không thể an ủi hắn, cũng là người khổ vì yêu nên sinh ra đồng cảm. Hắn yêu Bắc Dao, tuy rằng nàng không thuộc về hắn nhưng dù sao cũng là nữ tử chân thật, đáng giá để hắn ai mộ nhưng người Thanh nhi thích lại phản bội lòng trung thành của hắn với chủ nhân và phu nhân, làm cho hắn dù muốn cầu tình cho nàng cũng không thể nói nên lời, loại cảm giác này nhất định là sẽ khó chịu hơn mình nhiều.
Thanh nhi vô lực gục đầu xuống, mặc kệ trong lòng hắn luôn nhắc nhở nàng phải kiên định, nhưng dù sao cũng đã thích nàng lâu như vậy, làm sao có thể nói buông là buông được liền? huống chi bây giờ sự tình đã không thể cứu vãn được nữa, chuyện đã phát sinh tới mức quá nghiêm trọng, thời gian cũng không thể quay trở lại, Trân Châu đã phạm tội nghiêm trọng như vậy thì nàng nên gánh vác hậu quả do mình gây ra, chịu sự tra tấn của phu nhân đi.
Thanh nhi nghĩ tới cảnh Bắc Dao Quang gắt gao bóp cổ Trân Châu, nàng ta đau đớn, giãy dụa thì tâm liền cảm thấy rất đau, nếu phút cuối cùng không có một chút lý trí nhắc nhở hắn thì có lẽ hắn đã vội quay trở lại, quỳ gối trước mặt Bắc Dao Quang, xin nàng tha cho Trân Châu lần nữa.
Nhưng lúc này thật sự đã quá muộn, hắn không thể cầu xin phu nhân tha thứ bởi vì trong lòng hắn cũng không thể không giận Trân Châu “ hết thảy đã là quá khứ, ta còn trẻ, tương lai vẫn còn dài”
” Thanh nhi, ngươi nếu thật sự nghĩ như vậy, thì tốt rồi! Ngươi yên tâm đi! Bắc Dao không phải là loại người tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần Mặc Mặc bình yên vô sự trở về, nàng sẽ không so đo với sai lầm của Trân Châu, chỉ cần nàng ta biết sửa đổi, các ngươi về sau vẫn có thể” Phong Vô Ảnh thở dài nói một hơi, đem mặt nhẹ nhàng cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo, thì thào “ Bảo Bảo, ngươi cùng cha nuôi cầu xin với ông trời, phù hộ cho Mặc Mặc bình an trở về đi”
Bắc Dao Bảo Bảo tuy không vì đệ đệ mất tích mà lo lắng nhưng nhìn thấy tình cảm của mọi người thì cũng cảm động, nhất là Phong Vô Ảnh trước mắt, liền vươn bàn tay nhỏ bé vuốt lên mặt hắn, còn hôn lên mặt hắn hai cái như là an ủi.
Phong Vô Ảnh ngẩng đầu, kinh ngạc mà cảm động nhìn Bắc Dao Bảo Bảo, nếu không có ôm nàng, hắn thật muốn vươn tay sờ sờ khuôn mặt được nàng hôn “ Bảo Bảo, oa nhi ngoan, ngươi là đang an ủi ta sao? Hài tử ngoan, Thanh nhi, Bảo Bảo cũng hôn ta, Thanh nhi”
Thanh nhi đang thương cảm thấy sự vui sướng của Phong Vô Ảnh cũng vui lây “ Phong đại phu, dù ngươi có cảm động cũng đừng quá hưng phấn đến chảy nước mắt trước mặt tiểu chủ Bảo Bảo, nếu không sau này nàng lớn lên sẽ cảm thấy người cha nuôi này không uy nghiêm”
“Ta chỉ nghĩ sẽ cưng chiều bọn chúng, không muốn uy nghiêm. Hiện tại ta chỉ hi vọng Mặc Mặc không có việc gì, cho dù bắt ta thay hắn chịu khỗ, ta cũng nguyện ý”
Phong Vô Ảnh ngẩng đầu nhìn trời, cả đời này của hắn vốn nghĩ sẽ bình thản như nước mà trôi qua, đến tuổi thì cưới vợ, sinh con, sống hết quảng đời còn lại, nhưng khi Bắc Dao Quang xuất hiện, yêu cầu hắn bắt mạch cho nàng thì mọi việc đều thay đổi. Hắn vốn nghĩ mình sẽ không biết yêu là gì, cối cùng cũng có, tuy rằng hắn đến chậm, giai nhân đã có người trong lòng nhưng hắn cũng không thể quay trở lại được nữa.
Cũng may, khi hắn còn lâm vào buồn bực, chán nản thì Bảo Bảo và Mặc Mặc xuất hiện, chiếm giữ tâm của hắn, làm cho hắn quên đi nỗi đau của mình, hắn đem tình yêu không có kết cuộc với Bắc Dao chuyển sang hai đứa nhỏ, bọn chúng không phải là con nuôi mà là toàn bộ của hắn. Bây giờ không nhìn thấy Mặc Mặc, trong lòng hắn lo lắng lại rất đau, tuy rằng thân sinh ra bọn chúng là Bắc Dao Quang và Như Mặc nhưng chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì,cho dù hắn phải chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nhận được lời cầu nguyện của Phong Vô Ảnh, Thái Bạch Tinh Quân cao hứng tới mức hoa chân múa tay, thì thào nói “ tốt lắm, tốt lắm, rốt cuộc cũng có Tinh Quân hướng lên thiên đình cầu nguyện, Tinh Công a, ngươi phải ngàn vạn lần cố gắng, rất nhanh, rất nhanh Liêm Trinh Tinh Quân sẽ trở về vị trí cũ, ngươi nhất định đừng để Tham Lang Tinh Quân và Thượng Sinh Tinh Quân ở cùng một chỗ a”
*******************************
” Đại công tử, phía trước là đườn đi Hiệp Khách thành, hai ngày trước núi đá đột nhiên sạt lở gây tắc đường, tấn cả khách thương đều vì chuyện này mà dừng lại, hiện tại quan phủ đã cho người đến mở đường nhưng chắc mười ngày nửa tháng cũng chưa xong. Người xem, chúng ta có nên đi Hiệp Khách thành nữa hay không?” thuộc hạ lo lắng hỏi một người thân hình cao lớn ở phía trước.
” Ân? Sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy, mùa này vừa không có lũ bất ngờ, lại chưa từng có địa long khởi động ( người xưa xem động đất là do rồng đất trở mình) đang êm đẹp vì sao lại có núi lở cản đường? còn đường nào để đi Hiệp Khách thành không?”
Đạm Thai Vân Phong dáng người so với nam tử bình thường cao lớn hơn, mày kiếm sắc bén, đôi môi dày gợi cảm, ánh mắt bình thường mang theo sát khí nhưng thỉnh thỏang lại lộ ra hương vị thâm tình, lại thêm gia tài phú khả địch quốc nên hắn tuyệt đối có tư cách trở thành đối tượng hôn phu trong lòng nữ tử nhân lọai trên tòan thế giới.
Thực tế bên cạnh Đạm Thai Vân Phong cũng không ít tuấn nam mỹ nữ, thường khi hắn nhìn trúng một đối tượng mới thì cái gì cũng không cần làm, chỉ cần một cái liếc nhìn thì người mà hắn chọn trúng sẽ chủ động tiến tới bên hắn, nhuyễn ngọc ôn hương đương nhiên là không bao giờ thấy đủ, mà hắn lại là người hưởng thụ cho nên dù xuất hành bên ngòai thì bên người hắn vẫn có đủ nam lẫn nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý, vì vậy mà quy mô đòan xe cũng không phải ít, đây cũng là nguyên nhân khiến cho bọn họ bị vây lại ở đây.
” Khởi bẩm Đại công tử, bởi vì chúng ta từ Vô Phong cảng lên bờ cho nên chỉ có duy nhất một cion đường này để đến Hiệp Khách thành, hiện giờ bị núi lở chắn ngang nếu muốn đi tiếp thì chỉ có thể quay lại bến cảng, lên thuyền đi tới Đông Thủ cảng, từ đây cũng có thể đi tới Hiệp Khách thành nhưng như vậy thì cũng mất ít nhất là ba ngày” tên thuộc hạ trả lời lưu lóat, hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị để trả lời hắn.
” Hành trình sớm đã định, không được sửa đổi huống chi chúng ta nếu muốn quay lại thuyền thì cũng phải mất một ngày, còn chưa nói từ Vô Phong cảng tới Đông Thủ cảng lại mất thêm hai ngày nữa, vốn chỉ định một ngày là tới nơi bây giờ lại mất tới năm ngày?’ Đạm Thai Vân Phòng không chút nghĩ ngợi phủ quyết đề nghị của thuộc hạ.
“Dạ, đại công tử, ý người là chúng ta sẽ không đi Hiệp Khách thành nữa?” tên thuộc hạ dè dặt hỏi. Đạm Thai gia vốn lấy nghề kinh doanh trên biển làm chính, trên đất liền cũng có mạng lưới kinh doanh, Hiệp Khách thành bất quá chỉ là kế họach ngòai lề, đơn giản vì đại công tử đột nhiên muốn đến xem thử, nếu lần này thời cơ không tốt thì từ bỏ cũng chẳng sao, dù sao việc buôn bán ở Hiệp Khách thành làm cũng được mà không làm cũng được, cũng không ảnh hưởng gì tới Đạm Thai gia.
“Không, ta đi một mình, các ngươi đều quay lại lên thuyền chờ ta” vốn chỉ là tùy tiện đến nhìn thử cũng không quá quan tâm nhưng hiện giờ bị núi đá sạ lở chắn đường, đi vòng thì tốn thêm thời gian, Đạm Thai Vân Phong ngược lại rất muốn đến Hiệp Khách thành cho bằng được, nếu bỏ lỡ lần này thì không biết khi có dịp quay lại đã là năm tháng nào. Nếu tình hình kinh doanh ở Hiệp Khách thành tốt như lời đồn thì cũng không uổng công hắn tự mình đi một chuyến, nếu không thì cũng đỡ sau này vẫn cứ băn khoăn vì chưa tới được đây.
“Nhưng đại công tử đi một mình rất nguye hiểm ,để thuộc hạ đi với người đi” thuộc hạ còn định nói thêm nhưng Đạm Thai Vân Phong đã đưa tay lên, người kia lập tức cung kính nói “dạ, đại công tử”.
” Tốt lắm, các ngươi đều trở về đi! Lưu lại một người chăm sóc ngựa cho ta là được rồi” Đạm Thai Vân Phong nói xong đã điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh màu đen hướng vể phía đòan người đang ùn tắc vì núi sạt lở mà đi.
Bên trong nhìn như gió dữ mưa rền thực ra chỉ là sợ bóng sợ gió, Phong Vô Ảnh cũng đi với Thanh nhi nhưng thực ra không có thực sự rời đi mà đang nói chuyện cùng với Thanh nhi.
” Thanh nhi, Mặc Mặc đi đâu?” Phong Vô Ảnh ôm Bảo Bảo đột nhiên ở trên đường tắt vắng vẻ hỏi một câu làm Thanh nhi ngẩn người, vội vàng đáp “ Mặc tiểu chủ được Xuân Hoa…”
“Thanh nhi, ngươi cũng đừng giúp Bắc Dao che giấu ta, ngươi cho rằng ta cái gì cũng không biết sao? Chẳng qua ta không muốn cho Bắc Dao thêm phiền, nàng đã không muốn ta lo lắng thì ta sẽ không hỏi nhưng cũng không có nghĩa là ta không muốn biết. Mặc Mặc và Bảo Bảo hiện giờ là con nuôi của ta, giống như ta sinh ra, ta nghĩ ta có quyền biết chuyện gì đã xảy ra? Bên ngoài có chuyện gì? Tại sao có người ở chung quanh người do Ngọc Bạch an bài?” Phong Vô Ảnh không còn vẻ tươi cười như lúc trước, mà là sự nghiêm túc thật sự, không cho Thanh nhi có cơ hội nói dối hắn.
“Phong đại phu, nếu phu nhân không muốn ngươi biết, ngươi cần gì phải hỏi?” Thanh nhi không ngờ Phong Vô Ảnh vốn tao nhã lại có cái nhìn sắc bé như vậy, lại thêm khí thế lãnh túc, biểu tình cứng nhắc của phu nhân ở trong phòng lúc nãy hắn đã thấy, đương nhiên chuyện nói dối về Mặc Mặc cũng không giấu được. Nhưng Thanh nhi không thể nói ra chân tướng sự việc, đây là chuyện mà một nhân loại không nên biết.
” Bắc Dao không muốn ta biết, đó là không muốn ta lo lắng, nhưng nếu ta đã biết mà ngươi không chịu nói rõ thì ta không thể nào yên tâm được, cho nên Thanh nhi, ngươi phải nói cho ta biết rốt cuộc trong phủ đã xảy ra chuyện gì? Mặc Mặc sao lại không thấy? Như Mặc đi đâu? Còn Ngọc Linh Lung tiểu thư kia thực sự là biểu muội của Như mặc sao? Bọn họ không hề giống nhau chút nào, thậm chí khí chất cũng trái ngược nhau, ngươi xác định Bắc Dao sẽ không bị tổn thương chứ?”
Phong Vô Ảnh hỏi dồn dập làm cho Thanh nhi thiếu chút nữa không chịu nổi. Tình yêu quả nhiên có thể thay dổi hoàn toàn một người, bởi vì thích phu nhân nên Phong Vô Ảnh cũng không biết dù hắn đã để ý từng lời nói, cử chỉ nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm dành cho phu nhân, cho nên mới để ý và bảo hộ sự an nguy của Bắc Dao phủ, nhưng hắn chỉ là một đại phu, dù không giúp được gì nhưng tâm vẫn rất lo cho bọn họ.
Thanh nhi động dung, phu nhân thực may mắn, ngay cả Phong Vô Ảnh cũng may mắn, bởi vì phu nhân dù không thuộc về hắn nhưng vẫn đáng giá để hắn trả giá bằng tình cảm chân thành, mà phu nhân có được một người yêu nàng như vậy cũng là một hạnh phúc. Cho nên đối với sự lo lắng vì yêu của hắn, Thanh nhi rốt cuộc cũng nói “ cừu nhân của chủ nhân mua chuộc Trân Châu, vụng trộm bắt tiểu chủ tử đi, chủ nhân đã đuổi theo, bây giờ còn chưa trở về, phu nhân lo lắng không thôi, Ngọc tiểu thư là theo lịnh của chủ nhân đến đây bảo hộ cho phu nhân và Bảo Bảo tiểu chủ, người bên ngoài đều là người của Ngọc tiểu thư, bọn họ chỉ tạm thời đánh hôn mê người của thiếu thành chủ, tạm thời che giấu mọi việc, đợi chủ nhân trở về thì tất cả sẽ tốt thôi”
” Quả nhiên đã xảy ra chuyện, ta chỉ biết, Bắc Dao sắc mặt thật sự rất khó xem, Trân Châu không phải là nữ tỳ xinh đẹp hầu hạ Bắc Dao sao?” Phong Vô Ảnh nhớ mang máng khi lần đầu tiên tới Bắc Dao phủ, ngươi mang trà đến cho hắn là nàng ta, nhưng sau này không thấy đâu, cũng không để chuyện này trong lòng, bây giờ nghe Thanh nhi nói mới chợt nghĩ ra.
Thanh nhi có chút ảm đạm gật gật đầu,” Đúng vậy! Nàng phản bội chủ nhân cùng phu nhân, liên hợp với người ngoài bắt đi Mặc tiểu chủ, lần này nàng đã bị trừng phạt thích đáng”
Phong Vô Ảnh thử dò hỏi “ ngươi thích nàng?”
Thanh nhi bối rối ngẩng đầu, vội vàng lắc đầu phủ nhận nói,” Không có!”
” Ngươi thật sự thích nàng!” Phong Vô Ảnh khẳng định, vừa lo lắng Mặc Mặc trong tay kẻ xấu không biết có an toàn hay không, vừa nhìn thấy ánh mắt tự trách và thống khổ của Thanh nhi, rồi lại không thể an ủi hắn, cũng là người khổ vì yêu nên sinh ra đồng cảm. Hắn yêu Bắc Dao, tuy rằng nàng không thuộc về hắn nhưng dù sao cũng là nữ tử chân thật, đáng giá để hắn ai mộ nhưng người Thanh nhi thích lại phản bội lòng trung thành của hắn với chủ nhân và phu nhân, làm cho hắn dù muốn cầu tình cho nàng cũng không thể nói nên lời, loại cảm giác này nhất định là sẽ khó chịu hơn mình nhiều.
Thanh nhi vô lực gục đầu xuống, mặc kệ trong lòng hắn luôn nhắc nhở nàng phải kiên định, nhưng dù sao cũng đã thích nàng lâu như vậy, làm sao có thể nói buông là buông được liền? huống chi bây giờ sự tình đã không thể cứu vãn được nữa, chuyện đã phát sinh tới mức quá nghiêm trọng, thời gian cũng không thể quay trở lại, Trân Châu đã phạm tội nghiêm trọng như vậy thì nàng nên gánh vác hậu quả do mình gây ra, chịu sự tra tấn của phu nhân đi.
Thanh nhi nghĩ tới cảnh Bắc Dao Quang gắt gao bóp cổ Trân Châu, nàng ta đau đớn, giãy dụa thì tâm liền cảm thấy rất đau, nếu phút cuối cùng không có một chút lý trí nhắc nhở hắn thì có lẽ hắn đã vội quay trở lại, quỳ gối trước mặt Bắc Dao Quang, xin nàng tha cho Trân Châu lần nữa.
Nhưng lúc này thật sự đã quá muộn, hắn không thể cầu xin phu nhân tha thứ bởi vì trong lòng hắn cũng không thể không giận Trân Châu “ hết thảy đã là quá khứ, ta còn trẻ, tương lai vẫn còn dài”
” Thanh nhi, ngươi nếu thật sự nghĩ như vậy, thì tốt rồi! Ngươi yên tâm đi! Bắc Dao không phải là loại người tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần Mặc Mặc bình yên vô sự trở về, nàng sẽ không so đo với sai lầm của Trân Châu, chỉ cần nàng ta biết sửa đổi, các ngươi về sau vẫn có thể” Phong Vô Ảnh thở dài nói một hơi, đem mặt nhẹ nhàng cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo, thì thào “ Bảo Bảo, ngươi cùng cha nuôi cầu xin với ông trời, phù hộ cho Mặc Mặc bình an trở về đi”
Bắc Dao Bảo Bảo tuy không vì đệ đệ mất tích mà lo lắng nhưng nhìn thấy tình cảm của mọi người thì cũng cảm động, nhất là Phong Vô Ảnh trước mắt, liền vươn bàn tay nhỏ bé vuốt lên mặt hắn, còn hôn lên mặt hắn hai cái như là an ủi.
Phong Vô Ảnh ngẩng đầu, kinh ngạc mà cảm động nhìn Bắc Dao Bảo Bảo, nếu không có ôm nàng, hắn thật muốn vươn tay sờ sờ khuôn mặt được nàng hôn “ Bảo Bảo, oa nhi ngoan, ngươi là đang an ủi ta sao? Hài tử ngoan, Thanh nhi, Bảo Bảo cũng hôn ta, Thanh nhi”
Thanh nhi đang thương cảm thấy sự vui sướng của Phong Vô Ảnh cũng vui lây “ Phong đại phu, dù ngươi có cảm động cũng đừng quá hưng phấn đến chảy nước mắt trước mặt tiểu chủ Bảo Bảo, nếu không sau này nàng lớn lên sẽ cảm thấy người cha nuôi này không uy nghiêm”
“Ta chỉ nghĩ sẽ cưng chiều bọn chúng, không muốn uy nghiêm. Hiện tại ta chỉ hi vọng Mặc Mặc không có việc gì, cho dù bắt ta thay hắn chịu khỗ, ta cũng nguyện ý”
Phong Vô Ảnh ngẩng đầu nhìn trời, cả đời này của hắn vốn nghĩ sẽ bình thản như nước mà trôi qua, đến tuổi thì cưới vợ, sinh con, sống hết quảng đời còn lại, nhưng khi Bắc Dao Quang xuất hiện, yêu cầu hắn bắt mạch cho nàng thì mọi việc đều thay đổi. Hắn vốn nghĩ mình sẽ không biết yêu là gì, cối cùng cũng có, tuy rằng hắn đến chậm, giai nhân đã có người trong lòng nhưng hắn cũng không thể quay trở lại được nữa.
Cũng may, khi hắn còn lâm vào buồn bực, chán nản thì Bảo Bảo và Mặc Mặc xuất hiện, chiếm giữ tâm của hắn, làm cho hắn quên đi nỗi đau của mình, hắn đem tình yêu không có kết cuộc với Bắc Dao chuyển sang hai đứa nhỏ, bọn chúng không phải là con nuôi mà là toàn bộ của hắn. Bây giờ không nhìn thấy Mặc Mặc, trong lòng hắn lo lắng lại rất đau, tuy rằng thân sinh ra bọn chúng là Bắc Dao Quang và Như Mặc nhưng chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì,cho dù hắn phải chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nhận được lời cầu nguyện của Phong Vô Ảnh, Thái Bạch Tinh Quân cao hứng tới mức hoa chân múa tay, thì thào nói “ tốt lắm, tốt lắm, rốt cuộc cũng có Tinh Quân hướng lên thiên đình cầu nguyện, Tinh Công a, ngươi phải ngàn vạn lần cố gắng, rất nhanh, rất nhanh Liêm Trinh Tinh Quân sẽ trở về vị trí cũ, ngươi nhất định đừng để Tham Lang Tinh Quân và Thượng Sinh Tinh Quân ở cùng một chỗ a”
” Đại công tử, phía trước là đườn đi Hiệp Khách thành, hai ngày trước núi đá đột nhiên sạt lở gây tắc đường, tấn cả khách thương đều vì chuyện này mà dừng lại, hiện tại quan phủ đã cho người đến mở đường nhưng chắc mười ngày nửa tháng cũng chưa xong. Người xem, chúng ta có nên đi Hiệp Khách thành nữa hay không?” thuộc hạ lo lắng hỏi một người thân hình cao lớn ở phía trước.
” Ân? Sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy, mùa này vừa không có lũ bất ngờ, lại chưa từng có địa long khởi động ( người xưa xem động đất là do rồng đất trở mình) đang êm đẹp vì sao lại có núi lở cản đường? còn đường nào để đi Hiệp Khách thành không?”
Đạm Thai Vân Phong dáng người so với nam tử bình thường cao lớn hơn, mày kiếm sắc bén, đôi môi dày gợi cảm, ánh mắt bình thường mang theo sát khí nhưng thỉnh thỏang lại lộ ra hương vị thâm tình, lại thêm gia tài phú khả địch quốc nên hắn tuyệt đối có tư cách trở thành đối tượng hôn phu trong lòng nữ tử nhân lọai trên tòan thế giới.
Thực tế bên cạnh Đạm Thai Vân Phong cũng không ít tuấn nam mỹ nữ, thường khi hắn nhìn trúng một đối tượng mới thì cái gì cũng không cần làm, chỉ cần một cái liếc nhìn thì người mà hắn chọn trúng sẽ chủ động tiến tới bên hắn, nhuyễn ngọc ôn hương đương nhiên là không bao giờ thấy đủ, mà hắn lại là người hưởng thụ cho nên dù xuất hành bên ngòai thì bên người hắn vẫn có đủ nam lẫn nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý, vì vậy mà quy mô đòan xe cũng không phải ít, đây cũng là nguyên nhân khiến cho bọn họ bị vây lại ở đây.
” Khởi bẩm Đại công tử, bởi vì chúng ta từ Vô Phong cảng lên bờ cho nên chỉ có duy nhất một cion đường này để đến Hiệp Khách thành, hiện giờ bị núi lở chắn ngang nếu muốn đi tiếp thì chỉ có thể quay lại bến cảng, lên thuyền đi tới Đông Thủ cảng, từ đây cũng có thể đi tới Hiệp Khách thành nhưng như vậy thì cũng mất ít nhất là ba ngày” tên thuộc hạ trả lời lưu lóat, hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị để trả lời hắn.
” Hành trình sớm đã định, không được sửa đổi huống chi chúng ta nếu muốn quay lại thuyền thì cũng phải mất một ngày, còn chưa nói từ Vô Phong cảng tới Đông Thủ cảng lại mất thêm hai ngày nữa, vốn chỉ định một ngày là tới nơi bây giờ lại mất tới năm ngày?’ Đạm Thai Vân Phòng không chút nghĩ ngợi phủ quyết đề nghị của thuộc hạ.
“Dạ, đại công tử, ý người là chúng ta sẽ không đi Hiệp Khách thành nữa?” tên thuộc hạ dè dặt hỏi. Đạm Thai gia vốn lấy nghề kinh doanh trên biển làm chính, trên đất liền cũng có mạng lưới kinh doanh, Hiệp Khách thành bất quá chỉ là kế họach ngòai lề, đơn giản vì đại công tử đột nhiên muốn đến xem thử, nếu lần này thời cơ không tốt thì từ bỏ cũng chẳng sao, dù sao việc buôn bán ở Hiệp Khách thành làm cũng được mà không làm cũng được, cũng không ảnh hưởng gì tới Đạm Thai gia.
“Không, ta đi một mình, các ngươi đều quay lại lên thuyền chờ ta” vốn chỉ là tùy tiện đến nhìn thử cũng không quá quan tâm nhưng hiện giờ bị núi đá sạ lở chắn đường, đi vòng thì tốn thêm thời gian, Đạm Thai Vân Phong ngược lại rất muốn đến Hiệp Khách thành cho bằng được, nếu bỏ lỡ lần này thì không biết khi có dịp quay lại đã là năm tháng nào. Nếu tình hình kinh doanh ở Hiệp Khách thành tốt như lời đồn thì cũng không uổng công hắn tự mình đi một chuyến, nếu không thì cũng đỡ sau này vẫn cứ băn khoăn vì chưa tới được đây.
“Nhưng đại công tử đi một mình rất nguye hiểm ,để thuộc hạ đi với người đi” thuộc hạ còn định nói thêm nhưng Đạm Thai Vân Phong đã đưa tay lên, người kia lập tức cung kính nói “dạ, đại công tử”.
” Tốt lắm, các ngươi đều trở về đi! Lưu lại một người chăm sóc ngựa cho ta là được rồi” Đạm Thai Vân Phong nói xong đã điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh màu đen hướng vể phía đòan người đang ùn tắc vì núi sạt lở mà đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên trong nhìn như gió dữ mưa rền thực ra chỉ là sợ bóng sợ gió, Phong Vô Ảnh cũng đi với Thanh nhi nhưng thực ra không có thực sự rời đi mà đang nói chuyện cùng với Thanh nhi.
” Thanh nhi, Mặc Mặc đi đâu?” Phong Vô Ảnh ôm Bảo Bảo đột nhiên ở trên đường tắt vắng vẻ hỏi một câu làm Thanh nhi ngẩn người, vội vàng đáp “ Mặc tiểu chủ được Xuân Hoa…”
“Thanh nhi, ngươi cũng đừng giúp Bắc Dao che giấu ta, ngươi cho rằng ta cái gì cũng không biết sao? Chẳng qua ta không muốn cho Bắc Dao thêm phiền, nàng đã không muốn ta lo lắng thì ta sẽ không hỏi nhưng cũng không có nghĩa là ta không muốn biết. Mặc Mặc và Bảo Bảo hiện giờ là con nuôi của ta, giống như ta sinh ra, ta nghĩ ta có quyền biết chuyện gì đã xảy ra? Bên ngoài có chuyện gì? Tại sao có người ở chung quanh người do Ngọc Bạch an bài?” Phong Vô Ảnh không còn vẻ tươi cười như lúc trước, mà là sự nghiêm túc thật sự, không cho Thanh nhi có cơ hội nói dối hắn.
“Phong đại phu, nếu phu nhân không muốn ngươi biết, ngươi cần gì phải hỏi?” Thanh nhi không ngờ Phong Vô Ảnh vốn tao nhã lại có cái nhìn sắc bé như vậy, lại thêm khí thế lãnh túc, biểu tình cứng nhắc của phu nhân ở trong phòng lúc nãy hắn đã thấy, đương nhiên chuyện nói dối về Mặc Mặc cũng không giấu được. Nhưng Thanh nhi không thể nói ra chân tướng sự việc, đây là chuyện mà một nhân loại không nên biết.
” Bắc Dao không muốn ta biết, đó là không muốn ta lo lắng, nhưng nếu ta đã biết mà ngươi không chịu nói rõ thì ta không thể nào yên tâm được, cho nên Thanh nhi, ngươi phải nói cho ta biết rốt cuộc trong phủ đã xảy ra chuyện gì? Mặc Mặc sao lại không thấy? Như Mặc đi đâu? Còn Ngọc Linh Lung tiểu thư kia thực sự là biểu muội của Như mặc sao? Bọn họ không hề giống nhau chút nào, thậm chí khí chất cũng trái ngược nhau, ngươi xác định Bắc Dao sẽ không bị tổn thương chứ?”
Phong Vô Ảnh hỏi dồn dập làm cho Thanh nhi thiếu chút nữa không chịu nổi. Tình yêu quả nhiên có thể thay dổi hoàn toàn một người, bởi vì thích phu nhân nên Phong Vô Ảnh cũng không biết dù hắn đã để ý từng lời nói, cử chỉ nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm dành cho phu nhân, cho nên mới để ý và bảo hộ sự an nguy của Bắc Dao phủ, nhưng hắn chỉ là một đại phu, dù không giúp được gì nhưng tâm vẫn rất lo cho bọn họ.
Thanh nhi động dung, phu nhân thực may mắn, ngay cả Phong Vô Ảnh cũng may mắn, bởi vì phu nhân dù không thuộc về hắn nhưng vẫn đáng giá để hắn trả giá bằng tình cảm chân thành, mà phu nhân có được một người yêu nàng như vậy cũng là một hạnh phúc. Cho nên đối với sự lo lắng vì yêu của hắn, Thanh nhi rốt cuộc cũng nói “ cừu nhân của chủ nhân mua chuộc Trân Châu, vụng trộm bắt tiểu chủ tử đi, chủ nhân đã đuổi theo, bây giờ còn chưa trở về, phu nhân lo lắng không thôi, Ngọc tiểu thư là theo lịnh của chủ nhân đến đây bảo hộ cho phu nhân và Bảo Bảo tiểu chủ, người bên ngoài đều là người của Ngọc tiểu thư, bọn họ chỉ tạm thời đánh hôn mê người của thiếu thành chủ, tạm thời che giấu mọi việc, đợi chủ nhân trở về thì tất cả sẽ tốt thôi”
” Quả nhiên đã xảy ra chuyện, ta chỉ biết, Bắc Dao sắc mặt thật sự rất khó xem, Trân Châu không phải là nữ tỳ xinh đẹp hầu hạ Bắc Dao sao?” Phong Vô Ảnh nhớ mang máng khi lần đầu tiên tới Bắc Dao phủ, ngươi mang trà đến cho hắn là nàng ta, nhưng sau này không thấy đâu, cũng không để chuyện này trong lòng, bây giờ nghe Thanh nhi nói mới chợt nghĩ ra.
Thanh nhi có chút ảm đạm gật gật đầu,” Đúng vậy! Nàng phản bội chủ nhân cùng phu nhân, liên hợp với người ngoài bắt đi Mặc tiểu chủ, lần này nàng đã bị trừng phạt thích đáng”
Phong Vô Ảnh thử dò hỏi “ ngươi thích nàng?”
Thanh nhi bối rối ngẩng đầu, vội vàng lắc đầu phủ nhận nói,” Không có!”
” Ngươi thật sự thích nàng!” Phong Vô Ảnh khẳng định, vừa lo lắng Mặc Mặc trong tay kẻ xấu không biết có an toàn hay không, vừa nhìn thấy ánh mắt tự trách và thống khổ của Thanh nhi, rồi lại không thể an ủi hắn, cũng là người khổ vì yêu nên sinh ra đồng cảm. Hắn yêu Bắc Dao, tuy rằng nàng không thuộc về hắn nhưng dù sao cũng là nữ tử chân thật, đáng giá để hắn ai mộ nhưng người Thanh nhi thích lại phản bội lòng trung thành của hắn với chủ nhân và phu nhân, làm cho hắn dù muốn cầu tình cho nàng cũng không thể nói nên lời, loại cảm giác này nhất định là sẽ khó chịu hơn mình nhiều.
Thanh nhi vô lực gục đầu xuống, mặc kệ trong lòng hắn luôn nhắc nhở nàng phải kiên định, nhưng dù sao cũng đã thích nàng lâu như vậy, làm sao có thể nói buông là buông được liền? huống chi bây giờ sự tình đã không thể cứu vãn được nữa, chuyện đã phát sinh tới mức quá nghiêm trọng, thời gian cũng không thể quay trở lại, Trân Châu đã phạm tội nghiêm trọng như vậy thì nàng nên gánh vác hậu quả do mình gây ra, chịu sự tra tấn của phu nhân đi.
Thanh nhi nghĩ tới cảnh Bắc Dao Quang gắt gao bóp cổ Trân Châu, nàng ta đau đớn, giãy dụa thì tâm liền cảm thấy rất đau, nếu phút cuối cùng không có một chút lý trí nhắc nhở hắn thì có lẽ hắn đã vội quay trở lại, quỳ gối trước mặt Bắc Dao Quang, xin nàng tha cho Trân Châu lần nữa.
Nhưng lúc này thật sự đã quá muộn, hắn không thể cầu xin phu nhân tha thứ bởi vì trong lòng hắn cũng không thể không giận Trân Châu “ hết thảy đã là quá khứ, ta còn trẻ, tương lai vẫn còn dài”
” Thanh nhi, ngươi nếu thật sự nghĩ như vậy, thì tốt rồi! Ngươi yên tâm đi! Bắc Dao không phải là loại người tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần Mặc Mặc bình yên vô sự trở về, nàng sẽ không so đo với sai lầm của Trân Châu, chỉ cần nàng ta biết sửa đổi, các ngươi về sau vẫn có thể” Phong Vô Ảnh thở dài nói một hơi, đem mặt nhẹ nhàng cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo, thì thào “ Bảo Bảo, ngươi cùng cha nuôi cầu xin với ông trời, phù hộ cho Mặc Mặc bình an trở về đi”
Bắc Dao Bảo Bảo tuy không vì đệ đệ mất tích mà lo lắng nhưng nhìn thấy tình cảm của mọi người thì cũng cảm động, nhất là Phong Vô Ảnh trước mắt, liền vươn bàn tay nhỏ bé vuốt lên mặt hắn, còn hôn lên mặt hắn hai cái như là an ủi.
Phong Vô Ảnh ngẩng đầu, kinh ngạc mà cảm động nhìn Bắc Dao Bảo Bảo, nếu không có ôm nàng, hắn thật muốn vươn tay sờ sờ khuôn mặt được nàng hôn “ Bảo Bảo, oa nhi ngoan, ngươi là đang an ủi ta sao? Hài tử ngoan, Thanh nhi, Bảo Bảo cũng hôn ta, Thanh nhi”
Thanh nhi đang thương cảm thấy sự vui sướng của Phong Vô Ảnh cũng vui lây “ Phong đại phu, dù ngươi có cảm động cũng đừng quá hưng phấn đến chảy nước mắt trước mặt tiểu chủ Bảo Bảo, nếu không sau này nàng lớn lên sẽ cảm thấy người cha nuôi này không uy nghiêm”
“Ta chỉ nghĩ sẽ cưng chiều bọn chúng, không muốn uy nghiêm. Hiện tại ta chỉ hi vọng Mặc Mặc không có việc gì, cho dù bắt ta thay hắn chịu khỗ, ta cũng nguyện ý”
Phong Vô Ảnh ngẩng đầu nhìn trời, cả đời này của hắn vốn nghĩ sẽ bình thản như nước mà trôi qua, đến tuổi thì cưới vợ, sinh con, sống hết quảng đời còn lại, nhưng khi Bắc Dao Quang xuất hiện, yêu cầu hắn bắt mạch cho nàng thì mọi việc đều thay đổi. Hắn vốn nghĩ mình sẽ không biết yêu là gì, cối cùng cũng có, tuy rằng hắn đến chậm, giai nhân đã có người trong lòng nhưng hắn cũng không thể quay trở lại được nữa.
Cũng may, khi hắn còn lâm vào buồn bực, chán nản thì Bảo Bảo và Mặc Mặc xuất hiện, chiếm giữ tâm của hắn, làm cho hắn quên đi nỗi đau của mình, hắn đem tình yêu không có kết cuộc với Bắc Dao chuyển sang hai đứa nhỏ, bọn chúng không phải là con nuôi mà là toàn bộ của hắn. Bây giờ không nhìn thấy Mặc Mặc, trong lòng hắn lo lắng lại rất đau, tuy rằng thân sinh ra bọn chúng là Bắc Dao Quang và Như Mặc nhưng chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì,cho dù hắn phải chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nhận được lời cầu nguyện của Phong Vô Ảnh, Thái Bạch Tinh Quân cao hứng tới mức hoa chân múa tay, thì thào nói “ tốt lắm, tốt lắm, rốt cuộc cũng có Tinh Quân hướng lên thiên đình cầu nguyện, Tinh Công a, ngươi phải ngàn vạn lần cố gắng, rất nhanh, rất nhanh Liêm Trinh Tinh Quân sẽ trở về vị trí cũ, ngươi nhất định đừng để Tham Lang Tinh Quân và Thượng Sinh Tinh Quân ở cùng một chỗ a”
*******************************
” Đại công tử, phía trước là đườn đi Hiệp Khách thành, hai ngày trước núi đá đột nhiên sạt lở gây tắc đường, tấn cả khách thương đều vì chuyện này mà dừng lại, hiện tại quan phủ đã cho người đến mở đường nhưng chắc mười ngày nửa tháng cũng chưa xong. Người xem, chúng ta có nên đi Hiệp Khách thành nữa hay không?” thuộc hạ lo lắng hỏi một người thân hình cao lớn ở phía trước.
” Ân? Sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy, mùa này vừa không có lũ bất ngờ, lại chưa từng có địa long khởi động ( người xưa xem động đất là do rồng đất trở mình) đang êm đẹp vì sao lại có núi lở cản đường? còn đường nào để đi Hiệp Khách thành không?”
Đạm Thai Vân Phong dáng người so với nam tử bình thường cao lớn hơn, mày kiếm sắc bén, đôi môi dày gợi cảm, ánh mắt bình thường mang theo sát khí nhưng thỉnh thỏang lại lộ ra hương vị thâm tình, lại thêm gia tài phú khả địch quốc nên hắn tuyệt đối có tư cách trở thành đối tượng hôn phu trong lòng nữ tử nhân lọai trên tòan thế giới.
Thực tế bên cạnh Đạm Thai Vân Phong cũng không ít tuấn nam mỹ nữ, thường khi hắn nhìn trúng một đối tượng mới thì cái gì cũng không cần làm, chỉ cần một cái liếc nhìn thì người mà hắn chọn trúng sẽ chủ động tiến tới bên hắn, nhuyễn ngọc ôn hương đương nhiên là không bao giờ thấy đủ, mà hắn lại là người hưởng thụ cho nên dù xuất hành bên ngòai thì bên người hắn vẫn có đủ nam lẫn nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý, vì vậy mà quy mô đòan xe cũng không phải ít, đây cũng là nguyên nhân khiến cho bọn họ bị vây lại ở đây.
” Khởi bẩm Đại công tử, bởi vì chúng ta từ Vô Phong cảng lên bờ cho nên chỉ có duy nhất một cion đường này để đến Hiệp Khách thành, hiện giờ bị núi lở chắn ngang nếu muốn đi tiếp thì chỉ có thể quay lại bến cảng, lên thuyền đi tới Đông Thủ cảng, từ đây cũng có thể đi tới Hiệp Khách thành nhưng như vậy thì cũng mất ít nhất là ba ngày” tên thuộc hạ trả lời lưu lóat, hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị để trả lời hắn.
” Hành trình sớm đã định, không được sửa đổi huống chi chúng ta nếu muốn quay lại thuyền thì cũng phải mất một ngày, còn chưa nói từ Vô Phong cảng tới Đông Thủ cảng lại mất thêm hai ngày nữa, vốn chỉ định một ngày là tới nơi bây giờ lại mất tới năm ngày?’ Đạm Thai Vân Phòng không chút nghĩ ngợi phủ quyết đề nghị của thuộc hạ.
“Dạ, đại công tử, ý người là chúng ta sẽ không đi Hiệp Khách thành nữa?” tên thuộc hạ dè dặt hỏi. Đạm Thai gia vốn lấy nghề kinh doanh trên biển làm chính, trên đất liền cũng có mạng lưới kinh doanh, Hiệp Khách thành bất quá chỉ là kế họach ngòai lề, đơn giản vì đại công tử đột nhiên muốn đến xem thử, nếu lần này thời cơ không tốt thì từ bỏ cũng chẳng sao, dù sao việc buôn bán ở Hiệp Khách thành làm cũng được mà không làm cũng được, cũng không ảnh hưởng gì tới Đạm Thai gia.
“Không, ta đi một mình, các ngươi đều quay lại lên thuyền chờ ta” vốn chỉ là tùy tiện đến nhìn thử cũng không quá quan tâm nhưng hiện giờ bị núi đá sạ lở chắn đường, đi vòng thì tốn thêm thời gian, Đạm Thai Vân Phong ngược lại rất muốn đến Hiệp Khách thành cho bằng được, nếu bỏ lỡ lần này thì không biết khi có dịp quay lại đã là năm tháng nào. Nếu tình hình kinh doanh ở Hiệp Khách thành tốt như lời đồn thì cũng không uổng công hắn tự mình đi một chuyến, nếu không thì cũng đỡ sau này vẫn cứ băn khoăn vì chưa tới được đây.
“Nhưng đại công tử đi một mình rất nguye hiểm ,để thuộc hạ đi với người đi” thuộc hạ còn định nói thêm nhưng Đạm Thai Vân Phong đã đưa tay lên, người kia lập tức cung kính nói “dạ, đại công tử”.
” Tốt lắm, các ngươi đều trở về đi! Lưu lại một người chăm sóc ngựa cho ta là được rồi” Đạm Thai Vân Phong nói xong đã điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh màu đen hướng vể phía đòan người đang ùn tắc vì núi sạt lở mà đi.