“Ack...... chào mọi người.” Vũ Lâm đứng dậy hành lễ, tuy rằng nàng không biết hai nam nhân này nhưng lễ nhiều một chút luôn không sai, không phải sao?
Hai nam nhân gật gật đầu, Hà Hân Khởi liền nói:“Nhan trưởng lão, Lâm phó tướng, các ngươi thấy sao?”
Nhan Thán Sinh cùng Lâm Minh Hiên ngay từ đầu đã nhìn miếng vải gấm cùng với chiếc vòng Vũ Lâm đeo trên cổ, tất cả bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc cực kỳ.
“Xem ra xà vương đã hạ quyết tâm.” Nhan Thán Sinh ra kết luận.
Lâm Minh Hiên lắc đầu, “Xà vương không biết đang nghĩ gì? Như vậy sẽ có kết quả tốt sao?”
“Nàng qua được mấy cửa ải nhưng có thể thông qua toàn bộ khảo nghiệm sao.” Hà Hân Khởi giọng nói mang theo hoài nghi.
“Nhưng xà vương đã chắm cô ta, nếu không tại sao đưa cô ấy đến đây? Có lẽ tất cả nhân quả đều được ông trời định sẵn!” Nhan Thán Sinh nói tiếp.
“Điều này thật hoang đường, cô ta cũng không phải thành viên trong bộ tộc xà thần .” Lâm Minh Hiên lắc đầu nói.
“Ta cũng không tán thành, thật ra xà vương có rất nhiều lựa chọn .” Kha Hân Khởi cũng nhịn không được nhíu mày.
“Chúng ta cứ lặng lẽ theo dõi biến chuyển! Có lẽ xà tộc đang cần huyết thống mới! Huống hồ cô nương này thoạt nhìn cũng rất thông minh, không phải sao?” Nhan Thán Sinh đọc đủ thứ thi thư nên biết nhiều.
Vũ Lâm nghe bọn họ ngươi một lời ta một câu giống như nàng không có ở đây, nhưng lời mọi người nói hình như có liên quan đến nàng, nhưng nàng một chút cũng nghe không hiểu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
“Xin hỏi...... Các người đang nói về ta sao?” Vũ Lâm rốt cục mở miệng hỏi .
Kha Hân Khởi, Lâm Minh Hiên cùng Nhan Thán Sinh cùng nhau nhìn về phía nàng, trăm miệng một lời nói:“Sau này cô sẽ biết!”
Vũ Lâm nghe thấy những lời này chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, xem ra cô vẫn thể chưa biết được gì.Sau giờ ngọ người trong vương cung tựa hồ có thói quen ngủ trưa, không chỉ đám nữ hầu rời khỏi phòng làm việc, ngay cả nữ quan Kha Hân Khởi cũng không thấy bóng dáng.
Vũ Lâm một mình ngồi trước khung dệt, một chút buồn ngủ cũng không có, bởi vì tối hôm qua nàng rất khó có được một giấc ngủ ngon không mộng mị.
Có tiểu kim xà làm bạn nàng tiếp tục công việc dệt vải, động tác theo quy luật làm cho nàng cảm thấy an tâm.
Không nghĩ tới một tuyến cầu màu vàng rơi xuống trên mặt đất, “Không xong!”
Vũ lâm ngồi xổm xuống muốn nhặt lên nó, nhưng tuyến cầu dường như muốn đối nghịch với nàng không ngừng lăn về phía trước, rồi nhanh chóng lăn ra khỏi phòng.
“Vân vân!” Vũ Lâm chạy nhanh đuổi theo phía sau nhưng luôn chậm một bước.
Lăn đi cuối cùng dừng lại lăn vào trong cánh cửa khép hờ.
“Tiêu rồi ......” Vũ Lâm ở ngoài cửa chần chờ chốc lát, không biết nên hay không nên tự tiện xông vào, nhưng bốn phía không có một bóng người, nàng ngay cả muốn hỏi cũng thể.
Gió nhẹ nhẹ thổi đến, ánh mặt trời ấm áp, ở đây không có ai hẳn là không sao! Nàng trong lòng tự an ủi mình.
Vì thế nàng đánh bạo, mở cửa phòng ra một chút, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Theo cửa phòng mở ra, ánh mặt trời rực rỡ len vào, chiếu lên dáng người cao lớn màu đen.
“Ai? Mau đóng cửa lại!”
Giọng nói này...... Vũ Lâm trong lòng rùng mình nhận ra chủ nhân của giọng nói này chính là Từ Chấn!
Nàng bị giọng nói khàn khàn của hắn dọa sợ, lập tức đi vào trong phòng đóng cửa lại, ngăn lại ánh mặt trời sau giờ ngọ.
Bên trong chỉ một mảnh tốt đen, cùng một cây đèn cày.
Từ Chấn lấy áo choàng màu đen che lại chính mình, hơi thở dồn dập, ngực không ngừng phập phồng tựa hồ không khỏe trong người.
Vũ Lâm khẩn trương đứng cạnh cửa khiếp đảm nói:“Thực xin lỗi, ta...... Ta không phải cố ý xông vào, ta sẽ rời khỏi đây.”
“Không cho mở cửa!” Hắn mở ra áo choàng, lộ ra sắc mặt tái nhợt không tầm thường.
“Ngài sao vậy?” Nàng không nén được lo lắng trong lòng đi đến phía trước vài bước, “Sắc mặt ngài thật kém, có cần ta tìm người giúp đỡ không?”
Từ Chấn chau mày, tức giận trả lời:“Không cần!”
Hắn gầm nhẹ một câu nàng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng:“Nhưng...... ngài giống như ngã bệnh, thật sự không cần sao?”
“Đều do nha đầu cô! Ta thiếu chút nữa lại bị cô hại chết !” Hắn tức giận đi đến đột nhiên ôm nàng vào trong ngực.
“A?!” Cái gì gọi là bị nàng hại chết? Nàng đang muốn đặt câu hỏi thì phát hiện mình bị hắn ôm vào trong ngực, thật chặc thật chặc, chặc đến làm cô thở không được đây.
“Ai bảo nàng xông vào đây ?Lá gan nàng thật lớn đấy!” Hắn tới gần nàng hỏi.
“Ta...... tuyến cầu của ta rơi vào đây, ta tới đây là tìm tuyến cầu .” Nàng co rúm lại trả lời, giờ phút này hai tròng mắt hắn màu bạc, xem ra thật đặc biệt, thật quỷ dị, tựa hồ không giống như ...... người.
“Chết tiệt!” Hắn nắm bím tóc của nàng để nàng nhìn thẳng vào hai tròng mắt màu bạc lạnh lùng, “Tại sao không dám nhìn ta?”
Hắn không cho phép nàng sợ hắn, trốn hắn, bất luận kẻ nào đều có thể chỉ có nàng là không được!
“Con ngươi của ngài...... Là màu bạc ......” Nàng sợ hãi nói ra lời thật.
“Đây đều do nàng ban tặng!”
“Cái gì? Ta đã làm gì nha?” Nàng cảm thấy rất buồn bực.
“Nàng quên rồi sao?” Hắn cười lạnh một tiếng, “Không sao, một ngày nào đó ta sẽ làm nàng nhớ lại!”
Điều đó khắc sâu vào trí nhớ hắn nhưng nàng lại quên?Điều này làm cho hắn giận giữ không thôi.
“Rốt cuộc muốn ta nhớ gì nha? Có thể hiện tại nói ta biết không?” Vũ Lâm muốn biết đáp án ngay.
“Chưa đến lúc đó, đừng hỏi nhiều!”
Không có được đáp án nàng cũng không nề hà, chỉ phải thu hồi hoài nghi đầy bụng, “Còn nữa......Ta không bảo nàng đi, nàng dám đi!”
“Không đi thì không đi!” Nàng bĩu môi đúng là không hiểu nổi tính tình người này? Trời nắng sét đánh dọa chết người.
“Nàng......” Thấy nàng cong đôi môi anh đào, tim hắn đột nhiên nhảy loạn, hô hấp dồn dập vừa giận nàng lại vừa giận mình, cuối cùng không nói được lời nào hung hăng hôn lên đôi môi nàng, mút mạnh nhiều lần để truyền đạt phẫn nộ trong lòng hắn.
“Ô......” Vũ Lâm phát ra tiếng la thật nhỏ.
Nụ hôn này không giống hôm qua, nóng quá, thật sâu, thật mạnh, giống như muốn cắn nuốt chiếm lấy, rõ ràng muốn hôn nàng đến say mê vô lực.
Từ Chấn kéo tay nàng quàng lên lưng mình để hắn có thể tiếp xúc thân thể mềm mại của nàng, ôm nàng cảm giác thật tuyệt, khiến hắn quên mất nàng vừa rồi chọc giận hắn nổi lửa.
Đáng ghét, đáng ghét, nàng luôn có thể làm cho hắn trở nên không giống mình!
Một lần lại một lần hắn lặp lại thăm dò, hút mạnh, còn nàng chỉ có thừa nhận dù né tránh cũng bị hắn đuổi theo đoạt lấy, thân thể tuổi trẻ đột nhiên dấy lên lửa nóng hừng hực.
Ngay khi Vũ Lâm bị hôn đến ý loạn tình mê, Từ Chấn đột nhiên đẩy ngã nàng xuống giường lớn, cả người đặt lên thân thể nàng.
“Ack...... chào mọi người.” Vũ Lâm đứng dậy hành lễ, tuy rằng nàng không biết hai nam nhân này nhưng lễ nhiều một chút luôn không sai, không phải sao?
Hai nam nhân gật gật đầu, Hà Hân Khởi liền nói:“Nhan trưởng lão, Lâm phó tướng, các ngươi thấy sao?”
Nhan Thán Sinh cùng Lâm Minh Hiên ngay từ đầu đã nhìn miếng vải gấm cùng với chiếc vòng Vũ Lâm đeo trên cổ, tất cả bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc cực kỳ.
“Xem ra xà vương đã hạ quyết tâm.” Nhan Thán Sinh ra kết luận.
Lâm Minh Hiên lắc đầu, “Xà vương không biết đang nghĩ gì? Như vậy sẽ có kết quả tốt sao?”
“Nàng qua được mấy cửa ải nhưng có thể thông qua toàn bộ khảo nghiệm sao.” Hà Hân Khởi giọng nói mang theo hoài nghi.
“Nhưng xà vương đã chắm cô ta, nếu không tại sao đưa cô ấy đến đây? Có lẽ tất cả nhân quả đều được ông trời định sẵn!” Nhan Thán Sinh nói tiếp.
“Điều này thật hoang đường, cô ta cũng không phải thành viên trong bộ tộc xà thần .” Lâm Minh Hiên lắc đầu nói.
“Ta cũng không tán thành, thật ra xà vương có rất nhiều lựa chọn .” Kha Hân Khởi cũng nhịn không được nhíu mày.
“Chúng ta cứ lặng lẽ theo dõi biến chuyển! Có lẽ xà tộc đang cần huyết thống mới! Huống hồ cô nương này thoạt nhìn cũng rất thông minh, không phải sao?” Nhan Thán Sinh đọc đủ thứ thi thư nên biết nhiều.
Vũ Lâm nghe bọn họ ngươi một lời ta một câu giống như nàng không có ở đây, nhưng lời mọi người nói hình như có liên quan đến nàng, nhưng nàng một chút cũng nghe không hiểu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
“Xin hỏi...... Các người đang nói về ta sao?” Vũ Lâm rốt cục mở miệng hỏi .
Kha Hân Khởi, Lâm Minh Hiên cùng Nhan Thán Sinh cùng nhau nhìn về phía nàng, trăm miệng một lời nói:“Sau này cô sẽ biết!”
Vũ Lâm nghe thấy những lời này chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, xem ra cô vẫn thể chưa biết được gì.Sau giờ ngọ người trong vương cung tựa hồ có thói quen ngủ trưa, không chỉ đám nữ hầu rời khỏi phòng làm việc, ngay cả nữ quan Kha Hân Khởi cũng không thấy bóng dáng.
Vũ Lâm một mình ngồi trước khung dệt, một chút buồn ngủ cũng không có, bởi vì tối hôm qua nàng rất khó có được một giấc ngủ ngon không mộng mị.
Có tiểu kim xà làm bạn nàng tiếp tục công việc dệt vải, động tác theo quy luật làm cho nàng cảm thấy an tâm.
Không nghĩ tới một tuyến cầu màu vàng rơi xuống trên mặt đất, “Không xong!”
Vũ lâm ngồi xổm xuống muốn nhặt lên nó, nhưng tuyến cầu dường như muốn đối nghịch với nàng không ngừng lăn về phía trước, rồi nhanh chóng lăn ra khỏi phòng.
“Vân vân!” Vũ Lâm chạy nhanh đuổi theo phía sau nhưng luôn chậm một bước.
Lăn đi cuối cùng dừng lại lăn vào trong cánh cửa khép hờ.
“Tiêu rồi ......” Vũ Lâm ở ngoài cửa chần chờ chốc lát, không biết nên hay không nên tự tiện xông vào, nhưng bốn phía không có một bóng người, nàng ngay cả muốn hỏi cũng thể.
Gió nhẹ nhẹ thổi đến, ánh mặt trời ấm áp, ở đây không có ai hẳn là không sao! Nàng trong lòng tự an ủi mình.
Vì thế nàng đánh bạo, mở cửa phòng ra một chút, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Theo cửa phòng mở ra, ánh mặt trời rực rỡ len vào, chiếu lên dáng người cao lớn màu đen.
“Ai? Mau đóng cửa lại!”
Giọng nói này...... Vũ Lâm trong lòng rùng mình nhận ra chủ nhân của giọng nói này chính là Từ Chấn!
Nàng bị giọng nói khàn khàn của hắn dọa sợ, lập tức đi vào trong phòng đóng cửa lại, ngăn lại ánh mặt trời sau giờ ngọ.
Bên trong chỉ một mảnh tốt đen, cùng một cây đèn cày.
Từ Chấn lấy áo choàng màu đen che lại chính mình, hơi thở dồn dập, ngực không ngừng phập phồng tựa hồ không khỏe trong người.
Vũ Lâm khẩn trương đứng cạnh cửa khiếp đảm nói:“Thực xin lỗi, ta...... Ta không phải cố ý xông vào, ta sẽ rời khỏi đây.”
“Không cho mở cửa!” Hắn mở ra áo choàng, lộ ra sắc mặt tái nhợt không tầm thường.
“Ngài sao vậy?” Nàng không nén được lo lắng trong lòng đi đến phía trước vài bước, “Sắc mặt ngài thật kém, có cần ta tìm người giúp đỡ không?”
Từ Chấn chau mày, tức giận trả lời:“Không cần!”
Hắn gầm nhẹ một câu nàng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng:“Nhưng...... ngài giống như ngã bệnh, thật sự không cần sao?”
“Đều do nha đầu cô! Ta thiếu chút nữa lại bị cô hại chết !” Hắn tức giận đi đến đột nhiên ôm nàng vào trong ngực.
“A?!” Cái gì gọi là bị nàng hại chết? Nàng đang muốn đặt câu hỏi thì phát hiện mình bị hắn ôm vào trong ngực, thật chặc thật chặc, chặc đến làm cô thở không được đây.
“Ai bảo nàng xông vào đây ?Lá gan nàng thật lớn đấy!” Hắn tới gần nàng hỏi.
“Ta...... tuyến cầu của ta rơi vào đây, ta tới đây là tìm tuyến cầu .” Nàng co rúm lại trả lời, giờ phút này hai tròng mắt hắn màu bạc, xem ra thật đặc biệt, thật quỷ dị, tựa hồ không giống như ...... người.
“Chết tiệt!” Hắn nắm bím tóc của nàng để nàng nhìn thẳng vào hai tròng mắt màu bạc lạnh lùng, “Tại sao không dám nhìn ta?”
Hắn không cho phép nàng sợ hắn, trốn hắn, bất luận kẻ nào đều có thể chỉ có nàng là không được!
“Con ngươi của ngài...... Là màu bạc ......” Nàng sợ hãi nói ra lời thật.
“Đây đều do nàng ban tặng!”
“Cái gì? Ta đã làm gì nha?” Nàng cảm thấy rất buồn bực.
“Nàng quên rồi sao?” Hắn cười lạnh một tiếng, “Không sao, một ngày nào đó ta sẽ làm nàng nhớ lại!”
Điều đó khắc sâu vào trí nhớ hắn nhưng nàng lại quên?Điều này làm cho hắn giận giữ không thôi.
“Rốt cuộc muốn ta nhớ gì nha? Có thể hiện tại nói ta biết không?” Vũ Lâm muốn biết đáp án ngay.
“Chưa đến lúc đó, đừng hỏi nhiều!”
Không có được đáp án nàng cũng không nề hà, chỉ phải thu hồi hoài nghi đầy bụng, “Còn nữa......Ta không bảo nàng đi, nàng dám đi!”
“Không đi thì không đi!” Nàng bĩu môi đúng là không hiểu nổi tính tình người này? Trời nắng sét đánh dọa chết người.
“Nàng......” Thấy nàng cong đôi môi anh đào, tim hắn đột nhiên nhảy loạn, hô hấp dồn dập vừa giận nàng lại vừa giận mình, cuối cùng không nói được lời nào hung hăng hôn lên đôi môi nàng, mút mạnh nhiều lần để truyền đạt phẫn nộ trong lòng hắn.
“Ô......” Vũ Lâm phát ra tiếng la thật nhỏ.
Nụ hôn này không giống hôm qua, nóng quá, thật sâu, thật mạnh, giống như muốn cắn nuốt chiếm lấy, rõ ràng muốn hôn nàng đến say mê vô lực.
Từ Chấn kéo tay nàng quàng lên lưng mình để hắn có thể tiếp xúc thân thể mềm mại của nàng, ôm nàng cảm giác thật tuyệt, khiến hắn quên mất nàng vừa rồi chọc giận hắn nổi lửa.
Đáng ghét, đáng ghét, nàng luôn có thể làm cho hắn trở nên không giống mình!
Một lần lại một lần hắn lặp lại thăm dò, hút mạnh, còn nàng chỉ có thừa nhận dù né tránh cũng bị hắn đuổi theo đoạt lấy, thân thể tuổi trẻ đột nhiên dấy lên lửa nóng hừng hực.
Ngay khi Vũ Lâm bị hôn đến ý loạn tình mê, Từ Chấn đột nhiên đẩy ngã nàng xuống giường lớn, cả người đặt lên thân thể nàng.