Bay ra cửa sổ Vũ Lâm bị Từ Chấn ôm chặt vào ngực, lần này nàng không chỉ dám mở to mắt còn chờ mong nhìn xung quanh, muốn sớm tiến vào trong mộng gặp cha mẹ.
“Tới rồi sao?” Nàng nóng lòng hỏi bên tai hắn.
“Đừng nóng vội, sẽ đến thôi.” Hắn hôn lên mí mắt của nàng làm cho đôi mắt sưng đỏ biến mất trở nên trong suốt sáng ngời.
Vũ Lâm cảm thấy thẹn thùng, thật ra hai người đã sớm tiếp xúc thân mật nhưng nàng vẫn bị một hành động quan tâm này làm đỏ mặt.
Dù sao hắn cũng “muốn làm thì làm” nàng vừa vô lực cũng khó kháng cự.
Từ Chấn vòng vo vài nơi, ôm lấy nàng đáp xuống đám mây màu trắng, xem ra bọn họ đã đến nơi.
“Tới rồi.” Hắn cúi đầu nhìn nàng nói.
“Cha mẹ ta đâu? Ta tại sao không thấy bọn họ?” Vũ Lâm lo lắng quan sát bốn phía.
“Nàng muốn nhìn thấy bọn họ vậy sao?” Từ Chấn nâng lên khuôn mặt của nàng, trong lòng cảm thấy tức tối không thôi“Nàng chừng nào thì mới có thể muốn nhìn thấy ta giống như vậy?”
Kỳ quái, hắn tại sao hỏi như vậy? Hắn hy vọng nghe được đáp án thế nào? Vũ Lâm có chút hoang mang rồi lại ra lệnh chính mình không thể nghĩ nhiều.
“Ta......” Nàng chần chờ trong chốc lát“Đêm qua...... thời điểm ở trong sơn động chờ ngài, ta cũng vậy rất muốn nhìn thấy ngài!” Nói xong lời này mí mắt nàng cũng rũ xuống, không dám nhìn thẳng hai tròng mắt sắc bén của hắn.
Khóe miệng Từ Chấn hiện lên nụ cười yếu ớt, coi như miễn cưỡng hài lòng đáp án của cô“Chút xíu nữa.”
“Vậy ngài mau làm phép để ta thấy cha mẹ, được không?” Nàng đem mặt dán tại trước ngực hắn, không tự chử bắt đầu làm nũng với hắn.
Giọng nói nũng nịu, thân thể mềm mại, Từ Chấn làm sao có thể kháng cự được?
“Nàng đang xin ta sao?” Trong giọng nói cố gắng áp chế dục vọng.
“Cứ cho ta xin ngài, ta cũng sẽ cám ơn ngài.” Nàng cũng không hiểu bản thân tại sao làm vậy, chẳng qua nhịn không được muốn cầu tình hắn, đối với giọng làm nũng của mình ngay cả chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ lấy phần tạ lễ.Chờ một chút là có thể nhìn thấy cha mẹ nàng nhưng nàng nhớ kỹ mục đích của nàng là muốn an ủi bọn họ, để bọn họ có thể yên tâm, nàng cũng không được khóc như vậy sẽ chỉ làm lẫn nhau càng thêm vướng bận mà thôi.” Hắn nhắc nhở nàng.
“Ừm.” Nàng hiểu ý của hắn hơn nữa sẽ cố hết sức làm được .
“Đến rồi, ngồi xuống.” Hắn kéo nàng ngồi xuống đám mây mềm mại, để cho thân thể nàng tựa vào trước ngực hắn.
“Như vậy là đến nơi sao?” Nàng ngẩng đầu lên hỏi.
“Nhắm mắt lại.” Hắn lấy ngón tay chỉ vào hai mắt nàng, “Nàng rất nhanh có thể nhìn thấy bọn họ .”
Không biết hắn đang dùng dạng ma pháp gì, Vũ Lâm rất nhanh rơi vào trong giấc ngủ, mềm nhũn ngã vào đầu vai hắn, Từ Chấn ôm thân thể mềm mại của nàng, dùng chú ngữ đưa nàng đến ……một giấc mộng khác.
Nằm mộng đẹp đi! Từ Chấn trong lòng yên lặng nói nhưng khi nàng tỉnh lại nàng nhất định phải là của ta.
Vũ Lâm đột nhiên tỉnh lại phát hiện chính mình đang đứng trong miếu xà vương, nàng nhìn chung quanh bốn phía phát hiện phía trước đúng là bóng dáng cha mẹ mình, bọn họ đang quỳ gối trước tượng thần dâng hương cầu khẩn.
“Cha! Mẹ!” Vũ Lâm lên tiếng hô to.
Nghe giọng nói quen thuộc, Mạc Chí Hoành cùng Quách Thục Quân không thể tin được xoay người nhìn, quả thực chính là đứa con gái bọn họ ngày nhớ đêm mong!
“Vũ Lâm, com tại sao ở nơi này?” Mạc Chí Hoành đỡ thê tử đứng dậy cùng nhau bước nhanh về hướng con gái.
“Không phải chúng ta đang nằm mộng chứ? Qủa thật là con sao?” Quách Thục Quân vui mừng nước mắt tràn đầy hốc mắt.
“Cha, mẹ cũng khỏe chứ? Có bị dân làng khi dễ hoặc ủy khuất gì không?” Vũ Lâm cầm tay song thân, lén nén xuống nước mắt muốn chảy ra.
“Chúng ta đều tốt lắm, ông trời ban mưa mọi người cũng không có gì oán giận .” Mạc Chí Hoành nói.
“Vậy còn con? Con ở đâu? Xà vương có phải bắt con đi hay không ?” Quách Thục Quân lo lắng hỏi.
Vũ Lâm ra lệnh chính mình phải mỉm cười, dịu dàng an ủi bọn họ :“Con đến xà quốc, bên trong có một tòa cung điện thật lớn thật đẹp, người trong đó đều rất tốt với con, con mỗi ngày chỉ cần quét rác, dệt vải là có thể ăn ngon, ngủ ngon.”
“Thật sự? Bọn họ không tra tấn con? Xà vương không phải rất đáng sợ sao?” Quách Thục Quân lại hỏi.
“Không có! Tuyệt đối không có!” Vũ Lâm lắc đầu lại bổ sung nói:“Xà vương là một người tốt, chính ngài giấy giúp con đến đây gặp cha mẹ, hy vọng cha mẹ đừng lo lắng cho con, sau này con sẽ sống tốt, cha mẹ yên tâm đi!”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Mạc Chí Hoành rốt cục an tâm gật gật đầu“Cha mẹ mỗi ngày đến thắp hương cầu phước cho con.
Vũ Lâm hốc mắt nóng lên, hai đầu gối quỳ xuống“Cha, mẹ, hai người cứ coi như nữ nhi xuất giá không thể tiếp tục phụng dưỡng cha mẹ, nhưng nữ nhi nhất định mỗi ngày cầu nguyện cho cha mẹ, hy vọng lão thiên gia cho cha mẹ sống lâu trăm tuổi.”
“Đừng nói như vậy, mẹ và cha con đến già vẫn ở bên nhau có thể quan tâm lẫn nhau, cha mẹ chỉ hy vọng con sống tốt, đừng để chúng ta quan tâm là đủ rồi.” Quách Thục Quân sờ sờ mặt nữ nhi, yêu thương nói.
“Nữ nhi…nữ nhi sẽ tự lo lắng cho mình, trân trọng chính mình, tuyệt không dám để cha mẹ lo lắng.”
Một nhà ba người khó được đoàn tụ giống như nói mãi không hết, bọn họ cùng Vũ Lâm nói chuyện hồi còn nhỏ, mỗi một việc cũng đều khắc sâu.
“Con lúc nhỏ rất đáng yêu cột hai bím tóc chạy chung quanh chúng ta gọi cha gọi mẹ, mẹ chỉ nhắm mắt lại liền có thể thấy cảnh tượng hạnh phúc lúc ấy, không nghĩ tới con trưởng thành nhanh như vậy.” Quách Thục Quân thở dài .
“Đúng vậy! Nữ nhi trưởng thành còn chúng ta đã già.” Mạc Chí Hoành xúc động nói.
Vũ Lâm dựa vào song thân, nghe bọn họ nhắc lại chuyện cũ, cảm giác ấm áp truyền vào trong lòng không muốn tỉnh lại.
Nhưng vào lúc này chân trời vang lên một trận tiếng sấm đồng thời làm cho Vũ Lâm giật mình tỉnh lại.
Vì thế nàng lập tức quỳ lạy cha mẹ ba lạy:“Cha, mẹ, tha thứ nữ nhi không thể ở lâu, đêm nay có thể gặp mặt thật sự là khó được, con sẽ cầu phúc cho hai người, cha mẹ cũng không cần quan tâm con, chẳng qua hôm nay từ biệt không biết khi nào mới có thể gặp lại, nếu có kiếp sau chỉ mong có thể làm nữ nhi cha mẹ, hiếu kính cha mẹ cả đời!”
“Vũ Lâm, ngàn vạn phải bảo trọng !”
“Cha mẹ sẽ mỗi ngày đến đây thắp hương, khẩn cầu xà vương đối xử tử tế với con.”
Giọng nói của Mạc Chí Hoành cùng Quách Thục Quân dần dần đi xa, sương trắng theo bốn phương tám hướng đánh úp lại, trong nháy mắt Vũ Lâm đã không thấy được bóng dáng cha mẹ mình.
“Cha!Mẹ!” Vũ Lâm hoảng hốt kêu to ra tiếng, rốt cuộc truyền không không đến tai song thân.
Nhưng vào lúc này, trong phòng Mạc gia cũng phát ra kêu to, Mạc Chí Hoành cùng Quách Thục Quân bừng tỉnh bật khỏi giường, hai người mở mắt ra nhìn đối phương.
“Ta vừa rồi mộng thấy nữ nhi!” Mạc Chí Hoành thở hổn hển nói.
“Tôi cũng vậy! Chúng ta vừa thấy Vũ Lâm trong miếu xà vương.” Quách Thục Quân vội vàng gật đầu nói.
“Chẳng lẽ thật sự do xà vương hiển linh để cho chúng ta ở trong mộng thấy được con gái?”
“Nhất định như vậy! Chúng ta thành tâm thắp hương, xà vương nhất định nghe được cầu nguyện của chúng ta!”
Mạc Chí Hoành cùng Quách Thục Quân cảm thấy an ủi, ôm lẫn nhau vừa khóc vừa cười.
“Sáng mai, chúng ta lại đi miếu xà vương dâng hương, cám ơn xà vương đi!”
“Chúng ta còn phải nói với nữ nhi, phải sống tốt ở xà quốc.”
Bởi vì thành tâm tín ngưỡng, hai người nhà họ Mạc đều rất tin do xà vương ân điển, để bọn họ biết hòn ngọc quý trong tay bình yên vô sự, từ nay về sau bọn họ rốt cục có thể ngủ yên ổn.
Bay ra cửa sổ Vũ Lâm bị Từ Chấn ôm chặt vào ngực, lần này nàng không chỉ dám mở to mắt còn chờ mong nhìn xung quanh, muốn sớm tiến vào trong mộng gặp cha mẹ.
“Tới rồi sao?” Nàng nóng lòng hỏi bên tai hắn.
“Đừng nóng vội, sẽ đến thôi.” Hắn hôn lên mí mắt của nàng làm cho đôi mắt sưng đỏ biến mất trở nên trong suốt sáng ngời.
Vũ Lâm cảm thấy thẹn thùng, thật ra hai người đã sớm tiếp xúc thân mật nhưng nàng vẫn bị một hành động quan tâm này làm đỏ mặt.
Dù sao hắn cũng “muốn làm thì làm” nàng vừa vô lực cũng khó kháng cự.
Từ Chấn vòng vo vài nơi, ôm lấy nàng đáp xuống đám mây màu trắng, xem ra bọn họ đã đến nơi.
“Tới rồi.” Hắn cúi đầu nhìn nàng nói.
“Cha mẹ ta đâu? Ta tại sao không thấy bọn họ?” Vũ Lâm lo lắng quan sát bốn phía.
“Nàng muốn nhìn thấy bọn họ vậy sao?” Từ Chấn nâng lên khuôn mặt của nàng, trong lòng cảm thấy tức tối không thôi“Nàng chừng nào thì mới có thể muốn nhìn thấy ta giống như vậy?”
Kỳ quái, hắn tại sao hỏi như vậy? Hắn hy vọng nghe được đáp án thế nào? Vũ Lâm có chút hoang mang rồi lại ra lệnh chính mình không thể nghĩ nhiều.
“Ta......” Nàng chần chờ trong chốc lát“Đêm qua...... thời điểm ở trong sơn động chờ ngài, ta cũng vậy rất muốn nhìn thấy ngài!” Nói xong lời này mí mắt nàng cũng rũ xuống, không dám nhìn thẳng hai tròng mắt sắc bén của hắn.
Khóe miệng Từ Chấn hiện lên nụ cười yếu ớt, coi như miễn cưỡng hài lòng đáp án của cô“Chút xíu nữa.”
“Vậy ngài mau làm phép để ta thấy cha mẹ, được không?” Nàng đem mặt dán tại trước ngực hắn, không tự chử bắt đầu làm nũng với hắn.
Giọng nói nũng nịu, thân thể mềm mại, Từ Chấn làm sao có thể kháng cự được?
“Nàng đang xin ta sao?” Trong giọng nói cố gắng áp chế dục vọng.
“Cứ cho ta xin ngài, ta cũng sẽ cám ơn ngài.” Nàng cũng không hiểu bản thân tại sao làm vậy, chẳng qua nhịn không được muốn cầu tình hắn, đối với giọng làm nũng của mình ngay cả chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ lấy phần tạ lễ.Chờ một chút là có thể nhìn thấy cha mẹ nàng nhưng nàng nhớ kỹ mục đích của nàng là muốn an ủi bọn họ, để bọn họ có thể yên tâm, nàng cũng không được khóc như vậy sẽ chỉ làm lẫn nhau càng thêm vướng bận mà thôi.” Hắn nhắc nhở nàng.
“Ừm.” Nàng hiểu ý của hắn hơn nữa sẽ cố hết sức làm được .
“Đến rồi, ngồi xuống.” Hắn kéo nàng ngồi xuống đám mây mềm mại, để cho thân thể nàng tựa vào trước ngực hắn.
“Như vậy là đến nơi sao?” Nàng ngẩng đầu lên hỏi.
“Nhắm mắt lại.” Hắn lấy ngón tay chỉ vào hai mắt nàng, “Nàng rất nhanh có thể nhìn thấy bọn họ .”
Không biết hắn đang dùng dạng ma pháp gì, Vũ Lâm rất nhanh rơi vào trong giấc ngủ, mềm nhũn ngã vào đầu vai hắn, Từ Chấn ôm thân thể mềm mại của nàng, dùng chú ngữ đưa nàng đến ……một giấc mộng khác.
Nằm mộng đẹp đi! Từ Chấn trong lòng yên lặng nói nhưng khi nàng tỉnh lại nàng nhất định phải là của ta.
Vũ Lâm đột nhiên tỉnh lại phát hiện chính mình đang đứng trong miếu xà vương, nàng nhìn chung quanh bốn phía phát hiện phía trước đúng là bóng dáng cha mẹ mình, bọn họ đang quỳ gối trước tượng thần dâng hương cầu khẩn.
“Cha! Mẹ!” Vũ Lâm lên tiếng hô to.
Nghe giọng nói quen thuộc, Mạc Chí Hoành cùng Quách Thục Quân không thể tin được xoay người nhìn, quả thực chính là đứa con gái bọn họ ngày nhớ đêm mong!
“Vũ Lâm, com tại sao ở nơi này?” Mạc Chí Hoành đỡ thê tử đứng dậy cùng nhau bước nhanh về hướng con gái.
“Không phải chúng ta đang nằm mộng chứ? Qủa thật là con sao?” Quách Thục Quân vui mừng nước mắt tràn đầy hốc mắt.
“Cha, mẹ cũng khỏe chứ? Có bị dân làng khi dễ hoặc ủy khuất gì không?” Vũ Lâm cầm tay song thân, lén nén xuống nước mắt muốn chảy ra.
“Chúng ta đều tốt lắm, ông trời ban mưa mọi người cũng không có gì oán giận .” Mạc Chí Hoành nói.
“Vậy còn con? Con ở đâu? Xà vương có phải bắt con đi hay không ?” Quách Thục Quân lo lắng hỏi.
Vũ Lâm ra lệnh chính mình phải mỉm cười, dịu dàng an ủi bọn họ :“Con đến xà quốc, bên trong có một tòa cung điện thật lớn thật đẹp, người trong đó đều rất tốt với con, con mỗi ngày chỉ cần quét rác, dệt vải là có thể ăn ngon, ngủ ngon.”
“Thật sự? Bọn họ không tra tấn con? Xà vương không phải rất đáng sợ sao?” Quách Thục Quân lại hỏi.
“Không có! Tuyệt đối không có!” Vũ Lâm lắc đầu lại bổ sung nói:“Xà vương là một người tốt, chính ngài giấy giúp con đến đây gặp cha mẹ, hy vọng cha mẹ đừng lo lắng cho con, sau này con sẽ sống tốt, cha mẹ yên tâm đi!”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Mạc Chí Hoành rốt cục an tâm gật gật đầu“Cha mẹ mỗi ngày đến thắp hương cầu phước cho con.
Vũ Lâm hốc mắt nóng lên, hai đầu gối quỳ xuống“Cha, mẹ, hai người cứ coi như nữ nhi xuất giá không thể tiếp tục phụng dưỡng cha mẹ, nhưng nữ nhi nhất định mỗi ngày cầu nguyện cho cha mẹ, hy vọng lão thiên gia cho cha mẹ sống lâu trăm tuổi.”
“Đừng nói như vậy, mẹ và cha con đến già vẫn ở bên nhau có thể quan tâm lẫn nhau, cha mẹ chỉ hy vọng con sống tốt, đừng để chúng ta quan tâm là đủ rồi.” Quách Thục Quân sờ sờ mặt nữ nhi, yêu thương nói.
“Nữ nhi…nữ nhi sẽ tự lo lắng cho mình, trân trọng chính mình, tuyệt không dám để cha mẹ lo lắng.”
Một nhà ba người khó được đoàn tụ giống như nói mãi không hết, bọn họ cùng Vũ Lâm nói chuyện hồi còn nhỏ, mỗi một việc cũng đều khắc sâu.
“Con lúc nhỏ rất đáng yêu cột hai bím tóc chạy chung quanh chúng ta gọi cha gọi mẹ, mẹ chỉ nhắm mắt lại liền có thể thấy cảnh tượng hạnh phúc lúc ấy, không nghĩ tới con trưởng thành nhanh như vậy.” Quách Thục Quân thở dài .
“Đúng vậy! Nữ nhi trưởng thành còn chúng ta đã già.” Mạc Chí Hoành xúc động nói.
Vũ Lâm dựa vào song thân, nghe bọn họ nhắc lại chuyện cũ, cảm giác ấm áp truyền vào trong lòng không muốn tỉnh lại.
Nhưng vào lúc này chân trời vang lên một trận tiếng sấm đồng thời làm cho Vũ Lâm giật mình tỉnh lại.
Vì thế nàng lập tức quỳ lạy cha mẹ ba lạy:“Cha, mẹ, tha thứ nữ nhi không thể ở lâu, đêm nay có thể gặp mặt thật sự là khó được, con sẽ cầu phúc cho hai người, cha mẹ cũng không cần quan tâm con, chẳng qua hôm nay từ biệt không biết khi nào mới có thể gặp lại, nếu có kiếp sau chỉ mong có thể làm nữ nhi cha mẹ, hiếu kính cha mẹ cả đời!”
“Vũ Lâm, ngàn vạn phải bảo trọng !”
“Cha mẹ sẽ mỗi ngày đến đây thắp hương, khẩn cầu xà vương đối xử tử tế với con.”
Giọng nói của Mạc Chí Hoành cùng Quách Thục Quân dần dần đi xa, sương trắng theo bốn phương tám hướng đánh úp lại, trong nháy mắt Vũ Lâm đã không thấy được bóng dáng cha mẹ mình.
“Cha!Mẹ!” Vũ Lâm hoảng hốt kêu to ra tiếng, rốt cuộc truyền không không đến tai song thân.
Nhưng vào lúc này, trong phòng Mạc gia cũng phát ra kêu to, Mạc Chí Hoành cùng Quách Thục Quân bừng tỉnh bật khỏi giường, hai người mở mắt ra nhìn đối phương.
“Ta vừa rồi mộng thấy nữ nhi!” Mạc Chí Hoành thở hổn hển nói.
“Tôi cũng vậy! Chúng ta vừa thấy Vũ Lâm trong miếu xà vương.” Quách Thục Quân vội vàng gật đầu nói.
“Chẳng lẽ thật sự do xà vương hiển linh để cho chúng ta ở trong mộng thấy được con gái?”
“Nhất định như vậy! Chúng ta thành tâm thắp hương, xà vương nhất định nghe được cầu nguyện của chúng ta!”
Mạc Chí Hoành cùng Quách Thục Quân cảm thấy an ủi, ôm lẫn nhau vừa khóc vừa cười.
“Sáng mai, chúng ta lại đi miếu xà vương dâng hương, cám ơn xà vương đi!”
“Chúng ta còn phải nói với nữ nhi, phải sống tốt ở xà quốc.”
Bởi vì thành tâm tín ngưỡng, hai người nhà họ Mạc đều rất tin do xà vương ân điển, để bọn họ biết hòn ngọc quý trong tay bình yên vô sự, từ nay về sau bọn họ rốt cục có thể ngủ yên ổn.