Đêm nay từng nhà đều mang theo tế phẩm đi vào cúng trước miếu xà vương, một nhà ba người Mạc gia cũng tới bất quá bọn họ lại tránh sang góc khác, tránh để người khác thấy chước mắt.
Đốt lên cây đuốc, thầy tế mặc áo bào trắng trong miệng niệm từ, không ngừng cầu nguyện trước tượng xà vương.
Mọi người cũng đều quỳ theo xuống hy vọng kỳ tích xuất hiện.
Buổi tối đêm nay đặc biệt nồng đậm, bốn phía không khí im lặng có chút quỷ dị, lúc này thầy té đột nhiên cả người phát run, miệng sùi bọt mép té ngã trên mặt đất.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì ?” Tất cả mọi người kinh ngạc hô to đứng lên.
Người bên ngoài nhanh chân đỡ thầy tế dậy, lại phát hiện sắc mặt thầy tế có phần quái lại, chỉ thấy hắn đột nhiên mở to mắt dùng sức đẩy ra những người khác.
“Mọi người im lặng hãy nghe ta nói!” Giọng thầy tế thay đổi, đó là giọng trầm thấp của một nam tử tuổi còn trẻ chứ không phải giọng nói già nua của thầy tế.
Mọi người không khỏi kinh hoảng thất sắc, trực giác cho rằng xà thần hiển linh, tất cả đều quỳ xuống dập đầu.
“Xà vương năm nay muốn tế phẩm không giống với năm ngoái, các ngươi nếu không thể dâng ra nạn hạn hán vĩnh viễn không ngừng lại!”
Lời thầy tế vừa nói ra, tất cả mọi người nín thở chờ xà vương ra điều kiện.
“Xà vương muốn một cô nương tròn mười tám tuổi chưa từng lấy chồng làm tế phẩm! Hơn nữa tên cô nương này có chữ Vũ, kể từ đó mưa mới có thể lần nữa rơi xuống thôn xà vương! Các ngươi nghe rõ rồi chứ? Mười ngày sau, cần phải bị tế phẩm thật tốt trước miếu xà vương , mọi người phải tránh sang chỗ khác chờ xà vương lấy được tế phẩm, tự nhiên hội trời sẽ lập tức đổ mưa!”
“Dạ!” Tất cả người dân trong thôn liền dập đầu đáp ứng.
Nghe nói như thế ba người Mạc gia lui lại một góc không ngừng run rẩy.
Mà thầy tế nói xong lời này lại đột nhiên té xỉu, sau một lúc lâu mới từ từ tỉnh lại, người bên ngoài đi đến đở ông nói vừa rồi xà thần hiển linh.
Thầy tế thở phì phò gật gật đầu, ánh mắt rất nhanh chuyển hướng sang góc tựa hồ trong đêm tối cũng thấy rõ người đó.
“Mạc Vũ Lâm!” Ông chỉ vào cô bé được vợ chồng Mạc gia ôm lấy.
Thầy tế vừa mở miệng, người Vũ Lâm lập tức cứng đờ không thể nhúc nhích.
“Tất cả tại cô bị xà vương nguyền rủa mới để cho thôn dân chịu nổi khổ hạn hán, cho nên cô phải thành tế phẩm xà vương, mười ngày sau chính là ngày cô hy sinh cho thôn này!”
Nàng không thể trả lời, thậm chí ngay cả lắc đầu cũng không có tư cách, bởi vì ngoại trừ cha mẹ nàng đang đau khổ ra ánh mắt mọi người đều mang theo phẫn hận nhìn nàng.
Thế là Vũ Lâm bị chỉ định trở thành tế phẩm cho xà vương.
……………
Mười ngày sau, gần đến chạng vạng, trước cửa nhà họ Mạc tụ tập rất nhiều dân chúng.
Bọn họ muốn tới đón Vũ Lâm đến miếu xà vương, mười ngày qua bọn họ thay phiên giám sát sợ vợ chồng Mạc gia sẽ lén giúp đứa con bỏ trốn, nhưng ba ngày qua Mạc gia vẫn lui tới như bình thường không có động tĩnh gì lạ thường.
Giờ phút này, trước cửa Mạc gia Vũ Lâm mặc y phục trắng thuần, quỳ xuống cám ơn công nuôi dưỡng của cha mẹ.
“Cha, mẹ, nữ nhi bất hiếu từ hôm nay trở đi sẽ không thể phụng dưỡng hai người, nhưng sau này mặc kệ nữ nhi có gặp chuyện gì, nhất định sẽ không quên cầu phúc cho cha mẹ, xin nhận nữ nhi ba lạy cuối cùng!”
Vợ chồng Mạc gia rưng rưng nhìn con gái của mình thủy chung không hiểu đứa bé hiền lành thế tại sao ông trời lại trớ trêu sắp cho nó vận mạng này?
Quách Thục Quân nhịn không được mở miệng nói:“Vũ Lâm, con thật sự không trốn? Thật sự muốn để bọn họ đưa con đi?”
Vũ Lâm lắc lắc đầu, thái độ kiên quyết“Nếu con bỏ trốn, cha mẹ chẳng phải càng thêm khó xử? Nên con tự mình đi, con chỉ hy vọng bọn họ có thể buông tha cha mẹ là đủ.”
Quách Thục Quân vừa nghe, nước mắt nóng hổi chảy nhiều hơn, Mạc Chí Hoành cũng chỉ có thể thở dài một hơi miễn cưỡng an ủi nói:“Sống chết có mệnh, có lẽ chuyến đi lần này của con sẽ hạnh phúc hơn ở lại trong thôn.”
Rốt cục thời khắc ly biệt đã tới, đám thôn dân trước sau vây quanh Vũ Lâm chậm rãi đi tới miếu xà vương, mà hai vợ chồng Mạc gia bởi vì không đành lòng chính mắt thấy cho nên lựa chọn ở lại nhà vượt qua một đêm đau thương.
Vũ Lâm yên lặng sải bước trong đám người chật chội, trong lòng cảm thấy vô hạn cô độc.
Trước miếu Xà vương bài đầy tế phẩm, mọi người giơ cây đuốc, vẻ mặt mỗi người đều ngưng trọng.
Thầy tế đầu tiên là thấp giọng cầu nguyện, tiếp theo đối mặt tượng thần hô lớn:“Xà vương chí cao vô thượng, chúng ta đem tế phẩm mang đến cho ngài, xin ngài đem nàng đi, cũng xót thương nỗi khổ thôn dân ban cho chúng ta mưa!”
Lời này vừa nói ra, đột nhiên “Rầm!” một tiếng, cửa miếu xà vương mở ra, không có gió, không người, nó là tự động mở ra .
“Mạc Vũ Lâm, mau đi vào, xà vương đang chờ cô nương!” Thầy té lập tức ra lệnh nói.
Vũ Lâm nghe mệnh lệnh hai chân bắt đầu như nhũn ra, nhưng nàng tính tình quật cường không cho phép bản thân sợ hãi, nàng hít sâu một hơi, ngước cao cằm dưới, từng bước một bình tĩnh đến gần đại môn.
Ngay tại nàng bước vào trong cánh cửa, chân trời xoay mình vang lên một trận tiếng sấm, mây đen theo bốn phương tám hướng vọt tới, xem ra ông trời muốn mưa.
Dân chúng đều lấy ky kỳ nói:“Xà vương thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa, ban cho chúng ta mưa !”
Thầy tế thấy thế lại thúc giục nói:“Mau! Mau đi vào!”
Vũ Lâm còn gì để nói chứ? Nếu một mình nàng hy sinh có thể đổi người trong thôn tồn tại, như vậy coi như cuộc sống nàng có giá trị .
“Ầm!” Khi hai chân nàng đều bước vào miếu xà vương, cửa sau lưng lập tức đóng, phát ra tiếng vang kinh người, mà ngoài cửa đồng thời truyền đến tiếng trời mưa, cùng với dân chúng hoan hô trầm trồ khen ngợi.
Bắc đầu từ khắc này, Mạc Vũ Lâm không còn thuộc về người trong thôn xà vương, nàng đã trở thành người của xà vương.
Đêm nay từng nhà đều mang theo tế phẩm đi vào cúng trước miếu xà vương, một nhà ba người Mạc gia cũng tới bất quá bọn họ lại tránh sang góc khác, tránh để người khác thấy chước mắt.
Đốt lên cây đuốc, thầy tế mặc áo bào trắng trong miệng niệm từ, không ngừng cầu nguyện trước tượng xà vương.
Mọi người cũng đều quỳ theo xuống hy vọng kỳ tích xuất hiện.
Buổi tối đêm nay đặc biệt nồng đậm, bốn phía không khí im lặng có chút quỷ dị, lúc này thầy té đột nhiên cả người phát run, miệng sùi bọt mép té ngã trên mặt đất.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì ?” Tất cả mọi người kinh ngạc hô to đứng lên.
Người bên ngoài nhanh chân đỡ thầy tế dậy, lại phát hiện sắc mặt thầy tế có phần quái lại, chỉ thấy hắn đột nhiên mở to mắt dùng sức đẩy ra những người khác.
“Mọi người im lặng hãy nghe ta nói!” Giọng thầy tế thay đổi, đó là giọng trầm thấp của một nam tử tuổi còn trẻ chứ không phải giọng nói già nua của thầy tế.
Mọi người không khỏi kinh hoảng thất sắc, trực giác cho rằng xà thần hiển linh, tất cả đều quỳ xuống dập đầu.
“Xà vương năm nay muốn tế phẩm không giống với năm ngoái, các ngươi nếu không thể dâng ra nạn hạn hán vĩnh viễn không ngừng lại!”
Lời thầy tế vừa nói ra, tất cả mọi người nín thở chờ xà vương ra điều kiện.
“Xà vương muốn một cô nương tròn mười tám tuổi chưa từng lấy chồng làm tế phẩm! Hơn nữa tên cô nương này có chữ Vũ, kể từ đó mưa mới có thể lần nữa rơi xuống thôn xà vương! Các ngươi nghe rõ rồi chứ? Mười ngày sau, cần phải bị tế phẩm thật tốt trước miếu xà vương , mọi người phải tránh sang chỗ khác chờ xà vương lấy được tế phẩm, tự nhiên hội trời sẽ lập tức đổ mưa!”
“Dạ!” Tất cả người dân trong thôn liền dập đầu đáp ứng.
Nghe nói như thế ba người Mạc gia lui lại một góc không ngừng run rẩy.
Mà thầy tế nói xong lời này lại đột nhiên té xỉu, sau một lúc lâu mới từ từ tỉnh lại, người bên ngoài đi đến đở ông nói vừa rồi xà thần hiển linh.
Thầy tế thở phì phò gật gật đầu, ánh mắt rất nhanh chuyển hướng sang góc tựa hồ trong đêm tối cũng thấy rõ người đó.
“Mạc Vũ Lâm!” Ông chỉ vào cô bé được vợ chồng Mạc gia ôm lấy.
Thầy tế vừa mở miệng, người Vũ Lâm lập tức cứng đờ không thể nhúc nhích.
“Tất cả tại cô bị xà vương nguyền rủa mới để cho thôn dân chịu nổi khổ hạn hán, cho nên cô phải thành tế phẩm xà vương, mười ngày sau chính là ngày cô hy sinh cho thôn này!”
Nàng không thể trả lời, thậm chí ngay cả lắc đầu cũng không có tư cách, bởi vì ngoại trừ cha mẹ nàng đang đau khổ ra ánh mắt mọi người đều mang theo phẫn hận nhìn nàng.
Thế là Vũ Lâm bị chỉ định trở thành tế phẩm cho xà vương.
……………
Mười ngày sau, gần đến chạng vạng, trước cửa nhà họ Mạc tụ tập rất nhiều dân chúng.
Bọn họ muốn tới đón Vũ Lâm đến miếu xà vương, mười ngày qua bọn họ thay phiên giám sát sợ vợ chồng Mạc gia sẽ lén giúp đứa con bỏ trốn, nhưng ba ngày qua Mạc gia vẫn lui tới như bình thường không có động tĩnh gì lạ thường.
Giờ phút này, trước cửa Mạc gia Vũ Lâm mặc y phục trắng thuần, quỳ xuống cám ơn công nuôi dưỡng của cha mẹ.
“Cha, mẹ, nữ nhi bất hiếu từ hôm nay trở đi sẽ không thể phụng dưỡng hai người, nhưng sau này mặc kệ nữ nhi có gặp chuyện gì, nhất định sẽ không quên cầu phúc cho cha mẹ, xin nhận nữ nhi ba lạy cuối cùng!”
Vợ chồng Mạc gia rưng rưng nhìn con gái của mình thủy chung không hiểu đứa bé hiền lành thế tại sao ông trời lại trớ trêu sắp cho nó vận mạng này?
Quách Thục Quân nhịn không được mở miệng nói:“Vũ Lâm, con thật sự không trốn? Thật sự muốn để bọn họ đưa con đi?”
Vũ Lâm lắc lắc đầu, thái độ kiên quyết“Nếu con bỏ trốn, cha mẹ chẳng phải càng thêm khó xử? Nên con tự mình đi, con chỉ hy vọng bọn họ có thể buông tha cha mẹ là đủ.”
Quách Thục Quân vừa nghe, nước mắt nóng hổi chảy nhiều hơn, Mạc Chí Hoành cũng chỉ có thể thở dài một hơi miễn cưỡng an ủi nói:“Sống chết có mệnh, có lẽ chuyến đi lần này của con sẽ hạnh phúc hơn ở lại trong thôn.”
Rốt cục thời khắc ly biệt đã tới, đám thôn dân trước sau vây quanh Vũ Lâm chậm rãi đi tới miếu xà vương, mà hai vợ chồng Mạc gia bởi vì không đành lòng chính mắt thấy cho nên lựa chọn ở lại nhà vượt qua một đêm đau thương.
Vũ Lâm yên lặng sải bước trong đám người chật chội, trong lòng cảm thấy vô hạn cô độc.
Trước miếu Xà vương bài đầy tế phẩm, mọi người giơ cây đuốc, vẻ mặt mỗi người đều ngưng trọng.
Thầy tế đầu tiên là thấp giọng cầu nguyện, tiếp theo đối mặt tượng thần hô lớn:“Xà vương chí cao vô thượng, chúng ta đem tế phẩm mang đến cho ngài, xin ngài đem nàng đi, cũng xót thương nỗi khổ thôn dân ban cho chúng ta mưa!”
Lời này vừa nói ra, đột nhiên “Rầm!” một tiếng, cửa miếu xà vương mở ra, không có gió, không người, nó là tự động mở ra .
“Mạc Vũ Lâm, mau đi vào, xà vương đang chờ cô nương!” Thầy té lập tức ra lệnh nói.
Vũ Lâm nghe mệnh lệnh hai chân bắt đầu như nhũn ra, nhưng nàng tính tình quật cường không cho phép bản thân sợ hãi, nàng hít sâu một hơi, ngước cao cằm dưới, từng bước một bình tĩnh đến gần đại môn.
Ngay tại nàng bước vào trong cánh cửa, chân trời xoay mình vang lên một trận tiếng sấm, mây đen theo bốn phương tám hướng vọt tới, xem ra ông trời muốn mưa.
Dân chúng đều lấy ky kỳ nói:“Xà vương thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa, ban cho chúng ta mưa !”
Thầy tế thấy thế lại thúc giục nói:“Mau! Mau đi vào!”
Vũ Lâm còn gì để nói chứ? Nếu một mình nàng hy sinh có thể đổi người trong thôn tồn tại, như vậy coi như cuộc sống nàng có giá trị .
“Ầm!” Khi hai chân nàng đều bước vào miếu xà vương, cửa sau lưng lập tức đóng, phát ra tiếng vang kinh người, mà ngoài cửa đồng thời truyền đến tiếng trời mưa, cùng với dân chúng hoan hô trầm trồ khen ngợi.
Bắc đầu từ khắc này, Mạc Vũ Lâm không còn thuộc về người trong thôn xà vương, nàng đã trở thành người của xà vương.